Phượng Hoàng Hoa
Chương 49
Giữa trưa mười hai giờ Kỷ An đúng hẹn xuất hiện trước mặt Uông Nhã Giai nói, “Đi, đi ăn cơm”.
Uông Nhã Giai đứng lên, lấy khăn tay ra lau đi mồ hôi trên mặt, sau đó quay lại nhìn thành quả của mình quả nhiên là chưa đến một phần ba. Muốn chết! Đột nhiên một loạt âm thanh ầm ầm vang lên, tiếng động kia giống như là có thiên binh vạn mã chạy tới một chỗ, cũng giống như sấm sét đánh qua, mà âm thanh càng lúc càng lớn. Nàng trợn to mắt hỏi, “Âm thanh gì vậy?”
“Không có tiếng gì cả a!” Kỷ An xoay người mang theo Uông Nhã Giai đi về phía căn tin ở bên ngoài. Vừa đi ra khỏi kho hàng Uông Nhã Giai đã thấy người người đổ ra như nước thủy triều, đông như kiến cỏ từ hành lang hai bên tòa nhà sản xuất ùa về phía căn tin mà chạy. Tốc độ của đám người đó phải gọi là nhanh như điện giật, nước chảy, so với phim chiến tranh công thành chiếm đất mà trên tivi hay chiếu còn dũng mãnh hơn. Hỏa hoạn sao? Uông Nhã Giai ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ nhà xưởng không thấy có khói bốc lên a. Vậy mấy người này chạy nhanh như thế để làm cái gì chứ?
Nhưng mới ngừng lại được hai phút, khu ngoài nhà máy đang trống rỗng đột nhiên chật ních, đâu đâu cũng thấy người mặc đồng phục công nhân giống nhau, và tất cả những người này đều cùng chạy về một phía. Qua hai phút nữa những người chạy tới bắt đầu ít dần, bắt đầu di chuyển chậm lại nhưng nếu nhìn qua phía bên kia thì thấy khắp nơi đều là người, sân thể dục to như vậy cũng đã chật ních. “Thật nhiều người a”. Trong lòng nàng không khỏi cảm thán, “Công nhân dưới tay con hồ ly tinh Tiêu Ngân Phong kia thật đúng là rất nhiều”.
“Công ty chúng ta có hơn ba vạn người, chia ta năm căn tin lớn để ăn cơm”. Kỷ An chậm rãi nói, mang theo Uông Nhã Giai chen vào căn tin A. Căn tin A có diện tích tương đương với 2 sân bóng rổ, hai bên tường trái phải trổ mười mấy cái cửa sổ, công nhân đứng hơn 10 hàng thật dài theo thứ tự cầm lấy khay cơm xếp hàng chờ lấy đồ ăn. Cơm trắng được để trong thùng đặt ở giữa mấy lối đi nhỏ, để mặc cho công nhân tự xới cơm cho mình. Hơn mười người mặc quần áo bảo vệ ở đó để duy trì trật tự. Kỷ An đi vào trong nhà bếp rồi nhanh chóng trao đổi gì đó với quản lý nhà bếp, nói một chút tình hình gì đó. Mọi người trong nhà bếp ai cũng biết Kỷ An là em họ của quản lý nhà bếp nên cũng nhanh chóng chào đón nàng rồi đưa cho nàng một khay đồ ăn bằng inox. Kỷ An cầm khay đồ ăn ở lại bên cạnh Uông Nhã Giai, tùy tiện chỉ vào một hàng nào đó nói, “Đi xếp hàng, sau đó đi tới cửa sổ bên kia để lấy đồ ăn”.
Uông Nhã Giai thấy tất cả mọi người đều giống nhau, hơn nữa trước đó khi ở kho hàng đã có hỏi qua, cũng không có sai a, nên chỉ bưng khay cơm đi xếp hàng chờ đồ ăn. Người xếp hàng phía trước và phía sau của nàng đều là công nhân của bộ phận sản xuất, mặc quần áo lao động, nói tiếng địa phương hoặc nói tiếng phổ thông không chuẩn ở khắp nơi rất ồn ào, tiếng động huyên náo om sòm làm cho nàng khó chịu. Nhưng nàng đột nhiên phát hiện không thấy một ai là nhân viên phòng Kinh Doanh và phía bên văn phòng, quay trái quay phải nhìn nhìn vẫn không thấy, vì thế chạy tới bên cạnh người Kỷ An hỏi, “Chị An An, vì sao không thấy đồng nghiệp cùng ngành của chúng ta xếp hàng ở đây vậy?”
“Bọn họ đều bận rộn, sẽ không xuống ăn cơm nhanh như vậy đâu”. Kỷ An hé môi không thay đổi sắc mặt nói. Người bên khối văn phòng có ai đi căn tin ăn cơm đâu a? Hoặc là đi mấy quan cơm nhỏ bên đường mua đồ ăn, hoặc là đi ăn ở nhà hàng bên ngoài, có một số người thì tự mang cơm tới. Công nhân ở căn tin dùng cơm toàn bộ đều là người của bộ phận sản xuất, tiền cơm mỗi tháng một trăm tám mươi đồng, công ty trợ cấp một nửa nên chỉ trừ vào tiền lương chín mươi đồng. Đừng nghĩ là trừ một người chín mươi đồng là ít, khấu trừ cho ba vạn người vị chi một tháng cũng hơn hai trăm vạn. Các nhà tư bản thì luôn luôn tính toán tỉ mỉ trong mấy cái ‘công nợ nhỏ’ này. Chín mươi đồng một tháng thì cơm tiêu chuẩn có được cái gì chứ? Kỷ An đã từng ăn thử một lần, lùa một ngụm vào miệng liền không nuốt nổi nữa. Củ cải trắng luộc, một vá canh rau xanh bên trong toàn là nước với một chút xíu thịt bò nấu tới mức mềm nhũn hết, thịt kho tàu toàn thấy cà rốt mà không thấy thịt đâu, gạo thì nấu gạo cũ ố vàng. Nhưng gần đây Tiêu Ngân Phong có đến đây kiểm tra nghiêm ngặt nên tiêu chuẩn được nâng cao lên một tí, ít ra cũng thấy thịt được bày biện ra. Kỷ An vừa rồi có đi một vòng quanh khu đồ ăn phát hiện có đùi gà kho, cánh gà luộc, thịt ba chỉ kho tàu, thịt muối v.v… Béo ngấy tới mức nàng vừa nhìn đã thấy no rồi. Nhưng nàng vẫn nhìn thấy công nhân ăn cơm thật sự vui vẻ, giống như là từ khi Đại lão bản tới đây thì họ rất vừa lòng với thức ăn vậy.
Uông Nhã Giai thấy Kỷ An xuất thần nghĩ rằng mình đã bị phớt lờ, nàng cũng không hỏi nữa mà chỉ quay trở lại xếp hàng. Nga, vừa rời đi một chút đã phải xếp hàng lại từ đầu. Phía trước có hơn năm sáu mươi người đang xếp hàng, mà ở phía sau nàng vẫn còn người đi tới xếp hàng. Uông Đại tiểu thư rất muốn quẳng khay cơm đi không thèm ăn nữa, nhưng vừa quay đầu lại đột nhiên thấy Tiêu Ngân Phong dẫn mấy người ăn mặc chỉnh tề bên cạnh đi tới, vì không muốn người khác xem thường nên cắn răng một cái quay lại xếp hàng.
Kỷ An cũng nhìn thấy Tiêu Ngân Phong, Lí Minh Tuấn, La Thánh Minh, chủ quản hậu cần đi tới thì biết Đại lão bản lại ‘thị sát dân tình’. Mặt nàng lạnh lùng lui ra một bên, muốn mình giống như biến mất. Tiêu Ngân Phong vừa liếc mắt liền nhìn thấy Kỷ An mặc tây trang màu đen đứng đó, biết làm sao được, cả căn tin đều là người lao động mặc đồng phục màu xanh biếc, chỉ có mỗi Kỷ An là mặc đồ màu đen thật sự rất nổi bật. Tiêu Ngân Phong sững sờ, Lí Minh Tuấn cũng thấy có chút lạ lạ. Nhưng rất nhanh sau đó bọn họ thấy Uông Nhã Giai một thân hàng hiệu đang đứng xếp hàng giữa đám công nhân của bộ phận sản xuất chờ lấy đồ ăn.
Mặt La Thánh Minh nhất thời đen thui, Lí Minh Tuấn giật mình nói, “Tiêu tổng, ta có việc nên đi trước”. Xoay người, trước tiên phải trốn đã.
Khóe miệng Tiêu Ngân Phong nhịn không được mà phải cong lên, liếc mắt nhìn Kỷ An hai lần rồi dẫn người đi vào trong nhà bếp, sau đó lại đi ra ngoài tùy ý tìm một vài công nhân để hỏi han tình hình, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về một góc sáng sủa mà Uông Nhã Giai đang đứng cùng Kỷ An, lúc nàng đi ngang qua người Kỷ An thì nhìn một cái có ý rất sâu xa, thấp giọng nói, “Nửa giờ sau đến văn phòng của ta”. Sau đó dẫn người đi về phía căn tin B.
Kỷ An quay đầu lại nhìn Tiêu Ngân Phong, thầm nghĩ rằng bị nữ vương tóm được rồi, không biết chút nữa có bị nữ vương giáo huấn hay không đây? Lầm bầm gì đó, rồi nàng nói rằng để cho Uông Nhã Giai đi dán giấy chỉ là sắp xếp công việc, mang Uông Nhã Giai đi căn tin ăn cơm cũng là ‘hảo tâm chiếu cố’, ‘sư phụ’ như nàng rất biết cách chăm sóc a.
Hơn mười phút sau cuối cùng Uông Nhã Giai cũng lấy được cơm, bưng một mâm đầy một ít thịt muối đầy mỡ, một vá thịt ba chỉ kho tàu, một cái đùi gà, một cánh gà luộc, một chén canh hình như là rau xanh nấu với thịt heo đi tới trước mặt Kỷ An, “Chị An An!” Nàng nhìn thấy đồ ăn đã không muốn ăn rồi, nhưng mà bụng lại rất đói.
Kỷ An nghiêm mặt gật gật đầu, mắt nhìn xuống khay đồ ăn của Uông Nhã Giai tấm tắc rằng nàng được đãi ngộ cũng thật tốt, so với lần đầu tiên mình đến thì tốt hơn rất nhiều. Nàng dẫn Uông Nhã Giai đi tới một cái thùng cơm trắng đằng trước, bên trong còn một ít cơm trắng chứ không phải là cơm gạo cũ ố vàng, nhưng mà chẳng còn được nhiều, chỉ còn lại một ụ nhỏ. Nàng tốt bụng cúi xuống lấy một ít cơm kia chia làm hai nửa, một nửa để lại trong thùng hấp còn một nửa bỏ vào trong khay cơm cho Uông Nhã Giai. “Nói thật cơm trong căn tin của nhà xưởng thật sự không ngon, tất cả mọi người đều đã ăn thử qua. Lần đầu tiên ta tới đây ăn so với ngươi bây giờ còn kém hơn nữa”. Không để ý ánh mắt khác thường của một công nhân ở bên cạnh, Kỷ An dẫn Uông Nhã Giai đi đến một cái ghế ngồi bên cạnh để ăn cơm.
Bàn ăn dính đầy mỡ, trên đó còn có một ít xương, cơm, rau xanh của người ăn trước để lại. Bên cạnh có hai thanh niên khoảng hơn 20 tuổi đang ngồi xổm trên ghế ăn canh, vừa ăn canh vừa xem phim hoạt hình Tom & Jerry trên tivi được treo từ trần nhà xuống. Thằng nhóc thấy Kỷ An mặc tây trang dẫn theo một cô gái có vẻ mặt khó chịu, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ đi tới thì vội vã ngồi xuống.
Người nữ mặc váy thì họ không biết là ai, nhưng bọn họ biết Kỷ An, là người của khu văn phòng, trước kia có đưa đơn hàng cho bên bộ phận sản xuất, có một lần bên sản xuất không giao hàng đúng hạn thì Kỷ An đã giáo huấn quản lý bộ phận sản xuất trước mặt bọn họ một trận te tua, nói tới mức quản lý một câu cũng không dám nói lại, rất lợi hại.
Uông Nhã Giai lấy khăn tay cẩn thận lau thật khô cái bàn rồi mới ngồi xuống. Nàng nghĩ thầm rằng làm việc ở trong nhà xưởng thật vất vả, sau đó còn cảm thấy đồng tình đối với công nhân dốc sức làm việc ở bên trong nhà xưởng, đồng thời cũng dâng lên một cảm giác kính nể. Nàng ngẩng đầu phát hiện Kỷ An còn đứng ở một bên, cũng không thấy nàng bưng khay cơm hay bất kì thứ gì khác liền hỏi, “Chị An An không ăn trưa sao?”
Kỷ An nghĩ thà lát nữa tan ca thà đi ra bên ngoài mua chút rau xào ăn chứ không thèm ăn mấy thứ này. Nàng nhếch miệng nói, “Ta thu xếp ổn thỏa cho ngươi trước đã, chúng ta đã quen ăn trễ rồi”. Sau đó còn nói thêm một câu, “Ngươi cứ từ từ ăn, lát nữa ăn xong thì đem khay cơm ra phía sau rửa sạch rồi trả lại cho nhà bếp là được”. Cuối cùng còn rất ‘quan tâm’ nói, “Ngươi vừa đến công ty nên chẳng quen thuộc với thứ gì, lát nữa có thể đi dạo loanh quanh trong khu vực nhà xưởng để thuận tiện cho việc sau này phải đi lạc đường sang các bộ phận khác, buổi chiều thì tiếp tục dán giấy cho xong, ta sẽ không đến trông chừng ngươi vì ta còn có việc bận”.
“Được, cảm ơn chị An An”. Uông Nhã Giai khách sáo đáp lại. Nghĩ thầm rằng Kỷ An này thoạt nhìn trông rất lạnh lùng nhưng lại là người ngoài lạnh trong nóng, chuyện gì cũng sắp xếp thật tốt giúp nàng. Nhưng trong lòng nàng lại kêu rên một tiếng, khi nào nàng mới có thể quay lại văn phòng a? Ở kho hàng ngồi dán giấy không chỉ mệt mà còn có người ra người vô đi lấy hàng, dỡ hàng v.v… rất loạn, ngoài ra nàng còn bị nhiều người dùng một kiểu ánh mắt rất khác thường mà nhìn nàng chằm chằm. Nàng thừa nhận là mình xinh đẹp, nhưng mà ngồi xổm ở đó thật mất hình tượng còn bị cho người ta nhìn giống như thấy sinh vật lạ!
Kỷ An trở lại văn phòng uống hết một ly nước lạnh mới thấy đỡ nóng, thời tiết ở phía nam thật nóng bức, đã tháng mười một rồi mà thời tiết vẫn hơn ba mươi độ, vừa ra khỏi văn phòng thì giống như bước vào cái lồng hấp, cả người ướt đẫm mồ hôi. Nàng ở trước máy điều hòa ngồi một lúc lâu thì người mới thấy mát mẻ trở lại, sau đó nghe thấy tiếng điện thoại bàn ở trên bàn làm việc của mình reo vang, hình như là đường dây nội bộ. Xoay người đi tới nhấc máy lên, “Alo”.
Thanh âm ôn nhu của Tiêu Ngân Phong từ nơi khác truyền tới, “An An, đến văn phòng của ta một chút”.
“Được”, Kỷ An trả lời, cúp máy rồi đi về phía văn phòng của Tiêu Ngân Phong, còn chưa tới nửa tiếng đồng hồ a. Bởi vì bây giờ là thời gian nghỉ trưa nên văn phòng trống không, đồng nghiệp đã ra ngoài ăn cơm hết rồi. Hai thư ký lớn nhỏ của Đại lão bản cũng không có ngồi ở ngoài cửa.
Kỷ An trực tiếp đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Tiêu Ngân Phong ngồi ở phía sau bàn của Đại lão bản, trong phòng tràn ngập mùi thức ăn. Kỷ An vừa thấy đã tấm tắc, trên bàn trà bày ra một bữa cơm thật phong phú thịnh soạn a. Cá chẽm hấp, thịt viên kho tàu, ếch xào, canh gà nóng… Năm món mặn một món canh, còn có một khay cơm to và hai cái chén. Ách, nàng thật đói bụng.
Tiêu Ngân Phong đứng dậy cười, đi đến trước cửa lớn khóa lại, kéo rèm, sau đó đi đến bên cạnh Kỷ An, cười vô cùng quyến rũ, ngón tay nhọc nhỏ dài đặt lên trên lỗ tai của Kỷ An, nắm lấy vành tai của nàng, “Cục cưng thật là ngang ngược xấu xa a, chỉnh Uông Nhã Giai đến mức như vậy”.
Tầm mắt của Kỷ An hướng về phía bàn thức ăn, sống lưng thẳng tắp, nghiêm trang nói, “Ta không chỉnh nàng”.
“Nói xạo”. Tiêu Ngân Phong khẽ cười ôm lấy Kỷ An vào trong lòng nói, “Chưa ăn cơm đúng không?” Nàng thấy Kỷ An chăm chỉ chỉnh người ta như vậy đoán chừng còn rất là đói bụng nữa.
“Ân”, Kỷ An gật đầu, “Ta đói bụng”. Nàng đoán Tiêu Đại lão bản cũng không có chờ nàng đến đâu. Ân, lưng bị ôm sát thật là nóng. Sau đó lại nghĩ tới buổi sáng hôm nay Uông Nhã Giai nói Đại lão bản là ‘gái già còn trinh’ thì trong lòng lại không thoải mái, cảm giác khó chịu lại dâng lên, nàng hoảng sợ liền đem cảm giác này đè nén xuống thật nhanh.
“Ta cũng đói bụng”. Tiêu Ngân Phong nói, nàng lôi kéo Kỷ An đi tới bên cạnh bàn trà ngồi xuống, giúp Kỷ An xới cơm. “Xem thử đồ ăn ở nhà bếp làm có hợp khẩu vị không, hôm nay cũng là lần đầu tiên ta ăn ở công ty”.
Kỷ An nhận lấy chén cơm mà Tiêu Ngân Phong đưa qua, có chút thụ sủng nhược kinh, ai có thể ở công ty mà được loại đãi ngộ này nha, “Tiêu tổng… Ngân Phong, hôm nay vì sao lại ăn cơm ở công ty?”
“Phải bận rộn nói chuyện cùng với Lí Minh Tuấn nên cũng không có thời gian đi ra ngoài ăn, nên tiện thể bảo nhà bếp làm vài món đồ ăn”. Tiêu Ngân Phong nói. Nói xong nàng cười rồi nhìn nhìn Kỷ An, nhìn không ra tiểu gia hỏa này lại ngang ngược xấu xa như vậy, bất quá nàng thích cái… xấu xa này. Nàng cũng có thể đoán được vì sao Kỷ An lại chỉnh Uông Nhã Giai nên trong lòng lại càng vui vẻ.
Văn phòng yên tĩnh, hai người lẳng lặng cúi đầu ăn cơm, ngẫu nhiên đưa mắt nhìn nhau một chút, sau đó mỉm cười một cái, bữa trưa ăn thấy thật ngọt ngào nga. Tiêu Ngân Phong thay Kỷ An gắp một chút đồ ăn, Kỷ An ngượng ngùng, lại gắp một chút đồ ăn lại cho Tiêu Ngân Phong để đáp lễ, hai người ‘lễ thượng vãng lai’ ăn uống vô cùng hài lòng vui sướng, không khí ngọt ngào tới mức muốn chảy nước.
Cơm nước xong Tiêu Ngân Phong mở một chút nhạc nhẹ, sau đó cùng với Kỷ An ở sô pha nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng tranh thủ sờ sờ mặt Kỷ An một cái, hoặc sờ sờ lỗ tai, đôi mắt ôn nhu tràn đầy một loại cảm giác vui mừng và thương yêu.
Kỷ An lúc đầu còn tránh né, sau đó lại không né nữa mà không chút hình tượng rụt cổ lại nằm ở đó, thỉnh thoảng Tiêu Ngân Phong chọc ghẹo quá nàng mới giữ lấy tay của Tiêu Ngân Phong, nắm ở trong tay, sau đó khẽ khinh mà liếc mắt nhìn Tiêu Ngân Phong một cái.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!