Nói Chuyện Với Thế Giới Của Người
Chương 100: Kết thúc
Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Một tháng sau, Nhiếp Vũ Tranh gửi báo cáo phân tích tâm lý đương sự trong vụ án Hòa Thi Nhụy, lấy làm tài liệu đính kèm trong báo cáo điều tra của cảnh sát và được công tố viên nộp lên tòa án.
Trong báo cáo có nhắc tới việc bị ngăn cách, giam cầm, ngược đãi và đe dọa đã khiến Hòa Thi Nhụy xuất hiện hội chứng Stockholm, chấp nhận để Tào Nghĩa Lê và Tằng Đại Cường thực hiện các loại hành vi phạm tội với mình, sau khi sinh con ngoài ý muốn, Hòa Thi Nhụy xuất hiện rối loạn stress sau sang chấn (1) điển hình, biểu hiện chủ yếu là sự kích động và tính công kích tăng cao. Hành vi này thường xuyên xảy ra, kéo dài việc lảng tránh với các kích thích liên quan đến chấn thương, cô ta lựa chọn phương pháp sai lầm để thực hiện việc tự giải thoát và phòng vệ. Chịu sự ảnh hưởng của cô ta, Tằng Đại Cường xuất hiện một trạng thái tâm lý hiếm gặp trái ngược với hội chứng Stockholm là hội chứng Lima, nhưng hắn vẫn chịu sự điều khiển của lợi ích kinh tế nên không chủ động thả con tin, dẫn đến hành vi phạm tội cuối cùng của Hòa Thi Nhụy. Trong bảy năm bị giam cầm, Hòa Thi Nhụy phải chịu rất nhiều tra tấn về thể xác và tinh thần, mất khả năng suy nghĩ theo logic thông thường, thực hiện thủ đoạn trả thù dưới tác dụng của rối loạn stress sau sang chấn.
(1) Hậu chấn tâm lý hay Rối loạn stress sau sang chấn (tiếng Anh: Posttraumatic Stress Disorder- PTSD) là một rối loạn tâm lý, tổn thương về mặt tinh thần, biểu hiện bằng các triệu chứng lo âu rõ rệt sau khi phải đương đầu với sự kiện gây tổn thương và vẫn tiếp tục kéo dài sau đó khi sự kiện đã kết thúc từ lâu. Bệnh hay gặp ở những người từng trải qua các biến cố gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe tinh thần hoặc/và thể chất như thiên tai, chiến tranh, bạo hành(bạo hành gia đình, bạo hành tinh thần,…), tai nạn.
Trải qua ba tháng thẩm tra xử lý vụ án dài dòng, cuối cùng tòa án thành phố Bằng cũng đã đưa ra phán quyết sơ thẩm, cân nhắc đến việc Hòa Thi Nhụy bị nhốt nhiều năm, người chết Tằng Đại Cường đã nhiều lần đe dọa, cưỡng hiếp và ngược đãi tàn khốc với cô ta, Hòa Thi Nhụy bị kết án thời hạn ba năm tù, hoãn thi hành hình phạt năm năm.
Tin tức được truyền thông đưa tin lại dấy lên một cuộc thảo luận rầm rộ trong xã hội, nhưng theo thời gian trôi qua cũng dần dần bị cho vào quên lãng. Cuộc sống vẫn phải tiếp tục như đoàn tàu vĩnh viễn không dừng lại, dẫu phong cảnh ngoài cửa sổ có đẹp hay không thì đều chỉ lướt qua trong chớp mắt, sẽ không ở lại lâu dài trong lòng của những người không liên quan.
Sau khi Khang Kiên Dương dọn ra khỏi Tiêu Dao Du thì thật sự không gặp ác mộng kia nữa. Chuyện này thật sự không biết nên giải thích như thế nào.
Sáng sớm tinh mơ, Nãi Bao không ngừng cào cửa ở bên ngoài, không biết vì đói hay vì cô đơn. Phòng ngủ truyền ra một vài tiếng động, giọng của Chúc Cẩn Niên vang lên, “Đừng làm loạn nữa, Thiên Huệ bảo em đi làm thì đến phòng làm việc của cô ấy ngay…”
Nhiếp Vũ Tranh vẫn không buông tay, dưới tấm chăn mỏng, anh ôm chặt lấy cô. Chiếc váy ngủ mỏng của cô không ngăn cản được nhiệt độ từ cơ thể anh, lưng cô chạm vào bụng anh, chỉ cảm thấy nóng rực.
“À, đúng rồi, em chợt nhớ ra hình như bất giác chúng ta đã quen nhau hơn một năm rồi…” Chúc Cẩn Niên không giãy giụa nữa.
Nhiếp Vũ Tranh cất giọng khàn khàn, dường như ngày này cũng không trở thành ngày quan trọng trong đầu anh, “Một năm trước, em có nghĩ đến một năm sau mình sẽ nằm cạnh người mà em luôn mồm mắng là “ông già ra đề” không?”
“Quả thật không dám nghĩ.” Chúc Cẩn Niên che mắt, “Vậy nên anh nhất định phải sống cho tốt, ai biết tương lai sẽ xảy ra chuyện mừng gì chứ?”
“Đúng đấy, ai biết được?” Anh thích thú bật cười, buông lỏng tay, “Nhưng anh biết nếu em mà còn không dậy thì nhất định sẽ đến muộn.”
Chúc Cẩn Niên bật dậy khỏi giường rồi vội vàng rửa mặt. Khi đến Sa Mạc Cam Tuyền, cô bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc Thiên Huệ.
Thiên Huệ phóng khoáng vuốt lọn tóc, “Chuyện là thế này, mấy hạng mục phân tích tâm lý mà chúng ta thực hiện đã gây được tiếng vang không tệ, mấy hôm trước, chúng ta nhận được thư mời của một văn phòng tư vấn tâm lý ở Phần Lan, họ muốn thảo luận và nghiên cứu với chúng ta về ứng dụng thực tế của quá trình tư vấn phân tích tâm lý. Vốn dĩ nên do tổng giám đốc giám định tâm lý Nhiếp Vũ Tranh của chúng ta đi, nhưng tôi đã hỏi cậu ấy rồi, gần như một, hai tháng nay không thể đi được. Cô là trợ lý của cậu ấy, hơn nữa tôi xem thành tích tiếng Anh của cô rồi, đã vượt qua cấp sáu, khẩu ngữ cũng ổn, cô có muốn đi không?”
“Thế nhưng Phần Lan…”
“À, vấn đề ngôn ngữ cô không cần lo đâu, chắc chắn sẽ có người phiên dịch riêng đi cùng.”
Chúc Cẩn Niên vừa mừng vừa lo, cảm thấy điều này hoàn toàn là vì bọn họ nể mặt Nhiếp Vũ Tranh, thuận đường cho mình một chuyến công tác nước ngoài tốt đẹp, “Nhưng trình độ của tôi vẫn chưa đủ, các nhà tư vấn tâm lý chính trong văn phòng cũng có thể đi thay Nhiếp Vũ Tranh mà.”
“Tất cả các trường hợp có thể được sử dụng để giao lưu với họ đều do cô và Vũ Tranh cùng nhau thực hiện. Tôi nghĩ cô có tiếng nói hơn những người khác.” Giọng điệu của Thiên Huệ rất kiên quyết, “Coi như một lần ra nước ngoài để phát triển… Đại khái vào khoảng tháng mười hai, tổng cộng thời gian đi đi về về mất một tuần. Cô về xin phép Vũ Tranh đi, để cậu ấy trải qua cuộc sống độc thân một tuần… Cũng không biết cậu ấy có thích ứng được không, nhưng đừng tới tìm tôi hỏi tội đấy nhé.”
