Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính
Chương 38
Editor: Muscat
Hội trường lớn quả nhiên rất yên tĩnh, lại còn tối nữa.
Ninh Mông bây giờ là có tật giật mình, lại sợ hãi, cô bước nhẹ nhàng, chậm rãi đi vào trong.
Lần này cô trực tiếp đi vào phía sau chỗ lần trước cô từng đến, bên trong tuy rằng không có ai, nhưng vẫn bật đèn.
Cô nhìn thấy không ít người giấy đã làm xong đặt ở đó, còn có đạo cụ, hẳn là sắp làm hoàn chỉnh rồi.
Ninh Mông nhìn qua, không tìm thấy người giấy từng dọa cô.
Người giấy ở đây hình dạng không giống nhau, có cái vẽ rất xấu, có cái lại giống như thật, chắc chắn không phải cùng một người vẽ, trình độ vẽ không giống nhau.
Cô nhìn hết một lượt, cuối cùng phát hiện một người giấy giống y như thật, được đặt yên tĩnh ở trong góc.
Người giấy mặc váy hoa, khuôn mặt rất bình thường, có chút thanh tú, hai mắt nhắm nghiền, nhìn qua giống như đang ngủ say.
Ninh Mông không biết đôi mắt này có thể cử động hay không, là lúc vẽ ra đã nhắm chặt hay là do đội múa rối làm như vậy.
Nhưng cô thấy người giấy này thật sự đáng sợ.
Ninh Mông để người giấy lại chỗ cũ, cô nghe hình như bên ngoài có tiếng động, xoay người chuẩn bị đi, không nhìn thấy người giấy phía sau bỗng nhiên mở mắt.
Hệ thống nhắc nhở cô: “Người giấy phía sau cô mở mắt kìa.”
Ninh Mông sửng sốt, quay đầu lại, người giấy kia vẫn là dáng vẻ vừa rồi, khiến cô hoài nghi những gì hệ thống nói đều là giả.
Tim cô đập nhanh, căng thẳng muốn chết, quyết định rời khỏi nơi kỳ dị này.
Đoàn múa rối bóng này chắc chắn không bình thường, người giấy lúc trước vẽ xong đôi mắt liền sống dậy, bây giờ còn có người giấy biết mở mắt, nếu nói nó có thể chạy chắc cô cũng không nghi ngờ.
Người giấy ở phía sau bị cô nhìn chằm chằm cũng không hề có chút phản ứng nào.
Ninh Mông rốt cuộc vẫn xoay người đi, không dám chuyển động mạnh, vì trên sàn này chạy chậm một chút cũng có thể phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Lúc cô xoay người, người giấy liền di chuyển.
Một tờ giấy bẹp lép dán trên sàn, chậm rãi bò về phía trước, cả tay và chân sử dụng vô cùng linh hoạt, chẳng mấy chốc đã ở phía sau cô.
Hệ thống thúc giục: “Chạy nhanh, chạy nhanh đi, người giấy đuổi theo cô kìa.”
Ninh Mông không kịp quay đầu liền bỏ chạy, không ngờ vừa đến cửa hội trường lớn thì bị chặn lại.
Người giấy kia đã bò tới phía trước cô rồi.
Cơ thể mỏng dính dán trên cửa, đôi mắt mở to nhìn cô, miệng chuyển động, không biết đang nói cái gì vì không hề phát ra âm thanh nào cả.
Cũng đúng thôi, không có dây thanh quản thì làm sao mà phát ra âm thanh được.
Ninh Mông nhìn thấy người giấy này dáng vẻ linh hoạt, cô véo vào lòng bàn tay mình, chỉ có thể lùi về phía sau, bị người giấy tiến gần tới.
Có lẽ là nhìn thấy cô là người sống, ánh mắt của người giấy dường như như lóe lên.
Giống y hệt người thật.
Ninh Mông thấy nó lại gần, cô bày ra tư thế như trong phim, nhắm mắt hô lên: “Thái! Thái Thượng Lão Quân lập tức nghe lệnh!”
