Phượng Hoàng Hoa
Chương 69
Kỷ An ổn định tinh thần và cảm xúc xong nói, “Nhưng mà ông nội, ngươi không biết là Lí Gia kia không biết nói lý lẽ hay sao a? Người ta không chịu lấy chồng là người nhà họ, liền áp bức bắt người ta vào trong nhà giam, cái này thật giống như đại gian đại ác trong xã hội cũ, ông nội, người là tướng quân, người nhất định phải bên bực người yếu đuối thôi”.
“Người ta trước đó đã có hôn ước, thiệp cưới cùng đã gởi đến tay của ta đây, cuối cùng nàng không chịu kết hôn, cho dù là nhà nào đi chăng nữa cũng không vui”. Kỷ lão gia gõ cây gậy lên trên nền đất thành một tiếng kêu nặng nề, người nghe được trong lòng cũng run lên.
“Ông nội, nếu như ta đính hôn, đột nhiên phát hiện chú rể chỉ thích nam nhân cơ bản không có thương ta, có phải ngươi cũng muốn bắt ta gả qua đó không?” Kỷ An bĩu môi, “Việc này xảy ra với người nào cũng không có vui a”.
Kỷ lão gia đột nhiên ngẩng đầu, sửng sốt nhìn Kỷ An, “Gì, khi nào ngươi lại có thể nói mấy chuyện như vậy?” Hắn nhớ rõ đứa nhỏ này trước đây một ngày nói không được vài tiếng, gặp ai cũng chẳng buồn phản ứng a.
Kỷ An cúi đầu, cắn môi không nói gì.
Kỷ lão gia nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ rồi nói, “Ăn cơm trước đi, việc này từ từ nói sau”.
Còn ăn cơm? Trời đã tối tới nơi rồi! Kỷ An không vui, đứng đó không thèm nhúc nhích.
Kỷ lão gia gõ cây gậy chống xuống sàn một cái dọa dẫm, rồi “hừ” một tiếng nhấc chân đi ra phía ngoài phòng khách.
Kỷ An hết hồn, thầm than không xong rồi, nếu ông nội thực sự tức giận mà mặc kệ hết thì nàng sẽ hỏng việc mất. Nàng liền nhanh chóng chạy theo, đi theo Kỷ lão gia tới nhà ăn, ngồi xuống bên cạnh bàn.
Kỷ lão gia bưng chén cơm ăn mấy miếng nói, “Lão Lí này cả đời này cũng chẳng dễ dàng gì, vào sinh ra tử chịu không biết bao nhiêu giày vò. Hắn chẳng phải là muốn trước khi xuống mồ được nhìn thấy cháu nội duy nhất lấy vợ sao, tuy rằng ta cùng hắn không phải cùng một đơn vị quân đội, nhưng mà cũng có giao tình nhiều năm như vậy. Ý của lão Lí chắc chắn muốn cô gái kia kết hôn mà thôi”. Hắn lại nhìn Kỷ An, “Hiện không phải ly hôn đang rất thịnh hành hay sao? Cùng lắm thì sau khi cưới xong thì li hôn là được rồi. Nói cho chùng thì cháu của lão Lí cũng là một nhân tài, nàng cũng không phải chịu thiệt!”
Kỷ An vừa nghe liền hít một ngụm khí lạnh, một cơn tức giận đã muốn xông lên, mặt mũi của nàng trắng bệch, nhưng mà chỉ cần nghĩ đến chuyện này thì lòng của nàng đau giống như bị ai cắt. Nếu Tiêu Ngân Phong chịu kết hôn thì giờ này nàng đã không bị nhốt ở đó, đã sớm đồng ý rồi. Tiêu Ngân Phong là người thông minh như vậy làm sao mà không đoán trước kết quả được, nhưng mà cuối cùng thì vì cái gì? Đáp án chỉ có một, chính là vì nàng! Ngân Phong yêu nàng, muốn cho nàng một Tiêu Ngân Phong toàn vẹn, cho nên thà rằng liều mạng bản thân và gia đình cũng không chịu gật đầu. Buổi tối hôm đó chính miệng Ngân Phong nói với nàng, “Về sau mặc kệ là thực tế hay là trên danh nghĩa, ta đều chỉ là người của mình ngươi”, Ngân Phong đang cố gắng giữ lời mà nàng đã từng nói ra.
“Ông nội, thật sự không thể giúp được sao?” Kỷ An hỏi, nước mắt lại từng giọt từng giọt trào ra nhỏ vào trong chén cơm, trong lòng lại đau từng cơn, đau đến mức hít thở cũng có chút khó khăn.
Kỷ lão gia thở dài, “Giúp được hay không là do nàng, nàng gật đầu thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả”. Nói xong buông chén cơm xuống, cơm cũng không ăn, đứng dậy đi lên lầu.
“Ông nội, ta muốn gặp nàng”. Kỷ An đứng dậy nói.
Kỷ lão gia dừng chân lại nói, “Để A Uy đưa ngươi đi đi”. Nói xong liền đi lên lầu.
A Uy là lái xe của Kỷ lão gia, xuất thân từ quân nhân, quân hàm cũng không thấp. Kỷ An ngồi trên xe của Kỷ lão gia đi tới trại tạm giam, chiếc xe này tương đương với mặt mũi, tên tuổi của Kỷ lão gia, cho nên ai nhìn thấy cũng phải tiếp đãi khách khí. Kỷ An nhanh chóng được gặp Tiêu Ngân Phong, nàng vừa nhìn thấy Tiêu Ngân Phong thì nước mắt đã trào ra cuồn cuộn, nhào về phía trước ôm lấy người ta, “Ngươi thế nào a? Bọn họ có ăn hiếp ngươi hay không? Ở trong này có khổ không a?”
Tiêu Ngân Phong sờ sờ đầu Kỷ An, “Đừng khóc, sao ngươi lại tới đây?” Nàng không phải đã bảo mọi người gạt Kỷ An rồi hay sao? Làm sao mà mới sáng nay nàng bị bắt đến đây, trời bây giờ còn chưa tối mà Kỷ An đã chạy tới đây rồi?
“Ngươi gặp chuyện như vậy ta có thể không tới sao? Không phải đã bảo ngươi mặc chuyện gì xảy ra cũng phải bảo vệ mình cho tốt sao? Ngươi làm sao lại để cho mình bị bắt thế này?” Kỷ An quát, nàng đưa tay lên chùi chùi nước mắt, xem xét Tiêu Ngân Phong từ đầu tới chân một lần, hoàn hảo, trên người không bị thương cũng không bị sao hết, nhưng mà quần áo trang sức trên người v.v…. mấy thứ linh tinh gì đó đều bị gỡ hết, nhìn qua thật chật vật. Người cũng có vẻ mệt mỏi, nhưng tinh thần cũng coi như tốt.
Tiêu Ngân Phong cười cười, giúp Kỷ An lau lau nước mắt, “Càng ngày càng giống con nít”. Tầm mắt của nàng dừng trên mặt của Kỷ An, nụ cười lập tức thu lại, “Sắc mặt sao lại khó coi như vậy, không phải bị bệnh chứ?”
“Không, ta chỉ lo lắng cho ngươi thôi”. Kỷ An cắn răng nói, “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cứu ngươi ra ngoài. Ta trở về sẽ quấy rầy ông, nếu hắn ông chịu đáp ứng ta, ta… Ta chết cho hắn xem”. Kỷ An lần này quả nhiên nảy sinh ý tưởng ác độc, ánh mắt cũng đỏ lên.
“Ngươi quay về cho ta”. Tiêu Ngân Phong giận tái mặt, một tay giữ chặt lấy Kỷ An, “Ta bất quá chỉ bị tạm giam để điều tra mà thôi, không có chuyện gì hết”.
“Không có chuyện gì hết? Không có chuyện gì xảy ra mà lại đóng băng tài khoản của ngươi, ngay cả tài khoản của công ty cũng bị đóng băng? Không xảy ra chuyện gì mà ngươi lại có thể ở nơi này sao?” Kỷ An quay đầu về phía Tiêu Ngân Phong hét lên.
Tiêu Ngân Phong xoa xoa huyệt Thái Dương, hơi đau đầu. Từ sáng đến giờ vào đây hết thẩm vấn thì lại có người thăm hỏi, A Quân, Tô Thừa Hiên, người của Lí Gia hết người này tới người nọ tới gây sức ép, nàng ngay cả thời gian thở cũng không có nữa.
Kỷ An vừa thấy Tiêu Ngân Phong xoa huyệt Thái Dương liền ngậm miệng lại không nói nữa, ngẩng đầu xoa xoa cho nàng. Nàng nhẹ giọng nói, “Ngươi yên tâm, ta về nhà lại cầu xin ông nội, khiến cho hắn nhất định phải cứu ngươi”. Dù sao Lí lão gia cũng đã về hưu, nhưng ông nội nàng còn tại chức nha.
“An An”. Tiêu Ngân Phong nhẹ giọng nói, “Cứu A Sinh an toàn ra ngoài”.
Kỷ An ngẩng đầu, trợn mắt nhìn nhìn rồi lại gật gật đầu, “Uhm”. Nàng không hỏi, không cần nghĩ cũng biết nhất định A Sinh đó chắc chắn có chuyện gì đó liên quan tới nữ vương”.
“Còn công ty thì sao? Khắp nơi đều đồn đại”. Kỷ An hỏi, “Có muốn ta dùng các mối quan hệ để giải tỏa tài khoản của ngươi hay không”. Phát lương chậm vài ngày là chuyện nhỏ, nếu chậm trễ tiền hàng hoặc bị đồn đãi này nọ v.v… thì cổ phiếu của công ty liền bị ảnh hưởng trực tiếp, còn có rất nhiều phương diện khác đều bị ảnh hưởng dây chuyền.
“Việc này ta đã nhờ người xử lý, ngươi đừng lo lắng”. Tiêu Ngân Phong nhẹ giọng nói, “Sau khi về nhà thì đừng náo loạn, đi gặp bác sĩ kiểm tra thân thể”. Nàng đưa tay lên lau lau trên môi Kỷ An, cũng không có tô son môi. Nhưng vì sao lại hơi có màu tím tím vậy?
Kỷ An gật gật đầu, nàng ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Ngân Phong, “Nơi này không có ai ăn hiếp ngươi chứ?”
Tiêu Ngân Phong khẽ cười một tiếng, “Ai dám?” Nàng vươn tay nhéo nhéo cái mũi Kỷ An, “Đều đã kinh động tới tiểu tổ tong của Kỷ Gia rồi thì ai dám đụng tới ta, trở về đi, đứng lo lắng quá”.
“Ân”. Kỷ An gật đầu, sau đó cười cười với Tiêu Ngân Phong, thấy Tiêu Ngân Phong tạm thời giống như cũng không chịu khổ gì nên trong lòng cũng thả lỏng một chút. Nàng nghĩ nghĩ gì đó rồi quay đầu sang hỏi một người mặc quân cảnh, “Ta không được vào trong nhà giam ở cùng với nàng sao?”
“Nói cái gì ngốc nghếch vậy hả? Ngươi nghĩ đây là nhà mình sao? Nhanh trở về đi”. Tiêu Ngân Phong hờn dỗi một tiếng liền bắt đầu đuổi người.
Kỷ An còn muốn nói là, ông nội nàng là tướng quân, chẳng lẽ để cho nàng đi cửa sau còn không được sao?
Tiêu Ngân Phong trừng mắt liếc nàng một cái, trong đôi mắt hơi hiện lên vẻ tức giận.
Kỷ An cắn môi nói, “Vậy ngươi… tự chăm sóc mình cho tốt, sáng mai ta lại tới thăm ngươi”. Nàng nghĩ nghĩ rồi nói tiếp, “Ta sẽ tìm cách để cứu ngươi ra”. Nói xong nàng nhìn Tiêu Ngân Phong một lần thật lâu, quay đầu xoay người đi ra ngoài, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Tiêu Ngân Phong ngẩng đầu lên nhìn Kỷ An, lông mày hơi nhếch nhếch lên, khóe miệng là hiện ra ý cười, đôi mắt ôn nhu cũng nhìn theo mải miết. Chuyện này nói ra mà nói thì rất lớn, nếu thật sự mà đem mấy việc này ra định tội thì không thể dưới hai năm tù giam, công ty cũng phải đóng cửa, chờ nàng ra tù không chừng chỉ còn hai bàn tay trắng. Mấu chốt ở chỗ việc này vẫn còn đang chờ điều tra, nhưng người tạm giam nàng nói lại là có chứng cứ, nhưng hiện tại nếu đưa ra chứng cớ thì nàng cũng chỉ bị phạt chút tiền mà thôi. Nhưng mà A Sinh là xã hội đen, đương nhiên là sẽ làm mấy chuyện không sạch sẽ, nếu chỉ là mối quan hệ bình thường với nhau thì cũng không liên can gì mấy, nhưng hiện tại Lí Gia đặc biệt đến điều tra, nếu bắt được A Sinh là thủ phạm chính thì cũng sẽ làm cho nàng trở thành tòng phạm, muốn chỉnh họ cho tới chết cũng được. Nhưng mà nàng có Tô Thừa Hiên ở đằng sau chống lưng, Lí Gia liền đánh không chết được nàng. Huống hồ Tô Gia phía sau còn có Kỷ lão gia chống, hiện tại cháu gái của Kỷ lão gia đã muốn ra mặt, xét theo khía cạnh đó thì nàng có cơ hội chiến thắng. Tiêu Ngân Phong nhìn thấy Kỷ An đến đây thì nàng biết mình nhất định sẽ không sao nữa. Nhưng mà nàng không hi vọng Kỷ An dính vào chuyện của nàng, nàng không muốn để cho Kỷ An phải lo nghĩ thay cho nàng, nàng sở dĩ đánh cuộc lớn như vậy để trở mặt cùng với Lí lão gia thứ nhất là vì muốn cho mình một tiếng nói, nàng tuy rằng chỉ là doanh nhân bình thường, nhưng cũng có một vài phần khí phách cang trường, sẽ không vì quyền thế mà bán mình cho Lí Gia; thứ hai, nàng muốn cho Kỷ An một Tiêu Ngân Phong vẹn toàn. Nhưng nàng không muốn khi mình đạt được mục đích thì thế giới của Kỷ An lại bị phá hủy. Đã trải qua nhiều chuyện khó khăn phức tạp như vậy nàng mới biết giản đơn bình thường đáng quý cỡ nào. Đặc biệt là tình yêu của Lý Vân Cẩm và Kỷ Bằng khiến cho nàng hiểu được một đạo lý, cái gì cũng có thể suy tính, chỉ có duy nhất tình cảm là không được, chỉ có thể dùng tình cảm thật lòng để mà đổi lấy, không được lây dính dù chỉ là một chút tâm tư không trong sáng nào.
Người trong trại tạm giam khách khí đưa Tiêu Ngân Phong quay về phòng giam, ai cũng biết nữ nhân trẻ tuổi trước mặt này bọn hắn chọc không được. Thử xem mới vừa tiến vào đây không được bao lâu thì trước sau liền có mấy vị tai to mặt lớn đến, người nào không phải là nhân vật giậm chân một cái là lật đổ bầu trời được đâu chứ? Còn người đang bị giam bên trong, bộ dáng nhã nhặn lịch sự cười cười nói nói kia ai biết lại là xã hội đen đâu, có ai mà không biết người tên “A Sinh” này?
Kỷ An ra khỏi trại tạm giam, hỏi A Uy mới biết khi vào trong trại tạm giam thì phải đem tất cả các vật làm từ kim loại, plastic v.v… cởi bỏ hết. Nàng đau lòng cho Tiêu Ngân Phong, sau đó lại cố ý đi mua mấy món quần áo không có gài nút cùng một bộ đồ dùng vệ sinh đưa cho Tiêu Ngân Phong, sợ Tiêu Ngân Phong không quen với đồ ăn trong đó nên lại cố ý đi khách sạn lớn mua đồ đóng hộp lại gởi qua. Chờ tới khi đem hết mấy nhu cầu cần thiết của Tiêu Ngân Phong sắp xếp xong nàng mới quay lại nhà lớn của Kỷ Gia. Kỷ An biết Tiêu Ngân Phong bị tạm giam tạm thời không có nguy hiểm, nhưng mà nàng vẫn không nỡ để Tiêu Ngân Phong ở lại nơi như vậy, không nỡ để Ngân Phong bị nhốt, nàng chưa nhìn thấy phòng tạm giam như thế nào nhưng tưởng tượng cũng biết nó chẳng phải là nơi tốt lành gì. Kỷ An còn muốn đi mua giường gởi vào trong đó, nhưng mà người ta không cho phép, chăn đưa vào cũng phải qua mấy lần kiểm tra.
Kỷ An ngồi trong xe nhắm mắt lại, cảm giác mệt mỏi bắt đầu đánh úp lại, tim đau lên từng cơn cùng với đau lòng kéo tới, trong đầu đều toàn là hình ảnh của Tiêu Ngân Phong, hoặc là cười, hoặc là quở mắng, hoặc giận dữ, hoặc vui, hoặc xấu hổ, nhớ tới Tiêu Ngân Phong nhảy múa nhiệt tình như lửa, nhớ tới nàng quyến rũ như yêu tinh câu hồn người khác, nhớ tới nàng giờ phút này đang ở trong trại tạm giam. Đau lòng cùng lo lắng kéo tới trong lòng nàng, sợ hãi lo lắng chiếm cứ tâm trí nàng, nàng thực sự sợ rằng Tiêu Ngân Phong sẽ gặp chuyện, nàng rất sợ Tiêu Ngân Phong phải chịu uất ức. Nhưng mà nàng không dám làm càn mà đi cầu xin ông nội, nàng không thể để cho ông nội biết mối quan hệ của nàng và Ngân Phong, Lý đại nhân đã nói với nàng nếu như để cho ông nội biết mối quan hệ của hai người thì coi như đã đưa Tiêu Ngân Phong vào con đường chết.
Nàng nên làm gì bây giờ? Kỷ An nhắm mắt lại, đau khổ ngồi suy nghĩ tìm cách.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!