Người Hầu! Anh Yêu Em
Chương 22: Đăng kí cho cô
Âu Hoằng Phong bước lên phòng đi vào anh nhìn thấy Từ Phương Hiểu đã thức dậy cô ngẩng người nhìn ra phía cửa sổ anh bước đến đặt tay lên vai của cô hỏi:
“Cô bị làm sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Từ Phương Hiểu giật mình quay người lại nhìn anh cô khẽ lắc đầu:
“Không có chuyện gì cả. Thiếu gia! Tôi đã khoẻ hẳn rồi tôi muốn được làm việc lại anh hãy cho tôi làm việc lại đi.”
Âu Hoằng Phong thấy đôi mắt cô đượm buồn nên anh khẽ gật đầu đồng ý anh không muốn nhìn thấy cô buồn nếu như cô muốn làm việc thì anh cũng sẽ không ngăn cản:”Cô cứ nghỉ ngơi hết ngày hôm nay đi ngày mai cô sẽ bắt đầu làm việc lại.”
Từ Phương Hiểu vui vẻ gật gật đầu, anh cười nhẹ ngồi xuống ghế nhìn cô cất giọng nói:”Tôi muốn hỏi cô một chuyện.”
“Là chuyện gì ạ? Thiếu gia cứ hỏi.” Từ Phương Hiểu nhìn anh dáng vẻ đã không còn sợ anh như trước nữa cô tự nhiên hơn rất nhiều.
Âu Hoằng Phong giọng nói dịu dàng, dễ nghe cất lên:
“Lúc trước tôi có nghe cô nói là cô muốn học đại học đúng không?”
Từ Phương Hiểu gật đầu ánh mắt có chút ngơ ngác không hiểu tại sao đột nhiên anh lại hỏi đến chuyện này, Âu Hoằng Phong tiếp tục hỏi cô:
“Vậy cô muốn học trường nào?”
“Tôi cũng chưa biết là bản thân muốn học trường nào? Bởi vì hiện tại tôi không có điều kiện nên chưa tính đến việc sẽ học trường nào?”
“Vậy cô có muốn học ở trường Ái Tư không? Tôi thấy nơi đó cũng khá tốt.”
Khóe môi của Từ Phương Hiểu giật giật, cười nhạt:
“Không phải là khá tốt mà là cực kì tốt luôn, Ái Tư luôn là mơ ước của rất nhiều sinh viên tôi cũng đã từng có ước mơ là sẽ được học ở Ái Tư nhưng với điều kiện của tôi thì làm sao có thể chứ?”
“Ai bảo là không thể chứ? Có tôi ở đây không có việc gì là không thể cả. Tôi đã cho người đăng kí cho cô học ở Ái Tư rồi tuần sau cô sẽ bắt đầu nhập học.”
“Hả? Anh đã đăng kí cho tôi rồi? Làm sao có thể được chứ? Tôi làm sao có tiền mà trả cho anh được? Còn công việc người hầu ở đây nữa?” Từ Phương Hiểu hoang man, nhăn nhó không biết phải làm thế nào?
Âu Hoằng Phong cười nhẹ anh đã sớm đoán được cô sẽ lo về chuyện tiền bạc nên anh ngay lập tức cất giọng nói với cô:
“Cô yên tâm về chuyện tiền bạc cô không cần phải lo và tôi cũng sẽ không dùng tiền của mình vào những việc không có mục đích cô cứ đi học đến chiều tối cô về cô sẽ làm việc. Sau khi cô học xong sẽ đến tập đoàn Âu thị làm việc để trả nợ cho tôi.”
“Nhưng mà…” Từ Phương Hiểu vẫn muốn tự cô lo liệu chứ không nhờ vả vào ai khác.
“Không nhưng nhị gì cả tôi đã quyết định rồi mọi chuyện cứ làm theo như vậy đi.”
Từ Phương Hiểu đứng hình nhìn anh không thể nói được gì, tại sao anh lại có thể bá đạo như vậy được chứ?
“Cốc! Cốc!” Âu Hoằng Phong quay người lại nhìn về phía cánh cửa rồi cất giọng:
“Vào đi!”
Quản gia Lưu bước vào cung kính báo với anh:
“Thiếu gia! Có Bạch tiểu thư đến nói là muốn tìm Từ Phương Hiểu.”
“Tìm cháu sao? Bạch tiểu thư đến đây tìm cháu?” Từ Phương Hiểu chỉ tay vào mình hỏi lại một lần nữa.
Quản gia Lưu khẽ gật đầu, Âu Hoằng Phong đứng dậy nói với cô:
“Đi xuống thôi chắc là Bạch Nhã Băng muốn tìm cô đi dạo với mua sắm đó.”
Âu Hoằng Phong rời khỏi phòng Từ Phương Hiểu nhanh chân đi theo phía sau của anh, bước xuống lầu Bạch Nhã Băng nhìn thấy Từ Phương Hiểu liền tươi cười vẫy vẫy tay với cô, Từ Phương Hiểu mỉm cười lại cúi chào Bạch Nhã Băng:
“Bạch tiểu thư!”
Bạch Nhã Băng bước đến câu tay Từ Phương Hiểu rồi nhìn Âu Hoằng Phong:
“Hoằng Phong! Nghen nói Phương Hiểu được nghỉ phép vài ngày vậy bây giờ tôi có thể dẫn cô ấy đi chơi với mua sắm, uống trà không?”
Từ Phương Hiểu tròn mắt nhìn anh thốt lên:
“Thiếu gia! Anh đoán như thần ấy quả thật là đi dạo với mua sắm.”
Âu Hoằng Phong nhếch môi cười nhẹ Bạch Nhã Băng nhìn anh rồi đưa mắt nhìn cô hiếu kì hỏi:
“Đoán cái gì chứ? Hai người đang nói về tôi sao?”
“Đúng vậy! Lúc nãy quản gia Lưu bước lên phòng nói là tiểu thư muốn tìm tôi lúc ấy thiếu gia đã nói rằng tiểu thư tìm tôi là để đi dạo với mua sắm.”
Bạch Nhã Băng cười tít mắt với Từ Phương Hiểu rồi cất giọng hỏi Âu Hoằng Phong:”Vậy anh có thể cho tôi mượn Phương Hiểu một lát không?”
Âu Hoằng Phong gật đầu đồng ý, căn dặn Bạch Nhã Băng:
“Được! Nhưng đừng đi ngoài nắng Phương Hiểu vừa mới khỏi bệnh đi ngoài nắng sợ sẽ bị cảm nắng.”
Bạch Nhã Băng bĩu môi rồi cười đầy ẩn ý:
“Quan tâm, lo lắng ghê đó tôi nhớ lúc trước anh đâu có như vậy đâu?”
Âu Hoằng Phong vẻ mặt lạnh lùng, nheo mắt nhìn Bạch Nhã Băng:
“Cô mà còn ở đây nói nữa thì tôi sẽ không cho Phương Hiểu đi với cô nữa đâu.”
Bạch Nhã Băng ngay lập tức kéo Từ Phương Hiểu đi:
“Chúng ta đi thôi! Nếu không thiếu gia của cô sẽ đổi ý không cho chúng ta đi chơi nữa đó.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!