Một lúc lâu sau, cô mới lén mở mắt nhìn thử, phát hiện người giấy hình như bị cô dọa sợ, thật sự đã ngừng lại.
Cô nhịn không được nói với hệ thống: “Thật không ngờ rằng ta lại có năng lực như vậy.”
Hệ thống nói: “… Cháu trai cô ở đằng sau cô kìa.”
Ninh Mông quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Thời Thích đang đứng ở phía sau, ánh mắt kỳ quái, phỏng chừng cậu chưa thấy cô như vậy bao giờ.
Hình tượng bà nội cao thâm khó dò bị phá hủy mất rồi.
Hội trường lớn không bật đèn, vừa rồi cửa không đóng chặt, lộ ra một chút ánh sáng, chiếu rõ đường nét tinh tế của Thời Thích.
Ánh mắt Thời Thích dừng ở trên người cô, có lòng tốt nhắc nhở nói: “Không đi sao?”
Ninh Mông ho nhẹ hai tiếng, vẻ mặt bình tĩnh thu tay lại, đứng lại nghiêm chỉnh, lúc này mới mở miệng: “Đi, đi chứ.”
Có Thời Thích ở đây là cô yên tâm rồi, người giấy khẳng định không dám nhúc nhích.
Cô nhìn thoáng qua cửa chính, quả nhiên nhìn thấy phía sau người giấy dán một lá bùa, chắc đó là nguyên nhân nó dừng lại.
Cô ra ngoài được một lúc rồi mà Thời Thích còn chưa ra.
Hệ thống nói: “Cháu trai cô chắc là đi xử lý người giấy kia rồi.”
Ninh Mông gật đầu: “Ngươi nói đúng, dù sao thì bây giờ cậu ấy cũng là thiếu niên tài hoa xuất chúng, thật quá tốt.”
Trong hội trường lớn.
Thời Thích quay sang người giấy, nét mặt nghiêm túc, nhẹ giọng nói: “Không được hù dọa cô ấy, sự việc sẽ nhanh chóng được giải quyết.”
Cậu bóc lá bùa, người giấy run rẩy.
Rất nhanh người giấy vừa nãy ở trên mặt đất, bay nhanh ra ngoài rồi biến mất, lại trở về trong góc.
Giống như chưa từng động đậy.
Khâu Khả Khả buổi trưa không về nhà mà ở lại căng tin.
Cô cãi nhau với người nhà, không muốn về, ở căng tin tùy ý ăn một chút là xong, còn tiện tay mang theo bài thi.
Cô cũng không muốn về phòng học, cửa phòng học đã khoá lại để tránh mất đồ.
Đợi đến lúc cô làm được một nửa bài thi ngẩng đầu lên, phát hiện trong căng tin không chỉ có một mình cô, còn có một nữ sinh tóc dài.
Những người ăn ở căng tin thường là nhà xa, hoặc là gia đình không có điều kiện, bởi vì đồ ăn ở đây chắc chắn không ngon bằng đồ ăn bên ngoài, cho nên học sinh ăn ở đây không nhiều, chứ đừng nói là ở lại đây cả buổi trưa.
Nữ sinh kia vẫn luôn gục trên bàn, hẳn là đang ngủ, Khâu Khả Khả cũng không để ý lắm.
Làm xong một bài thi, cũng gần tới giờ vào học rồi mà nữ sinh kia vẫn ngồi im như cũ bèn qua nhắc nhở cô ấy một chút.
Khâu Khả Khả đi qua đó cẩn thận gõ bàn, không thấy bất cứ phản ứng gì.
Cô gọi: “Bạn học? Bạn học? Sắp đến giờ vào học rồi kìa.”
Cô gọi bốn năm lần mà nữ sinh này không hề nhúc nhích gì, thậm chí cũng không đáp lại, ngủ say như chết vậy.
Khâu Khả Khả cuối cùng vươn tay nhẹ nhàng lay cô ta: “Bạn học, sắp đến giờ vào học rồi, xin lỗi vì đã quấy rầy cậu.”
Không nghĩ tới cô chỉ lay nhẹ thôi mà lại khiến nữ sinh kia bị nghiêng sang một bên nhưng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Khâu Khả Khả thầm kêu, chắc không đến nỗi đẩy ngất luôn rồi chứ.
Trong lòng cô cảm thấy kỳ quái, cô chỉ đẩy nhẹ thôi mà nữ sinh kia giống như là bất tỉnh, không có một chút phản ứng nào, cứ như cô đang độc diễn.
Khâu Khả Khả cuối cùng phát hiện có chỗ kỳ lạ, đưa tay trước mũi xem thử hơi thở, phát hiện cô ta vẫn còn thở, chỉ là chưa tỉnh lại mà thôi.
Đúng lúc cô có mang theo di động, nhanh chóng gọi 120.
Từ sau khi nghe chuyện về lớp 6 kia vào buổi sáng, bây giờ cô cảm thấy tình huống
của nữ sinh này với nữ sinh kia không khác nhau lắm, vô cùng quỷ dị.
Nhân lúc 120 còn chưa tới, cô chuẩn bị đi tìm giáo viên.
……
Từ hội trường lớn đi ra, Ninh Mông thiếu chút nữa bị người ta đụng ngã, người đâm phải cô kêu lên một tiếng, ngã trước mặt cô.
Là Khâu Khả Khả, vẻ mặt hoảng loạn.
“Khả Khả?” Ninh Mông đi qua đỡ cô ấy dậy, tò mò hỏi: “Sao lại chạy nhanh vậy? Có chuyện gì vậy?”
Khâu Khả Khả xoa chân, dựa vào cô đứng lên, nhỏ giọng nói: “Chúng mình nhanh trở về lớp thôi, đến văn phòng xem thử có giáo viên ở đó không.”
Ninh Mông đỡ cô ấy về khu dạy học: “Làm sao vậy?”
“Lại có thêm một nữ sinh hôn mê.” Khâu Khả Khả nét mặt nghiêm túc, có chút khẩn trương: “Lần này tớ tận mắt nhìn thấy.”
Cô ấy kể lại những chuyện vừa xảy ra cho cô nghe.
Ninh Mông thở gấp, ngẫm nghĩ rồi nói: “Khả Khả, cậu đến văn phòng trước đi, tớ qua nhà ăn xem thử, chắc là bác sĩ sắp tới rồi.”
Khâu Khả Khả trả lời: “Được.”
Hai người mới tách ra, tiếng xe cứu thương ở bên ngoài vang lên, bảo vệ nhanh chóng cho xe tiến vào, còn ở phía trước dẫn đường.
Ninh Mông nhìn thoáng qua, sau đó đi thẳng đến nhà ăn.
Nhà ăn cách bên này không xa, cô đi một lát thì tới, nữ sinh kia còn đang nằm ở đó, sách của Khâu Khả Khả cũng đặt ở bên cạnh.
Ninh Mông đi chậm lại, nuốt nước miếng, đi qua bên đó.
Hệ thống nói: “Cô ấy bị mất hồn rồi.”
Ninh Mông hỏi: “Bị mất hồn sao?”
Hệ thống chậm rãi giải thích cho cô: “Người có ba hồn bảy phách, phách thuần âm, hồn thuần dương, cho nên rất dễ mất hồn. Thiếu một hồn sẽ trở nên không bình thường. Cô ấy hẳn là chỉ bị mất một hồn, cho nên xuất hiện tình trạng hôn mê bất tỉnh.”
Cô còn chưa làm gì, bác sĩ và y tá đã tiến vào nhà ăn, nhanh chóng đem nữ sinh đưa lên cáng cứu thương, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt cô.
Có y tá ở phía sau, hỏi cô: “Bạn học, em có biết chuyện gì xảy ra ở đây không? Bạn nữ vừa nãy sao lại bị hôn mê?”
Ninh Mông lắc đầu: “Em cũng không rõ, bạn học cùng lớp với em gọi cho mọi người, cậu ấy đi tìm chủ nhiệm lớp, em tới đây xem bạn học này.”
Không hỏi được thông tin gì, y tá cũng không hỏi thêm nữa, nhanh chóng đi ra ngoài, rất nhanh cũng biến mất khỏi tầm mắt cô.
Trong nhà ăn nháy mắt chỉ còn mình cô ở lại.
Ninh Mông nghĩ đến lời hệ thống vừa nói, có chút trở tay không kịp, đang ở trường học vậy mà bị mất hồn, tình huống gì đây, chẳng lẽ trong trường học có thứ không sạch sẽ?
Trong đầu cô hiện ra bộ dạng của hai người giấy, nếu mà bị dọa như vậy cũng không có gì lạ.
Ninh Mông hỏi: “Vậy làm cách nào để tìm được hồn của cô ấy? Gọi hồn sao?”
Trước kia nghe những người già kể lại, trẻ con lúc bị dọa sẽ bị mất đi linh hồn, lúc này thường phải gọi hồn, thường thì những người lớn trong nhà mang đồ của đứa trẻ tới chỗ bị mất đi linh hồn hoặc là chỗ đồng không mông quạnh, lớn tiếng kêu tên của đứa trẻ đó, như vậy mới có thể gọi hồn trở về.
Trước kia cô không tin, bây giờ quỷ cũng đã thấy, cái gì cô cũng tin.
Hệ thống lại cho câu trả lời khác: “Không được, không giống như việc bị hù dọa, linh hồn của cô ấy mất trong tình huống bình thường, phải tìm được người muốn linh hồn của cô ấy.”
Ninh Mông nói: “… Ta đi tìm chỗ nào đây.”
Mắt âm dương của cô lại không nhìn thấy hồn ở đâu, chỉ có thể nhìn thấy ma quỷ, cùng các loại khí hỗn loạn, đến cả linh hồn cũng không nhìn thấy.
Hệ thống nói: “Tìm cháu trai của cô đi.”
Ninh Mông trợn to mắt, sau một lúc mới trả lời: “Ngươi nói rất có lý, nhưng ta bây giờ không phải bà nội của cậu ấy, ài, ta lại trở thành người già cô đơn rồi.”
Cô ngồi ở nhà ăn cảm khái một hồi mới về phòng học.
Trong phòng học đã có không ít người tới, Khâu Khả Khả cũng đã ngồi vào chỗ của mình, chỉ là sắc mặt không được tốt lắm.
Khâu Khả Khả nhìn thấy cô, đột nhiên hỏi: “Ninh Ninh, cậu ấy đi viện rồi phải không?”
Ninh Mông gật đầu: “Đã được bác sĩ đưa đi.”
Những chuyện thế này xảy ra trong trường học, lại còn quỷ dị như vậy, liên tiếp xảy ra hai vụ, là ai cũng sẽ dễ dàng suy nghĩ đến mấy chuyện đáng sợ.
Cô an ủi Khâu Khả Khả, chuông vào học vang lên cô mới trở lại chỗ ngồi của mình, cô phát hiện cháu trai cô không có ở đây.
Tiết học đã trôi qua một nửa thời gian, Thời Thích chầm chậm đi vào, sắc mặt có chút trắng nhợt, khiến cậu trông giống mấy cậu ấm ốm yếu.
Giáo viên cũng không hỏi nguyên nhân, kêu cậu trở về chỗ ngồi.
Ninh Mông sâu sắc cảm nhận, học sinh giỏi phải khác.
Nhưng mà nghĩ đến cảnh tượng trưa nay bị Thời Thích nhìn thấy, cô muốn che mặt, cô chính là một bà nội vĩ đại, sao lại có thể ngốc vậy cơ chứ.
Cũng may là Thời Thích không biết.
******
Không ngờ.
Bà nội thế mà là người của đạo gia
Mà đạo gia sao lại thu nhận cô chứ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!