Chúc Cẩn Niên đành phải đồng ý, “Vâng… Cần chuẩn bị tài liệu gì không ạ?”
“À…” Thiên Huệ suy nghĩ vài giây, dường như vấn đề này nằm ngoài suy nghĩ của cô ấy, “Để Vũ Tranh đưa cho cô mấy báo cáo phân tích kia là được.”
“Chỗ đó… chắc rất lạnh nhỉ?” Chúc Cẩn Niên bỗng nhiên rụt vai.
Thiên Huệ nở nụ cười, “Tin tôi đi, chắc chắn không lạnh lắm đâu.”
Phần Lan… Thực sự quá xa. Chúc Cẩn Niên vừa vui mừng nhảy nhót vừa có phần căng thẳng, cô kể việc này với Nhiếp Vũ Tranh, còn nói bóng nói gió hỏi anh rằng đến lúc đó có thể dành thời gian đi cùng cô không.
“Nếu anh bớt được thời gian thì còn cần em đi thay à?” Giọng Nhiếp Vũ Tranh đầy vui vẻ, “Tháng mười hai là lúc anh bận nhất, anh phải ra đề thi đấy em yêu.”
“Được rồi…” Chúc Cẩn Niên tiếc nuối đáp.
Giữa tháng mười hai, Chúc Cẩn Niên xin nghỉ đông, lên máy bay tới Helsinki (2). Sau khi người phiên dịch tiếng Trung lên máy bay thì đi cùng cô đến cơ quan tư vấn tâm lý đã gửi lời mời, trao đổi kinh nghiệm với giáo sư Virtanen – một nhà tâm lý học nổi tiếng ở Phần Lan, đồng thời cũng học tập các khái niệm nâng cao, nhưng để phổ cập những cái này ở trong nước vẫn cần thời gian rất dài.
(2) Helsinki là thủ đô của Phần Lan.
Hành trình mấy ngày chấm dứt, Chúc Cẩn Niên tận dụng kỳ nghỉ đông để tới Saariselka (3), cô muốn ngắm cực quang trong truyền thuyết. Khi xe đi qua khu rừng ở Lapland, nhìn phong cảnh núi non tuyết trắng, cô chụp một bức ảnh gửi cho Nhiếp Vũ Tranh, còn nói: “Phong cảnh đẹp như vậy, rất muốn ở bên anh để cùng nhau ngắm nhìn.”
(3) Saariselka là một ngôi làng nằm ở một vùng núi phía bắc Phần Lan. Đây là một điểm du lịch nổi tiếng, cung cấp các hoạt động như trượt tuyết, đi bộ đường dài và spa.
“Yêu tâm, đã nói anh sẽ không bỏ qua cơ hội để thưởng thức cảnh đẹp với em một lần nào nữa.” Anh trả lời rất nhanh.
“Vâng, lần sau đi với nhau nhé.” Chúc Cẩn Niên nhìn chỗ ngồi trống trơn bên cạnh, vẫn cảm thấy khá tiếc nuối.
Theo lời khuyên của người phiên dịch tiếng Trung, cô ngồi xe đến cánh đồng bát ngát ở phía Đông Lapland. Đây là nơi lý tưởng để thưởng thức cực quang, tuy có không ít du khách, nhưng so với các danh lam thắng cảnh trong nước thì đã xem như ít người rồi. Những bụi cây nhỏ xung quanh mang lại cảm giác hoang dã, giống như một nhóm người lùn quây quần kiên cường chống lại cái lạnh, những ngôi nhà kính như con bọ rùa phát sáng, các vệt ánh sáng vàng rơi vãi trên nền tuyết.
Vào ban đêm, cô quấn chiếc áo khoác dày nhất vào người mình như bánh chưng, giẫm lên băng tuyết, nhìn bầu trời xanh. Cực quang màu xanh như bộ váy uốn lượn khi nàng tiên múa khúc nghê thường vũ y (4), vung vẩy đến từ chân trời, toàn bộ bầu trời như sân khấu, thay đổi liên tục, mỗi giây có một màu sắc khác nhau, kỳ diệu nhưng rất chân thật.
(4) “Khúc Nghê thường” còn có tên gọi đầy đủ là “Nghê thường vũ y khúc” hay “Nghê thường vũ y vũ”, gọi tắt là Nghê thường. Khúc Nghê thường là khúc nhạc trên tiên cảnh, đã bị thất truyền từ hơn nghìn năm về trước và mới được phục hồi gần đây…
Chúc Cẩn Niên khẽ hé môi, hai tay nắm chặt đặt lên ngực, cô ngưỡng mộ, kinh ngạc và thán phục ngước mắt nhìn thắng cảnh trên bầu trời, chợt cảm thấy trời đất mênh mông to lớn, còn mình thì nhỏ bé.
Cô quay video hơn mười giây gửi cho Nhiếp Vũ Tranh.
Anh trả lời: “Kích thích anh à?”
“Hết cách rồi, gây chuyện với học trò là chuyện khá quan trọng.” Cô đáp trả.
“Chia sẻ cho em một câu chuyện ngụ ngôn: Nhà triết học Hy Lạp cổ đại Thales đứng trên bãi cỏ nhìn lên bầu trời đầy sao, không ngờ trước mặt có một cái hố sâu, khi ông ấy bước lên thì đã ngã xuống đó.”
Cô không để ý lắm, “Câu chuyện ngụ ngôn này nói về đạo lý gì?”
“Đừng mãi nhìn lên trên.”
Một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên sau lưng, Chúc Cẩn Niên ngạc nhiên, theo bản năng xoay người nhìn, đúng lúc một đường cực quang chợt mở rộng từ phía chân trời, xẹt ngang qua trời cao, Nhiếp Vũ Tranh bất ngờ xuất hiện như đứng ngay dưới sân khấu của màn cực quang, khoảnh khắc đó rúng động đến nỗi khiến người ta nghẹt thở.
“Anh…” Mũi Chúc Cẩn Niên cay sè, bỗng nhiên muốn khóc, “Sao anh lại tới đây?”
“Anh sẽ không bỏ qua cơ hội để thưởng thức cảnh đẹp với vợ của mình một lần nào nữa.” Nhiếp Vũ Tranh cởi găng tay, lấy một tảng băng bằng nắm tay từ trong túi của mình ra, dùng hai tay bưng đến trước mặt Chúc Cẩn Niên, giờ cô mới nhìn rõ, đây là một tảng băng có hình dạng kim cương, chỉ tại thời tiết lạnh như vậy mới giữ nguyên không thay đổi.
“Anh tới đây trên chuyến bay trễ hơn em một ngày. Lúc em thay mặt Sa Mạc Cam Tuyền tham gia giao lưu, anh không nhàn rỗi mà bắt tay vào làm cái này.” Nhiếp Vũ Tranh đặt tảng băng vào lòng bàn tay cô, hai tay cô đã đông cứng từ lâu nhưng vẫn cẩn thận nâng nó đến trước mặt để xem.
“Tất cả đều là kế hoạch của anh!” Rốt cuộc Chúc Cẩn Niên cũng hiểu ra, “Từ lúc bắt đầu Thiên Huệ để em đi công tác, chính là do anh bày mưu tính kế đúng không?”
Nhiếp Vũ Tranh cười thần bí, “Anh chỉ có thể tiết lộ một chút thôi. Giáo sư Virtanen giao lưu với em là một người bạn cũ anh quen trên diễn đàn tâm lý Skinner.”
“Em như bị anh sắp xếp một lượt vậy…” Chúc Cẩn Niên đỡ trán, tuy bất đắc dĩ nhưng trong lòng lại thấy rất ngọt ngào.
“Bên ngoài lạnh quá.” Nhiếp Vũ Tranh chỉ vào một căn nhà kính hình bán nguyệt ở phía xa.
“Anh đặt phòng rồi á?” Chúc Cẩn Niên kinh ngạc, cô không muốn xem cực quang cả đêm nên chỉ đặt phòng khách sạn bình thường.
“Cầu hôn cơ mà, sao có thể không lên kế hoạch hoàn chỉnh chứ?” Nhiếp Vũ Tranh chợt bế cô lên, ánh mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào cô, “Em nặng quá, nhưng may mà anh vẫn bế đi được, cả đời anh sẽ không buông tay.”
Trước kia Chúc Cẩn Niên luôn không hiểu vì sao các cô gái khác khi được cầu hôn lãng mạn lại khóc bù lu bù loa, hôm nay việc này xảy ra với mình, thật sự cô cũng không kìm nén nổi nước mắt.
Chúc Cẩn Niên giống như một con thú cưng tựa đầu vào vai Nhiếp Vũ Tranh, để anh ôm mình đi về phía nhà kính, nhỏ giọng nghẹn ngào vì sự để tâm của anh và vì may mắn của bản thân.
Hai phút sau…
“Không phải anh nói bế em đi, cả đời không buông tay sao?” Chúc Cẩn Niên nằm hình chữ đại (大) trên đống tuyết, chóp mũi đỏ ửng.
“Ý anh là ở trong nước.” Nhiếp Vũ Tranh buông tay đứng một bên, rõ ràng vừa nãy anh đã không cẩn thận buông lỏng tay làm vợ mình rơi xuống đất.
“Vẫn may tuyết dày.” Chúc Cẩn Niên tự bò dậy, vỗ tuyết trên người, cũng không so đo, vẫy tay với anh, bỗng nhiên cười gian, “Thì ra trong chuyện gì đó anh hoàn toàn không kiên trì được hai phút.”
“Cho anh thêm một cơ hội để chứng minh bản thân nhé.” Nhiếp Vũ Tranh nghiêm túc nói.
“Được.”
Một phút sau…
Chúc Cẩn Niên rơi xuống lần nữa, lại ngã chỏng vó.
“Trong việc chuyển gạch (5), em hoàn toàn biết được anh đang ở trình độ nào, xin phép để em tự đi đến nơi đến chốn nhé.” Chúc Cẩn Niên chắp tay trước ngực.
(5) Chuyển gạch: Ý chỉ việc vận chuyển các viên gạch. Theo ngôn ngữ mạng, chuyển gạch còn có nghĩa khác là chỉ những công việc vất vả, lặp lại một cách cứng nhắc và không kiếm được nhiều tiền từ công việc đó.
Nhiếp Vũ Tranh không nói gì, nắm tay cô tiếp tục bước đi. Áo khoác của hai người ma sát tạo ra âm thanh sột soạt, để lại hai hàng dấu chân và cái bóng nắm tay nhau bước đi hạnh phúc.
Nhiệt độ trong nhà kính cao hơn, tảng băng kim cương đặt trên chiếc bàn sứ chậm rãi tan đi. Chúc Cẩn Niên nằm xem cực quang, cơn buồn ngủ dần kéo đến, bỗng nhiên trên tay nóng lên, Nhiếp Vũ Tranh nâng tay trái của cô, lấy một chiếc nhẫn từ trên bàn sứ đeo lên ngón áp út của cô. Trên nhẫn còn dính nước đá vừa tan lúc nãy, cực quang quanh co uyển chuyển, cảm giác mát mẻ và ánh sáng rực rỡ của kim cương âm thầm kể về tấm lòng trong sáng với tất cả tình yêu của người đàn ông này.
Mỗi người đều rất nhỏ bé, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc chúng ta nhận được hạnh phúc thuộc về mình.
TOÀN VĂN HOÀN
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!