Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam - Chương 19: Hứng Thú
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam


Chương 19: Hứng Thú


Edit: Kidoisme
“Sao sáng dậy cũng không gọi anh?”
Đoàn Văn Tranh ngáp dài một tiếng rồi ôm lấy vai Tiết Lan, tay khác tùy ý nhéo lên cánh tay của cậu mơ hồ vẫn còn vệt đỏ: “Còn đau không, xin lỗi, tối qua anh là không tốt…”
Âm cuối của Đoàn Văn Tranh nổi tiếng khiến người khác nghĩ đông nghĩ tây, rõ ràng là anh đang nói về vết đỏ trên tay nhưng nghe tới tai cứ như là…!
Động tác thân mật khiến công tắc trên mặt Tiết Lan bật lên, nháy mắt bị thiêu đỏ bừng, cậu vừa nhấc mắt lên đã thấy Ôn Diễn đờ đẫn đứng đó nhìn chằm chằm cánh tay của Đoàn Văn Tranh đặt trên vai cậu.

Lúc này Tiết Lan mới muộn màn phát hiện được một chuyện to đùng — Đoàn Văn Tranh nhìn thấy cậu cùng Ôn Diễn nói chuyện mờ ám, cũng đúng, nhớ lại lời anh vừa nói không phải uy hiếp trắng trợn thì còn là gì nữa, Đoàn Văn Tranh đang muốn cậu cách xa Ôn Diễn một chút???
Tiết Lan tự coi mình thành một cái bóng đèn sáng ơi là sáng, vội vàng thu xếp hành lý chạy: “Em, em lên phòng trước!!”
Dứt lời xong cũng chẳng đợi bọn họ nói thêm gì nữa, không dám quay đầu chuồn mất.

…!
Sáng ngày thứ hai, sau khi có kết quả điểm tích lũy lần một, huấn luyện viên thông báo toàn bộ tân sinh tham gia tập huấn xuống ghi hình.

Tiết Lan nghe được thông tin này mới dám vòng vèo quay lại phòng huấn luyện.

Dọc đường đi có không ít người chặn đường cậu, người thì đưa kẹo, người thì đưa đồ ăn vặt, cũng chẳng quan tâm Tiết Lan gọi lại, nhét xong là cắm đầu chạy mất.

Đi hết hành lang kí túc xá, Tiết Lan cũng ôm được trong lòng một xe đồ ăn vặt.

Cậu hơi nghi ngờ, cố gắng kéo một cậu thanh niên vừa tặng mình khoai tây chiên lại hỏi han.

“Sao…các cậu lại tặng tôi đồ?”
Cậu thanh niên bị cậu giữ thì đỏ mặt: “Không phải…có người cho cậu kẹo, cậu rất thích sao?”
Tiết Lan ngẩn ra, hỏi tiếp: “Vì sao lại tặng tôi?”
Cậu thanh niên không dám ngẩng mặt lên, lí nhí đáp: “Vì…cậu…là đứa con gái duy nhất ở trại huấn luyện!”
“…….”
“…….Tôi thực sự không phải con gái!!”
“Tôi, tôi còn có việc, bye!”

Cậu thanh niên căn bản chẳng nghe Tiết Lan nói, rút tay mình nhanh chóng chạy đi để lại bạn nhỏ Tiết Lan ngốc ngốc đứng ôm một đống đồ ăn vặt không biết nên ăn kiểu gì.

…!
“Đặng Duệ Thu lấy gì để kiêu ngạo đây…”
“Đúng rồi, Reset kia hình như là tay súng bắn tỉa.”
“Cậu ta? Không để ý lắm, hình như đứng bét bảng hay sao ấy?”
Tiếng bàn luận không xa thu hút sự chú ý của Tiết Lan, cậu nhớ ra mục đích mình đến đây, đảo quanh bốn phía vội vàng tìm kiếm Đoàn Văn Tranh.

Ở trận thi đấu sau khi bị Ôn Diễn hỏi là Tiết Lan chạy luôn, không chú ý đến bảng điểm tích lũy, nhưng cũng nghe được thứ tự của Đoàn Văn Tranh sau cuộc thi.

