Lưu Công Kỳ Án
Chương 65: Lý du kích chỉ huy vây sào huyệt giặc
Lại nói chuyện ác nhân Triệu Thông nghe theo lời tên quản gia Trần Tam Hoảng giam Lưu đại nhân vào căn phòng trống, định bỏ đói Lưu đại nhân cho đến chết. Hắn dặn dò thuộc hạ xong xuôi bèn rời khỏi thư phòng, trở về phòng trong, một lòng lưu luyến đứa cháu dâu là Đỗ Mị Nương. Tuy hắn sai quản gia cải trang thành giặc cướp bắt Đỗ thị về giấu trong mật thất nhưng hắn vẫn không dám ép buộc nàng, chỉ sai hầu gái, a hoàn khuyên nhủ, còn mình vẫn trở về vui vầy hát ca với đám thê thiếp.
Lại nói chuyện du kích tướng quân phủ Giang Ninh là Lý Long dẫn theo ba trăm binh mã, lại có cả thủ bị Vương Anh, thiên bả ngoại ủy và thừa sai Trần Đại Dũng dẫn đường kéo lên đường lớn, nhằm hướng Sa Hà Trạch thẳng tiến. Không lâu sau, binh mã đã tới Sa Hà Trạch. Trần Đại Dũng thống lĩnh binh mã vượt đường lớn, ngõ nhỏ, tới trước cổng lớn nhà Triệu Thông, ghìm cương ngựa lại, nói:
– Đây chính là phủ đệ của ác nhân Triệu Thông.
Du kích Lý Long nghe Trần Đại Dũng nói vậy, lập tức truyền lệnh.
– Vây phủ đệ ác nhân lại!
Các võ tướng như thủ bị, thiên tổng, bả tổng nghe lệnh, không dám chậm trễ, vội chia ba trăm binh mã, vây kín phủ đệ nhà Triệu Thông lại, đến một giọt nước cũng không tiết ra được.
Giờ ta quay lại với Triệu Thông và lũ cẩu nô của hắn. Đám thuộc hạ thấy một người đội mũ màu lam, cùng một người đội mũ đỉnh thủy tinh, dẫn theo một đám người vây kín phủ đệ lập tức biết ngay những người này tới đây giải cứu Lưu gù. Đám cẩu nô thấy vậy, không chút chậm trễ, vội đóng kín cổng lớn lại, chốt thật chặt rồi huỳnh huỵch chạy vào trong báo tin.
Lại nói chuyện Nhạn Quá Bạt Mao Triệu Thông đang nô đùa ca hát với đám thê thiếp, uống rượu vui vầy, chợt thấy tên gia nô Tịnh Giới Vương Tam từ bên ngoài cuống cuồng chạy vào thở hồng hộc, nói:
– Đại gia, nguy rồi! Không biết binh mã nơi nào tới vây chặt nhà ta đến một giọt nước cũng không tiết ra được. Nô tài đã sai đóng chặt cổng chính rồi mới chạy vào đây bẩm lại với lão gia.
Triệu Thông nghe tên gia nô nói vậy, lập tức kinh sợ rụng rời, nghĩ thầm: Nhất định là binh mã của phủ Giang Ninh tới đây tìm Lưu Dung rồi. Ta nghe nói, kẻ thiện tất không tới, kẻ tới tất không thiện. Lẽ nào ta chịu đưa tay chờ trói? Chi bằng ta bỏ ra vài trăm lạng bạc cũng phải khiến quan binh các người một phen tan tác. Tới lúc ấy các người mới biết được sự lợi hại của Triệu Thông ta. Từ nay về sau, đừng kẻ nào tìm tới gây sự với ta nữa. ác tặc nghĩ xong không chút chậm trễ, đưa mắt nhìn Vương Tam, nói:
– Mau đi gọi quản gia Trần Tam Hoảng!
Tên gia nô úng tiếng, vội chạy ra ngoài. Không lâu sau, hắn đã dẫn theo Táng Môn Thần quay lại. Triệu Thông kể với hắn một lượt, tên quản gia cũng giật mình kinh sợ, trầm ngâm hồi lâu mới mở lời, nói:
– Bẩm đại gia, việc đã đến nước này, lẽ nào chúng ta lại bó tay chờ trói? Chi bằng, hãy đánh một trận, sau đó sẽ chạy tới phủ tổng đốc cầu cứu.
Triệu Thông nghe xong, nói:
– Có lý lắm. Ta cứ làm vậy!
Lại dặn:
– Mau cho gọi bọn kẻ hầu người hạ tới đây!
Trần Tam Hoảng không dám chậm trễ, vội vàng sải bước đi ra ngoài. Không lâu sau, lũ gia nô lớn nhỏ đã tự tập đông đủ trong đại sảnh. Kẻ dẫn đầu là Trương Ngũ, ngoại hiệu “Tiên Hạc Thối”. Tên thứ hai Tôn Bát ngoại hiệu Độc Nhãn Long. Tên thứ ba ngoại hiệu Sâm Cao Tiển Tử tên Vương Hổ, tên thứ tư Tịnh Giới Vương Tam tuổi còn trẻ trai. Ngoài ra còn có quản gia Trần Tam Hoảng ngoại hiệu Táng Môn Thần cùng mấy chục tên gia nô vô danh tiểu tốt. Triệu Thông đưa mắt nhìn bọn chúng, nói:
– Các con, tục ngữ nói đúng lắm: “Nuôi quân ngàn ngày dùng trong một giờ. ” Nay quan binh của phủ Giang Ninh đã vây kín nhà ta đến một giọt nước cũng không tiết ra được. Chúng muốn bắt thầy trò ta. Các ngươi hôm nay đành phải cùng ta bỏ ra chút sút lực, hãy tự đi tìm binh khí đánh lui quan binh. Còn ta sẽ tới chỗ tổng đốc năn nỉ. Sau khi trở về thưởng cho mỗi người năm mươi lạng bạc.
Lũ cẩu nô nghe xong, nhất tề nói:
– Đại gia, xin cứ giao việc này cho bọn thuộc hạ!
Rồi mạnh ai nấy đi tìm binh khí. Đứa cầm đao, đứa cầm thương, đứa xách côn, lại còn đứa vác đòn gánh v. v… loạn cả lên. Chúng khua tay múa chân, một lòng muốn quyết chiến với quan binh. Đám cẩu nô dưới sự chỉ huy của quản gia Trần Tam Hoảng, tay cầm thanh đơn đao chạy ra ngoài. Vương Hổ tay cầm một cây hỗn thiết thương đi sau đốc trận. Chúng đang kéo ra, chợt gặp một tên từ bên ngoài cuống cuồng chạy vào, nói:
– Đại gia, không xong rồi. Bên ngoài đang hò hét đòi mau mở cổng đưa Lưu gù ra! Bọn chúng sắp phá được cửa đến nơi.
Triệu Thông nghe xong, nói:
– Biết rồi. Ngươi hãy mau nhập bọn với những người kia!
Rồi cùng đám hào nô kéo ra trước cổng lớn, dặn nói:
– Mở cổng!
Lũ cẩu nô nghe lệnh, vội mở hai cánh cửa ra.
Lại nói chuyện quan binh bên ngoài đang phá cổng bỗng nghe thấy tiếng nói “mở cổng” vọng ra, vội lui xuống khỏi bậc tam cấp, đứng lại. Du kích Lý Long và thủ bị Vương Anh cùng ngẩng đấu nhìn lên.
Hai viên trường quan ngẩng đầu nhìn lên, thấy trong cổng có đám đông tặc nô đứng đó. Tên nào tên nấy nhăm nhăm gậy gộc trong tay, xem ra có vẻ muốn phân cao thấp với quan binh. Trần Tam Hoảng đứng đầu, trong tay cầm thanh đơn đao. Bên trái hắn là Sâm Cao Tiển Tử Vương Hổ, Tiên Hạc Thối đứng đằng sau. Bên trái là Tịnh Giới Vương Tam đứng đầu trận, sau lưng hắn là Độc Nhãn Long Ngô Bát, lũ thuộc hạ đứng cả đằng sau. Bọn chúng một lòng muốn bảo vệ Triệu Thông chạy ra ngoài. Ác nhân Triệu Thông đứng trên thềm, tay cầm cây hỗn thiết thương. Tặc đồ dõi mắt nhìn ra ngoài, đánh giá viên tướng đầu đội mũ tam tinh của phủ Giang Ninh. Thấy anh ta tuổi chưa tới bốn mươi, áo bào thêu hình con báo vàng, trên mình khoác bộ cung tên, ngồi trên con tuấn mã, tay cầm cây thiết côn. Phía sau là một viên trưởng quan, đầu đội mũ trắng như bạc, cưỡi trên lưng con thiết thanh mã, tay cầm đôi chùy đồng nặng trịch. Còn một người nữa là thiên bả ngoại ủy đứng sau lưng. Nhìn kỹ lại, binh mã đã vây kín cổng lớn. Triệu Thông đang mãi nhìn đám binh mã, chợt thấy du kích Lý Long nói:
– Đứa nào là ác tặc tội đồ Triệu Thông?
Lý Long còn chưa dứt lời, ác tặc Triệu Thông đã bước lên, nói:
– Quan trưởng, xin hãy nghe tôi nói, Triệu mỗ không hề trái phép vua, tại sao ông lại dẫn quân vây kín cổng nhà tôi?
Làm quan cũng phải theo đúng luật, lẽ nào tự tiện kinh động quân binh? Cậy mình làm quan mà ức hiếp tôi, e ông đã nghĩ sai rồi. Đừng nói là du kích và thủ bị, cho dù là tổng đốc, tuần phủ còn phải nể tôi đôi phần.
Triệu Thông càng nói càng tức, chợt nghe Lý Long cao giọng nói.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!