Phượng Hoàng Hoa
Chương 24
Kỷ An cúi đầu xuống, mười ngón tay nắm chặt lại với nhau, sau đó lại mạnh mẽ giựt ra, rồi lại bất an xoắn lại một chỗ. Một câu cuối cùng của Tiêu Ngân Phong hình như là nói giỡn, nhưng trên thực tế bên trong đã bao hàm một ý tứ khác, Tiêu Ngân Phong hi vọng bản thân mình nhận được một câu trả lời khẳng định. Nàng không phải là người thích buông ra lời hứa hẹn, đáp ứng chuyện của người khác thì nhất định phải làm cho được, nếu như làm không được thì sẽ không bao giờ hứa.
Nụ cười của Tiêu Ngân Phong nhạt dần, phản ứng của Kỷ An không thể không làm cho nàng có chút mất mác, nàng lại bị Kỷ An cự tuyệt. Nàng cười khổ một tiếng, giẫm lên chân ga, chạy xe ra con đường ở phía trên, nhưng vẫn chạy thật chậm như cũ, ca khúc của Bandari đột nhiên có chút khó nghe, thay đổi thành bài <Cô đơn> của Thủ Vạn Phương. Bài hát vang vọng trong xe, nhẹ nhẹ quấn lấy không gian để lộ ra một phần cô đơn thản nhiên cùng tịch mịch chỉ ở thành phố mới có “…. Tịch mịch của ta, hư không mất mác, tràn ra như lửa rừng, nhẹ giọng nhận lời, hứa hẹn thật mạnh mẽ, ngươi không có sai, tịch mịch của ta, hư không mất mác, sao biến thành gông xiềng, nếu có thể yêu lại lần nữa thì sẽ không đối với ngươi yêu nhiều như vậy, ngày mùa hè đã hết, nháy mắt đã chuyển sang thu, ánh sáng ngày đó dần dần trở nên mỏng manh, yêu hận đều đã trải qua, thật muốn nói với ngươi rằng, ít nhiều gì ngươi cũng chưa từng trốn, theo giúp ta tìm tòi trên đường đi, tự mình tạo ra mất mác, cự tuyệt chưa bao giờ chịu nghe lời của ngươi nói, tịch mịch của ta, hư không mất mác, tràn ra như lửa rừng, ngươi nhẹ giọng nhận lời, mạnh mẽ hứa hẹn, ngày đó thật ra ta cũng có sai, tịch mịch của ta, mất mác trong lòng, sao biến thành gông xiềng, nếu có thể yêu lại lần nữa ta sẽ không yêu ngươi nhiều như vậy, không muốn nhìn thấy ngươi khổ sở, cũng không cho ngươi cãi lại, đơn giản chỉ là chấp nhất, ta không biết ngươi mê muội, hoặc không phát hiện ngươi lạnh nhạt, ai ngờ lại rước lấy tai họa, tịch mịch của ta, hư không mất mác, giống như vô tình xoay tròn không ngừng, thành tâm chìm ngập cũng cô phụ hứa hẹn, nếu ta thử xoay chuyển được, thì ngươi có thể làm cho ta bù lại được cái gì? Trong lòng tịch mịch, hư không mất mát thì làm sao để thoát khỏi, nếu như có thể nghe được ngươi nói yêu ta một lần nữa, ta đáp ứng sẽ không đối với ngươi yêu nhiều như vậy…”
Ca khúc truyền vào trong tai của Kỷ An, không bỏ lỡ lắng nghe ca từ, cũng rất thích giọng hát của ca sĩ và cách thể hiện dạt dào cảm xúc. Nghe thật thoải mái, rất muốn hút một chút thuốc lá, rồi pha một ly cà phê, lẳng lặng ngồi ở một góc rồi tinh tế nhấm nháp.
Phong cảnh ngoài cửa sổ xe biến thành đèn đường và nhà cao tầng, đèn neon chiếu sáng làm đẹp thành phố, nhưng lại không thể che giấu được vẻ tịch mịch và hoang vắng ở phố thị. Tình người lạnh lùng nhạt nhẽo, nhưng tận sâu trong đáy lòng mỗi người đều cất giấu một phần khát vọng đối với tình cảm. “Đừng kháng cự ta, được không?” Một câu nói nhẹ nhàng, lúc ban đầu làm cho Kỷ An khó xử, nhưng Tiêu Ngân Phong không có ép buộc nàng phải cho nàng một đáp án. Nhưng những lời này đã truyền vào trong tai của Kỷ An, chảy vào đáy lòng, một câu nói lại biến thành giống như là cầu khẩn, làm cho đáy lòng của Kỷ An giống như được chạm vào một cỗ nhuyễn ý mềm mại. Nhưng mà nàng cũng không thể nói ra được đáp án. Kháng cự hay không kháng cự, không phải dùng miệng có thể nói được, mà tận sâu trong tâm linh đó chính là một loại bản năng.
Kỷ An ngẩng đầu lên, tựa lưng vào ghế ngồi, xe chạy thật thong thả vững vàng, dựa vào như vậy thật là thoải mái. Trong xe thật yên tĩnh, yên tĩnh tới mức làm cho nàng có thể thả lỏng, hơi hơi có chút buồn ngủ. Nàng nghiêng đầu, nhắm mắt lại, nghe ca khúc, chậm rãi thả lỏng.
Tiêu Ngân Phong dừng xe ở dưới lầu nhà của Kỷ An, quay đầu lại mới phát hiện nàng đang ngủ. Hô hấp vững vàng, dung nhan điềm tĩnh, thập phần an lành. Nàng tắt đèn xe, ngồi ở trên xe, có chút không đành lòng đánh thức Kỷ An, nhưng lại sợ nàng cảm lạnh, vì thế đem áo khoác của Kỷ An khoác lại ở trên người nàng.
Kỷ An bừng tỉnh, mở ánh mắt mông mông lung lung buồn ngủ ra, dụi dụi mắt, thấy rõ cảnh vật xung quanh liền nói: “Tới rồi a?”
Tiêu Ngân Phong gật gật đầu, “Tới rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, đã khuya rồi”. Thời điểm bây giờ chỉ còn một chút nữa đã là rạng sáng.
“Ân, vậy hẹn gặp lại Tiêu tổng”. Kỷ An đẩy cửa xe xuống xe, mơ mơ màng màng chạy lên lầu.
Tiêu Ngân Phong nhìn thấy Kỷ An đi về hướng thang máy, xoay người lại…, đột nhiên thấy túi xách của Kỷ An còn để ở trên ghế ở vị trí phó lái, nàng quay đầu lại mở cửa kính xe gọi lớn, “Kỷ An, túi xách của ngươi”. Thật lo lắng không biết không có túi xách thì nàng có phải không có cách nào khác mà ngồi ở phòng bảo an ngủ một đêm nữa hay không.
“A?” Kỷ An quay đầu lại, còn có chút không phản ứng đi ngược lại bên này.
Tiêu Ngân Phong cắn môi, cầm lấy túi xách của Kỷ An, xuống xe đem túi xách lại cho nàng, “Túi xách”.
“Nga. Cảm ơn Tiêu tổng”. Lúc này Kỷ An mới hồi phục lại được tinh thần, có chút ngượng ngùng vuốt vuốt tóc, nhếch nhếch môi, cuối cùng không biết phải nói cái gì, có chút thẹn thùng cúi đầu nhìn xuống.
“Đi nhanh về nghỉ ngơi đi”. Tiêu Ngân Phong thúc giục.
“Ân. Hẹn gặp lại Tiêu Tổng”. Kỷ An hướng Tiêu Ngân Phong vẫy vẫy tay, xoay người đi lên lầu. Kỷ An mở cửa nhà ra, mới phát hiện đèn ở trong phòng khách vẫn còn sáng, mà mẹ của nàng cư nhiên đang ngủ ở trên sô pha trong phòng khách.
“Mẹ”. Kỷ An đi qua bên đó, đánh thức người Lý đại nương đang nằm ngủ ở sô pha dậy, “Mẹ, tại sao ngươi lại nằm ngủ ở sô pha?”
“A?” Lý Vân Cẩm bừng tỉnh, ngồi dậy, “Đã trở về rồi a”. Nàng đứng lên nói, “Trở về là tốt rồi, ta đi ngủ”. Dứt lời liền xoay người đi về phòng ngủ của mình.
“Mẹ”. Kỷ An liền cảm động một hồi lâu, thì ra là mẹ chờ nàng trở về.
Lý Vân Cẩm lấy lại tinh thần, vuốt vuốt mái tóc có chút lộn xộn, gãi gãi đầu, đột nhiên nhớ tới gì đó liền nói, “Nga, đúng rồi, hôm nay ba ngươi gọi điện tới nói mời hai mẹ con chúng ta đi ăn một bữa cơm họp mặt”. Nói xong lại xoay người đi về phía phòng ngủ, kết quả có lẽ là do đang mơ mơ màng màng buồn ngủ cho nên đầu đập vào trong tường, “Ôi”. Nàng hô đau một tiếng, ôm lấy cái trán, mở cửa ra chậm rãi tiến vào trong phòng ngủ, sau đó đem cửa phòng ngủ đóng lại, cũng không còn thấy nhúc nhích động tĩnh gì nữa.
Kỷ An thở dài có chút bất đắc dĩ, mẹ của nàng đôi khi rất giống nàng ở điểm mơ mơ màng màng, nhưng nghĩ lại, không thể nói là mẹ nàng giống nàng mà phải nói là nàng giống mẹ nàng mới đúng. Nhức đầu, quay trở lại phòng ngủ của mình, đặt túi xách xuống, đi rửa mặt xong nằm trên giường. Lại nhìn đồng hồ báo thức, đã muốn gần hai giờ sáng. Nàng cắn môi, nhắm mắt lại, đột nhiên nhớ tới lời mà mẹ nàng vừa nói, ngày mai ba nàng mời nàng ăn cơm? Kỷ An lập tức ngồi dậy, vô duyên vô cớ mời hai mẹ con nàng ăn cơm để làm gì? Chắc chắc không phải là chuyện tốt! Có câu không phải nói ‘vô sự ân cần, không phải là kẻ gian xảo thì cũng là phường trộm cắp’ hay sao? Nhíu nhíu mày, nhưng nàng vẫn không thể nghĩ ra ba của nàng có chuyện gì mà lại tìm hai mẹ con của nàng, đoán chừng có thể có liên quan đến chuyện ngày đó ở khách sạn trùng hợp chạm mặt. Kỷ An ngáp một cái, thật buồn ngủ, cũng thật mệt nhọc, nằm xuống chui vào trong chăn, ngủ thật say.
Có cảm giác mình ngủ thật say, giống như còn nằm mơ nữa, nhưng dường như là không có, bởi vì khi tỉnh lại không nhớ rõ được cái gì, nhưng cảm giác còn lưu lại vẫn có cái gì đó lộn xộn. Nàng mở mắt ra, cảm thấy vẫn còn mệt mỏi một chút, theo thói quen cầm lấy điện thoại di động ở đầu giường để xem thời gian, nhất thời cả kinh ngồi dậy, cư nhiên đã là mười giờ ba mươi. Báo thức của di động có kêu một lần, mà nàng lại ngủ thật say không có nghe được, mẹ của nàng cũng chưa bao giờ gọi nàng dậy vào buổi sáng! Kỷ An vội vội vàng vàng nhảy xuống giường, vội vàng cửa mặt xong, cầm lấy túi xách hướng về phía công ty mà chạy đi.
Kỷ An dường như chạy một mạch tới văn phòng, làm cho ánh mắt của tất cả đồng nghiệp tràn đầy ngạc nhiên. Bởi vì nàng là người chưa bao giờ đến muộn, hơn nữa đêm qua lại còn nói là có hẹn, làm cho người khác phải suy nghĩ xa xôi. Tiểu Vương theo MSN cũng gởi đến, giống như vô tình hỏi một câu, “Sao lại đến muộn vậy?”
“Ngủ quên”. Kỷ An gởi lại một câu trả lời, sau đó ngồi một lát thì đã đến giờ ta tầm. Tiếp đó là có điện thoại của mẹ nàng gọi đến, nói cho nàng biết địa chỉ của nhà hàng cơm để nàng chạy qua.
Đi tới nhà hàng, Kỷ An thấy Kỷ Bằng và Lý Vân Cẩm đã đến ngồi đó. Kỷ Bằng vẫn mặc một bộ tây trang thẳng thớm, rất ra dáng một nam nhân thành công. Mà cách ăn mặc của người mẹ thân ái của nàng lại đẹp đẽ giống như một con khổng tước, nếu nhìn qua cũng không giống một nữ nhân đã qua tuổi năm mươi một chút nào. Kỷ An ngồi xuống bên cạnh của Lý Vân Cẩm, nhẹ nhàng gọi chào mẹ, sau đó lại lạnh lùng hướng Kỷ Bằng gật đầu, xem như là đã chào hỏi. Người phục vụ đưa một chút đồ ăn tới, nàng liền lạnh lùng vùi đầu ăn.
“An An, như thế nào không gọi chào ba ba?” Lý Vân Cẩm thấp giọng hỏi, giống như là đang giáo huấn một tiểu hài tử.
Kỷ An khoát khoát tay, mở miệng nói một câu thật hàm hồ: “Miệng đang nhai đồ ăn, không rảnh”. Ở trước mặt của mẹ, nàng vẫn không dám ngang nhiên trở mặt cùng với Kỷ Bằng, sợ mẹ của nàng khó chịu.
“Cái con bé này!” Lý Vân Cẩm sủng nịnh khẽ chê trách một tiếng, nhưng sau đó lại không nói gì nữa. Nhưng Kỷ Bằng ngồi đó lại nhíu mày, có chút bất mãn nói, “Vân Cẩm, đứa nhỏ này đều bị ngươi nuông chiều làm hư mất rồi”. Lý Vân Cẩm đúng lý hợp tình quay lại nói, “Ta chỉ có một nữ nhân bảo bối như vậy, ta không nuông chiều nàng thì nuông chiều ai?”
“Ngươi… Ai, quên đi, ta không tranh cãi với ngươi nữa”. Kỷ Bằng nghĩ nghĩ nói, “An An, ta ngày đó đụng phải Trình quản lý của công ty XX, nói ngươi cùng hắn bàn ký hợp đồng, nghe nói ngươi chuyển tới làm việc ở phòng Kinh Doanh sao?”
Kỷ An nhíu nhíu mày, cư nhiên là vì chuyện này.
“Người làm ở bộ phận kinh doanh tương đối phức tạp, Trình quản lý kia cũng không phải thứ tốt lành gì, ngươi về sau bớt giao tiếp với loại người này lại. Đúng rồi, ta cùng với cục trưởng cục XX gọi điện hỏi thăm, tháng sau bên cục của bọn họ muốn tuyển một ít người, ngươi qua đó phỏng vấn thử một chút xem sao…” Lời của Kỷ Bằng nói chưa xong, Kỷ An đã ngắt lời hắn nói, “Ta rất thích công việc hiện tại, không cần ngài phải lo lắng”. Rút khăn tay lau miệng, “Mẹ, ta còn có một số việc, không thể tiếp tục ngồi với người, ta đi trước”. Vừa dứt lời, nàng đứng dậy hôn lên trán của Lý Vân Cẩm một cái, sau đó cầm lấy túi xách rời đi.
“An An”, Lý Vân Cẩm gọi.
Kỷ An quay đầu lại hướng Lý Vân Cẩm vẫy vẫy tay, xoay người bước nhanh ra khỏi nhà hàng.
Sắc mặt của Kỷ Bằng lập tức lạnh lùng, cả giận nói, “Ngươi xem tính tình của nàng kìa!” Quay qua phát hỏa với Lý Vân Cẩm, “Đều là do ngươi nuông chiều cả”.
Lý Vân Cẩm không vui nói, “Tính tình của nàng như vậy thì sao? Không phải chỉ có một chút ngang tàng, hướng nội lại kiệm lời sao? Tính tình có một chút lớn lối thì sao? Nói đến cái này, cũng có ít nhiều liên quan tới chuyện tình cảm của ngươi cùng với Bối Nhi”. Nói tới đây, nàng không khỏi có một chút oán giận Kỷ Bằng, cuối cùng cũng không thể nói được bất cứ điều gì mà chỉ thở dài nói, “Kỷ Bằng, chuyện của An An thì để cho chính nàng tự mình quyết định, ta không muốn miễn cưỡng nàng”.
“Nàng là nữ nhân của ta, ta cũng chỉ muốn để cho nàng xuất đầu lộ diện ra ngoài cũng để cho ánh mắt của người ngoài nhìn được thật tốt, Kỷ Bằng ta không biết xấu hổ hay sao. Ta còn muốn có thể diện!” Kỷ Bằng áp chế cơn giận nói, “Vân Cẩm, ngươi khuyên nhủ nàng, bảo nàng từ chức đi. Không có việc làm cũng không sao, ta là cha của nàng đủ sức để nuôi nàng”.
Lý Vân Cẩm nhẹ nhàng lắc đầu, “Nếu như là việc này thì ta sẽ không khuyên, An An làm việc gì bản thân nàng cũng biết có mức độ. Khi còn bé bởi vì chúng ta nghiêm khắc với nàng mới làm cho hiện tại nàng trở nên hướng nội như vậy, bây giờ đã lớn như thế rồi, chuyện của nàng thì nên để cho nàng đưa ra quyết định”.
“Ngươi…” Kỷ Bằng tức giận cũng không biết nói làm sao với Lý Vân Cẩm cho phải, “Vân Cẩm, chuyện gì ta cũng có thể đồng ý với ngươi, nhưng chuyện này thì không thể. Ta đây cũng chỉ muốn tốt cho nàng, nói sao đi nữa, tính tình của nàng xấu xa như vậy thì làm sao có thể hợp với môi trường kinh doanh chứ? Ta vẫn muốn thay đổi một công việc có hoàn cảnh yên ổn hơn một chút cho nàng thì tốt hơn”. Nhìn thấy Lý Vân Cẩm còn muốn nói cái gì nữa, Kỷ Bằng khoát tay, “Việc này ta sẽ tìm lão bản của nàng để nói chuyện”.
Lý Vân Cẩm nói, “Kỷ Bằng, mối quan hệ giữa hai cha con ngươi tương đối căng thẳng, ta hi vọng chuyện này ngươi có thể thận trọng xem xét một cách nghiêm túc, để tránh ảnh hưởng tới cảm xúc của An An”.
Kỷ Bằng nói, “Vân Cẩm, ta là cha ruột của nàng, ta có thể hại nàng hay sao? Ta làm như vậy không phải là suy nghĩ cho nàng hay sao, ta chỉ muốn tìm cho nàng một môi trường làm việc thật tốt mà thôi. Chẳng lẽ ngươi bằng lòng cho nàng chỉ vì một chút công trạng mà cả ngày phải tiếp đón một ít người không đứng đắn ăn cơm hay sao? Ngươi không đau lòng sao?”
“Ta?” Lý Vân Cẩm khẽ thở dài, “Ta vẫn tôn trọng lựa chọn của An An. Có đôi khi chúng ta tự cho rằng làm như vậy là tốt cho nàng, nhưng đối với nàng chưa hẳn là đã tốt”. Đứa nhỏ của nàng, so với nàng ai có thể hiểu hơn được chứ? Nhưng trước mặt nam nhân này, nàng cũng hiểu rõ giống như vậy. Hai người phụ nữ này đều giống nhau ở điểm cố chấp, đều xấu tính như vậy.
Kỷ An trở lại công ty liền nhận được điện thoại của Lý Vân Cẩm, “An An, ngươi không lo lắng gì về ý kiến của ba ngươi sao?”
“Mẹ, ta hiện tại rất thích công việc này”. Kỷ An thấp giọng nói, âm thanh tuy nhẹ, nhưng sắc mặt lại trở nên lạnh lùng. Nam nhân kia đã mặc kệ mẹ con nàng rất nhiều năm rồi, dựa vào cái gì lại đột nhiên nhảy ra chỉ trích công việc của nàng, dựa vào cái gì bắt nàng đổi việc. “Mẹ, việc này ngươi không cần phải lo, ta đã lớn rồi, biết có chừng mực”. Nàng cố gắng làm cho thanh âm của mình nhẹ nhàng một chút, nhưng nói ra vẫn có vẻ lạnh lùng cứng rắn, “Mẹ, ta có chuyện cần phải làm gấp, ta cúp máy trước”. Nói xong liền cúp điện thoại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!