Tiết Lan bay lung tung một vòng lớn, sau đó phải nhờ đến sự giúp đỡ của một học viên nhiệt tình mới có thể đào ra Đoàn Văn Tranh ở ghế dài vườn hoa.

Anh lười nhắc ngồi dựa lên ghế, ánh mắt nhìn lên bầu trời mênh mông xanh thẳm không biết đang suy nghĩ điều gì.

Tiết Lan nhớ đến mấy lời nghị luận nghe thấy trên đường.

Kết quả thi đấu của Đoàn Văn Tranh không được như ý muốn, giờ phút này chắc chắn anh đang rất buồn!
Tiết Lan vội vàng ôm đống đồ ăn vặt phi vèo vèo ngồi xuống bên cạnh anh, thật cẩn thận bỏ từng gói một xuống ghế, ngẩng đầu thấy Đoàn Văn Tranh đang yên lặng nhìn mình.

Cậu nhìn gương mặt bình thường luôn mang theo ý cười của Đoàn Văn Tranh bị vẻ rủ rũ có thể do thi đấu không thuận lợi thay thế, nhớ đến những bước đi lên đỉnh vinh quang của anh trong tiểu thuyết, nghĩ đến cả vẻ hiên ngang lẫm liệt vì yêu nên làm thụ…!
Như là cổ vũ, Tiết Lan giơ tay vỗ nhẹ lên vai Đoàn Văn Tranh, mắt sáng lấp lánh: “Đừng buồn, thi đấu có thắng có thua, về sau nếu anh không vui có thể nói chuyện với em.”
Đoàn Văn Tranh nghe cậu nói thì ngẩn ra.

Anh hơi nheo mắt đánh giá gương mặt mong chờ của bạn nhỏ, bất lực cong môi cười đáp lại: “Được.”
Sau đó hài lòng nhìn người trước mặt nhận được câu trả lời mà ánh mắt sáng càng thêm sáng, tâm trạng Đoàn Văn Tranh cũng vui vẻ hơn rất nhiều.

Anh nhìn xuống, thấy đống đồ ăn vặt trong lòng cậu, hỏi: “Đây là cái gì?”
“À…” Tiết Lan suy tư nhìn đống đồ, chọn từ ngữ sao cho thật phù hợp: “Là…!mọi người đưa.

Nhưng, bọn họ vẫn coi em là con gái…!Em giải thích bọn họ cũng không thèm nghe.”
Đoàn Văn Tranh lại cười: “Em không biết sao họ lại tặng em đồ ăn hả?”
“Vì sao?” Tiết Lan nghi hoặc nhìn anh.

Ý cười trong mắt Đoàn Văn Tranh càng đậm, nâng tay búng nhẹ lên thái dương của Tiết Lan, sau đó tùy tiện chọn một bịch khoai tây chiên ném vào trong miệng.

Tiết Lan thấy gương mặt anh đã trở về bình thường, vội vàng hỏi: “Trận đấu vừa rồi…anh bị ai bắn?”
Đoàn Văn Tranh quay đầu nhìn cậu, thuận miệng đáp: “Anh.”
Tiết Lan ngốc tại chỗ.

Giống như cực kỳ hài lòng với biểu cảm của cậu, Đoàn Văn Tranh cũng chịu hạ mình giải thích: “Ôm bom tự sát.”
“???” Cậu nhìn anh nhẹ nhàng ném miếng khoai tây vào miệng, ngơ thêm nửa ngày nữa mới hỏi lại: “Sao lại ôm? Anh đang thi tích lũy đó!”
Đoàn Văn Tranh buồn cười: “Còn em vừa nói Chỉ là thi tích lũy thôi đấy!”
“…….”
Tiết Lan bị anh nói cho cứng họng, sau một lúc cậu nhớ lại vài phút Đoàn Văn Tranh hành động trong trận, rồi lại liên hệ với mấy lời được nghe về Đặng Duệ Thu.

Cậu không thể tin tưởng nhìn Đoàn Văn Tranh.

“Đừng nói với em…Anh ngồi xổm gần Đặng Duệ Thu, sau đó rút chốt ôm bom..tự sát nhé?”
Đoàn Văn Tranh rất sảng khoái gật đầu.

Tiết Lan cảm thấy ngày hôm nay ra đường thế là đủ rồi.

Ra nữa chắc cậu ngốc mất.

Trận đấu tích lũy ở trại huấn luyện dùng cơ chế đánh sinh tồn, nói cách khác, sau khi người chơi tiến vào bản đồ sẽ không thể nhìn thấy ID của người khác, trừ khi chết.

Nhưng Đoàn Văn Tranh bắn một phát súng, có thể chính xác chỉ lấy đi mạng của Đặng Duệ Thu…!

Kết hợp với vài pha hành động của anh lúc đầu trận, Tiết Lan có thể suy ra một loại khả năng-
Đoàn Văn Tranh đi du lịch, ngồi xổm, nhảy tưng tưng đầu trận là muốn chờ thông báo giết người của Đặng Duệ Thu, sau đó thông qua những nơi có giao tranh dí đến vị trí của hắn.

Tiết Lan cảm thấy, bất kể người nào nói cho cậu chuyện này cậu sẽ nghĩ người đó bị điên rồi, nhưng nếu là Đoàn Văn Tranh —
Thực ra thì cũng không khó tin lắm.

Tiết Lan hơi hé miệng, đại não cố gắng rặn ra một câu: “Nãy, anh không buồn sao?”
“Buồn?” Đoàn Văn Tranh hơi nhướn mày: “Anh chỉ đang nghĩ…trưa nay anh nên ăn gì thôi.”
“….”
“Nhưng anh nói này,” Đoàn Văn Tranh không coi ai ra gì mở thêm một gói đồ ăn vặt nữa: “Sau nãy chạy nhanh thế…giận hả?”
Tiết Lan lắc lắc đầu, cậu sẽ không giận mấy thứ vớ vẩn như thế.

Nhận được lời phủ định, anh lại hỏi tiếp: “Vậy…sao sáng nay không gọi anh? Không muốn đi chung với anh?”
“Không phải.” Tiết Lan lại lắc đầu: “Thanh danh của em không tốt lắm, sợ…!liên lụy anh.”
Ánh mắt Đoàn Văn Tranh hơi hoảng, ngay sau đó nhướn mày “Anh thèm sợ mấy thứ này sao?”
“Không phải ý đó.” Đầu Tiết Lan như cái máy lắc: “Còn…còn hôm qua nữa, cảm ơn anh.”
“Hôm qua?” Đoàn Văn Tranh nghiêng người dựa lại trên ghế giả ngu “Cảm ơn anh nhận lời mời ngủ hở?”
“…….” Bạn nhỏ Tiết Lan đỏ mặt lắc đầu.

“Việc nào?”
“Là…tài khoản, cảm ơn anh luyện giúp em lên cấp 50.”
“À.” Đoàn Văn Tranh đánh giá bạn nhỏ đang ngồi thẳng lưng, nghiêm túc bên cạnh, cười xấu xa: “Luyện vất vả lắm, em phải nghĩ kỹ làm sao để cảm ơn anh đấy.”
Tiết Lan vội vàng gật đầu: “Nhất định.”
Đoàn Văn Tranh hưởng thụ cơn gió nhàn nhã trong giờ nghỉ trưa, tầm mắt lại một lần nữa dừng lên cục bông trắng trắng bên cạnh.

Bé con này nhỏ hơn anh nhiều, cái mặt vừa trắng vừa mềm hệt như bánh bao, nếu không nói tuổi thì có khả năng nhiều người sẽ cho rằng cậu mới chỉ khoảng 15 – 16 tuổi.

Cũng không biết có phải Đoàn Văn Tranh cũng bị ảnh hưởng không, nhìn biểu hiện nhàn nhạt ngày thường của cậu, lên livestream một kiểu, đỏ mặt theo đuôi anh lại một kiểu, giờ phút này mang một tia đỏ ửng chưa hết lại là một kiểu khác…!
Tiết Lan đang cúi đầu ngoan ngoãn ăn đồ ăn vặt bỗng nhiên bị một ngón tay chọc lên má.

Cậu ngạc nhiên ngẩng đầu, chủ nhân của nó chả còn ai trồng khoai đất này, tất nhiên là Đoàn Văn Tranh.

Tiết Lan không hiểu, theo bản năng dừng lại động tác ăn uống, ngốc ngốc nhìn anh.

Dưới đầu ngón tay là một cảm giác vừa mềm vừa nhũn, ánh mắt cậu nhìn anh hệt như một bé mèo con, đồ ăn đang nhai trong miệng cũng chưa nuốt xuống, làm hai má phính phính…!Mà đầu ngón tay Đoàn Văn Tranh dừng trên mặt Tiết Lan hệt như vừa bấm phải một cái chốt nào đó, gương mặt lại bắt đầu đỏ, má đỏ, tai cũng đỏ.

Đoàn Văn Tranh không nhịn được nhếch môi: “Bé con, sao em thích đỏ mặt vậy?”
Anh vừa nói vừa đến gần như muốn nhìn kỹ Tiết Lan, theo động tác của anh, cậu cũng ngừng hô hấp.

“Các người đang làm gì?”
Giọng nói lạnh lùng vang lên khiến cho Tiết Lan lấy lại tinh thần, vội vàng hất văng ngón tay đang làm loạn kia xuống, nhìn người đứng đằng xa, quả thật là Ôn Diễn.

Tiết Lan hít ngược một ngụm khí lạnh, đúng như vừa bị thầy giáo bắt phạt vội vàng đứng lên.

Nếu Đoàn Văn Tranh buồn vì thi đấu không tốt thì người an tủi anh phải là Ôn Diễn mới đúng! Cậu nhất định phải vì CP xây thêm một viên gạch!
“Em đột nhiên nhớ mình phải đi…”
Tiết Lan còn chưa nói xong đã bị người bên cạnh kéo xuống, một cánh tay tùy ý vắt qua vai cậu.

“Tăng tình cảm…bạn bè thôi.” Đoàn Văn Tranh nhướn mày nhìn Ôn Diễn: “Huấn luyện viên Ôn, anh có vấn đề gì sao?”
Tiết Lan bị Đoàn Văn Tranh ấn chặt tại, chỗ, nhất thời chưa phân tích được tình huống phải làm như thế nào.

“Thể thao điện tử là một ngành trong sạch, muốn đi xa hơn phải dựa vào thực lực nói chuyện.” Giọng nói của hắn trở nên đông lạnh, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào: “Tôi mặc kệ cậu đến đây vì mục đích gì, kể cả cậu không thích cũng được.

Nhưng tôi mong cậu không quấy rầy người khác…đặc biệt là người cậu hứng thú nhưng lại chẳng liên quan đến cậu.”
Ôn Diễn nhìn Đoàn Văn Tranh nói, nhưng Tiết Lan lại dựng thẳng hai lỗ tai lên nghe.

Cậu chắc chắn không nhớ lầm, trong nguyên tác, nhưng lời này là đoạn sau khi Tiết Lan tỏ tình Ôn Diễn bị từ chối, sau đó hắn giận giữ nói vào mặt cậu ta.

Nhưng người cậu hứng thú nhưng lại chẳng liên quan đến cậu là sao? Mà quan trọng nhất, lời này hắn không nói với cậu, mà nói với…Đoàn Văn Tranh?
” Người cậu hứng thú nhưng lại chẳng liên quan đến cậu?” Đoàn Văn Tranh nheo mắt, cố định trên người Ôn Diễn, tùy ý hỏi: “Huấn luyện viên Ôn, xin thỉnh giáo…!không biết anh nói hứng thú là cái gì?”
Ôn Diễn dừng một chút, không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.

Đoàn Văn Tranh vẫn tùy ý hỏi ” Chắc anh nghĩ hứng thú là tôi thích nam hả?”
– —-
Kidoisme: Nay Up liền 2 chương mai nghỉ nhaaa ????.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN