Dòng Thơ Thứ Chín - Chương 23: không có tay sao?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Dòng Thơ Thứ Chín


Chương 23: không có tay sao?


Giọng nói xa lạ đột nhiên vang lên.
Tay đang vuốt tai của Diệp Già Lam vô ý dùng sức, vành tai lập tức đã bị niết đến phát đau, ngũ quan tinh tế của thiếu nữ đều nhăn cả lại, vừa nâng mắt, cô lại nhìn thấy người đàn ông đứng trên cầu thang nhìn mình.
Anh ta mặc áo sơmi đen, quần âu phẳng, đeo một chiếc kính, lịch sự văn nhã, lúc này đang cầm một ly thủy tinh uống nước.
Tuy rằng ngoài miệng nói “Lập tức đi lên đây”, nhưng anh ta vẫn đang duỗi tay đẩy đẩy mắt kính, như có như không đánh giá cô một phen.
Nửa điểm cũng không có ý xoay người lên lầu.
Đường Ngộ quay đầu liếc anh ta một cái: “Không phải muốn đi lên sao?”
Bạch Diệc lại uống thêm miếng nước, “Lập tức đi ngay.”
Anh ta vẫn chẳng nhúc nhích.
Không quá vài giây, lại có người từ phòng lầu trên đẩy cửa ra, “Đứng ở đó làm gì thế?”
Ngón tay Bạch Diệc gõ nhẹ lên ly nước, híp mắt cười đến giống hệt hồ ly: “Tiểu Bạch mau xem, người trong lòng của tiểu thiếu gia nhà các cậu này.”
Giọng anh ta không cao không thấp, chẳng có ý tứ áp xuống tí nào, mỗi chữ đều bị hai người phía dưới này nghe rõ mồn một.
Bên tai Diệp Già Lam nóng lên, đặc biệt là chỗ vừa rồi dùng sức niết qua, giống như lập tức muốn phát hỏa lên rồi đó.
Mà người nọ ở đối diện mặt vẫn không đổi sắc tâm vẫn không thấy loạn, chỉ hơi hơi nhíu mi: “Đừng nói bừa.”
Bạch Diệc lại muốn mở miệng, Đường Ngộ lại bỏ thêm nửa câu sau: “Cô ấy còn nhỏ.”
Diệp Già Lam: “……”
Hình như người nào đó còn nhỏ tuổi hơn cô ấy nhỉ?
Bạch Diệc rõ ràng cũng nghĩ như vậy, lần này không chỉ không đi lên, ngược lại còn thảnh thơi từ trên cầu thang đi xuống: “Nhỏ bao nhiêu, còn nhỏ hơn cậu sao?”
Trong tay Diệp Già Lam còn cầm một hộp thuốc, lúc ngón tay buộc chặt lại, hộp giấy cũng nhăn nhúm lại.
Giây tiếp theo, cô vừa muốn đứng dậy, lại nghe thấy người đàn ông kia nói một câu: “Sao tôi lại thấy quen quen thế nhỉ?”
Một giọng nam khác tiếp lời: “Người nào đẹp mà anh chả thấy quen hả.”
Bạch Diệc: “……”
Lời là nói như vậy, nhưng mà cô bé trước mặt này, nhìn qua quả thật giống một người từng gặp.
Bạch Diệc nhíu mày nhìn Đường Mộ Bạch: “Tiểu Bạch, cậu không cảm thấy quen sao?”
Người sau đã ngồi xuống bên sườn sofa phía Đường Ngộ, liếc mắt đảo qua sườn mặt thiếu nữ, sau đó lạnh nhạt đáp: “Không.”
Mấy cô bé xinh đẹp cậu ta cũng thấy nhiều lắm rồi.
Bạch Diệc sờ sờ cằm, suy nghĩ nửa phút, vẫn không nhớ ra.
Diệp Già Lam dịch mông lên một chút, chỗ tiếp xúc với sofa cùng lúc càng ít, tầm mắt 3 người kia dường như đều đang dừng trên người cô, hơn nữa cũng không hề có ý dời đi. 
Cô căng da đầu đứng dậy: “Mọi người ở lại, vậy em về trước đây.”
Nói xong nhấc chân đi luôn, đi được vài bước rồi mới phát hiện ra hộp thuốc dạ dày trong tay vẫn còn chưa bỏ ra, mất vài giây, cô lại quay lại bỏ lên bàn trà. 
Bước chân Diệp Già Lam rất nhanh, lúc mở cửa có nghe thấy giọng nam ban đầu trêu ghẹo: “Tuổi trẻ thật là tốt, mới nói vài câu đã đỏ mặt rồi……”
Cô chặn câu còn lại sau cánh cửa.
Đèn hành lang cảm ứng tiếng động sáng lên, tim Diệp Già Lam đập dần bình tĩnh lại, cô hít sâu một hơi, sau đó lấy chìa khóa mở cửa nhà. 
Năm phút đồng hồ sau, Diệp Già Lam nhận được tin nhắn của Đường Ngộ. 
【 Người đầu tiên xuống dưới là bác sĩ chủ trị của tớ.】
Diệp Già Lam nằm trên giường ôm gối đầu, rep một chữ: 【 ồ. 】【 Người thứ hai xuống là cậu tớ. 】
Thế mà lại là cậu.
Diệp Già Lam ban đầu còn tưởng là anh trai anh chứ…… Tò mò thì tò mò, cô cũng không nhiều chuyện hỏi đến, vẫn gõ lại một chữ: 【 ồ. 】【 còn có một người 】
Diệp Già Lam: “……”
Còn có một người?
Cô rõ ràng chỉ có 3 người trong nhà Đường Ngộ, còn có một người…… Là quỷ sao?
Diệp Già Lam cơ hồ bị ý nghĩ này dọa cho đổ mồ hôi lạnh, ngón tay cô cũng run theo, chữ còn chưa gõ ra, đầu kia đã gửi thêm tin đến: 【 là bạn gái tương lai của tớ. 】ngón tay Diệp Già Lam càng run.
Ngữ văn của cô từ trước đến nay luôn tốt, cái trò chơi chữ này vừa nghe đã hiểu.
Không phải là cô tự luyến mà cảm thấy Đường Ngộ thích mình mà là do anh ám chỉ quá mức rõ ràng rồi.
Diệp Già Lam không rep.
Cô có chút rối rắm.
Một bên vẫn nhớ Dư Thu Hoa và chủ nhiệm lớp nhiều lần nói trong thời gian học kỳ 1 này không thể sinh tâm tư, cảm thấy sau này bản thân nên giữ khoảng với Đường Ngộ; nhưng một bên khác…. cô lại không muốn giữ khoảng cách với anh. 
Diệp Già Lam rối rắm túm rớt mấy sợi tóc, cuối cùng làm bộ mình vẫn chưa thấy rồi xóa tin đi luôn. 

Sau nửa giờ từ khi Diệp Già Lam rời khỏi nhà Đường Ngộ, Bạch Diệc mới chuyển đề tài khỏi người cô, anh ta hơi thu liễm vẻ mặt hớn hở lại, cầm notebook nhật kí lên: “Hạ Chí hôm qua đi nhà ma?”
Đường Ngộ “Ừm” một tiếng, đơn giản vài câu đem chuyện Diệp Già Lam lúc ấy nói với anh thuật lại một lần.
Bạch Diệc dùng bút gõ gõ cái trán: “Nói như vậy Hạ Chí sợ tối, hoặc là sợ ma sao?”
“Còn có chuyện khác không?”
Khóe môi Đường Ngộ hơi mím, chưa nói chuyện cô nàng còn kéo hỏng quần áo Quý Nhiên: “Không có.”
“Nếu sau khi thi đại học vẫn không phân tích được nguyên nhân cụ thể thì chỉ có thể tiến hành thôi miên thôi.”
Đối diện cũng là một cách trị liệu nhân cách phân liệt.
Làm cho nhân cách tạm thời thay thế nhân cách thực, như vậy cũng có thể càng trực quan để hiểu rõ hơn về tính cách của nhân cách phụ.
Bạch Diệc quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh: “Tiểu Bạch, cậu cảm thấy thế nào?”
Đường Mộ Bạch “Ừ” một tiếng.
Bạch Diệc buông tiếng thở dài: “Kỳ thật tôi lại sợ thôi miên không thành công.”
Đường Ngộ hơi ngửa lên phía trước, ngón tay nhẹ nâng cuốn sách trên bàn trà qua. 
Quyển Đường Ngộ lấy qua là một quyển nhân thể giải phẫu học.
Anh tùy tay mở ra một trang, “Không thành công cũng phải thử.”
Bạch Diệc vừa thấy quyển sách kia, thì lập tức đã hiểu.
Đường Ngộ từ trước đến nay đều luôn có mục tiêu mạnh mẽ. 
Mấy năm trước đã xác định muốn học y, vì thế mấy năm nay cũng đã đọc cả mấy cuốn giáo trình đại học khoa y cả rồi.
Nhân cách phân liệt, loại bệnh này không tính là nhẹ, công việc bình thường khả năng còn không có vấn đề, nhưng nếu muốn làm bác sĩ căn bản không chấp nhận được bất kì sai lầm gì.
Lỡ như tương lai lúc đang phẫu thuật lại đột nhiên biến thành Hạ Chí…… Hình ảnh kia Bạch Diệc quả thực không dám tưởng.
Anh ta lại lấy bút chọc chọc lên trán, “Trong khoảng thời gian này cậu phải chú ý nghỉ ngơi, thần kinh cũng không được để căng thẳng quá.”
Đường Ngộ “Ừm” đáp.
Ngón tay anh ngừng trên một trang sách, trên đó là sơ đồ các bộ phận trên cơ thể. 
Khóe môi Đường Ngộ nhẹ cong, đột nhiên nhớ tới Diệp Già Lam.
Thiếu nữ khuôn mặt sạch sẽ trong sáng, cánh tay và chân dường như cũng trắng hơn người khác mấy phần.
Bạch Diệc bị dọa không nhẹ, anh ta duỗi tay vỗ vỗ Đường Mộ Bạch: “Cậu ta cười cái gì thế?”
Nhìn chằm chằm sơ đồ các bộ phận cơ thể người còn có thể cười được, Đường Ngộ đúng là người đầu tiên đấy. 
Quả thực muốn phát rồ.
Đường Mộ Bạch nâng mắt, anh quá hiểu Đường Ngộ, khóe miệng nâng lên, mở miệng bình đạm lại ái muội: “Đại khái là nghĩ đem cái vị vừa rồi cột lên trên giường nghiên cứu một chút.”
Bạch Diệc không hiểu: “Nghiên cứu cái gì?”
“Nhìn thấy cái gì thì nghiên cứu cái đó.”
Bạch Diệc: “……”
Anh không muốn ở gần cái tên tiểu biến thái này nữa, lại yên lặng dịch về bên Đường Mộ Bạch. 

Diệp Già Lam không gặp phải hai vị trong nhà Đường Ngộ nữa.
Mỗi ngày cô sáng 6 giờ ra cửa, tối 10 giờ về nhà.
Liên tiếp mấy ngày nay, cô vẫn luôn đi một đường 3 điểm như vậy, trừ trường học thì ít khi đụng phải.
Đường Ngộ, với anh là bàn trước bàn sau, tuy cô cố ý không nghĩ đến câu “bạn gái tương lai” kia của anh nữa nhưng mỗi khi vừa thấy mặt anh, vẫn không chịu nổi mà nhớ lại.  
Vừa nhớ tới cô lại cảm thấy mặt đỏ bừng tim đập loạn.
Tới cuối tháng, Diệp Già Lam lại tìm em trai Tô Cẩm Kha làm thí nghiệm vài lần, cuối cùng đưa ra kết luận, cô không vừa lòng lắm.
Giống như, cô chỉ có cảm giác này với Đường Ngộ mà thôi.
Cuối tháng mười, kì thi tháng thứ 2 của năm 3 đúng hạn tiến đến.
Lần này sau khi thi xong chỉ được nghỉ một ngày rưỡi.
Là ngày 31 tháng 10 và nửa buổi sáng ngày đầu tiên tháng 11. 
Tháng 10 qua, Nam thành cũng vào thu, độ ấm hạ xuống không ít.
Buổi chiều mùng 1 tháng 11, các bạn học năm 3 đều mặc đồng phục mùa thu
Diệp Già Lam và Tô Cẩm Kha vừa vào đến cổng trường, mới đi không đến vài phút, phía sau đột nhiên có người gọi cô một tiếng: “Lớp trưởng?”
Hai người bước chân đồng thời dừng lại, đối diện một giây, sau đó mới lại quay đầu đi.
Phó Đồng mặc một cái váy liền áo màu đỏ tươi, làn váy không dài, qua đầu gối một chút.
Bản thân đã không mặc đồng phục, hơn nữa màu sắc này lại quá chói, cô nàng đứng giữa đống đồng phục trắng trắng đen đen cực kì nổi bật.
Không ít người đều nhìn về hướng bên này.
Bác bảo vệ nói với cô nàng một câu: “Bạn học này sao lại không mặc đồng phục? Lại đây báo tên một chút!”
Phó Đồng không qua, nghiêng đầu cao giọng: “Lớp 1 năm 3 Phó Đồng.”
Bảo vệ không nói nữa.
Ông nhớ rõ cái tên này, là thiên kim trong nhà một phó hiệu trưởng đây mà.
Phó Đồng móc từ túi ra một lá thư, bên ngoài giống hệt chiếc váy kia, đều là màu đỏ chói mắt, cô nàng nâng nâng cằm, “Lớp trưởng, có thể giúp một chút không?”
Dáng vẻ này của cô nàng, không phải là cầu người ta giúp.
Ngược lại lại giống như bị người ta cầu giúp ý. 
“Giúp tớ gửi cái này cho Đường Ngộ.”
Tô Cẩm Kha đã hừ lạnh một tiếng, “Không có tay sao?”
Phó Đồng liếc cô nàng một cái, hỏi lại: “Tôi nhờ cậu giúp à? Cậu lắm miệng cái gì?”
Cô nàng này ở trường vô pháp vô thiên, ai cũng không sợ, muốn nói cái gì thì nói cái đó. 
Diệp Già Lam nhìn lá thư.
Đây hình như là lá thứ bảy trong tháng này.
Một tháng qua, cô thay mấy nữ sinh trong lớp cũng như lớp khác gửi tất cả 6 lá thư tình rồi đó. 
Lần này cũng bị Đường Ngộ trả lại hết cả. 
Anh đưa ra lý do thông dụng: Không yêu sớm.
Diệp Già Lam nhíu mi: “Không thể.”
“Cái gì?”
“Không thể giúp.”
Diệp Già Lam cong mắt cười một cái.
Bạn học nữ khác có khả năng cô còn giúp đưa một chút, nhưng Phó Đồng thì không nhé. 
Vừa rồi cô nàng còn nói chuyện với Tô Cẩm Kha như thế, nếu cô còn giúp mới là kì quái đó. 
Diệp Già Lam nói xong xoay người đi.
Phó Đồng còn không có hiểu sao lại thế này, cô nàng rất ít khi bị người khác cự tuyệt, đuổi theo hỏi: “Vì sao không giúp?”
Vào khu dạy học.
Lúc đến đầu cầu thang có không ít người, Diệp Già Lam dừng lại, quay đầu liếc cô nàng một cái: “Tự cậu không có tay sao?”
Phó Đồng: “……”
Cô nàng nhíu mi, vừa muốn phát tác, đã nhìn thấy có người đi đến hành lang bên kia.
Thiếu niên càng đi càng gần, cô nàng nâng môi tạo ra độ cong đẹp nhất, thật sự đưa thư tình qua: “Bạn học Đường Ngộ ——”
Diệp Già Lam sửng sốt.
Phó Đồng đối diện Đường Ngộ, nhìn anh ngừng ở bên cạnh Diệp Già Lam, sau đó nhẹ nhàng buông tay xuống.
Trong lòng cô nàng vui vẻ, vừa muốn đưa lá thư qua, giây tiếp theo, bàn tay sạch sẽ xinh đẹp kia, dắt lấy tay Diệp Già Lam đi lên lầu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN