Phượng Hoàng Hoa - Chương 72
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
15


Phượng Hoàng Hoa


Chương 72


“A…” Kỷ An không thể nhịn được mà ngáp một cái thật dài, cũng đoán được là do gần đây làm việc quá sức nên giờ cảm thấy thật mệt mỏi. Hơn nữa tối hôm qua nàng ngủ chỉ được ba bốn tiếng, hiện tại bây giờ mọi thứ đã ổn thỏa thì làm sao có thể không buồn ngủ cho được? Nhưng mà Tiêu Ngân Phong vẫn chưa có nhắn tin lại cho nàng, nàng không biết là Tiêu Ngân Phong có ra khỏi trại tạm giam chưa nữa. Không có được tin xác nhận nữ vương bệ hạ ra khỏi trại tạm giam thì lòng của nàng vẫn cứ thấp thỏm lo âu. Lại nghe nội dung câu chuyện hai ông già ngồi tán gẫu với nhau quanh quẩn cũng chỉ có mấy chuyện xưa cũ, đàn ông thời xưa dũng cảm gan dạ biết dường nào, chuyện từ thời tám trăm năm trước có cái gì để nói đâu chứ? Kỷ An lại ngáp một cái nữa, lấy điện thoại ra nhìn thì thấy đã qua hơn ba mươi phút, sao vẫn chưa có tin nhắn trả lời?

“An An mệt rồi đúng không? Hay là vào trong phòng nghỉ ngơi một chút đi”. Mẹ của Lí Minh Tuấn vội nói.

Kỷ lão gia nhìn Kỷ An, dùng cây gậy chỉ chỉ về phía Kỷ An, vẻ mặt không mấy hài lòng, “Đứa nhỏ này chỉ giỏi làm nũng thôi, ngươi xem bộ dạng làm nũng của nàng kìa, aiz, mấy đứa nhỏ bây giờ đúng thật là không thể so bì với chúng ta lúc trước”.

Kỷ An quay đi xem thường một cái, nghĩ thầm rằng ngươi thử liên tục một hai tuần chỉ nghỉ được ba bốn tiếng mỗi ngày xem, nếu như ngươi còn nhanh nhẹn hơn ta thì lúc đó ta sẽ theo họ ngươi! Nhưng sau đó lại nghĩ nàng cũng họ Kỷ nên cũng chẳng thèm so đo với ông già này làm gì. Nữ vương của nàng a, sao đến giờ vẫn chưa chịu nhắn tin lại, nàng lại nhìn điện thoại, cũng chẳng có tin báo gì cả.

Kỷ An đợi mấy tiếng đồng hồ rốt cuộc điện thoại cũng reo lên, là điện thoại của Tiêu Ngân Phong gọi tới, Kỷ An kích động tới mức đứng bật dậy, sau đó liếc mắt nhìn về phía Lí lão gia đang nói chuyện với Kỷ lão gia, thấy hắn chớp mắt một cái giống như chẳng để ý tới mình nàng mới nhẹ nhõm, vui sướng hài lòng cầm điện thoại trốn dưới tàng cây ngô đồng nghe điện thoại, “Ngân Phong, ngươi ra ngoài chưa a? Không có việc gì chứ? Có chịu khổ không a? Bọn họ có đánh ngươi không? Ta và ông nội đang ở nhà ông nội của Lí Minh Tuấn, bọn họ thấy đối cứng với ngươi không được nên muốn dùng mềm để dụ dỗ ngươi cưới Lí Minh Tuấn, ngươi phải cẩn thận một chút a”. Kỷ An liếc mắt nhìn về phía sau một chút thì thấy Kỷ lão gia quay đầu nhìn nàng một cái sau đó lại tiếp tục nói chuyện với Lí lão gia.

Trong điện thoại liền nghe Tiêu Ngân Phong phì cười một tiếng, “An An a, sao tự nhiên ngươi lại trở nên giống mẹ mình như vậy a”. Cái kiểu nói chuyện vừa rồi y hệt như lúc nàng nhận được điện thoại của Lý Vân Cẩm, đối phương cũng không cần hỏi người nghe điện thoại là ai, bùm bùm chéo chéo nói chuyện không ngừng nghỉ.

“Ách!” Kỷ An ngừng lại, mặt đỏ lên, nghĩ thầm rằng không phải do nàng lo lắng cho nữ vương bệ hạ hay sao chứ! Nhưng mà nữ vương bệ hạ có thể gọi điện thoại đến, còn có thể cười như vậy chứng tỏ đã không có việc gì. Nhưng không nghe được từ chính miệng Tiêu Ngân Phong nói thì vẫn có chút lo lắng, vì thế lại tiếp tục hỏi, “Hiện tại không sao rồi chứ?”

“Đang hoàn tất thủ tục, nộp tiền bảo lãnh xong thì có thể ra ngoài rất nhanh, yên tâm đi, chỉ cần ra khỏi trại tạm giam thì mấy việc sau đó rất dễ giải quyết”. Tiêu Ngân Phong nói xong thì đột nhiên giọng nói trở nên nghiêm túc, “Ta hỏi ngươi, đã đi bệnh viên chưa?”

“A? Đi rồi”. Trên trán Kỷ An hiện ra mấy vạch đen, tại sao nữ vương bệ hạ biết được nàng đi tìm Lí Minh Tuấn chứ?

“Tình trạng thế nào? Bác sĩ nói sao?” Giọng của Tiêu Ngân Phong cũng dịu xuống nhưng lập tức cảm thấy nghi ngờ, nàng bị nhốt ở trại tạm giam, Kỷ An chắc chắn là một lòng một dạ chỉ lo cứu người, cơ bản là không có đi bệnh viện! Chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì nên được người ta đưa đi bệnh viện sao? Nhưng nếu là vậy thì làm sao có thể xuất viện nhanh đến thế?

Lí Minh Tuấn? Nhìn hắn nằm trên giường rất có tinh thần nha. Kỷ An không có dám nói với Tiêu Ngân Phong là mình muốn lấy cục gạch đập vào đầu hắn. “Không thấy bác sĩ”.

“Ngay cả bác sĩ cũng không gặp vậy ngươi đi bệnh viện làm cái gì?” Tiêu Ngân Phong tức giận hỏi, cảm thấy có chút đau đầu.

“A? Mẹ ta bảo ta nói mấy lời độc ác dọa ông lão Lí một chút, sau đó đi gặp Lí Minh Tuấn thì có thể cứu ngươi ra nên ta phải tới phòng bệnh của Lí Minh Tuấn ngồi ngây ngốc ở đó một lát”. Kỷ An thành thật khai báo.

Tiêu Ngân Phong liền cảm thấy khó có thể nào kiềm chế được mà muốn phát cáu, hóa ra nãy giờ nói nhiều như vậy các nàng không phải nói về một việc a. Nàng chỉ biết cơ bản là Kỷ An chẳng để việc đó vào trong lòng, “Ta hỏi ngươi, ngực có bị đau hay không? Có chỗ nào không thoải mái không?”

“Có, đau lòng ngươi”. Kỷ An buồn buồn nói, “Lo lắng muốn gần chết, ngươi sao lại giống như không chịu tự chiếu cố mình!” Hốc mắt của nàng lại đỏ, “Ngân Phong, ta nhớ ngươi”. Nhớ tới mấy ngày vừa qua so với chết còn khó chịu hơn, nàng rối rắm muốn chết.

Tiêu Ngân Phong thầm than, có chút lo lắng cho thân thể của Kỷ An, nhưng trong nhất thời lại câu hỏi ra lại không rõ ràng lắm, nghĩ chắc là mình phải đích thân mang nàng đi bệnh viện kiểm tra. “An An, ta không sao, Lí Gia sẽ không gây khó khăn cho ta, bọn họ cũng có băn khoăn riêng của mình…” Tiêu Ngân Phong nói tới đây liền dừng lại, những điều phức tạp này không nên dính liếu tới Kỷ An, vì thế lại chuyển sang chuyện khác, “Phải ngoan ngoãn, ta trước tiên phải làm xong một vài chuyện, buổi chiều đi tìm ngươi”.

“Ngươi đừng đến, ông nội nói phải giúp lão Lí kia gặp ngươi, ta đoán hắn sẽ giúp lão Lí khuyên ngươi tiến vào Lí Gia. Ngân Phong, ngươi là vợ của ta!” Kỷ An nói.

“Ha ha, đứa nhỏ ngốc”. Tiêu Ngân Phong khẽ cười một tiếng, lòng hơi đau đớn vì Kỷ An, nàng thật sự là đã dọa Kỷ An sợ rồi, thấy bộ dáng của nàng giống như là chim sợ cành cong vậy. “Xét về mặt lễ nghĩa thì ta cũng phải nên đi cảm ơn Kỷ lão gia, đồng thời cùng phải nói rõ cho hắn biết lập trường của ta. Yên tâm đi, ta có chừng có mực”. Nàng dỗ dành Kỷ An vài câu nữa rồi mới cúp máy.

Kỷ An cầm điện thoại cười tủm tỉm quay lại, thật tốt, nữ vương bệ hạ không có việc gì.

Ở Lý Gia ăn cơm trưa rồi Kỷ An mới theo Kỷ lão gia đi về, sau đó vì lấy lòng mà đánh một ván cờ vua với ông nội. Cờ vua nàng học được là từ Kỷ lão gia, nhưng mà phương pháp thì không phải giống nhau hoàn toàn. Kỷ lão gia thích chủ động tấn công, mà nàng thì thích thủ, cho nên liền chờ Kỷ lão gia tấn công tới nàng liền đóng cổng đánh chó, bình thường cũng là nửa thắng nửa thua. Cho đến ba giờ rưỡi trưa thì Tiêu Ngân Phong đến ngồi ở dưới phòng khách chờ. Kỷ An liếc mắt nhìn Kỷ lão gia, lòng lại sớm bay đi tới chỗ Tiêu Ngân Phong từ lúc nào, nhưng mà Kỷ lão gia không nhúc nhích thì nàng cũng chẳng dám đụng đậy a.

Rốt cuộc ván cờ cũng xong, Kỷ lão gia mới từ từ đứng dậy, Kỷ An vội vàng theo sau ông đi xuống dưới lầu.

Tiêu Ngân Phong ngồi trên sô pha ở phòng khách uống trà, trên người mặc một bộ váy trắng, cổ điển tao nhã, khi giơ tay nhấc chân đều có một bộ dạng mị lực độc đáo.

Kỷ lão gia chống cây gậy đi từng bước xuống lầu, hắn bất động thanh sắc mà đánh giá Tiêu Ngân Phong, nghĩ thầm rằng khó trách lão Lí lại vì cô gái này mà can thiệp sâu như vậy, không xét tới yếu tố khác, chỉ cần tướng mạo và khí chất thì cũng đã được xem là nhân trung long phượng.

Tiêu Ngân Phong nhìn thấy Kỷ lão gia đi xuống liền nhanh chóng đứng dậy khách khí chào hỏi, “Kỷ tướng quân”. Sau đó hướng về phía hắn tạ ơn, “Cảm ơn ngài”.

“Được rồi, cảm ơn An An đi”. Kỷ lão gia khoát tay, lập tức đi tới sô pha ngồi xuống, cây gậy chống bằng gỗ đàn để ở giữa, hai tay đặt lên trên cây gậy, khí độ phi phàm, khí thế bức người.

Tiêu Ngân Phong mỉm cười, quay qua… nhìn về phía Kỷ An, mà vừa nhìn thấy thì vẻ mặt liền nghiêm túc, ánh mắt có chút đỏ lên, “An An”. Sắc mặt Kỷ An tái nhợt, môi tím lại, ngay cả sắc mặt cũng có chút khác thường. Lòng của nàng căng thẳng liền nắm lấy tay Kỷ An, nhìn ngón tay, móng tay của nàng cũng hiện ra một màu tím. Sắc mặt của Tiêu Ngân Phong trở nên rất khó coi, nàng yên lặng nhìn Kỷ An, môi hé mở, ngực lại phập phồng.

“Ngân Phong”. Kỷ An nắm lấy tay Tiêu Ngân Phong, “Ngươi được thả ra là tốt rồi”. Nàng cười cười, nước mắt lại như dâng lên, sau đó lại cười. Nữ vương bệ hạ nhà nàng không có việc gì là tốt rồi.

“Khụ!” Kỷ lão gia ho khan, chà chà cây gậy trong tay. Hắn nhìn hai người, không biết vì sao lại cảm thấy ánh mắt của hai người nhìn nhau rất quen thuộc, giống như vừa trải qua một hồi sinh tử khó khăn chia lìa mới được gặp lại vậy.

Tiêu Ngân Phong giật mình, vội lấy lại tinh thần, buông tay Kỷ An rồi ngồi xuống đối diện Kỷ lão gia.

Kỷ An cũng ngồi xuống bên cạnh ông nội, tầm mắt vẫn còn đặt ở trên người của Tiêu Ngân Phong. Ngân Phong trang điểm, ăn mặc thật thục nữ, tao nhã trong trẻo nhưng lạnh lùng, đẹp giống như là tiên tử trên trời. Nàng nhìn Tiêu Ngân Phong, chỉ cần lẳng lặng nhìn ngắm nữ vương như thế này cũng là một loại hạnh phúc.

Kỷ lão gia liếc mắt nhìn Kỷ An mà không nói gì.

Tiêu Ngân Phong cũng nhìn Kỷ An, sau đó lại liếc mắt nhắc nhở nàng chú ý.

Kỷ An cả kinh vội vàng tỉnh ngộ, cúi đầu xuống, trộm nhìn Kỷ lão gia mà không dám nhìn Tiêu Ngân Phong nữa, nhưng lại không thể nhịn được đành phải thỉnh thoảng liếc nhìn nàng hai ba cái, cẩn thận giống như đang đi ăn trộm, làm cho Tiêu Ngân Phong lâu lâu cũng phải liếc nhìn nàng ra hiệu.

Kỷ lão gia bắt đầu mở miệng nói chuyện với Tiêu Ngân Phong, ngữ khí uyển chuyển như rắn nhưng lại lộ ra khí thế bức người.

Tiêu Ngân Phong không nhanh không chậm trả lời từng câu hỏi của Kỷ lão gia một cách lễ phép tôn kính, nói tới mức Kỷ lão gia cuối cùng không còn lời nào nữa mới bảo nàng ở lại ăn bữa cơm rau dưa.

Kỷ An nhớ tới lời dặn dò của Lí Vân Cẩm, sợ làm cho Kỷ lão gia phát hiện mối quan hệ của nàng và Tiêu Ngân Phong nên vẫn cúi đầu không nói một tiếng nào.

Tiêu Ngân Phong ngược lại vẫn rất bình thản tự nhiên, gió thổi mây trôi, giả vờ giống như mối quan hệ của nàng và Kỷ An chỉ đơn thuần là chị em tốt, hoàn toàn thể hiện ra vẻ chị cả với Kỷ An. Ăn cơm xong Tiêu Ngân Phong liền cáo từ rời đi, Kỷ An đưa nàng đến bên ngoài gara. Tiêu Ngân Phong nói với Kỷ An, “Ta còn rất nhiều việc cần phải tự tay xử lý hậu quả nên sẽ rất bận, ngươi phải biết tự chăm sóc mình, ngày mai đi bệnh viện kiểm tra thân thể”.

“Ân, ta biết rồi”. Kỷ An gật đầu, nàng tin tưởng nữ vương bệ hạ có thể đem hết tất cả mọi chuyện xử lý thật tốt. Nàng nhìn Tiêu Ngân Phong lái xe chạy ra khỏi khuôn viên Kỷ Gia, đợi cho tới khi xe chạy ra khỏi tầm mắt cũng không muốn quay vào nhà. Ở trong sân đứng yên thật lâu mới từ từ đi vào.

Tiến vào trong phòng khách mới thấy Kỷ lão mặt lạnh lùng ngồi ở trên sô pha, “Ngươi theo ta vào thư phòng”. Kỷ lão gia nói xong liền đứng dậy đi về thư phòng.

Kỷ An không hiểu gì trợn mắt lên, xảy ra chuyện gì vậy? Sao sắc mặt của ông nội khó coi như vậy? Nàng nhíu mày đi theo vào thư phòng.

Kỷ lão gia ngẩng đầu lên nhìn về phía Kỷ An hỏi, “Mối quan hệ của ngươi và Tiêu Ngân Phong kia rốt cuộc là gì?”

Kỷ An biến sắc, trong lòng sợ run lên nghĩ thầm rằng, nguy rồi, vẫn khiến cho ông nội nhìn ra. Nàng cắn môi, không trả lời.

Kỷ lão gia tức giận trợn mắt lên hỏi, “Ngươi và họ Tiêu kia rốt cuộc gạt ta chuyện gì?”

Kỷ An cúi đầu, vẫn không trả lời.

Kỷ lão gia nhìn thái độ của Kỷ An thì cơn giận lại càng bốc lên, “Ta mười bốn tuổi bắt đầu tham gia cách mạng, đánh Nhật Bản, đánh Đảng Quốc Dân, đánh Việt Nam Mĩ Quốc, còn thế trận nào chưa thấy qua, người nào chưa thấy qua, chỉ bằng hai con nhóc các ngươi mà muốn hù ta sao?” Cây gậy trong tay hắn gõ xuống đất đùng đùng, “Ngươi muốn tự mình nói ra hay để ta khiến ngươi nói ra?”

Kỷ An không lên tiếng, nghĩ rằng cho dù ngươi nhìn ra chút gì, ta đến chết cũng không thừa nhận thì ngươi cũng không thể xác định được. Nàng cũng thấy được là Kỷ lão đang lừa nàng! Nàng ở trước mặt Tiêu Ngân Phong thì tay chân vụng về không chút thước tất, không có nghĩa là đầu óc nàng ở chỗ khác đều là tương hồ a!

Kỷ lão gia la lên, “Không dám thừa nhận sao? Dám làm mà không dám nhận?”

Kỷ An hít vào một hơi, Kỷ An nàng cho tới bây giờ đều dám làm dám chịu, nhưng việc này thì… Đây là ông nội nàng đang khích tướng nàng! Kỷ An mím môi, vẫn không thừa nhận. Nàng biết nếu như mình nói ra thì nhiều nhất cũng chỉ bị mắng một chút, chỉ sợ ông nội nàng lại giống lão Lí kia không chịu nói lý liền khai đao với Tiêu Ngân Phong. Nàng không muốn thấy nữ vương bệ hạ mới vừa ra ngoài lại bị đưa vào trong nhà giam. Kỷ An biết rằng tuy nữ vương đã ra khỏi nhà giam nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, mấy chuyện kia phiền toái rất lớn, xử lý không xong nói không chừng một ngày hai ngày lại đem nữ vương nhốt lại. Nàng nhất định phải kiên trì, ngàn vạn lần không thể gây thêm phiền phức cho nữ vương nhà nàng nữa, “Không có quan hệ gì”. Kỷ An thản nhiên trả lời, “Ngươi đa tâm thôi”.

“Đa tâm? Cách ngươi hành xử khi nàng gặp chuyện, còn ánh mắt vừa rồi ngươi nhìn nàng, cùng lão tử đây năm đó y chang như đúc!”. Kỷ lão gia giận dữ quát to, tức giận tới mức ngực phập phồng kịch liệt, nâng tay trái lên vịn ở trên bàn. Cây gậy trong tay hắn lại chỉ về phía Kỷ An gầm lên, “Ta tung hoành cả đời, kết quả lại bị con nhóc ngươi đùa bỡn hăm dọa! Ngươi ở đó mà đùa bỡn hăm dọa ta!” ‘Rầm!’ một tiếng, cây gậy hạ xuống trên bàn làm việc đập bể một cây bút bằng ngọc, chia năm xẻ bảy, mảnh vỡ bay khắp nơi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN