Xuyên Về Thời Niên Thiếu Của Bạn Trai - Chương 76: Phù dâu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
151


Xuyên Về Thời Niên Thiếu Của Bạn Trai


Chương 76: Phù dâu


Edit: Yann

Beta: Kim Hằng

 

Sau khai giảng, Tư Cẩn trở nên vô cùng bận rộn, các tiết học
ở khoa máy tính rất nhiều và phức tạp, đủ loại các tiết học đếm không xuể, hơn
nữa anh đang tính toán tiếp nhận Tư Cố, không muốn cứ giao cho người khác quản
lý.

 

Vì vậy, bất cứ khi nào có thời gian, anh đều phải tự học tài
chính và cách quản lý, cả người bận quanh vòng vòng.

 

Cố Nguyễn bên này cũng không nhàn rỗi, cô học chuyên ngành
luật, lúc đầu cô nghĩ sẽ tới Tư Cố làm tư vấn pháp luật để giúp đỡ Tư Cẩn,
nhưng đến năm ba rồi cô không cảm thấy đặc biệt thích thú.

 

Cô và Nghê An đang có kế hoạch mở một lớp dạy khiêu vũ để dạy
trẻ em, vì trong thời gian này Nghê An đang chuẩn bị cho hôn lễ nên hầu hết mọi
việc rơi vào người Cố Nguyễn.

 

Giấy phép kinh doanh, và vẫn còn nhiều thủ tục phải làm, cô
thật sự rất bận.

 

Bởi vì có rất ít thời gian ở cùng một chỗ, anh vội vàng làm
xong việc ở công ty mới mang bộ mặt ủ rũ đi gặp Cố Nguyễn.

 

Cố Nguyễn thấy mặt anh gầy đi, trong lòng không khỏi chua
xót.

 

Hai người đứng ở khúc ngoặt dưới kí túc xá, Tư Cẩn mệt mỏi,
ôm Cố Nguyễn vào trong lồng ngực, đầu khẽ tựa vào hõm vai của cô. Có lẽ do thời
gian dài chưa uống nước, giọng anh khàn khàn: “Nguyễn Nguyễn, xin lỗi, gần
đây anh hơi bận, không có nhiều thời gian ở bên em.”

 

Cố Nguyễn giống như an ủi mèo lớn nhẹ nhàng xoa gáy cho anh:
“Em không sao, anh đó, dạo này gầy đi quá nhiều rồi.”

 

Tư Cẩn cảm thấy không sao cả, thể chất của anh vốn là như vậy,
nay lại bận bịu không có thời gian ăn uống, hôn nhẹ lên khóe môi cô: “Năm
ba rồi, có thể sống ở ngoài rồi, chúng ta dọn về nhà ở có được không?”

 

Cố Nguyễn đương nhiên đồng ý, lúc trước hai người sống ở kí
túc xá là do nhà trường yêu cầu, ra ngoài sống sẽ tiện hơn nhiều.

 

Nói dọn liền dọn, trừ một ít nhu yếu phẩm, đồ vật còn lại rất
ít, sách vở anh cùng Giang Hải dọn một chuyến là xong.

 

Giang Hải rất luyến tiếc người bạn học bá cùng phòng này,
sau một thời gian chung sống, cậu ta cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.

 

Cố Nguyễn còn khá nhiều đồ, dù sao cũng là một cô gái, các
loại váy áo, mỹ phẩm không cần phải nói, Giang Hải tự giác tới giúp đỡ, nhưng đại
học B quản lý kí túc xá nữ rất nghiêm, cả hai chỉ có thể đợi bên dưới.

 

Cũng may nhờ được Đàm Thanh Thanh và Mộc Cam tới trợ giúp
nên không quá vất vả.

 

Cuối tháng 9 nắng gắt của trời thu tỏa xuống khắp nơi, thu dọn
xong đồ đạc, đầu ai cũng ướt đẫm mồ hôi, để tỏ lòng biết ơn, Cố Nguyễn và Tư Cẩn
mời tất cả bọn họ ở lại nhà ăn cơm, tất nhiên có cả Mục Tinh Hàn vừa mới tăng
ca xong.

 

Mục Tinh Hàn mệt mỏi, vốn đã có nhiều việc, Tư Cẩn lại xin
nghỉ phép để chuyển nhà, anh ta thật sự kiệt sức rồi.

 

Trong khoảng thời gian này, Tư Cẩn đã quá bận, Cố Nguyễn
không muốn bắt anh xuống bếp nấu cơm, cô tìm nhà hàng có đánh giá cao trên app,
đặt mấy chai rượu và thức ăn.

Chờ ăn uống xong, mọi người dọn dẹp đống bừa bộn trên bàn,
rác giao cho Mục Tinh Hàn đi vứt, từng người từng người quay về chỗ ở.

 

Cố Nguyễn tắm xong, thấy Tư Cẩn nằm dài trên ghế sô pha, đôi
chân thon dài duỗi thẳng, cánh tay đặt hờ trên mắt, giống như thể anh đang ngủ.

 

Cô không khỏi nhớ tới việc hồi mới tìm được anh, dụ dỗ anh về
nhà, kết quả thiếu niên không có cảm giác an toàn, tưởng là phòng của người
khác, đáng thương nằm trên sô pha.

 

Thiếu niên bây giờ không còn giống lúc đó, theo thời gian đã
dần dần trưởng thành.

 

Cố Nguyễn cúi đầu, mái tóc chưa lau khô, những giọt nước từ
ngọn tóc nhỏ xuống má anh, Tư Cẩn tỉnh dậy, dụi dụi mắt. Giọng nói thanh lãnh,
khàn khàn vì cồn: “Em tắm xong rồi?”

 

Cô “Ừ” một tiếng, Tư Cẩn thấy mái tóc cô vẫn còn
chảy nước, nhẹ nhàng hỏi cô: “Sao em không sấy khô?”

 

Cố Nguyễn không thích sấy tóc, cô cảm thấy tay rất mỏi khi sấy
tóc trong thời gian dài.

 

Tư Cẩn biết thói quen này của cô, nói xong, anh nhanh chóng
đứng dậy, đi vào phòng tắm lấy khăn khô và máy sấy tóc.

 

Cố Nguyễn ngoan ngoãn nép vào lồng ngực của anh, cảm nhận được
ngón tay anh di chuyển nhích tới nhích lui khắp mái tóc cô, làn gió ấm áp thổi
vào khiến cô thoải mái, cô quay mặt lại, nhưng từ góc khuất ánh sáng cô chỉ có
thể nhìn thấy sườn mặt của anh.

 

Sườn mặt của anh cực kỳ đẹp, bản thân anh lại có diện mạo
tinh xảo đẹp đẽ, dưới ánh sáng và bầu không khí như vậy, cảm giác anh đẹp không
giống bình thường.

 

Cố Nguyễn nói: “Em muốn hôn anh.”

 

Tư Cẩn cảm thấy cô vừa động vừa nói chuyện, anh tưởng là do
gió quá nóng, anh tắt máy sấy, tiến lại gần cô: “Em nói cái gì?”

 

… Cố Nguyễn quay lại nhìn anh một lúc, cô cảm thấy người
này quá đẹp mắt, vừa mới uống rượu, tắm xong đã thanh tỉnh được mấy phần, bây giờ
dường như theo nhiệt khí của máy sấy làm đầu óc cô choáng váng.

 

Nhìn thấy yết hầu của Tư Cẩn khẽ lăn, chiếc cổ trắng nõn
xinh đẹp, lập tức chặt đứt sợi dây trong đầu cô.

 

Cô nhào vào lòng Tư Cẩn, bất ngờ hôn lên môi của anh, Tư Cẩn
cảm thấy ngứa, theo bản năng lùi về phía sau.

 

Cô gái giống như con mèo nhỏ tức giận vì bị cướp mất đồ ăn,
trực tiếp cắn vào yết hầu của anh.

 

Ký ức cuối cùng của Cố Nguyễn trong buổi tối hôm nay là khi
cô sắp ngã khỏi ghế sô pha, Tư Cẩn đột nhiên nắm lấy tay cô, sau đó hơi thở
nhàn nhạt mùi rượu của anh bao trùm xuống dưới. Cô sợ hãi, đang muốn chạy thì bị
Tư Cẩn giữ chặt lấy eo, giọng nói trầm thấp, đầy dục vọng: “Nguyễn Nguyễn,
làm gì có đạo lý chọc người xong liền bỏ chạy.”

 

——

 

Điện thoại của Cố Nguyễn vang lên mấy lần, cô vươn tay lấy
điện thoại vào trong ổ chăn, giọng nói ngây ngốc: “A lô?”

 

Nghê An ở đầu bên kia nghe thấy giọng Cố Nguyễn, thắc mắc hỏi:
“Cố Nguyễn, cậu còn chưa dậy sao?”

 

Cô cảm thấy không thoải mái “Ừ” một tiếng.

 

 

Nghê An như chợt nhận ra điều gì đó, vội nói: “Tớ không
có việc gì, cái chiếc áo khoác mà cậu thích nhất vẫn đang ở trong tủ quần áo của
tớ. Tớ sợ cậu không tìm thấy sẽ sốt ruột nên nói một tiếng, cậu ngủ tiếp
đi.”

 

Điện thoại cứ như vậy bị cúp đi.

 

Cố Nguyễn nhìn chằm chằm điện thoại di động, ngẩn người.

 

Tư Cẩn ôm lấy cô, trên mặt anh tràn đầy mệt mỏi, giọng nói
trầm khàn giống như bị cảm: “Ngủ tiếp đi.”

 

Cố Nguyễn thấy Tư Cẩn trên giường của cô, nghĩ rằng hai người
thực sự đã làm gì đó vào tối hôm qua, có chút ngại ngùng: “Đêm
qua…”

 

Hôm qua Tư Cẩn ngủ không yên ổn, cô gái nhỏ trêu chọc xong
liền bỏ chạy, hại anh nửa đêm khó chịu, bây giờ trên mắt vẫn còn quầng thâm
nhàn nhạt: “Tối hôm qua cái gì?”

 

“Tối hôm qua hai chúng ta, cái đó?”

 

Tư Cẩn mỉm cười: “Nguyễn Nguyễn, em thử di chuyển
đi.”

 

Cố Nguyễn không hiểu, vặn người trong lòng anh, rồi kinh ngạc
nhìn về phía Tư Cẩn. Trên mặt Tư Cẩn không có biểu tình gì, hỏi cô: “Cảm
giác thế nào?”

 

Cố Nguyễn thành thật lắc đầu: “Không cảm thấy gì.”

 

Tư Cẩn khịt mũi: “Tối hôm qua anh động vào em, em nghĩ
hôm nay bản thân có thể cử động sao?”

 

Cố Nguyễn: “!!!”

 

Anh có ý gì?!

 

Sau anh lại nói mình như ác thú thế!

 

Ngày Thẩm Tư Ngôn và Nghê An kết hôn phô trương rất lớn,
Nghê gia là danh môn vọng tộc, Nghê An không chịu kết hôn theo gia đình sắp đặt,
một hai phải thêm vào sổ hộ khẩu, trừ cái tên Thẩm Tư Ngôn bây giờ đã có tên của
Nghê An.

 

Mấy năm nay, Thẩm Tư Ngôn dần rút khỏi giới thể thao điện tử,
tự đầu tư vào kinh doanh, buôn bán. Người thông minh lại biết cố gắng, nghiễm
nhiên có thể trở thành xu thế thương giới mới, một thân một mình cũng coi như xứng
với Nghê An.

 

Dưới đất trải thảm đỏ, cha của Nghê An giao con gái cho Thẩm
Tư Ngôn, Cố Nguyễn và Tư Cẩn làm phù dâu, phù rể, đứng cách đó không xa, cô thấy
rõ ràng cha Nghê An quay mặt lại bình tĩnh lau nước mắt trên mặt.

 

Làm cha mẹ, rốt cuộc vẫn luyến tiếc con cái.

 

Thẩm Tư Ngôn không có người thân, người trong đều là bạn bè
trong giới game, và những người Nghê An quen biết như Tư Cẩn và Mục Tinh Hàn.

 

Phần lớn đều là những người bạn trẻ cùng chí hướng.

 

Đến lúc ném hoa, Nghê An nhẹ nhàng đặt bó hoa màu trắng vào
trong tay của Cố Nguyễn: “Chờ tin vui của cậu!”

 

Danh viện tiểu thư nổi tiếng hào phóng Cố Nguyễn có chút
ngây ngốc, sững sờ trước ánh mắt đầy thiện ý của mọi người, cô đỏ mặt nói cảm
ơn rồi trốn sau lưng bạn trai đứng bên cạnh.

 

Tư Cẩn tiến bộ rất lớn, anh căn bản có thể dễ dàng giải quyết
tình huống này, anh ôm lấy eo Cố Nguyễn cười nói: “Cảm ơn.”

 

Gần đây Tư Cố đang phát triển người máy học tập, tại hội nghị
ra mắt sản phẩm mới, Tư Cẩn sẽ đứng ra là người đại diện Tư Cố theo pháp luật.

 

Trí tuệ nhân tạo trong nước chưa phát triển quá mạnh mẽ
trong mấy năm gần đây. Buổi họp báo này không chỉ dành cho người mua mà quan trọng
hơn, nó sẽ cho giới chính trị nhìn thấy triển vọng phát triển của trí tuệ nhân
tạo. Xét cho cùng, yếu tố chính trị là vô cùng quan trọng đối với thị trường
kinh tế.

 

Ngoài ra, họ cũng phải để các nhà tư bản thấy được những khoản
lợi nhuận khổng lồ mà nó mang lại, trí tuệ nhân tạo một mặt thiếu nhân tài, mặt
khác vẫn cần rất nhiều sự hỗ trợ về tài chính. Với tình hình tài chính hiện tại
của Tư Cố chưa thể đưa quy mô số lượng lớn người máy vào thị trường.

 

Tư Cẩn và Lâm Huấn Thừa bận rộn khơi thông thị trường giám
sát, ngoài ra còn phải tuyên truyền sản phẩm, thậm chí có lúc hai người còn
không có thời gian để ăn.

 

Cố Nguyễn hiện tại thoải mái hơn rất nhiều, mọi chuyện rắc rối
nhất bên cô đã được giải quyết, chỉ chờ Nghê An kết thúc tuần trăng mật sẽ bắt
đầu tuyển sinh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN