Người Hầu! Anh Yêu Em
Chương 70: Anh xin lỗi
Tiếng chuông điện thoại của Dạ Thành Đông vang lên là Hạo Phú gọi đến cho anh:”Lão đại! Hoa Châu Châu đang ở bệnh viện Ái Tâm hiện tại đã không sao nói như thế thì người ở trong xe không kịp thoát ra trước khi xe nổ chính là Từ tiểu thư.”
“Tôi biết rồi!” Dạ Thành Đông nét mặt không hề có một chút cảm xúc gì, chậm rãi đáp lại.
Dạ Thành Đông cất điện thoại, mắt nhìn thẳng vào Âu Hoằng Phong không biết phải nói với anh như thế nào?
“Hoằng Phong! Cậu hãy bình tĩnh lại đừng quá kích động lúc nãy Hạo Phú gọi đến cho tôi nói rằng Hoa Châu Châu đang ở bệnh viện nên người ở bên trong xe không kịp thoát ra chính là Phương Hiểu.”
Lời nói của Dạ Thành Đông vừa dứt tất cả ánh mắt đều hướng vào Âu Hoằng Phong. Âu Hoằng Phong không nói gì cả chỉ đứng dậy đi thẳng lên phòng của mình đóng chặt cửa lại tuy anh không nói gì nhưng mọi người có thể thấy được sự đau khổ, đau đớn tột cùng trong ánh mắt của anh.
Âu Hoằng Phong ngồi tựa vào cánh cửa gục mặt xuống nước mắt cứ thể chảy xuống lăn dài trên má của anh, tim anh rất đau đau đến tê tâm phế liệt không thở được, giọng nói tràn đầy bi thương, đau đớn cất lên trong căn phòng lạnh lẽo, ảm đạm:”Anh xin lỗi! Anh xin lỗi!”
Anh ngẩng đầu lên đầu đập mạnh vào cánh cửa liên tục nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, miệng vẫn không ngừng nói:”Anh xin lỗi! Xin lỗi!”
Trong phòng bệnh, Mộ Khánh Dương ngồi một góc gục mặt xuống trầm lặng Vũ Quân Minh bước đến ngồi cạnh vỗ vỗ vai Mộ Khánh Dương an ủi:
“Đừng quá đau lòng dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi trên trời Châu Châu cũng không muốn thấy dáng vẻ này của em đâu.”
“Bây giờ đầu óc của em trống rỗng không suy nghĩ được gì cả cảm thấy mình rất có lỗi với Châu Châu em quá vô tâm với cô ấy em vẫn chưa tin được rằng cô ấy đã không còn trên đời này nữa chỉ mới vừa đây thôi cô ấy còn muốn em đi ăn cùng với gia đình cô ấy nhưng vì đang làm việc nên em đã từ chối và cô ấy đã nói lời chia tay với em.” Tuy Mộ Khánh Dương gục mặt xuống nhưng Vũ Quân Minh vẫn thấy rõ nước mắt của Mộ Khánh Dương đang rơi xuống.
Lữ Vũ Ni bước đến ôm lấy Mộ Khánh Dương vỗ về an ủi, Yến Quang Nam – bác sĩ cũng là bạn của Mộ Khánh Dương và Vũ Quân Minh bước vào trong lên tiếng:
“Bác trai! Bác gái! Con có một chuyện muốn bàn bạc với hai người.”
“Có chuyện gì con cứ nói đi.” Mộ Tần lên tiếng đáp lại.
“Con muốn hỏi ý kiến của hai bác về việc chuyển Kiều Hân sang Mỹ con nghĩ ở Mỹ sẽ tốt cho việc hồi phục của Kiều Hân.”
“Bác cũng nghĩ vậy dù sao bệnh viện bên đó cũng là bệnh viện chính của con cũng tốt hơn ở đây.” Mộ Tần gật đầu đồng ý với ý kiến của Yến Quang Nam.
Yến Quang Nam nhìn sang Vũ Quân Minh, Mộ Khánh Dương cùng Lữ Vũ Ni, ba người họ cũng đồng ý việc chuyển cô sang Mỹ. Yến Quang Nam cười nhạt cất giọng:
“Vậy để con đi chuẩn bị thủ tục tất cả mọi thứ ngày mai chúng ta sẽ sang Mỹ luôn.”
Tại căn biệt thự khá lớn, Dương Mộc Đồng nằm dài trên giường cầm điện thoại xem tin tức bật cười hả hê, đắc ý, thỏa mãn:
“Đây chính là hậu quả của việc hai người dám đắc tội tôi đấy nhưng mà hai người các cô lại không chết hết đi chứ? Người sống người chết làm cái gì? Mà cũng không sao người sống sẽ phải đau khổ, dằn vặt suốt đời nghĩ đến cảnh tượng đấy thôi cũng cảm thấy vui sướng vô cùng.”
Dương Mộc Đồng tắt tin tức rồi gọi điện cho Dương Nguyên Khánh:
“Anh hai! Anh đi chơi đã chưa vậy? Nếu đi chơi đã rồi thì hãy dẫn bạn gái yêu dấu của anh về ra mắt mọi người đi giấu suốt bao năm nay rốt cuộc thì khi nào anh mới cho mọi người xem mặt bạn gái của anh?”
“Mới đi chơi có vài ngày mà đã hối về là sao chứ? Việc anh dẫn bạn gái về hay không là chuyện của anh em đừng có mà xen vào.”
“Mới đi chơi có vài ngày? Anh dẫn bạn gái đi Pháp chơi mới vài ngày là đúng nhưng trước khi đi Pháp anh đã dẫn cô bạn gái của anh đi khắp nơi rồi đi chơi suốt mấy năm liền không đi chơi thì cũng giấu bạn gái mình không cho ai gặp.”
“Yên tâm anh nhất định sẽ dẫn bạn gái về ra mắt nhưng hiện tại anh vẫn chưa muốn đưa cô ấy về em chỉ cần biết rằng ngày mà anh dẫn cô ấy về ra mắt chính là ngày anh cầu hôn chuẩn bị đám cưới với cô ấy.”
“Ôi trời! Em thật sự rất tò mò muốn biết rằng cô gái đó là ai mà lại có thể khiến cho anh chết mê chết mệt đến như thế.”
“Rồi em sẽ biết thôi đảm bảo sẽ không làm em thất vọng.”
Bệnh viện Ái Tâm
Hoa Châu Châu nằm trên giường bệnh đầu vẫn còn quấn băng đôi mày hơi chau lại đôi mắt dần dần mở ra nhìn xung quanh, ba của cô Hoa An Hải thấy cô tỉnh dậy môi liền nở một nụ cười vui mừng:
“Châu Châu! Con tỉnh rồi sao? Để ba đi gọi bác sĩ.”
Bác sĩ nhanh chóng xuất hiện khám cho cô:”Người nhà có thể yên tâm bây giờ bệnh nhân đã không sao nữa rồi chỉ cần ở lại đây theo vài ngày nữa nếu không có vấn đề gì thì có thể xuất viện ở nhà tịnh dưỡng thêm.”
“Cảm ơn bác sĩ.” Hoa An Hải vô cùng mừng rỡ lên tiếng.
“Ba! Phương Hiểu sao rồi? Người đã đi cùng với con đó cậu ấy sao rồi?” Hoa Châu Châu đột nhiên nhớ đến Từ Phương Hiểu trong lòng liền lo lắng sợ cô xảy ra chuyện gì liền hỏi ông.
“Con yên tâm trước khi xe nổ vệ sĩ đã đưa bạn của con ra ngoài an toàn có bây giờ cũng đã không sao.” Hoa An Hải cười nhẹ trả lời cô.
“Vậy cậu ấy đâu rồi? Đã tỉnh lại chưa?” Hoa Châu Châu bây giờ rất muốn đi gặp Từ Phương Hiểu.
“Ba cũng không biết bây giờ bạn của con đang ở đâu bởi vì lúc đó vệ sĩ chỉ đưa bạn của con ra khỏi xe đặt cách xa chiếc xe thôi còn về việc bạn của con bây giờ nhưng thế nào thì ba không biết.”
Đôi mày Hoa Châu Châu nhíu chặt lại trong lòng cầu mong cô không xảy ra chuyện gì vẫn bình an vô sự nếu không e là cả đời này cô sẽ không bao giờ sống được thanh thản, lương tâm bị cắn rứt mãi thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!