Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính - Chương 59
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
9


Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính


Chương 59


Không gian nhỏ bé, trong mũi tràn ngập mùi hương khó ngửi.

Ninh Mông tỉnh lại từ trong bóng tối, mở mắt ra đã phát hiện mình đang ngồi dưới đất, trên đỉnh đầu là vòi hoa sen, bên cạnh là thuỷ tinh, nhìn chung quanh, hẳn là phòng vệ sinh.

Xem ra không khác gì lắm so với phòng vệ sinh riêng trong ký túc xá.

Cô nhíu mày, bịt mũi, mùi đúng là rất khó ngửi, nhìn bên trong còn rất dơ, người ở đây cũng không biết dọn dẹp à.

Xem ra hệ thống đã tìm được thân xác rồi.

Vừa nghĩ, tiếng của hệ thống liền vang lên: “Tình trạng của cơ thể này rất tốt, so với Ninh Ninh kia thì tốt hơn rất nhiều, chủ yếu là thời gian tử vong còn chưa rõ, tạm thời không cần lo lắng.”

Nghe nó nói xong, Ninh Mông cũng không nghĩ gì nữa.

Thời gian cơ thể chết không hoàn toàn phải giống y hệt như thời gian cô chết thật, ví dụ như lần này cô chết sớm hơn, có nghĩa là những việc cô làm vẫn có thể ảnh hưởng đến thời gian cơ thể tồn tại.

Lần này nhất định phải cẩn thận, không chạy loạn.

Ninh Mông hít sâu một hơi, bị mùi này làm cho khó chịu, nhanh chóng bò dậy khỏi mặt đất, cơ thể có hơi yếu, vừa đứng lên trước mắt tối sầm lại, qua một hồi mới trở lại bình thường.

Cô bước hai ba bước đã ra khỏi.

Đi ra đối diện cái gương bên ngoài, trên bồn rửa mặt trước gương bày bốn cái li đánh răng, khăn linh tinh cũng là bốn phần.

Cô đoán không sai, hẳn đây là ký túc xá sinh viên.

Nữ sinh trong gương trên mặt còn bị trầy, tóc hơi loạn, tóc mái dày nặng che khuất lông mày, cả đôi mắt cũng không nhìn được rõ ràng.

Ninh Mông vén tóc mái lên, chớp chớp mắt với người trong gương.

Diện mạo của Ninh Ninh giống hệt cô, nhưng vẫn tương đối ngây thơ, dung mạo của cơ thể này có chút khác biệt với cô, có thể nói là người có khác biệt lớn nhất trong vài người cô nhập vào.

Có tóc mái che đậy, càng không giống hơn.

Chỉ là nếu nhìn kĩ vẫn có thể nhìn ra được chút nét tương đồng.

Quần áo mặc trên người cũng rất bình thường, có thể nhìn ra được là loại gia cảnh bình thường, trên tay trắng nõn còn có một ít vết chai nhỏ, nhưng không sâu.

Ninh Mông cũng không nghĩ nhiều, đi đến bên cửa, duỗi tay mở.

Chỗ này không phải nơi tốt để tiếp nhận kí ức, trong ký túc xá nhất định là còn có người khác ở, lỡ như xông vào cắt ngang, tuy không sao nhưng cũng sẽ rất phiền phức.

Không ngờ tới, cô kéo vài lần cũng không kéo cửa ra được.

Cửa bị khoá trái từ bên ngoài.

Ninh Mông theo trực giác cảm thấy kì lạ, nếu bên trong có người, sao lại bị khoá lại từ bên ngoài, chỉ có thể là bị bạn cùng phòng ký túc xá làm.

Là vô tình hay là cố ý?

Cô tạm thời chưa tiếp nhận ký ức, chỉ có thể gõ cửa, tiếng rất vang, sau đó cô dừng lại, cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài.

Có tiếng nói chuyện nhỏ truyền đến.

“… Có phải cậu khoá cậu ta lại ở bên trong không?”

“Mình nhìn thấy cậu ta liền cảm thấy ghê tởm, lại cứ không thể dọn ra ngoài, để cậu ta đợi ở bên trong một đêm đi, thật là.”

“Như vậy có phải là hơi không hay không?”

“Cái bộ dạng hay sợ hãi như cậu ta cậu còn chưa biết sao, nhất định không dám nói cái gì ra bên ngoài đâu, yên tâm đi, mặc kệ cậu ta, muốn đi WC thì qua phòng bên…”

Tiếng nói chuyện lại ngừng.

Ninh Mông nghe xong cơn tức liền bốc lên trên, đây không phải là bắt nạt trong trường sao, đều cùng một ký túc xá, lại làm ra chuyện như vậy.

Hơn nữa nghe bọn họ nói, hình như không phải mới lần một lần hai, e là gây khó dễ cho chủ cũ của cơ thể này là vì tính tình cô ta nhát gan.

Cô hỏi hệ thống: “Bên ngoài có mấy người?”

Hệ thống nói: “Hai người. Một người đang sơn móng tay, một người đang xem video.”

Ninh Mông cũng không trông cậy bọn họ sẽ tới mở cửa, sức của cô nhỏ, nhất định cũng không mở ra được, đành phải ngồi trong nhà vệ sinh nghĩ cách.

Cửa sổ được cô nhón chân đẩy ra, cuối cùng cũng có không khí tươi mới bay vào, mùi khó ngửi bên trong cũng bớt đi.

Điện thoại trong túi bị cô chạm vào.

Tuy rằng không phải kiểu mới, cũng không phải nhãn hiệu lớn, nhưng tốt xấu gì cũng là điện thoại thông minh, giá trị nhan sắc cũng không tệ lắm, phù hợp với thẩm mỹ của cô.

Ninh Mông giải mã khoá vân tay, bấm vào danh bạ, lướt xuống chỉ có vài người bên trong, trừ ba mẹ, còn có một em trai.

Còn lại đều là mấy anh Vương anh Lý linh tinh, lại đọc tin nhắn, những người này đều là mấy người giới thiệu việc làm thêm cho cô.

Có một người lại là bình luận ảo*.

*Là người được thuê để đánh giá tốt về một shop online, giúp tăng đánh giá tích cực và xếp hạng của cửa hàng.

Ninh Mông vừa thấy liền biết đây là lừa đảo, không quản, một lần nữa bấm vào giao diện số điện thoại của “cô quản lí ký túc xá”.

Suy nghĩ xong, cô trực tiếp gọi ra ngoài.

Cô quản lý ký túc có số điện thoại của từng phòng và từng người, vừa kết nối bên kia đã lên tiếng: “Mạnh Ninh, có chuyện gì sao? Có phải ký túc xá của con lại bị hỏng thứ gì không?”

Thì ra tên là Mạnh Ninh.

Ninh Mông nhanh chóng trả lời: “Cô ơi, phòng vệ sinh trong ký túc xá của con bị hỏng khoá rồi, hồi nãy không cẩn thận mở không ra, có thể bạn cùng phòng cho rằng con không ở bên trong, liền khoá trái lại, bây giờ con không ra được, không biết cô có chìa khoá dự phòng không?”

Cô quản lý ký túc nói: “Con chờ đó, cô đến ngay đây.”

Ninh Mông nhẹ nhàng thở phào, sau khi cúp điện thoại thì chờ cô quản lý ký túc đến mở cửa.

Vài phút sau, bên ngoài nhà vệ sinh lại truyền đến tiếng nói chuyện, cô quản lý ký túc lớn giọng nên nghe rất rõ: “Các con đều ở ký túc xá, sao lại không mở phòng vệ sinh ra?”

Bà ấy đột nhiên đẩy cửa đi vào, Lý Kiều và Vu Tiểu Liên đang làm việc của mình liền hoảng sợ, hai người hai mặt nhìn nhau.

Trong lòng Lý Kiều biết nhất định là Mạnh Ninh trong nhà vệ sinh gọi điện thoại, nên nhanh chóng trả lời: “Cửa bị khoá trái sao? Sau khi về con chưa có vào, nên không biết.”

Vu Tiểu Liên cũng phản ứng lại, nói theo một lần.

Tuy không cần phải giải thích, nhưng để người ta nghi ngờ cũng không tốt.

Cô quản lý ký túc cũng không quan tâm, trực tiếp đi qua mở cửa, “Mạnh Ninh, con đi ra đi, sau này đừng không cẩn thận như vậy.”

Ninh Mông đã chờ ở bên cửa, vừa mở là đi ra ngoài, nhanh chóng đảo mắt qua hai nữ sinh kia, giọng nói trầm xuống một chút: “Cảm ơn cô.”

Cô quản lý ký túc gật đầu rồi rời khỏi.

Vừa đi, đã để cho Ninh Mông nhìn rõ dáng vẻ của hai nữ sinh đối diện, một người mặt tròn, một người mặt như cái dùi, đôi mắt lại lớn đến nỗi hơi kỳ cục.

Cô nhíu mày, không quan tâm hai người họ, nhìn tình trạng trong ký túc xá không sót thứ gì.

Ký túc xá không lớn, bốn giường ngủ, trên giường dưới là bàn, còn lót gạch men, nhìn qua khá chỉnh tề, nhưng mà có mấy thứ trên bàn hơi lộn xộn.

Chỗ đặt sơn móng tay và màn hình phát video hẳn là chỗ của hai người kia, đồ trang điểm và đồ ăn vặt chất từng đống.

Lý Kiều hừ một tiếng: “Mạnh Ninh cậu cũng thật ghê gớm.”

Ninh Mông nhàn nhạt nói: “Không bằng sự ghê tởm của cậu.”

Biểu cảm này là cô học từ Thời Thích, dùng để trào phúng người khác thì không còn gì tốt hơn.

Nói xong không để ý cô ta, lập tức đi về phía cái bàn mà cô suy đoán ra là bàn của mình, đồ ở phía trên rất bình thường, còn treo một bộ quần áo, cùng kiểu với đồ trên người cô.

Hẳn là vị trí của cô, không sai.

Vu Tiểu Liên thấy bộ dạng này của Mạnh Ninh, lòng sinh ra cảm giác quái lạ, nhỏ giọng hỏi: “Có phải hôm nay cậu ta uống lộn thuốc rồi không?”

Lý Kiều xoay người mắng: “Ngày nào mà cậu ta chẳng uống lộn thuốc, ở cùng một phòng ký túc xá với cậu ta làm tôi phải nổi da gà rớt đầy đất, bọn đồng tính ghê tởm!”

Ninh Mông tất nhiên nghe được mấy lời này, không khỏi càng thêm vội vàng hơn với ký ức của Mạnh Ninh.

Cô tuỳ ý nhìn thoáng qua, lại vào nhà vệ sinh, kéo cửa khoá lại từ bên trong, lần này có lẽ không ai có thể vào được.

Cô dùng giấy trải trên đất, rồi mở miệng: “Đưa ký ức cho ta.”

Rất nhanh, trước mắt cô đã bị ánh sáng trắng bao lấy, một đống thứ xâm nhập vào đầu, sau khi ánh sáng trắng biến mất, một màn hình trong suốt hiện ra.

Người bên trên đúng là vẻ ngoài hiện tại của cô.

Cơ thể này tên chính xác là Mạnh Ninh, năm nay mới mười chín tuổi.

Gia cảnh của Mạnh Ninh cũng không phải tốt, còn là gia đình đơn thân, sống cùng một người ba và một em trai.

Nghiêm khắc mà nói, cô cũng không phải là con gái ruột của ba Mạnh.

Mẹ của Mạnh Ninh sau khi rời khỏi bạn trai mối tình đầu, tìm ba Mạnh kết hôn, lúc ấy cũng đã có thai, chẳng qua vẫn luôn bị giấu đi, sau đó chờ khi em trai Mạnh Ninh là Mạnh Ưu sinh ra không lâu, bà ta lập tức rời khỏi nhà họ Mạnh.

Nghe nói là quay lại với bạn trai mối tình đầu, nên không muốn hai đứa con chồng trước là bọn họ.

Từ nhỏ Mạnh Ninh đã rất chu đáo có hiếu, khi được nghỉ sẽ về giúp việc trong nhà, ba Mạnh tuy rằng chân cẳng không tiện, nhưng vẫn luôn làm việc cực nhọc, tạo điều kiện cho hai đứa bé đi học.

Em trai Mạnh Ưu kém cô ba tuổi, bây giờ còn đang học lớp chín, sắp tốt nghiệp lên cấp 3 rồi.

Từ nhỏ hai chị em đã tài đức vẹn toàn, nhưng quan hệ giữa hai người lại không phải rất tốt là do nguyên nhân gì, chính Mạnh Ninh cũng không rõ lắm.

Mạnh Ninh thông qua thành tích ưu tú thi vào trường đại học C nổi tiếng, trúng tuyển chuyên ngành sư phạm tiếng Anh, lập ra chí hướng muốn làm một giáo viên tốt, dạy dỗ con em người ta.

Không ngờ tới mọi chuyện lại chuyển hướng rất nhanh.

Đại học là nơi có đủ mọi thành phần người, trong một lần Mạnh Ninh đi làm thêm gặp được một nữ sinh, tên là Cố Nam Tây, cô ấy có vẻ ngoài rất trong sáng, tính cách cũng rất dịu dàng.

Chỉ là sức khoẻ có hơi không tốt, phần lớn thời gian Mạnh Ninh sẽ giúp cô ta làm việc, rất nhanh hai người đã trở thành bạn tốt.

Nữ sinh ở chung, động tác thân mật luôn là khó tránh khỏi.

Mạnh Ninh cũng qua mấy tháng, sau học kỳ thứ hai mới phát hiện ra xu hướng giới tính của mình, cô cảm thấy bản thân thích Cố Nam Tây.

Chuyện như vậy khó có thể mở miệng.

Cô chỉ có thể ghi vào sổ nhật ký của mình, không nói cho bất cứ kẻ nào, cũng yên lặng kéo giãn khoảng cách với Cố Nam Tây.

Không ngờ tới sau một lần tổng vệ sinh, cô trở về muộn, sổ nhật ký bị bạn cùng phòng Lý Kiều phát hiện, cũng đã đọc trộm nội dung.

Cô ta đương nhiên đã biết tình cảm của Mạnh Ninh.

Lý Kiều đã có điều kiện cực tốt từ nhỏ, vốn rất không thích Mạnh Ninh không phóng khoáng, thường xuyên nói móc cô trong ký túc xá.

Tính cách của Mạnh Ninh nhu nhược, cũng không cãi vã với cô ta, phần lớn sẽ đều chỉ nghe một chút là xong, trừ phi cô ta nói đụng đến ba của cô.

Khi cô ta phát hiện người đồng tính sống với mình hơn nửa năm, việc đầu tiên làm chính là tắm sạch sẽ một tiếng đồng hồ.

Sau khi Mạnh Ninh làm thêm về ký túc, cô ta nói chuyện này ra, dùng biểu cảm chán ghét nói, cảm thấy cô cả người đều đáng ghê tởm.

Vì thế toàn bộ phòng ký túc xá đều biết chuyện này.

Cứ thế tự nhiên như vậy, ngày hôm sau Mạnh Ninh liền trở thành đối tượng bị xa lánh, nhóm bạn cùng phòng tránh cô như rắn rết, hở một chút là treo chuyện này ngay bên mép.

Chuyện khoá cửa cô trong nhà vệ sinh chẳng qua chỉ là một việc nhỏ rất bình thường, khi học kỳ này mới bắt đầu thì còn đang là mùa đông, Lý Kiều còn hất nước lạnh trên giường của Mạnh Ninh, làm cô một đêm thức trắng.

Có thể nói, cuộc sống của Mạnh Ninh rơi vào nơi sôi lửa bỏng.

Chuyện đồng tính này như là một nhược điểm của cô bị nắm lấy.

Điều may mắn duy nhất là, Lý Kiều sau khi xem xong liền ghê tởm trực tiếp ném đi, không chụp cũng không ghi chép lại, sau đó Mạnh Ninh trực tiếp đốt quyển sổ nhật ký.

Sự khuếch trương của sự việc luôn nằm ngoài dự đoán.

Không biết là ai nói chuyện này cho Cố Nam Tây.

Sau khi đi làm thêm gặp được, Cố Nam Tây nhắc tới chuyện này, nói hai người vẫn là bạn tốt, nhưng hi vọng có thể giữ khoảng cách vân vân…

Khi đó Mạnh Ninh đồng ý với cô ta.

Dù sao vốn cô cũng tính rời xa cô ta, lời Cố Nam Tây nói còn làm cho cô có hi vọng, ít nhất có thể làm bạn bè.

Ai ngờ chuyện này đột nhiên bị tiết lộ ra ngoài, cũng không biết là ai, sau đó Mạnh Ninh liền trở thành đối tượng bị xa lánh.

Bình thường có cười nhạo, còn có cô lập.

Cũng có rất nhiều vẻ mặt chán ghét, làm cô khó có thể thích ứng.

Lần này bởi vì trên giường Mạnh Ninh bị hất nước, một đêm không ngủ, lại bị nhốt trong nhà vệ sinh suốt một ngày, nguyên nhân chết lại là chết đói.

Sau khi cô ấy chết, Ninh Mông lập tức nhập vào.

Hệ thống nhắc nhở nói: “Bây giờ cơ thể cô còn chưa tốt lắm, tĩnh dưỡng một thời gian, đại học có rất nhiều thứ có thể nhìn thấy.”

Ý của nó không cần nói cũng biết.

Ninh Mông thở dài một hơi.

Không sao cả, trải qua nhiều chuyện như vậy, còn sợ thấy quỷ sao, cùng lắm thì là chết, dù sao còn vài chục năm nữa để sống, không sợ.

Chỉ là, cuộc sống của Mạnh Ninh này so với Ninh Ninh thì đau khổ hơn nhiều, sao lại sống thảm như vậy chứ, đầu năm nay đồng tính cũng không phải là bệnh, bạn cùng phòng cũng não tàn lắm đấy nhỉ.

Cái tên Cố Nam Tây này có hơi quen, không biết đã nghe qua ở đâu.

Đảo mắt một cái cô đã vứt ra sau đầu, cảm thấy Mạnh Ninh đói chết cũng rất thảm, cô đúng là cảm thấy cơ thể này rất yếu, đi đường đều phải hơi nhọc nhằn, có lẽ đi ra ngoài ăn một chút gì đó thì hơn.

Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, cô còn chưa đi được vài bước đã bị người ta túm chặt.

Lý Kiều đứng khỏi ghế, đột nhiên kéo cô một cái, lại đột nhiên buông ra, biểu cảm chán ghét nói: “Buồn nôn, đừng đụng vào tôi!”

Ninh Mông cảm thấy đầu óc của cậu ta có thể là có vấn đề.

Cô đứng thẳng người, nhìn cô ta như nhìn con ngu: “Là tự cậu chạm vào tôi, hình như cậu không

bị ngu nhỉ?”

Lý Kiều không ngờ tới Mạnh Ninh dám nói chuyện như vậy với mình, trừng lớn mắt, giật mình nói: “Cái con đồng tính như mày, tao sẽ chạm vào mày sao?”

… Trả đũa?

Ninh Mông đúng là không ngờ tới da mặt cô ta dày như vậy, thực sự nhịn không được nữa, hơn nữa ngay từ đầu tới đã bị khinh bỉ, nhịn không được nói: “Cậu yên tâm, dù tôi đồng tính cũng sẽ không chấm cậu.”

Nói xong, cô liền rời khỏi ký túc xá.

Lý Kiều phải nửa ngày mới phản ứng lại được, dậm chân, “Mạnh Ninh tao nói cho mày biết, thức thời thì mày tự dọn ra đi, đừng ở chỗ này làm người ta buồn nôn!”

Ninh Mông không để ý tới cô ta, sờ thấy một bịch bánh trên bàn, trực tiếp rót nước rồi ăn, không còn đói bụng làm cơ thể cô thoải mái hơn nhiều.

Tuy rằng lại xuyên qua thêm một lần nữa, nhưng cô cũng chưa chú ý tới bây giờ đã là năm bao nhiêu, lấy di động ra nhìn, ba năm sau rồi.

Cũng đã nằm trong dự đoán.

Không biết mẹ Ninh Ninh và bọn Thời Thích Khả Khả thế nào.

Ninh Mông nuốt bánh quy, lên web tìm tòi tin tức của nhà họ Thời, tin tức đã thay đổi không ít, đến nỗi tin của Thời Thích, chỉ có một cái, là tin tức thủ khoa năm đó, ảnh cũng không có.

Về phần mấy tin tức khác thì không có, chắc là đã được xử lý.

Số của Lương Phượng Mai cô không thuộc, nhưng lại biết địa chỉ, có thể chờ đến cuối tuần đến đứng ở xa mà nhìn.

Không biết bà và chủ nhiệm giáo dục có kết hôn không.

Ăn xong một bịch bánh, vẫn cảm thấy hơi đói, Ninh Mông quyết định đến nhà ăn, cũng tiện đi xem trường học này.

Dù sao cô không thể mấy năm sau không ra khỏi cửa nữa.

Là một trường đại học có thành tựu lại nổi tiếng, kiến trúc ở đây và độ phủ xanh đều xuất sắc mười phần, có lịch sử trăm năm không đứt, hơi thở của văn hoá dày đặc.

Mạnh Ninh có thể đậu vào trường đại học này rất không dễ dàng, càng miễn bàn đến độ còn có thể nhận được học bổng trong học kỳ đầu tiên.

Trên đường gặp phải không ít người, ai cũng cách xa cô.

Ninh Mông cũng không thấy kỳ lạ, thái độ của bọn họ đối với Mạnh Ninh luôn luôn là như thế, chỉ là cô làm người đứng xem lại cảm thấy rất tức giận.

Thích một người, lại không làm phiền, chỉ yên lặng, vậy thì sai chỗ nào, cần phải bị bạo lực học đường đến nông nỗi như vậy sao, thậm chí mất đi cả tính mạng.

E rằng bọn họ ngay cả một chút cũng không nhận thức ra.

Ninh Mông nghĩ ngơi, đến cửa căn tin lại đụng phải một người.

Cô ta mặc váy liền thân, dung mạo dịu dàng, tóc dài bay bay, khuôn mặt chỉ lớn bằng lòng bàn tay mang theo u sầu, nhìn qua làm lòng người ta phải xót.

Người này chính là Cố Nam Tây trong trí nhớ của Mạnh Ninh.

“Mạnh Ninh, không phải mình cố ý đâu, chuyện cậu yêu thầm mình không phải là mình nói ra, mình cũng không ngờ tới là ở đó có người… Xã hội bây giờ, đồng tính cũng không có gì, Mạnh Ninh cậu có thể tha thứ cho mình không?” Trên lông mi của Cố Nam Tây dính nước mắt, cơ thể mảnh mai.

Ninh Mông bị lời nói của cô ta làm cho kinh ngạc.

Cô nhớ rõ trong ký ức của Mạnh Ninh, không lâu trước kia hai người còn nói chuyện riêng, Cố Nam Tây nói sẽ thay cô giữ bí mật, sẽ không coi thường cô.

Mạnh Ninh tin.

Sau đó, qua ngày mai cả khoa đều biết cô là người đồng tính.

Từ trong trong phần đông lời bàn tán Mạnh Ninh biết được, chuyện lại vẫn là do Cố Nam Tây chủ động tiết lộ, hơn nữa lúc ấy còn hôn mê.

Mạnh Ninh tự nhiên lại bị người trong khoa mắng.

Ninh Mông nhìn nữ sinh trước mắt, làn da trắng nõn, dáng người nhỏ xinh, tóc dài buông xoã, mày liễu mắt to, lúc nhìn người luôn là vẻ trong sáng vô tội.

Phong cách quen thuộc như vậy, cô đột nhiên nghĩ tới thân phận của đối phương.

Nữ chính của “Hào môn quỷ thiếu”.

Lúc đang đọc tiểu thuyết, trong lúc được độc giả dò hỏi nữ chính là ai, tác giả trả lời một bình luận trong đó, tiết lộ nữ chính tên là Cố Nam Tây, còn có tính cách như vậy.

Câu trả lời này rất nhanh đã bị đưa lên làm một lầu đề tài, vì thế độc giả đều biết danh tính của nữ chính.

Người như vậy tất nhiên rất không phù hợp trong một bộ truyện mà nam chính tàn nhân độc ác, các độc giả cũng rất là không hài lòng, thiếu chút nữa đã đánh giá tiêu cực.

Cho nên khi cô đọc chương tiếp theo, nữ chính dứt khoát không xuất hiện luôn.

Giờ phút này Cố Nam Tây bày ra bộ dạng này cũng không có gì kì lạ, rất phù hợp với tính cách cố hữu của cô ta, dù sao khi làm thêm Mạnh Ninh đã biết cơ thể cô ta yếu đuối, dễ khóc.

Nhưng Ninh Mông biết người này là một bông hoa trắng nhỏ.

Cô đã dò xét qua ý của bông hoa trắng nhỏ này, bề ngoài nhu nhược đáng thương, thường xuyên hở một tí là khóc, thông qua hành vi này mà đạt được mục đích của bản thân.

Có loại hoa trắng nhỏ không độc, chỉ là cách làm thì thường xuyên vô tình để người khác chịu tội.

Còn có loại là tâm tư độc ác, cái gì cũng sẽ làm.

Ninh Mông cũng là có hiểu biết lần đầu tiên về Cố Nam Tây thật.

Trong tiểu thuyết không miêu tả, nên cô không rõ người này lắm, chỉ biết về tính cách, nhưng cũng đại khái có thể đoán được một ít chuyện.

Mạnh Ninh đã không còn nữa, tất nhiên là cô vẫn muốn thay cô ấy sống, coi chừng cái dáng vẻ nhu nhược đáng thương này của Cố Nam Tây.

Mặt Ninh Mông không biểu cảm nói: “Được, tôi tha thứ cho cậu.”

Cô không muốn dính dáng nhiều đến hoa trắng nhỏ này, đặc biệt là người như vậy còn phải nên duyên với Thời Thích… Ngẫm lại liền cảm thấy đáng sợ.

Sợ là một ánh mắt của cháu trai Cả cũng có thể doạ cô ta khóc.

Không nghĩ rằng Cố Nam Tây lại đỏ mắt.

Cô ta há miệng thở dốc, nói: “Mạnh Ninh, mình biết cậu nhất định sẽ không tha thứ cho mình, chuyện này đã đả kích nghiêm trọng như vậy với cậu, cả làm thêm cậu cũng không đi, cậu đừng gạt mình… Mình thật sự không cố ý mà.”

Ninh Mông nói theo: “… Cậu không cố ý.”

Mặc kệ thế nào, Mạnh Ninh cũng không biết người tiết lộ chuyện này là ai, rối rắm với chuyện như vậy cũng vô dụng.

Cơ thể của Cố Nam Tây giật giật, giọng run rẩy: “Bình thường cậu nói chuyện không phải như vậy, mình cho rằng cậu hiểu mình, không ngờ tới cậu vẫn không muốn tin tưởng mình?”

Ninh Mông vừa nhíu mày, không định phí nước miếng với cô ta, đầu đột nhiên đau một chút, làm cô thấy hoa mắt, may là đứng vững mới không bị ngã.

Cố Nam Tây còn đang nhìn cô, cô chỉ có thể mở miệng, cuối cùng lời còn chưa nói, đầu lại đau giống như bị kim đâm.

Ninh Mông xem như đã nhìn ra, chỉ cần lộ ra ý không tốt với Cố Nam Tây, đầu cô sẽ đau.

Cô chỉ có thể hỏi hệ thống: “Tình huống này là làm sao?”

Hệ thống một lúc mới ra, có hơi ấp úng: “Tàn niệm của Mạnh Ninh bị sót lại, cô đừng cứng quá, thuận theo ký ức và suy nghĩ của cô ta đi.”

Ninh Mông chỉ có thể nói: “… Hệ thống rác rưởi.”

Cô thở dài, thay Mạnh Ninh tự thấy không đáng.

Cố Nam Tây trong trí nhớ của Mạnh Ninh là cực kỳ yếu đuối, cô lại không như vậy, hoàn cảnh gia đình làm cô phải trưởng thành sớm, cho nên đủ sự kiên cường, đây cũng là lí do vì sao cô vẫn bình yên vô sự sống trong sự xa lánh của mọi người.

Còn Cố Nam Tây, lại giống như ánh trăng sáng* của cô vậy.

*Bạch Nguyệt Quang [白月光]: ánh trăng sáng, một thứ mình si mê, muốn lấy nhưng chẳng thể nào có được.

Ninh Mông chỉ có thể suy tư một lúc, nhẹ nhàng mở miệng: “Cố Nam Tây, mình thật sự tin chuyện đó không phải cậu làm, cậu không cần xin tha thứ.”

Lời nói và biểu cảm không đúng, Cố Nam Tây liếc mắt một cái đã nhìn ra được.

Lập tức trên mặt cô ta liền rơi nước mắt, mày liễu nhíu lạ, thê thê lương lương mà nói: “Mạnh Ninh, trước kia cậu gọi mình là Tây Tây mà. Như vậy xem ra cậu thật sự không tin mình, chỉ là muốn làm mình vui thôi, chẳng lẽ cậu không thể tha thứ cho mình sao?”

Ninh Mông bị cô ta nói đến cảm thấy não như muốn bùng nổ tới nơi.

Chỗ nói chuyện lúc trước là Cố Nam Tây đề nghị, lại còn có thể vừa vặn trùng hợp mà bị tiết lộ ra ngoài vào ngày hôm sau, Lý Kiều đọc nhật ký rồi cũng chưa lên tiếng.

Cô hoàn toàn có lý do nghi ngờ Cố Nam Tây cố ý.

Nhưng không thấy được chân tướng, cô cũng không thể kết luận hoa trắng nhỏ hiền lành Cố Nam Tây có phải là hoa trắng nhỏ độc ác hay không, cách xa ra là điều đáng tin nhất.

Bây giờ Ninh Mông không muốn nói nhảm với cô ta, cô chỉ muốn ăn xong cho nhanh, nghỉ ngơi cho tốt, cuối tuần ngày mai đến khu gần đó nhìn thử.

Cố Nam Tây muốn xin tha thứ, cô liền nói, nhưng nói thế nào cũng không tin, líu ríu nói đến bây giờ, rồi lại khóc…

Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói: “Mạnh Ninh, cậu có cần phải buồn nôn như vậy hay không? Đối xử với Cố Nam Tây như vậy, cậu đừng có quá đáng!”

Ninh Mông nhìn qua, một nam sinh, là bạn học chung lớp.

Bạn học này biểu hiện ý chán ghét với cô rõ ràng nhất, trực nhật còn ngang nhiên nói không thể lau dọn với người đáng ghê tởm.

Tình cờ gặp phải lúc đi trên đường, còn ác ý hừ lạnh.

Nam sinh đó nổi giận đùng đùng đi tới, chắn ngang ở giữa Cố Nam Tây và cô, trợn mắt với cô nói: “Cố Nam Tây cũng không cố ý, cậu là con đồng tính cậu ấy còn không ghét bỏ cậu, rốt cuộc cậu còn muốn thế nào?”

Cậu ta lại bổ sung thêm: “Mạnh Ninh, có phải cậu còn muốn ép buộc Cố Nam Tây, muốn tác thành cho suy nghĩ xấu xa của cậu?”

Ninh Mông chớp mắt, có hơi không thể tin được.

Đến bây giờ cô còn chưa nói được mấy câu, sao lại còn có suy nghĩ xấu xa vậy…

Cô không phục nói: “Tôi xấu xa thế nào? Cậu tận mắt nhìn thấy?”

Cho dù là Mạnh Ninh, từ trước tới nay cũng không có suy nghĩ xấu xa gì với Cố Nam Tây, những người này cũng chỉ biết ăn ốc nói mò, dựa vào chuyện đồng tính mà quyết định tội trạng cho cô.

Tâm nhãn của người này, chắc bay tới Bắc Cực hết rồi.

Cố Nam Tây lộ ra từ phía sau, lắc đầu nói: “Mạnh Ninh không muốn làm gì với mình cả, cậu đừng nóng giận… Mạnh Ninh, cậu ấy chỉ là tốt với mình, hi vọng cậu đừng để trong lòng.”

Rồi sau đó, cô ta mấp máy môi, há mồm định nói gì đó.

Trong trực giác Ninh Mông cảm thấy đây chẳng phải lời hay gì.

Sau đó lập tức nghe được cô ta yếu yếu đuối đuối nói với nam sinh nọ: “Chuyện này là tớ sai, cậu đừng trách Mạnh Ninh.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN