Tận Thế: Mỗi Ngày Đều Tìm Cách Chết - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
160


Tận Thế: Mỗi Ngày Đều Tìm Cách Chết


Chương 9


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lần này dị năng giả ra ngoài đổi dầu thô kiếm vật tư là Trịnh Thụ. Ông ta trực tiếp chỉ Lục Thời Minh. Sau đó lúc nhìn thấy danh sách đưa lên, liền giật mình.
“Vì sao lại có Tô Nhuyễn Nhuyễn?”
“Chính cô ấy tự báo danh.”
Nói đến kẻ ngu này, người đưa danh sách một mặt ghen tị, “Tôi nghe nói, là không nỡ xa bạn trai, muốn đi cùng. Mỹ nhân xinh đẹp như vậy mà, thật đáng tiếc. Nhưng mà đúng là anh bạn trai cũng không tệ.”
Cặp tình nhân có giá trị nhan sắc “bình thường” này đã sớm nổi tiếng trong khu sinh tồn.
Sắc mặt Trịnh Thụ cực kỳ khó coi, lập tức xé nát tờ giấy bằng mười ngón tay dây leo của mình.
Thấy Trịnh Thụ nổi giận, người đàn ông kia hoảng sợ muốn trốn, lại không né được, bị dây leo siết cổ.
“Đây là zombie, ném ra ngoài.”
Trịnh Thụ sắc mạt u ám nói với binh sĩ vũ trang ngoài cửa.
Binh sĩ vũ trang nơm nớp lo sợ đi vào, kéo thi thể người đàn ông ra ngoài.
Ở đây, dị năng giả chính là trời.
Nói bạn là zombie thì bạn chính là zombie.

Trịnh Thụ chọn Lục Thời Minh.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lại tự nguyện báo danh.
Mà Nghê Dương sau khi nhìn thấy danh sách giữ im lặng, xoay người, cũng tự nguyện gia nhập.
Cô ấy nói: “Tôi cũng không phải là sợ hai người chết ở bên ngoài, chỉ là muốn tham gia mà thôi.”
“À.” Tô Nhuyễn Nhuyễn nghiêng đầu, đôi mắt to lúng liếng kia nhìn sang, thanh tịnh thấy đáy, sạch sẽ không chút bụi bặm.
Giống như hai viên bi xinh đẹp bằng thủy tinh.
Nghê Dương thấy bóng mình trong mắt cô.
Cô ấy xoa đầu Tô Nhuyễn Nhuyễn, sau đó ném cho cô một cây chủy thủ (kiếm ngắn), “Bên ngoài rất loạn, đến lúc đó tôi không thể bảo vệ được cô. Cô phải học cách tự vệ.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn hai tay vung loạn, muốn nhận thanh chủy thủ kia.
Cô đưa tay ra đỡ nhưng đỡ hụt, thanh chủy thủ rơi trên mặt đất.
Nghê Dương: “Ngu xuẩn! Ngay cả một thanh chủy thủ cũng không đỡ nổi! Cô có thể làm gì! Rốt cuộc cô có thể làm gì!”
Tô Nhuyễn Nhuyễn ủy khuất nói: “Có thể ăn.”
Nghê Dương:…

Cuối cùng cũng xuất phát.
Có mấy chục người làm mồi nhử, đều là người già yếu tàn tật, mọi người ngồi trong xe quân đội.
Nội thất trong xe rất thoải mái. Nhưng người thoải mái chỉ có một mình Trịnh Thụ. Bởi vì ngoại trừ một mình ông ta ngồi trên ghế*, tất cả mọi người đều ngồi dưới đất, nghển cổ lên, giống như bán hàng đa cấp.
(* Chỗ này trong cv ghi là ghế ông chủ, là cái loại ghế da xoay xoay của các tổng tài ấy. Tớ nghĩ trên xe làm sao mà có ghế ông chủ được nên chỉ để là ghế thôi.)
Tô Nhuyễn Nhuyễn dựa vào người Lục Thời Minh, lén nhìn phía trên một chút.
Trịnh Thụ đang theo dõi cô, trong bóng tối, cả người ông ta như cái xác khô. Dây leo trên người còn đang vung vẩy lung tung. Nhìn cô chằm chằm xong, Trịnh Thụ lại bắt đầu oán hận Lục Thời Minh.
Tô Nhuyễn Nhuyễn biết Trịnh Thụ hận không thể ngay lập tức xuyên Lục Thời Minh thành vịt nướng Bắc Kinh mà treo trên nóc xe hứng gió cho hả lòng hả dạ.
Chỉ tiếc, pháo hôi như bọn họ không có loại mệnh này.
Nơi góc khuất trong toa xe, người đàn ông thần sắc lạnh nhạt, không hề có động tĩnh gì.
“Nhuyễn Nhuyễn, anh mang cho em bánh mì này.”
Lục Thời Minh lấy ra một cái bánh mì từ trong túi áo đưa cho cô.
Nghê Dương nói: “Lương thực của chúng ta đều đã được định sẵn. Anh cho cô ấy rồi, anh ăn cái gì?”
Tuy Lục Thời Minh có không gian, nhưng ở trước mắt bao người thế này, hắn không thể lấy đồ ra ăn.
Lục Thời Minh lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi, mặt sủng nịch nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn nói: “Thân thể Nhuyễn Nhuyễn không tốt, không thể bị đói.”
Người chung quanh lập tức bị cảm động phát khóc.
Ở tận thế, vậy mà vẫn còn tình yêu cảm động trời đất, kiên trinh không dời như thế.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: Rõ ràng là anh kén ăn, không muốn ăn.
“Nhuyễn Nhuyễn, mau ăn đi. Đây là anh đặc biệt để dành cho em. Không sao đâu, anh không đói.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng cảm động đến khóc luôn rồi.
Cái bánh mì này quá cứng, rõ khô, ăn rất khó nuốt.
Cô không muốn tiếp tục đùa giỡn loại nam chính tâm cơ boy này nữa.
Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh Tô Nhuyễn Nhuyễn gặm bánh mì.
Tất cả mọi người đều là dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
Bởi vì bọn họ nhanh thôi sẽ phải mất mạng trong miệng zombie.
Thậm chí ông già 70 tuổi ngồi cạnh Tô Nhuyễn Nhuyễn đã vừa khóc vừa gọi mẹ.
“Ông ơi, ông đè lên chân cháu rồi.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn kéo cái chân nhỏ của mình bị ông lão đè ra.
Ông lão tai không tốt, “A!Cô muốn ăn móng heo? Bây giờ không có móng heo!”
Tô Nhuyễn Nhuyễn:…

Sau khi lái xe được hai tiếng, đến điểm thu thập vật tư.
Đó là một trung tâm mua sắm lớn.
Mọi người lần lượt xuống xe.
Nghê Dương nắm chặt súng trong tay, nhìn thoáng qua Trịnh Thụ, nhắc nhở Lục Thời Minh: “Anh cẩn thận.”
Lục Thời Minh vân đạm phong khinh đứng ở nơi đó, hơi ngửa đầu, lộ ra đôi mắt đẹp và thân thể gầy yếu.
Hình tượng yếu như gà kiên trì không sụp đổ.
“Ừm.” Hắn nhẹ nhàng ừm một tiếng, tâm tình dường như rất tốt.
Thậm chí còn cúi đầu xoa xoa đầu nhỏ của Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị cái bánh mì kia làm nghẹn đến trợn trắng mắt.
Cửa lớn của trung tâm mua sắm đóng chặt, bên trong có mấy con zombie mặc đồng phục bảo vệ.
Các binh sĩ vũ trang giải quyết những con zombie kia, mọi người đi vào thu thập vật tư.
Binh sĩ vũ trang chỉ quét sạch lầu một.
Trịnh Thụ chỉ vào Lục Thời Minh, “Mày lên lầu trên nhặt quần áo mùa đông.”
Trên lầu khẳng định còn có zombie khác.
Ý đồ của Trịnh Thụ cực kỳ rõ ràng.
Lục Thời Minh đeo balo trên vai, đi lên lầu hai. Tô Nhuyễn Nhuyễn giống như cái đuôi nhỏ đuổi theo. Trịnh Thụ nhíu mày, âm thầm cắn răng, mặt nhăn như quả bí ngô.
Trịnh Thụ trước kia là một người tàn tật. Thời điểm ông ta chào đời đã không có hai tay, bị ném vào cô nhi viện. Cuộc sống trong cô nhi viện không tốt, ông ta không có tay, ai cũng bắt nạt ông ta. Về sau, ông ta trưởng thành thì dựa vào tiền cứu trợ mà sống qua ngày. Ông ta tựa như con chuột sống trong cống ngầm, ai cũng có thể giẫm lên.
Nhưng ông ta tuyệt đối không nghĩ tới, có một ngày, ông ta vậy mà còn có thể mọc ra “tay”.
Ông ta rất yêu đôi “tay” này.
Đôi “tay” cho ông ta hi vọng, cho ông ta quyền thế, cho ông ta hết thảy những gì ông ta muốn. Những người kia lúc đầu xem thường ông ta, bây giờ đều quỳ trên mặt đất cầu xin ông ta. Thậm chí bảo bọn họ liếm chân ông ta, bọn họ cũng sẽ tỏ ra vẻ cảm động đến rơi nước mắt.
Trịnh Thụ rất hưởng thụ những điều này.
Ông ta biết, Tô Nhuyễn Nhuyễn chắc chắn cũng giống những con đàn bà khác. Chỉ cần thấy được sức mạnh của ông ta, hiểu được thế nào là tận thế tàn khốc, chắc chắn sẽ phục tùng ông ta. Ông ta có thể cam đoan, với dung mạo này của cô, ông ta có thể độc sủng một mình cô.
Trịnh Thụ cúi đầu, nhìn “tay” của mình, trên mặt lộ ra vẻ điên cuồng. Sau này, ông ta sẽ dùng đôi “tay” này giành lại mọi thứ.

Lầu hai cũng có một zombie bảo vệ đi lang thang.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn ông lão run lẩy bẩy sau lưng mình, nhắc: “Ông ơi, chạy mau, zombie đến rồi!”
“Cô bị cảm? Vậy phải mặc nhiều vào! Ai ya, vừa rồi tôi từ đâu tới vậy?”
Ông lão không chỉ tai không tốt, mà còn có chứng đãng trí tuổi già, ngay cả mắt cũng không tốt lắm.
Zombie đã đến gần trong gang tấc, “Grừ grừ…”
Ông lão lên tiếng chào, “Hả? Anh đến chơi sao? Vào đây chơi.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn kéo ông lão đang chuẩn bị về nhà ăn cơm vào một cửa hàng đồ chơi trên lầu hai.
Lần này số lượng mồi nhử rất nhiều.
Một số ở bên người Trịnh Thụ, bảo vệ ông ta. Số còn lại thì cố gắng vượt qua sợ hãi, tìm kiếm vật tư trong trung tâm mua sắm, cố gắng để có được một cơ hội sống sót.
Bọn họ mạc danh kỳ diệu* đi theo người đàn ông thoạt nhìn tưởng là yếu đuối nhất, dễ chết nhất, lên lầu hai, sau đó cùng đi vào cửa hàng đồ chơi.
(* Mạc danh kỳ diệu: bằng cách nào đó, khó hiểu, không giải thích được)
Cửa hàng đồ chơi?
Cái này có tác dụng gì sao?
Lục Thời Minh nhét vào trong tay Tô Nhuyễn Nhuyễn một con búp bê Barbie xinh đẹp.
“Chơi tạm cái này.”
Mọi người:…
Nghê Dương: Tập mãi thành thói quen JPG. Mấy người đúng là chiếu mới, chưa từng trải.
Đối mặt với chất vấn của mọi người, Lục Thời Minh bỗng nhìn sang bên cạnh, một tay bóp mặt mũm mĩm của Tô Nhuyễn Nhuyễn, nhéo nhéo.
“Mấy tháng trước, Nhuyễn Nhuyễn đói quá, uống nửa bình thuốc ngủ, may mắn là thuốc giả.”
Dừng một chút, Lục Thời Minh một mặt buồn rầu, “Nhưng mà nghe nói thuốc giả cũng có hại với não.”
Lập tức, ánh mắt mọi người xung quanh trở nên cổ quái.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: ??? Mấy người nghĩ đầu tôi chỉ để trang trí thôi sao? Cảnh cáo mấy người, nếu dùng ánh mắt kia nhìn tôi, coi chừng tôi cắn đó!
Lục Thời Minh giữ chặt Tô Nhuyễn Nhuyễn đang chuẩn bị nổi bão,  “Nào, uống chút nước đi.”
Được rồi, uống nước trước rồi dạy dỗ mấy người sau.
Cửa hàng đồ chơi rất lớn, mười mấy người chen cùng một chỗ, đóng cửa thủy tinh lại, giằng co với con zombie bảo vệ bên ngoài kia.
Ông lão đang nói chuyện phiếm cùng nó.
Ông nói gà bà nói vịt, cực kỳ vui vẻ.
Lục Thời Minh cầm lấy một con screaming chicken*, mở he hé cửa thủy tinh, sau đó ném ra ngoài.
(* Screaming chicken là con gà đáng ghét này nè các bạn:


Zombie bảo vệ nện bước cứng ngắc, lăn xuống thang máy đã ngừng hoạt động.
Giải quyết xong zombie bảo vệ, Lục Thời Minh mở cửa cửa hàng đồ chơi, tiếp tục lên lầu trên.
Lầu ba là khu quần áo trẻ em.
Lục Thời Minh cầm mấy chiếc váy nhỏ xinh xắn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: Không nghĩ tới anh còn có loại đam mê này.
Lục Thời Minh: “Về sau cho con gái chúng ta mặc.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn: !!!
Tô Nhuyễn Nhuyễn mở cửa sổ bên cạnh, mặt không đổi sắc nhô nửa cái đầu ra.
Cao quá đi, cô có chút sợ độ cao.
Loại thao tác như nhảy lầu này độ khó quá cao.
Tô Nhuyễn Nhuyễn yên lặng rụt đầu về.
Chuẩn bị chọn kiểu chết tiếp theo.
Lầu bốn là khu nữ trang.
Lục Thời Minh chọn cho Tô Nhuyễn Nhuyễn mấy cái áo lông.
Tô Nhuyễn Nhuyễn kiên quyết cự tuyệt, nhìn trúng một cửa tiệm khác.
Nghê Dương nhỏ giọng mắng, “Cô làm cái gì đấy?”
“Tôi muốn mặc áo lông chồn.”
“Đang mùa hè cô mặc áo lông chồn làm gì?”
Sau tận thế, thời tiết thay đổi rất quái dị.
Không còn bốn mùa rõ rệt.
Chỉ có hai mùa.
Mùa hè nóng như cái lò và mùa đông giá rét.
Hiện tại đang là mùa hè.
Nhưng mọi người vì tránh lây nhiễm virus zombie, đều mặc quần áo dài.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm lấy áo lông chồn không buông, “Tôi muốn mặc áo lông chồn, tôi muốn mặc áo lông chồn!”
“Đây là lông chồn giả.”
“Tôi cứ muốn, tôi cứ muốn!”
“Mặc dày như vậy! Zombie tới cô chạy thế nào?”
Chính là vì không có khả năng chạy đó.
Tô Nhuyễn Nhuyễn chớp chớp mắt, không chịu buông.
“Zombie đến rồi!”
Chỉ thấy cách đó không xa một zombie dì quét rọn đi từ nhà vệ sinh ra.
Nghê Dương nâng súng lên, sau đó phát hiện súng của mình vậy mà bị hỏng.
Nghê Dương đưa tay, móc ra mấy cây dây leo màu xanh trong nòng súng.
Dây leo… Là Trịnh Thụ làm!
Mọi người đã chạy tứ phía.
Ông lão thi triển bộ pháp đi ba bước lui hai bước, đi đi lại lại nguyên tại chỗ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đi qua túm lấy ông ấy.
Zombie dì quét dọn nhắm ngay Tô Nhuyễn Nhuyễn trắng nõn, xông lên cắn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm giác được lực trên cánh tay mình, hưng phấn đến run người.
Cuối cùng, cô đã chết được rồi!
“Tô Nhuyễn Nhuyễn!”
Nghê Dương quát to một tiếng, chân đạp bay con zombie kia.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vui vẻ cúi đầu, sau đó phát hiện dì quét dọn kia còn trẻ thế mà đã dùng răng giả.
Chất lượng còn không tốt, cắn áo lông chồn giả của cô còn không rách.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: Cực không vui.
Chung quanh trầm mặc nửa khắc, đột nhiên bắt đầu điền cuồng lấy áo khoác lông chồn.
Nghê Dương im lặng nửa khắc, cũng di theo chọn lấy một chiếc.
Tô Nhuyễn Nhuyễn:… Mấy người tôn trọng tôi một chút.
————————————
Cảm ơn các bạn đã chờ, xin hãy nhấn vào hình ngôi sao phía dưới để ủng hộ tớ <333333

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN