Tận Thế: Mỗi Ngày Đều Tìm Cách Chết
Chương 17-2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc mọi người đang vội vàng ăn cơm chung, bên kia bỗng nhiên vang lên tiếng ồn ào, phần lớn mọi người bưng hộp cơm hạy ra ngoài. Trong căn cứ chỗ nào có biến, chỗ đó có thánh hóng là cô,Tô Nhuyễn Nhuyễn tranh thủ thời gian, ôm chậu cơm của mình theo sau.
“Ôi chao, ai vậy, tuổi trẻ thế kia mà… Thật là đáng thương…”
“Nghe nói hình như là cái đồ thiểu năng gì đó…”
Mọi người vừa ăn cơm, vừa đứng vây quanh thi thẻ xì xào.
Có người chết.
Chuyện này đã thu hút sự chú ý của người quản lý khu Than Đá. Bên kia, một đội binh sĩ vũ trang chạy tới, phủ tấm vải trắng lên, nơi này liền biến thành hiện trường vụ án. Quần chúng ăn dưa vẫn chưa thỏa mãn đều bị đuổi đi.
Nếu như là người bình thường chết, đương nhiên sẽ không khiến cho dị năng giả bên trên chú ý. Bởi vì ở đây, người còn không đáng tiền bằng súc vật. Chỉ là một mạng người mà thôi, còn chẳng sánh nổi một con lợn.
Nhưng người chết là Trương Chí Hạo.
Người kia tuy là tên đần độn nhưng lại là tên đần độn có dị năng. Bình thường luôn có người chăm sóc, mỗi ngày sẽ bắt hắn dùng dị năng gia cố tường xung quanh khu Than Đá.
Cơ thể hắn bị chôn dưới chân tường, lúc đào ra thì đầu đã bị gạch đá đập vỡ, nhờ quần áo trên người nên người thường ngày vẫn chăm sóc hắn mới nhận ra.
Mọi người bàn tán xôn xao.
“Nghe nói là tường sập nên bị đè chết.”
“Sao tôi lại nghe nói là do kiếm đồ ăn mà chết?”
Mặc cho có bao nhiêu lời đồn đoán nhưng thời điểm tên thiểu năng này chết không có ai ở cạnh, cho nên không có ai chứng kiến.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vô thức quay đầu nhìn về phía Lục Thời Minh đang đứng bên cạnh mình. Người đàn ông cụp mắt nhìn qua, đôi mắt thanh lãnh kia sâu như hàn đàm, có chút lạnh lùng. Tô Nhuyễn Nhuyễn bị dọa sợ lập tức vùi mặt vào trong chậu cơm. Bên này, Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa mới ôm chậu cơm của cô ngồi xuống thì một binh sĩ vũ trang đi đến, nói là Hoắc Bì cho mời Nghê Dương qua đó một chuyến.
Nghê Dương không nhịn được nói: “Bảo ông ta đến đây.”
Binh sĩ vũ trang:… Đánh không lại.
Binh sĩ vũ trang xoay người đi, mấy phút sau, Hoắc Bì vừa mới quan sát xong thi thể vậy mà tự mình đến rồi.
Giờ cơm trưa đã qua. Trong nhà ăn trừ một bàn của Nghê Dương thì tất cả mọi người đã đi làm việc.
Hoắc Bì mặc áo khoác da, mang theo một nhóm binh sĩ vũ trang đi tới, sau lưng còn có một cô gái mặc áo lông chồn theo sau. Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa nhìn đã nhận ra. Đó là Đoạn Trân.
Làm một pháo hôi, Đoạn Trân đã phát huy tác dụng của mình đến cực hạn. Cho dù ở đâu cũng luôn có thể nhanh chóng leo lên người của kẻ cầm quyền cao nhất. Tô Nhuyễn Nhuyễn nghĩ rằng đây đại khái coi như là… bàn tay vàng của Đoạn Trân?
Từ lần trước gặp Hoắc Bì ở lồng sắt, đây là lần thứ hai Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn thấy Hoắc Bì. Vị Hoắc Bì tiên sinh này sắc mặt rõ ràng khó coi hơn lần gặp đầu tiên rất nhiều, dường như gặp phải vấn đề lớn nan giải gì đó của thế kỷ.
“Vừa nãy thi thể kia, chắc hẳn tất cả mọi người thấy rồi. Người đó tên là Trương Chí Hạo. Nghe nói trước khi bị ngốc là một dị năng giả hệ thổ.”
Tuy bị ngớ ngẩn nhưng Trương Chí Hạo vân còn dị năng. Không ngờ tới, vậy mà chết đi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ăn xong chậu cơm, ngồi đàng hoàng ngay ngắn, đặt tay trên đầu gối.
Ngoan ngoãn.JPG.
Hoắc Bì nhịn không được nhìn thoáng qua, sau đó lại liếc mắt nhìn, vẻ tham lam trên mặt không che giấu được. Tiểu cô nương mặc quần áo thể thao hơi cũ, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, vẻ mặt thơ ngây. Mái tóc dài như hải tảo chải theo kiểu công chúa xinh đẹp. Mắt hạnh môi anh đào, xinh xẻo động lòng người.
Tóc Tô Nhuyễn Nhuyễn là Lục Thời Minh chải giúp cô. Gần đây tên này tựa hồ cực kỳ ám ảnh với việc ăn mặc của cô, giống như trở về tuổi thơ chơi búp bê Barbie. Nhưng mỗi lần Tô Nhuyễn Nhuyễn đều cảm thấy người đàn ông này một giây sau sẽ dùng tóc cô mà siết cổ cô.
qaq
Bên kia, mọi người chính thức bắt đầu tranh cãi, Nghê Dương cau mày nói: “Ai sẽ giết Trương Chí Hạo chứ?”
Tô Nhuyễn Nhuyễn hồi hồn, mở to hai mắt nhìn, mặt tò mò.
Đoạn Trân không quan tâm nói: “Nói không chừng là lúc dựng tường kẻ ngu này không tránh khỏi, bị đè chết chăng?”
Tốt xấu gì Trương Chí Hạo cũng đã cùng với cô ta từng có một đoạn tình. Đúng là nào thấy người cũ khóc, chỉ thấy người mới cười.
Tô Nhuyễn Nhuyễn mặt thâm trầm gật đầu, ánh mắt không tự chủ lần nữa dừng trên người Lục Thời Minh. Người đàn ông ánh mắt lạnh lùng nhìn qua. Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức thẳng lưng, tiếp tục ngoan ngoãn JPG.
Cả hiện trường yên lặng, tất cả mọi người đang suy nghĩ.
Bên kia lại có một binh sĩ vũ trang chạy tới, nói rằng tìm thấy một pháp y trong ku Than Đá, có thể khám nghiệm tử thi. Hoắc Bì lập tức đi theo binh sĩ kia, nói là muốn quan sát pháp y khám nghiệm.
Hoắc Bì đi rồi, Đoạn Trân cũng đi theo. Trước khi đi còn hung dữ trừng Tô Nhuyễn Nhuyễn một cái. Tô Nhuyễn Nhuyễn ủy khuất: “Cô ấy sao lại liếc mắt đưa tình với tôi?”
Nghê Dương:…. Mặt không biểu tình rời đi.
…
Ban đêm về đến phòng, người đàn ông đè Tô Nhuyễn Nhuyễn xuống dưới giường.
“Nhuyễn Nhuyễn đang nghi ngờ anh sao?”
Không dám không dám, cô sao dám chứ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lắc lắc cái đầu nhỏ như trống bỏi.
Lục Thời Minh khẽ cười một tiếng, chậm rãi giúp cô đắp chăn, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp nói: “Một tên đần độn mà thôi, anh tội gì phải làm khó hắn.”
Cũng đúng.
Lục Thời Minh cũng không phải người nhàm chán như vậy… mới là lạ chứ!
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn chằm chằm “móng vuốt” của Lục Thời Minh đang bóp trên mặt mình, dùng sức nâng mặt lên, bộc lộ sự bất mãn của mình.
Lục Thời Minh thấy dáng vẻ tiểu cô nương nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nhu thuận của mình lên cho hắn bóp, vẻ lo lắng trên mặt tiêu tán, tâm trạng cũng tốt lên nhiều. Hắn vẫn chưa thỏa mãn buông tay ra, sau đó cúi người hôn lên trán Tô Nhuyễn Nhuyễn.
“Ngoan, ngủ ngon.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn trừng to mắt, chết không nhắm mắt.
Cô không còn sạch sẽ rồi.
Cái trán này cô không cần nữa!
“Nhuyễn Nhuyễn còn chưa ngủ, là muốn nghe kể chuyện trước khi ngủ sao?”
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhớ lại những “câu chuyện kể trước khi ngủ” kia của Lục Thời Minh, lập tức kinh hãi cả người run rẩy, nhanh chóng nhắm mắt.
Ai lại kể chuyện ma trước khi ngủ chứ!
Thấy tiểu cô nương trước mặt nhắm nghiền hai mắt, mặt Lục Thời Minh lộ vẻ tiếc nuối. Hắn nhớ khi trước kể chuyện cho cô nghe trước khi đi ngủ, biểu cảm sinh động của tiểu cô nương, rõ ràng là rất thích. Thích đến mức cảm động, vừa khóc, vừa chui vào ngực hắn ngủ.
…
Ngày thứ hai, có kết quả khám nghiệm tử thi, Trương Chí Hạo là bị mưu sát.
Hoắc Bì triệu tập mọi người lại, lúc nhìn thấy Lục Thời Minh, vẻ mặt ý vị thâm trường. Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn thấy thi thể đã bị giải phẫu kia, nhịn không được nôn khan một tiếng.
“Hắn bị người khác giết chết.”
Hoắc Bì trầm tĩnh thông báo kết luận của pháp y.
“Ai mà giết hắn? Hắn là tên ngớ ngẩn, còn có thể đắc tội ai?”
Nghê Dương không chút khách khí.
Đúng vậy, ai lại iết Trương Chí Hạo chứ?
Một tên đần độn, còn có thể đắc tội ai đây?
Tô Nhuyễn Nhuyễn mặt nghiêm túc theo.
Hoắc Bì cảm thấy đây là có người khiêu chiến quyền uy của thủ lĩnh khu Than Đá là ông ta, lập tức hạ lệnh sai binh sĩ vũ trang lọc ra người từng có mâu thuẫn với Trương Chí Hạo trong khu Than Đá. Bên kia Đoạn Trân lắc mông ôm Hoắc Bì, bỗng nhiên chỉ tay vào Lục Thời Minh, dường như không tình nguyện nói: “Nếu như tôi nhớ khồn lầm, Lục Thời Minh anh hình như từng có mâu thuẫn với Trương Chí Hạo nhỉ?”
Mắt Hoắc Bì lập tức nhìn về phía Lục Thời Minh, vẻ hưng phấn trên mặt không thể che giấu được. Vẻ mặt rõ ràng là “He he he, mày cuối cùng cũng bị người cơ trí như tao tính kế rồi”.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ. Hoắc Bì đây là muốn nhân cơ hội này để giết Lục Thời Minh, sau đó đem cô chiếm thành của riêng.
Cô thật là thông minh quá đi!
Ngay tại thời khắc mấu chốt này, binh sĩ vũ trang mang ba người vào, nghe nói đều là người từng có tranh chấp với Trương Chí Hạo.
Người số một nói: “Cậu ta đoạt cơm của tôi.”
Người số hai nói: “Anh ta cướp thịt của tôi.”
Hoắc Bì nhìn sang người cuối cùng. Người kia thân hình nhỏ gầy, xanh xao vàng vọt, bị Hoắc Bì nhìn sắc mặt đỏ bừng lên.
“Nó, nó, nó cướp giấy vệ sinh của tôi!”
Mọi người:… Mấy lời xàm xí này cũng nói ra được.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lại cảm thấy rất hứng thú, “Vậy anh giải quyết như thế nào?”
Sắc mặt người kia càng đỏ hơn, dường như muốn nổ tung.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức nói: “A, anh bẩn quá nha.”
Người số ba:….
Mọi người:….
Ba người này bị Hoắc Bì giữ lại, lúc đầu Hoắc Bì cũng muốn giam cả Lục Thời Minh lại nhưng Nghê Dương đứng ra đảm bảo nói: “Cậu ta không phải hung thủ.”
Hoắc Bì lại nói: “Hung thủ cũng không tự nhận mình là hung thủ!”
Nghê Dương: “…Vậy tôi giúp ông canh chừng cậu ta. Không cần giam giữ, thân thể cậu ta không tốt, chỗ kia quá loạn.”
Ngục giam của khu Than Đá thực ra chính là nhà kho. Người phạm tội cũng như gia súc, vật nuôi đều nhốt ở đó, tự sinh tự diệt. Trong đó loại người nào cũng có. Nghê Dương sợ Lục Thời Minh bị loạn quyền mà đánh chết.
Đối với đề nghị của Nghê Dương, Hoắc Bì chỉ hừu lạnh một tiếng. Ông ta vốn là muốn giết chết Lục Thời Minh. Nhốt hắn vào ngục giam, không cần tự mình ra tay lại càng tốt hơn. Dù sao ông ta cũng là một thủ lĩnh nhân từ.
Hoắc Bì không đồng ý, dùng ánh mắt ám chỉ “Đừng cho là tao không biết chúng mày cùng một bọn!” Cho nên cuối cùng, Lục Thời Minh vẫn bị nhốt lại.
Nửa giờ sau, Nghê Dương mang theo Tô Nhuyễn Nhuyễn, Tô Nhuyễn Nhuyễn mang theo chậu cơm của mình đi thăm tù.
Nhà kho được dùng làm ngục giam, giam giữ những người không tuân theo quy củ. Ví dụ như có người trộm bánh bao, có người trộm quần áo, bắt cóc, có người giết gà, có người giết vịt, giết người.
Lục Thời Minh mặc quần áo hơi cũ ngồi ở trong góc, giữa một đống nam nữ ô hợp hắn như đóa bạch liên hoa không nhuốm bụi trần. Đám nam nữ kia đều đỏ mắt nhìn về phía tên tiểu bạch yếu như gà Lục Thời Minh. Tô Nhuyễn Nhuyễn đoán bọn họ nhất định đang suy nghĩ tên này nên kho tàu, hay là luộc, hay là ăn sống đây.
“Theo tôi!”
Nghê Dương cầm súng trong tay, nói với Tô Nhuyễn Nhuyễn. Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức vui vẻ đi theo sau. Những người bị giam kia nhìn thấy Nghê Dương mang theo súng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thậm chí dưới sự uy hiếp của Nghê Dương còn nhường một chỗ trống.
Nghê Dương cũng không chê bẩn, ngồi xếp bằng bên cạnh Lục Thời Minh, ánh mắt nhìn quanh nhà kho một vòng, sau đó mới nói: “Tôi mang cơm đến cho cậu.”
Trong nhà kho mỗi ngày chỉ cấp cho một bữa, hơn nữa còn là cơm thiu. Nghê Dương biết Lục Thời Minh sẽ không ăn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng đưa chậu cơm của mình ra. Lục Thời Minh mỉm cười tỏ vẻ từ chối. Tô Nhuyễn Nhuyễn hớn hở tự mình ăn.
Nghê Dương:….
“Chúng ta thảo luận một chút chuyện Trương Chí Hạo di. Hoắc Bì xem chừng là không định bỏ qua cho cậu.” Nói đến đây, Nghê Dương nhìn thoáng qua Tô Nhuyễn Nhuyễn đang cắm đầu vào ăn, nào có chút nào gọi là hồng nhan họa thủy!
Tô Nhuyễn Nhuyễn dựng thẳng lỗ tai lên, mặt từ trong chậu cơm ngẩng lên, cố gắng gia nhạp cuộc thảo luận, nói: “Tôi nghi ngờ Trương Chí Hạo bị người số ba hại chết. Bởi vì anh ta nhìn giống hung thủ nhất.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn trịnh trọng nói ra suy đoán của mình.
Nghê Dương vòng tay trước ngực, bàn bạc với Lục Thời Minh: “Tôi xem qua hiện trường, cảm thấy là do dị năng của Trương Chí Hạo phát huy thất thường nên bị đè chết.”
Lục Thời Minh nhàn nhạt gật đầu, “Xác thực không có động cơ giết người.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn cố gắng giơ tay, “Ấy, không phải, tôi cảm thấy…”
“Trương Chí Hạo tuy cũng có dị năng, nhưng dù sao cũng chỉ là thằng ngu, không thể dùng tư duy của người bình thường để suy đoán.”
Nghê Dương tiếp tục bàn luận với Lục Thời Minh.
Haiya haiya, hai người nghe tôi nói, tôi đang phân tích mà.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cố gắng khua khua tay nhỏ của mình. Sau đó hoàn toàn bị bơ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ảo não cúi cái đầu nhỏ. Lục Thời Minh sờ cằm, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn, thần sắc ôn nhu đến cực điểm nói: “Nhuyễn Nhuyễn muốn nói cái gì?”
Tô Nhuyễn Nhuyễn hai mắt phát sáng, “Em cảm thấy hung thủ là người số ba.”
“Ừm, thì ra là số ba.”
Nghê Dương lập tức lộ ra vẻ mặt sợ hãi, “Cậu tin cô ấu?”
Lục Thời Minh nói: “Không thể dùng tư duy của người bình thường để suy đoán Trương Chí Hạo mà.” Nói xong, Lục Thời Minh cưng chiều xoa xoa cái đầu nhỏ của Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Nghê Dương trầm mặc nửa khắc, đồng ý gật đầu, “Cũng hợp lý.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn tức giận quẳng chậu cơm:…Sự sỉ nhục hôm nay, cô chắc chắn trả lại gấp bội!
———————————
cầu vote cầu cmt mọi người ơi
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!