Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá - Chương 93
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
85


Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá


Chương 93


Edit: Minh

Beta: Darn

_________________

Ban đêm, nhiệt độ trêи đảo nhỏ giảm xuống còn rất thấp, gió biển rít gào.

Diệp Nha và Diệp Thanh Hà chui vào lều, hai người dựa vào nhau cũng không thấy lạnh. Trêи đầu có một ngọn đèn nhỏ, ánh đèn chiếu lên trang sách, giọng của thiếu niên thanh nhuận, ôn hòa kể chuyện cổ tích.

“Ngày xửa ngày xưa, ở sâu trong núi có một cây nhân sâm nhỏ, cây nhân sâm được một bà lão tốt bụng thu dưỡng, nó khỏe mạnh lớn lên, mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ.”

Diệp Thanh Hà lật sang tờ tiếp theo: “Nhưng mà tiệc vui thì chóng tàn, bà lão lâm bệnh, nhân sâm nhỏ phải đi tìm thuốc chữa bệnh cho bà ấy, thế nên nó xách hành lý đi tìm thuốc. “Cây hòe ơi cây hòe, bạn có thể trị bệnh cho mẹ tôi không?”, cây hòe lắc lắc đầu, nói với nó thuốc có sợi râu thật dài.”

“Nhân sâm nhỏ đi rồi lại đi, gặp được một con mèo, ” Mèo ơi mèo, bạn có thể trị bệnh cho mẹ tôi không?”, mèo ɭϊếʍ móng vuốt, nói với nó thuốc có hai cái đùi”

Diệp Nha nghe đến say sưa, không khỏi dựa vào Diệp Thanh Hà.

“Nhân sâm nhỏ đến một ngôi làng, xung quanh có rất nhiều người. “Xin chào, mọi người có thể cứu mẹ tôi không?”, nó thân thiện chào hỏi với thôn dân, không ngờ nam nữ già trẻ xung quanh hứng phấn cầm cuốc vọt tới chỗ nó.”

“Đây là nhân sâm! Nhân sâm có thể trị bách bệnh!”

“Nhân sâm nhỏ đang chạy trốn khỏi mọi người xung quanh đến bây giờ mới hiểu được, nó chính là thuốc chữa bệnh.”

Lông mi Diệp Nha khẽ động, khóe mắt đang rũ xuống toát ra sự bi thương, “Nhân sâm nhỏ sẽ chết sao?”

Vuốt phẳng trang sách, thiếu niên tiếp tục kể chuyện: “Nhân sâm nhỏ nhổ một sợi tóc của mình xuống, em đoán thử xem, cuối cùng xảy ra chuyện gì?”

Diệp Nha đoán đoán, đứng đắn nói: “Biến thành nhân sâm tám rễ.”

“. . . . . .” Diệp Thanh Hà nói, “Ừ, cũng không phải không thể.”

Diệp Nha nâng cằm, lắc lắc đầu: “Nhưng mà một sợi tóc không đủ, nó là nhổ tiếp một sợi nữa, anh, anh đoán nó biến thành cái gì?”

Diệp Thanh Hà: “Tiểu. . . . . . Tám ba?”

Hai người nhìn nhau, cười.

“Được rồi, Nha Nha đi ngủ đi.” Diệp Thanh Hà ôm thân thể mập mạp của Diệp Nha, bàn tay nhẹ nhàng vuốt bụng cô, dịu dàng dỗ cô đi ngủ.

Gió đêm thổi vào khiến lều rung động mãnh liệt, trêи người anh có mùi canh dễ chịu.

“Anh, anh không thể chết.” Cô đột nhiên nói, trong giọng nói tràn ngập sợ hãi.

Diệp Thanh Hà ngẩn ra, “Sao Nha Nha lại nói vậy?”

Diệp Nha lo lắng hãi hùng, ngữ khí tràn đầy sầu lo: “Bởi vì Nha Nha không phải nhân sâm nhỏ, không thể nhổ râu cứu anh. Cho nên anh không thể xảy ra chuyện gì.”

Diệp Thanh Hà trầm mặc.

Tình trạng hôm nay của anh có thể đã khiến cô bé sợ hãi, Diệp Thanh Hà không biết nên an ủi cô như thế nào, thậm chí không thể cho một câu trả lời dứt khoát. Anh có thể cảm nhận được tình trạng cơ thể mình càng ngày càng xấu, bác sĩ nói thời điểm phẫu thuật tốt nhất là lúc mười tám tuổi, dựa vào tình hình hiện tại Diệp Thanh Hà cũng không biết mình có thể chống đỡ tới lúc đó hay không.

Anh quý trọng thời gian, bây giờ đến đây cũng chỉ muốn chơi với em gái nhiều một chút, vì sợ ngày đó đột nhiên đến, sợ sẽ không còn gặp cô nữa.

“Em còn có anh Thẩm Trú , có Tử ɖu͙ƈ, có Thẩm Nhiên, sau này ba ba cũng sẽ chăm sóc em thật tốt, cho nên Nha Nha không cần lo lắng, cho dù không có anh, cũng sẽ có rất rất nhiều người yêu thương.”

Bây giờ Diệp Thanh Hà cảm thấy may mắn vì có Trầm Trú là bạn, nếu mà có ngày mình thật sự rời đi, Thẩm Trú và Thẩm Nhiên sẽ thay anh an ủi ba ba với em trai em gái.

“Nhưng mà. . . . . .” Diệp Nha rũ mắt, thở dài thật khẽ, “Bọn họ cũng không phải là anh .”

“Nha Nha. . . . . .” Tự nhiên Diệp Thanh Hà không biết nên nói gì.

“Em muốn sống chung với anh, muốn nhìn anh trưởng thành.” Nước mắt cô ẩn nhẫn ở hốc mắt không rớt xuống, hai má phồng lên, môi lại mím chặt, muốn khóc lại nín nhịn không khóc.

Diệp Thanh Hà chua xót, một cỗ chua xót trào lên nơi cổ họng.

“Anh sẽ không có chuyện gì, anh hứa với em.” Anh sờ sờ trán, ôm chặt cô bé.

**

Sáng hôm sau, tổ đạo diễn để tất cả khách quý đi thu dọn hành lý, đi đến địa điểm bí ẩn tiếp theo, tham gia ghi hình tập cuối cùng.

Đạo diễn Hứa cũng không nói cụ thể là làm gì, bọn họ chỉ có thể dựa theo yêu cầu của đạo diễn đi ca nô sang bờ bên kia, lại ngồi trêи xe buýt đi vào một sơn trang nào đó.

Hoàn cảnh sơn trang thanh tĩnh, Diệp Nha liếc mắt một cái thấy Diệp Lâm Xuyên đang đứng giữa một đám người.

Kinh ngạc ngắn ngủn qua đi, kinh hỉ đập vào mặt mà đến, Diệp Nha buông tay Diệp Thanh Hà ra, dơ hai tay chạy về phía Diệp Lâm Xuyên ôm cổ ông.

“Em trai ――! !”

Diệp Lâm Xuyên ngồi chồm hổm xuống ôm cô bé vào lòng.

“Ma ma!!”

Hạ Tình và Vương Minh Dược cũng chạy vào trong lòng mẹ.

Mấy gia đình ấm áp gắn bó, cười yếu ớt nói nhỏ, hình ảnh đặc biệt tốt đẹp. Chỉ có Triệu Thần Tinh, cậu công thức hoá nụ cười, công thức hóa ôm Điền Hựu Cầm, trong mắt đều là lạnh lùng, không có một chút vui mừng.

Hôm nay là ngày cuối cùng của chương trình, cho nên đạo diễn chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc tối ở đây, đồng thời mời cha mẹ của bọn nhỏ đến, để cho tất cả mọi người một kinh hỉ, chuyện này bọn họ ai cũng không biết.

“Thanh Hà, sao thế?” Diệp Lâm Xuyên ôm Diệp Nha, quay đầu nhìn con trai lớn.

“Rất tốt, con và Nha Nha chơi rất vui.”

“Nhóc thì sao.” Diệp Lâm Xuyên không nhẹ không nặng xoa đầu Diệp Nha, hỏi, “Không gây thêm phiền toái cho mọi người chứ?”

Không đợi Diệp Nha trả lời, Hạ Tự bên cạnh cười chen vào nói: “Khi Nha Nha đi chung với Thanh Hà đặc biệt ngoan, xem ra Thanh Hà trông trẻ con tốt hơn anh nhiều.”

Sắc mặt Diệp Lâm Xuyên trầm xuống, không để ý đến Hạ Tự đang châm chọc khiêu khích.

“Tình Tình, nghe nói con đánh nhau với người ta? Sao con có thể không hiểu chuyện như vậy, đánh nhau với người ta.” Sau khi ôn tồn với con gái, mẹ Hạ bắt đầu dạy dỗ cô, nhưng mà ngữ khí của bà ấy rất dịu dàng không khiến tâm hồn Hạ Tình chịu một chút tổn thương nào.

Hạ Tình không để lời mẹ vào trong lòng, thưởng thức ghim áo màu bạc trêи ngực mẹ Hạ, bất mãn than thở: “Do Vương Minh Dược với Triệu Thần Tinh chọc con trước.”

Sao lại dính dáng đến Triệu Thần Tinh nữa ?

Mẹ Hạ hơi buồn cười, nhịn cười hỏi: “Vậy con nói coi, Vương Minh Dược với Triệu Thần Tinh chọc gì con ?”

Hạ Tình không nhịn được nữa mà thổ lộ hết oán khí hai ngày nay với mẹ Hạ : “Nha Nha không chơi với con, Nha Nha chơi với Triệu Thần Tinh, Triệu Thần Tinh xen vào cắt đứt tình cảm của người khác! Vương Minh Dược còn bỏ đá xuống giếng! Nha Nha, Nha Nha dễ thay đổi tình cảm!”

Hạ Tình còn dùng cả thành ngữ, mẹ Hạ nghe được không nhịn được cười, vài người lớn bên cạnh cũng cười ha hả, chỉ có trẻ con là cười không nổi.

Diệp Nha thoát ra khỏi cái ôm của Diệp Lâm Xuyên, bắt đầu biện giải cho mình: “Chị Hạ Tình chị không nên nói bậy, em không có thủy tính dương hoa, Triệu Thần Tinh cũng không hoành đao đoạt ái, Triệu Thần Tinh không lấy đao giành đồ của chị. Đúng không, Thần Tinh.”

Triệu Thần Tinh phối hợp gật đầu.

Diệp Nha chạy chậm đến nắm chặt tay Triệu Thần Tinh, lại nắm chặt tay Hạ Tình, cằm khẽ nhếch: “Hai người đều là bạn tốt của em, về sau chúng ta có thể kết hôn cùng nhau.”

? ? ?

Ba người kết hôn cùng nhau?

Còn gì tuyệt vời hơn nữa!!

Diệp Lâm Xuyên vội vàng ngăn lại, đưa Diệp Nha về bên cạnh mình, lớn tiếng ra lệnh: “Không nên nói lung tung, ta còn chưa nói con có thể kết hôn.”

“Tại sao phải cần ngươi nói?” Diệp Nha còn chưa lý giải được hết quy tắc của thế giới này, học Diệp Lâm Xuyên nghiêm mặt, biểu tình nghiêm túc, “Ta nói là được rồi, ta là cục cưng ta nói mới tính.”

Diệp Lâm Xuyên: “Ta là người lớn.”

Diệp Nha trầm tư một chút, nói: “Ta là bà nội, ta quyết định.”

“. . . . . .” Được rồi, bà nội là tổ tông nhỏ, bà nội định đoạt tất cả.

Nhưng mà Diệp Lâm Xuyên thật sự có hơi nhớ những ngày đấu võ mồm với đứa nhỏ này, rõ ràng chỉ không gặp có một ngày, lại như đã xa nhau một năm trời. Nhìn đứa trẻ đã đen đi một chút trước mặt, ông thật sự rất vui, môi không khỏi hơi cong lên một độ cong rất nhỏ.

“Bà nội lại đây.” Diệp Lâm Xuyên ngoắc ngoắc Diệp Nha.

Diệp Nha nghiêng đầu, không thể tin Diệp Lâm Xuyên sẽ kêu cô lại đây dịu dàng như vậy, đứng tại chỗ không động đậy

“Lại đây.” Diệp Lâm Xuyên lại ngoắc thêm cái nữa.

“Ngươi định làm gì?” Diệp Nha giấu tay nhỏ ra sau lưng, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói, “Ta nói cho ngươi biết, ta không làm gì sai, ngươi không thể đánh ta.”

Diệp Lâm Xuyên im lặng.

Đứa nhỏ này cũng mang thù quá đi, không phải ông chỉ đánh cô có một lần thôi sao, nói như ông từng đánh cô rất nhiều vậy?

“Hôn một cái.” Diệp Lâm chỉ chỉ mặt mình.

Diệp Nha hít khí, không thể tưởng tượng nổi trừng mắt: “Nhiều người ở đây như vậy! Một người trưởng thành như ngươi phải chú ý một chút!!”

Giọng nói của cô hấp dẫn sự chú ý của mọi người xung quanh, mọi người hơi ngớ ra một chút, rồi cười phá lên.

Gương mặt già nua của Diệp Lâm Xuyên ửng hồng, nghiêng đầu tránh đi tầm mắt của mọi người.

Lúc này, cô bé sôi nổi đi đến trước mặt ông, tay nhỏ nhẹ nhàng kéo ống quần Diệp Lâm Xuyên, ông thong thả ngồi xổm xuống, Diệp Nha chu môi, hôn một cái thật kêu trêи mặt ông. Vì để công bằng, Diệp Nha lại hôn một cái lên má bên kia của ông, xong rồi mới chạy đi tìm bọn Hạ Tình chơi.

Diệp Lâm Xuyên nâng má nhìn theo thân ảnh đang đi xa của Diệp Nha, trong bất tri bất giác hình như cô đã lớn lên, tóc dài hơn, cơ thể cũng tròn hơn một chút, đầu cũng cao thêm vài cm, rất nhanh cô sẽ trổ mã thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, đến lúc đó. . . . . . Ông cũng có thể đã già rồi.

Diệp Lâm Xuyên từ từ thở dài, đột nhiên tang thương đứng lên.

“Ba ba nhớ Nha Nha hả ?” Diệp Thanh Hà ở bên cạnh trêu ghẹo, đụng cánh tay ông nói, “Bây giờ đưa Nha Nha đi, ba còn nguyện ý nữa không?”

Diệp Lâm Xuyên thoát khỏi trạng thái đi vào cõi thần tiên lúc trước, hung hăng liếc Diệp Thanh Hà một cái, “Nói ít một chút.”

Diệp Thanh Hà mỉm cười không nói.

**

Cách lúc tiệc tối bắt đầu còn có một thời gian ngắn, bọn nhỏ ngồi không cũng chán, tụ lại một chỗ đi chơi. Triệu Thần Tinh không tham gia, đi vào phòng bếp hỗ trợ, Điền Hựu Cầm bên cạnh nói liên tục, câu hắn trả lời nhiều nhất chính là dạ.

Diệp Nha đứng ở trong sân xa xa nhìn thấy, cô có thể cảm thấy Triệu Thần Tinh đang không vui, không vui với chuyện này.

Cô vỗ vỗ ʍôиɠ ngồi dậy, chạy đến trước Triệu Thần Tinh, trêи cao nhìn xuống Triệu Thần Tinh đang ngồi xổm rửa rau nói: “Thần Tinh có muốn đi chơi với chúng tớ không?”

Triệu Thần Tinh lắc đầu.

“Thần Tinh của chúng ta hiểu chuyện lắm, bạn ấy phải giúp đỡ ba mẹ, con tự đi chơi đi.” Điền Hựu Cầm cười, ánh mắt lại tràn ngập khinh bỉ xa cách, ngại máy quay đang quay, cô ta cũng không nói quá khó nghe.

“Dì ơi con đang hỏi Thần Tinh, dì không cần trả lời thay bạn ấy.”

Điền Hựu Cầm nghẹn, kìm nén không tranh cãi tiếp.

“Được.” Cô ta cắn răng phun ra một chữ, “Thần Tinh, con có muốn đi chơi không?” Trong ánh mắt Điền Hựu Cầm có chứa một tia uy hϊế͙p͙.

“Con. . . . . .” Triệu Thần Tinh há mồm, nhìn mắt Diệp Nha rồi cúi đầu xuống, trong ý thức của cậu là không thể phản kháng “Ba mẹ”, mệnh lệnh của họn vĩnh viễn lớn hơn nhu cầu của bản thân. Nếu là trước kia Triệu Thần Tinh đích trả lời là không đi, nhưng mà bây giờ, trong lòng trào ra đều là không tình nguyện.

“Con muốn đi chơi với Nha Nha.”

Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Điền Hựu Cầm, Triệu Thần Tinh đứng lên lau khô tay, đi ra ngoài sân với Diệp Nha.

“Thần Tinh sau này có thể không cần nghe dì ấy.” Diệp Nha nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Triệu Thần Tinh, giống như một người trưởng thành dạy dỗ cậu, “Cậu có thể tính quyết định mình muốn làm cái gì, không muốn làm cái gì, không ai có thể quyết định thay cậu cả.”

“Từ nhỏ tớ đã sống như vậy, tớ nhất định phải nghe lời người khác.” Suy nghĩ và hành động của Triệu Thần Tinh trước giờ đều là người khác dạy phải làm như thế nào, điều này cũng chứng tỏ cậu nhất định sẽ nghe theo chỉ thị, phục tùng tất cả mệnh lệnh. Nhưng mà vẫn có hơi không cam lòng, cậu muốn giãy giụa khỏi trói buộc, muốn làm bạn với Diệp Nha, muốn giống như những đứa trẻ khác có thể có cuộc sống của riêng mình, thời gian chịu đựng càng lâu, loại ɖu͙ƈ vọng này càng mãnh liệt.

Trong mắt Triệu Thần Tinh đều là suy sụp.

Tiểu Diệp Tử trêи đỉnh đầu Diệp Nha đung đưa, đung đưa, cô chớp chớp mắt, dịu dàng nâng khuôn mặt Triệu Thần Tinh lên, “Vậy cậu có muốn đến nhà tớ và sống chung với bọn tớ không?”

Triệu Thần Tinh rất ngạc nhiên.

Diệp Nha nói: “Nếu cậu bắt buộc phải nghe lời một người nào đó, vậy cậu có thể nghe lời tớ.” Cô nói, “Tớ muốn Thần Tinh nghe lời tớ, làm chuyện cậu muốn làm.”

Ánh sáng trong mắt cô rất sáng, rạng rỡ lóe lên như một ngọn lửa; ngọn lửa đó thổi vào trong lồng ngực cậu, hình thành một trái tim, nóng bỏng nhảy lên.

Triệu Thần Tinh tới gần, môi nhẹ nhàng dán lên trêи trán cô.

Nụ hôn lạnh lẽo nhưng lại hàm chứa lời cảm ơn chân thành của cậu.

“Cám ơn cậu, Nha Nha.”

“Không có gì.” Diệp Nha tươi cười, “Chúng ta là bạn tốt mà.”

“Trước kia tớ không nên bắt nạt cậu.” Triệu Thần Tinh chậm rãi nắm chặt tay, như là hứa hẹn hoặc như là cam đoan, “Nha Nha cậu yên tâm, tớ sẽ bồi thường cho cậu.”

Diệp Nha không hiểu được ý tứ trong lời nói của cậu, cúi đầu tiếp tục chơi đá nhỏ dưới đất.

***

Tiệc tối chấm dứt, mọi người lập tức mỗi người một ngả.

Diệp Nha và Hạ Tình rất thân thiết, lúc nào cũng có thể chơi chung, nhưng Triệu Thần Tinh thì khác, cha mẹ hắn vốn có xung đột rất lớn với Diệp Lâm Xuyên, lần này từ biệt khó có thể gặp lại. Nhưng Diệp Nha không sợ, cô tin Triệu Thần Tinh nhất định sẽ thoát ra khỏi sự kiểm soát của cặp vợ chồng kia đến với cô, cũng tin em trai sẽ đồng ý nuôi Triệu Thần Tinh, cùng lắm chỉ phí thêm chút tiền.

Khi rời đi, Diệp Nha đưa tập tranh cho Triệu Thần Tinh.

Trêи tập tranh tràn đầy hình vẽ, tràn ngập các loại trái tim.

Hai tay Diệp Nha cầm tập, vẻ mặt mất mát: “Đây là những bức tranh tớ vẽ, có rất nhiều trong này, cậu có thể đổi hoặc thêm hình dán vào.” Giấy rất dễ bị rách, nên Diệp Nha rảnh là vẽ, cứ rảnh là vẽ, cố gắng giúp Triệu Thần Tinh nhận ra trái tim tự do.( 争取赵辰星实现心脏自由.?)*

*beta cũng ko hiểu chỗ này ai biết thì chỉ mình nha.

Cô vẽ tranh rất tốt, trêи mỗi trái tim đều đề tên của mình với một cây cỏ bốn lá lên, nhìn qua rất thú vị.

Triệu Thần Tinh nhận tập tranh, ôm ở trước ngực như bảo bối, phất tay tạm biệt Diệp Nha, lên xe cùng Điền Hựu Cầm.

Nhìn chiếc xe càng ngày càng đi xa, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Diệp Nha mới lưu luyến thu hồi ánh mắt, cùng Diệp Lâm Xuyên ngồi lên một chiếc xe khác.

Hoàng hôn le lói, ánh đèn tàn lụi.

Diệp Nha tựa vào trong lồng ngực Diệp Lâm Xuyên, trong lúc buồn ngủ lặng lẽ nói với Diệp Lâm Xuyên, “Em trai, ta gọi là ngươi một tiếng ba ba, ngươi có thể hoàn thành một nguyện vọng nho nhỏ của ta không?”

Điều kiện mà cô bé đưa ra rõ ràng không công bằng.

Diệp Lâm Xuyên hừ lạnh: “Không thể.” Sau đó còn nói, “Nhưng là không phải không thể cân nhắc.”

“. . . . . . Có thể cho Thần Tinh sống chung với chúng ta không?”

“Chỉ có chuyện này không cần nhắc.”

Cự tuyệt rõ ràng dứt khoát.

Diệp Nha tan nát cõi lòng.(ý nói tấm lòng quản nhiều chuyện, lo chuyện bao đồng, quản rộng như thái bình dương)

Em trai quả nhiên là người đàn ông vô tình lãnh khốc nhất trêи đời!!!

***

Đi một mạch không nghỉ, cuối cùng bọn họ đến Long Thành vào sáu giờ sáng.

Diệp Nha và Diệp Thanh Hà ngồi trêи xe cả đêm, thể xác và tinh thần cực kỳ mệt mỏi, sắc mặt phờ phạc, không tươi sáng như trước.

Diệp Lâm Xuyên xách hành lý xuống, liếc mắt nhìn Diệp Thanh Hà đang trầm mặc, thả chậm cước bộ: “Nếu khó chịu thì qua bên kia ngồi một chút.”

“Không cần.” Giọng Diệp Thanh Hà khàn khàn, “Về nhà trước đi.”

Anh thở dốc, vô thức tìm thuốc trong túi.

Diệp Lâm Xuyên thấy sắc mặt anh tái nhợt, vô thức nghiêm túc lên, “Khó chịu?”

“Vẫn ổn.”

“Là lỗi của ba, không nên để con tham gia.”

Diệp Thanh Hà không nói chuyện, hoặc nói là không có sức để nói chuyện.

Cửa sân bay gần ngay trước mắt, tiếng bước chân ồn ào bên tai bỗng nhiên biến mất, cảnh sắc trước mặt dần mờ ảo, chỉ còn lại bầu trời mênh ʍôиɠ, bóng tối dần dần xâm nhập, Diệp Thanh Hà bị mắc kẹt trong đó.

Trái tim kịch liệt đập mạnh.

Diệp Thanh Hà thở gấp , tứ chi như nhũn ra, cuối cùng không chịu nổi nữa, nhắm mắt ngã quỵ trêи mặt đất.

“Anh ――!”

Trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, Diệp Thanh Hà nghe được tiếng gọi hoảng sợ cửa Diệp Nha.

Sự việc phát sinh quá mức bất ngờ, Diệp Lâm Xuyên vứt hành lý xuống lập tức gọi cho bệnh viên, nhân viên chăm sóc và chữa trị lập tức đến hỗ trợ, người qua đường ở bên cạnh vây xem, chỉ trỏ nhưng không ai tới gần.

Hiện trường một mảnh hỗn loạn.

Diệp Nha sợ hãi, sắc mặt tái nhợt cứng ngắc đứng bên cạnh, trừng mắt nhìn Diệp Thanh Hà đang bất tỉnh nhân sự trêи mặt đất, trong đầu trống rỗng, hoàn toàn quên phải phản ứng.

Xe cứu thương rất nhanh đã tới, Diệp Thanh Hà bị nâng lên cáng cứu thương.

“Hạ Tự ――!”

Hạ gia đi cùng chuyến với bọn họ nhưng mà do chỗ vận chuyển hành lý có vấn đề nên đến chậm một chút.

Nhìn Hạ Tự đang chạy đến, Diệp Lâm Xuyên không thể quan tâm đến việc khác, ôm Diệp Nha nhét vào lồng ngực Hạ Tự đang không hiểu gì vẫn đang ở bên ngoài, hấp tấp nói: “Giúp tôi chăm sóc Diệp Anh một chút, hành lý cũng mang về hộ tôi.”

“Ây, Xuyên. . . . . .”

Không đợi Hạ Tự gọi xong, Diệp Lâm Xuyên liền bỏ lại Diệp Nha, xoay người lên xe cứu thương với nhân viên y tế.

Bóng dáng ông rời đi vội vàng, đầu ngón tay Diệp Nha run lên, giật mình bừng tỉnh.

“Anh . . . . . .”

Diệp Nha nỉ non, nước mắt mãnh liệt trào ra, đồng thời kêu một tiếng đau thấu lòng: “Anh ――! Con muốn anh trai !!”

Anh sắp phải chết.

Anh cô sắp phải chết. . . . . .

Diệp Nhan sắc mặt tái nhợt, trong đôi mắt đen bóng đầy vẻ hoảng sợ.

~Hết~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN