Xuyên Về Thời Niên Thiếu Của Bạn Trai - Chương 12: A ca
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


Xuyên Về Thời Niên Thiếu Của Bạn Trai


Chương 12: A ca


Edit: Kim Hằng

– —-

“Tập huấn đã qua một tháng rưỡi, cách thời gian diễn ra cuộc thi khiêu vũ quốc tế cũng đã qua một nửa, tôi cũng không biết thành quả của các em như thế nào. Như vậy đi, vì để mọi người càng thêm có động lực, mọi người sẽ thi đấu với nhau, ba người có thứ hạng cao nhất sẽ được hiệp hội cho về nhà nghỉ ngơi vài ngày, còn những em không giành được ba hạng cao nhất thì phải tiếp tục ở lại đây nỗ lực luyện tập hơn nữa.”

Nghe Thẩm Thanh Lan nói thế, ánh mắt Cố Nguyễn sáng lên, cũng đã sắp tới sinh nhật của Tư Cẩn, đến lúc đó không chừng cô có thể cùng anh đón sinh nhật.

Ba hạng đầu này cô nhất định phải giành được.

Thẩm Thanh Lan vỗ tay, ý bảo mọi người yên tĩnh: “Lần thi đấu này sẽ được bầu chọn công khai. Chúng tôi sẽ mời 200 người từ các trường đại học lớn và trường trung học cơ sở trực thuộc thành phố B bầu chọn cho các em…”

Phía dưới có người giơ tay lên, Thẩm Thanh lan ngừng nói, gọi tên người kia: “Thục Hân, em nói đi.”

Thục Hân là cô gái có thiên phú tương đối tốt, tính tình ngày thường của cô ấy rất thẳng thắn: “Cô giáo, mời bọn họ thì có lợi ích gì, cuộc thi khiêu vũ là do giám khảo chuyên môn cho điểm, liên quan gì đến người xem, hơn nữa bọn họ có thể xem hiểu không?”

Biểu tình của Thẩm Thanh Lan có chút ảm đạm: “Thứ khiêu vũ này, mặc dù có rực rỡ hoành tráng hay chỉ là đơn giản ngắn gọn, tóm lại là nhảy cho người ta xem, những kỹ xảo mà em học được chính là để biểu diễn cho họ xem, người không hiểu được cũng có thể nhìn thấu cảm xúc của em, hiểu không?”

Giọng nói khẽ chuyển, liền mang theo chút nghiêm khắc: “Em cho rằng trên sân thi đấu chỉ có giám khảo thôi sao? Đến lúc đó người đến xem chỉ có nhiều chứ không có ít, có rất nhiều người vì khẩn trương mà không thể bộc lộ hết năng lực của mình, đừng nghĩ rằng mình có chút năng lực liền không coi ai ra gì.” Nói xong liền rời khỏi, cũng mặc kệ lời này rốt cuộc sinh ra sóng gió bao lớn.

Tâm tình hiện tại của Cố Nguyễn rất tốt, nếu là từ các trường trung học trực thuộc thì chắc sẽ có trường của cô, Tư Cẩn là hạng nhất, nếu như anh muốn thì chắc chắn có thể đến được.

*

Ngày thi đấu hôm nay có rất nhiều người, hội trường đều đang chật kín người.

Cố Nguyễn đứng ở cửa đợi Tư Cẩn đã lâu nhưng vẫn chưa thấy anh tới, Nghê An cầm bảng màu mắt tới chỗ cô: “Nguyễn Nguyễn, lại đây, chị vẽ mắt cho em.”

Cố Nguyễn nhìn thoáng qua ngoài cửa, rũ mặt mày đi vào.

Nghê An nhìn ra cô đang mất hứng, hỏi một câu: “Làm sao vậy?”

Ngữ khí Cố Nguyễn mất mác: “Bạn trai của em còn chưa đến.”

Nghê An kinh ngạc: “Em còn nhỏ như vậy đã có bạn trai rồi?”

Cố Nguyễn chớp mắt nói một cách dứt khoát: “Đúng vậy, em đã thành niên, không nhỏ nữa, hơn nữa bạn trai em rất tốt, lớn lên vừa đẹp trai vừa thông minh, em phải nhanh chóng tóm lấy anh ấy vào trong tay.”

Nghê An:… Chị đây không nói chuyện với loại cuồng bạn trai như cô.

Các cô là rút thăm quyết định thứ tự lên sân khấu, Nghê An bốc được số ba, vận may Cố Nguyễn không tốt lắm, cô xếp thứ ba từ dưới đếm lên.

Tư thái của Nghê An rất tốt, sau khi nhảy xong thì tâm tình cũng chẳng có biến hóa gì.

Cố Nguyễn lại có chút khẩn trương, khi cô gọi cho Tư Cẩn nói về cuộc thi này, anh rất vui vẻ mà nói chắc chắn sẽ đến, tại sao bây giờ vẫn còn chưa xuất hiện, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Nghê An đang cầm bình nước của mình và Cố Nguyễn để đi lấy nước thì bị một người kêu lại: “Chào cô, xin hỏi… cô có quen Cố Nguyễn không?”

Cô ấy quay đầu lại, phía sau là một thiếu niên dáng người cao gầy, vì đang là mùa đông lạnh nên anh mặc một chiếc áo lông màu trắng, áo khoác màu đen được anh cởi ra khoát ở trên tay.

Tấm lưng gầy và thẳng tắp, vầng trán ướt đẫm mồ hôi, làn da trắng nõn, những đường nét trên gương mặt tinh xảo và tươi sáng.

Nghê An sửng sốt một chút, nhớ tới khi nãy Cố Nguyễn nói đến người bạn trai “Lớn lên đẹp trai” của mình, trong lòng cũng đã rõ, nhưng vẫn hỏi một câu: “Cậu là… bạn trai của Cố Nguyễn?”

Thiếu niên thở hổn hển, nghe được lời này liền nổi lên ý cười, má lúm đồng tiền hai bên mặt vô cùng rõ ràng: “Đúng vậy.”

Nghê An đưa bình nước của Cố Nguyễn cho anh: “Đi theo tôi.”

Tư Cẩn cẩn thận lau khô cái trán ướt đẫm mồ hôi của mình, cổ áo che đến tận cổ, tận lực che đậy sự chật vật bên trong.

Trung tâm thành phố xảy ra tai nạn xe cộ, xe đều bị ngăn lại nên anh phải chạy bộ đến đây.

Không biết Nguyễn Nguyễn có lo lắng hay không.

Khi Nghê An dẫn anh đến khán đài thì người trên sân khấu không phải là Cố Nguyễn, Nghê An nói người tiếp theo là Cố Nguyễn.

Sau đó cô ấy liền rời đi.

Tư Cẩn nhìn chằm chằm sân khấu, người biểu diễn vừa rồi đã xuống đài, anh ngồi ngay ngắn lại, chờ Nguyễn Nguyễn nhà anh ra sân.

Cố Nguyễn nhìn lướt qua khán đài, ngay lập tức thấy được Tư Cẩn đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trên mặt khó có thể giấu được.

Bình tĩnh phát huy thật tốt, nhảy xong phần trình diễn của mình, cô cảm thấy ba hạng đầu này không thành vấn đề.

Lặng lẽ đi đến hàng ghế cuối cùng, ngồi xổm xuống bên cạnh Tư Cẩn, cô nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tư Cẩn liền mỉm cười: “Bảo bảo.”

Cô nắm lấy tay anh, cảm giác được bàn tay anh đầy mồ hôi thì sửng sốt, nhưng cũng không nhiều lời: “Bảo bảo, đi theo em.”

Tư Cẩn thân cao chân dài, Cố Nguyễn ở phía trước đi khá chậm, anh đi nhanh một chút đã có thể đuổi kịp.

Anh nhìn đỉnh đầu của Cố Nguyễn, đuôi tóc lắc qua lắc lại theo từng chuyển động của cô, đáy lòng một mảnh mềm mại.

Anh đã hơn một tháng không được gặp cô, mỗi ngày anh đều đến trước cổng hiệp hội, hy vọng có thể nhìn thấy cô từ xa, nhưng mãi cho tới tận bây giờ anh mới có thể gặp được cô.

“Được rồi, tới rồi.” Cố Nguyễn xoay người, vừa lúc đâm vào lòng ngực của Tư Cẩn, cô dứt khoát ôm lấy anh: “Em rất nhớ anh.”

Tư Cẩn được hơi ấm quen thuộc của cô ôm lấy, sự bực bội vì nhớ nhung trong khoảng thời gian này được trấn an, cánh tay anh siết chặt lấy cô, cô gái trong ngực cảm nhận được sức lực quá lớn của anh nên kinh ngạc ngẩng đầu.

Anh ngắm nhìn đôi má trắng nõn lấm tấm phấn sáng xinh đẹp của cô, những giọt mồ hôi nhỏ trên chóp mũi lấp lánh dưới ánh nắng cùng đôi môi ửng hồng mềm mại.

Những khao khát trong lòng anh như muốn thoát ra ngoài.

Muốn hôn cô.

Anh luôn kiềm chề bản thân, ngoại trừ sự kiện kia thì anh chưa từng chủ động hôn cô, anh cảm thấy mình…không xứng.

Nhưng Cố Nguyễn lại rất thích tiếp xúc thân mật với anh, một nụ hôn nhẹ cũng làm cho cô rất vui vẻ.

Lần đầu tiên anh nghe theo trái tim mình, cúi người xuống hôn lên môi cô.

Cố Nguyễn cũng biết đáy lòng Tư Cẩn có áp lực, cho nên cô luôn tương đối chủ động, lại không nghĩ được rằng bảo bảo của cô lần này lại chủ động như vậy.

Đôi mắt cô trợn to kinh ngạc.

Lại nghe được thanh âm có hơi gấp gáp của Tư Cẩn, mang theo sự khàn đặc: “Nguyễn Nguyễn, ngoan, nhắm mắt lại.”

Cảm giác được anh bất an và cáu kỉnh, Cố Nguyễn hoàn toàn không có phản kháng, cho dù kĩ năng hôn còn mới của Tư Cẩn làm cho môi và lưỡi của cô tê và đau, thực sự không tính là thoải mái.

Nhưng cô vẫn chậm rãi kiên nhẫn mà đáp lại.

Hồi lâu, Tư Cẩn bình tĩnh lại, nhìn đôi môi sưng đỏ của cô, hoảng loạn lại áy náy: “Nguyễn Nguyễn, thật xin lỗi, có đau không?”

Cố Nguyễn cười, đùa anh: “Bảo bảo, ở trường học có phải học hư rồi hay không?”

Tư Cẩn đỏ lỗ tai, phủ nhận: “Không có.”

Cố Nguyễn cười nép vào lòng anh, cánh tay ôm chặt lấy vòng eo của anh, cô cảm thấy Tư Cẩn lại gầy đi rất nhiều, cô ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện nét trẻ con hơi béo mập của anh đều trôi đi sạch sẽ, tuy rằng ngũ quan càng thêm thâm thúy, hình dáng cũng càng thêm rõ ràng.

Nhưng cô không cảm thấy đẹp, chỉ đau lòng muốn chết: “Có phải anh không ăn cơm đầy đủ hay không? Sao lại gầy đi nhiều như vậy chứ.”

Tư Cẩn không muốn làm cô lo lắng: “Không có, có thể là do hai ngày nay ở nhà anh tập luyện thể thao nên mới gầy đi một chút.”

Cố Nguyễn mới không tin cái lí do này của anh, bàn tay cô tiến vào bên trong áo anh rồi sợ cơ bụng bên trong, cảm giác được eo bụng của anh lại nhỏ hơn, hung dữ dọa anh: “Gầy xấu muốn chết, anh mà gầy thêm nữa, chờ đến lúc đó xem em còn cần anh nữa hay không!”

Tư Cẩn vội vàng cọ gương mặt mình vào cái trán của cô để lấy lòng: “Anh biết rồi, anh sẽ chăm sóc mình thật tốt, đừng không cần anh, có được không?”

Âm cuối của anh ôn nhu lại mê người, Cố Nguyễn sao có thể nói nặng với anh được nữa, cầm lấy bàn tay anh, mười ngón đan xen với nhau: “Được, nhớ kỹ lời anh nói đó, cô giáo đang họp với các lãnh đạo, hôm nay hội trường có mở cửa, em mang anh đi ăn cơm nhé?”

Tư Cẩn gật đầu, ngoan ngoãn đi theo cô.

Hiệp hội tuy rằng đối với thể trọng của học viên có yêu cầu rất cao, nhưng thức ăn lại chưa từng khắt khe, các món ăn trong nhà ăn đều rất bắt mắt và ngon.

Tư Cẩn khẩu vị thanh đạm, so với người miền nam như Cố Nguyễn thì anh lại càng giống với người miền nam hơn.

Cô đưa anh đến chỗ bên cạnh cửa sổ, đây là nơi có món ăn Giang Nam cô thường ăn, ở đây đa số đều là người của thành phố B, không có nhiều người đến ăn món Giang Nam lắm, nhưng vì Cố Nguyễn xinh đẹp nên dì chủ rất có ấn tượng với cô.

“Tiểu Cố, hôm nay cháu muốn ăn cái gì?” Dì chủ cũng là người địa phương Giang Nam, nên giọng nói có hơi hướng người địa phương.

Dì ấy ngẩng đầu lên thì thấy phía sau Cố Nguyễn còn có một thiếu niên cao gầy thì cười rộ lên: “Hôm nay con mang theo A ca đến sao?”

Cố Nguyễn không cảm thấy có cái gì ngượng ngùng, hào phóng thừa nhận, nói bằng giọng địa phương Giang Nam: “Đúng vậy ạ, khẩu vị của A ca của cháu và cháu không khác nhau lắm, một phần cá, một phần xương sườn, một phần rau xanh cùng một phần canh cà chua trứng gà ạ.” Sau đó quay đầu: “Đủ rồi chứ?”

Tư Cẩn chỉ nghe được hai chữ “A ca”, theo bản năng gật đầu, chỉ là trong lòng có chút mất mát, thì ra Cố Nguyễn ở bên ngồi vẫn luôn giới thiệu anh là anh trai của cô.

Chờ đến khi sau này Cố Nguyễn đưa anh đến một trấn nhỏ của Giang Nam, anh nghe được các cụ già ở đó nói chuyện mới hiểu được mình đã mất mát uổng công.

A ca, ở chỗ của bọn họ có nghĩa giống như bạn trai.

Cố Nguyễn gắp cho anh một miếng cá đã rút xương: “Nếm thử đi, loài cá này chỉ có ở Giang Nam, rất tươi ngon.”

Tư Cẩn ngẩn người, từ nhỏ đến lớn anh vẫn luôn một mình. Mẹ anh chưa bao giờ rút xương cá cho anh, gia đình chỉ dạy cho anh phép tắc, chẳng có ai trong ngôi nhà đó cho anh sự ấm áp.

Khi anh năm tuổi ăn cá bị mắc xương ở cổ, khi đó mẹ anh đã khinh bỉ anh: “Ngu ngốc, ăn một bữa cơm cũng không xong.”

Sau đó lạnh nhạt kêu quản gia đưa anh đến bệnh viện, bà ấy lại lên lầu trang điểm đi dạo phố, buổi tối trở về thậm chí còn không hỏi đến tình trạng của anh.

Từ lúc đó về sau, anh không còn chạm qua loại đồ ăn này nữa.

Cố Nguyễn không nghĩ quá nhiều, cô muốn làm thì làm, cô lại không nhận ra được hành động thân mật này của mình lại làm cho Tư Cẩn xúc động đến đỏ mắt.

Ăn xong, Nghê An liền gọi điện thoại cho cô, nói cô giáo muốn mở họp.

Cố Nguyễn nhón chân, hôn lên mặt Tư Cẩn một cái: “Bảo bảo, chờ em cùng trở về nhé.”

Cô không có nói với anh về phần thưởng nếu thắng cuộc thi này, thứ nhất là nếu như không giành được hạng cao, cô sợ anh sẽ thất vọng, thứ hai là cô muốn cho anh một bất ngờ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN