Người Hầu! Anh Yêu Em - Chương 78: Quay về
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Người Hầu! Anh Yêu Em


Chương 78: Quay về


Sân bay thành phố S

Buổi tối, Từ Phương Hiểu, Hoa Châu Châu, Mộ Khánh Dương cùng Vũ Quân Minh và Yến Quang Nam bước xuống máy bay vừa bước xuống ngay lập tức đã có người đến đón đưa về biệt thự.

Tại một căn biệt thự ở ngoại ô, Dương Nguyên Khánh dẫn Mộ Kiều Lam về ra mắt với gia đình Dương Mộc Đồng vừa nhìn thấy Mộ Kiều Lam liền hét lên, đứng không vững phải vịnh vào ghế, vẻ mặt hoảng hốt, sợ hãi:

“Từ Phương Hiểu! Tại sao cô lại ở đây? Chẳng phải cô đã chết rồi sao? Cô về đây ám tôi sao?”

“Mộc Đồng! Em đang nói cái gì vậy? Từ Phương Hiểu là ai? Đây là bạn gái của anh cô ấy tên là Lam Lam không phải là Từ Phương Hiểu.” Dương Nguyên Khánh nhíu mày hỏi Dương Mộc Đồng.

“Bạn…bạn gái của anh sao? Sao có thể chứ? Sao lại có thể giống đến như vậy được chứ?” Dương Mộc Đồng dần bình tĩnh lại nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào Mộ Kiều Lam vẫn chưa tin được người đứng trước mặt mình không phải là Từ Phương Hiểu.

“Mộc Đồng! Con làm sao vậy? Từ Phương Hiểu là ai? Sao con lại hoảng sợ đến như vậy?” Mẹ của Dương Mộc Đồng hiếu kì cất giọng hỏi.

“Dạ không có gì đâu Từ Phương Hiểu là một người mà con quen cô ta đã chết rồi sở dĩ con hoảng hốt như vậy là bởi vì chị Lam Lam có gương mặt giống hệt với cô ta nên con mới sợ.”

“Em đó chưa gì hết đã làm cho chị dâu tương lai của em giật mình, hoảng sợ rồi.” Dương Nguyên Khánh chỉ chỉ vào trán của Dương Mộc Đồng trách móc.

Quán bar Lovers

Bọn người Dạ Thành Đông đều chăm chăm nhìn Âu Hoằng Phong anh đang điên cuồng uống rượu, Tần Đình Danh giật chai rượu cau mày lớn tiếng:

“Âu Hoằng Phong! Rốt cuộc là cậu bị cái gì vậy hả? Đến giờ cậu vẫn chưa chấp nhận được là Từ Phương Hiểu đã chết rồi sao? Lúc trước thì tuyệt thực khiến bản thân sống dở chết dở bây giờ lại uống rượu như điên.”

Âu Hoằng Phong giật chai rượu lại tiếp tục uống Phương Thần tức tối giật lấy quát lớn:”Đủ rồi đó cậu tính hành hạ bản thân mình tới bao giờ đây? Tới chết luôn sao?”

“Đúng vậy! Bây giờ tôi rất muốn chết tôi cứ tưởng mình sẽ dần dần chấp nhận sự thật rằng Phương Hiểu đã không còn nữa nhưng thật chất tôi lại không thể tôi không thể chấp nhận được.” Âu Hoằng Phong lớn tiếng quát ngược lại bọn họ.

Dạ Thành Đông lột đồng hồ trên tay của anh ra cầm giơ lên cao, anh tức giận trừng mắt nhìn Dạ Thành Đông nói lớn tiếng:

“Thành Đông! Cậu trả đồng hồ lại cho tôi cậu tuyệt đối không được đụng vào cái đồng hồ đó. Nếu như đồng hồ đó có bị gì thì cho dù cậu là bạn của tôi tôi cũng sẽ không tha cho cậu.”

“Chẳng phải lúc trước khi cậu nhận được cái đồng hồ này cậu đã nói cậu sẽ sống vì Từ Phương Hiểu sẽ sống thật tốt. Bây giờ thì sao? Cậu hãy tự nhìn lại bản thân mình đi như vậy gọi là sống tốt sao?” Dạ Thành Đông cầm đồng hồ đưa trước mặt anh tức giận nói với anh.

Âu Hoằng Phong giật lại đồng hồ im lặng không nói gì mắt anh chỉ nhìn chăm chăm vào chiếc đồng hồ mà Từ Phương Hiểu tặng cho, bọn người Phương Thần thở dài lắc đầu đứng dậy rời đi, Lục Dĩ Tường nhìn anh chán nản:

“Đúng là hết thuốc chữa rồi.”

Sáng hôm sau, Hoa Châu Châu bước vào phòng kéo Từ Phương Hiểu thức dậy:

“Hân Hân! Cậu hãy mau thức dậy đi chúng ta phải đi đến gặp một người.”

“Gặp ai chứ? Mới sáng sớm mà gặp ai?” Từ Phương Hiểu trong chăn ấm ngủ ngon thì bị kêu thức dậy liền cảm thấy khó chịu, mặt mày nhăn nhó.

“Sáng sớm cái gì nữa chứ? Đã chín giờ sáng rồi đó tớ đã nhắn tin hẹn gặp chị của cậu rồi đó. Cậu mau thức dậy đi.” Hoa Châu Châu kéo mạnh tấm chăn ra khỏi Từ Phương Hiểu.

“Được rồi! Được rồi! Tớ thức rồi.” Từ Phương Hiểu ngồi dậy mắt nhắm mắt mở đi vào phòng tắm.

Hoa Châu Châu đi xuống lầu Mộ Khánh Dương thấy cô bước xuống liền đi đến tươi cười hỏi:

“Châu Châu! Lát nữa đợi Hân Hân xuống chúng ta cùng nhau đi ăn sáng.”

“Không cần đâu! Lát nữa khi Hân Hân xuống tôi và cậu ấy sẽ đi ra ngoài và sẽ ăn sáng ở bên ngoài luôn.” Hoa Châu Châu tỏ thái độ xa cách với Mộ Khánh Dương cô vẫn còn giận chuyện của lúc trước.

“Em và Hân Hân đi đâu vậy?” Mộ Khánh Dương hiếu kì, tò mò hỏi cô.

“Tôi dẫn cậu ấy đi những nơi mà lúc trước tôi và cậu ấy đã từng đi có thể sẽ giúp cậu ấy nhớ ra gì đó. Anh không cần phải đi theo đâu tôi chỉ muốn đi cùng với Hân Hân thôi.” Hoa Châu Châu đoán trước được anh sẽ xin đi cùng liền chặn lại trước.

Mộ Khánh Dương vừa định mở miệng thì đã bị cô đoán trúng ý nên chỉ đành im lặng không nói gì nữa. Từ Phương Hiểu thay đồ xong cùng Hoa Châu Châu đi đến quán cà phê nơi đã hẹn với Mộ Kiều Lam.

Đến nơi, Từ Phương Hiểu quay người lại nhìn những vệ sĩ đi theo mình:

“Các người cứ đứng ở ngoài đây đợi không cần phải theo vào trong đâu.”

“Vâng!” Tất cả vệ sĩ gật đầu đứng bên ngoài đợi.

Đi vào bên trong thấy Mộ Kiều Lam đang ngồi Hoa Châu Châu vẫy tay gọi:

“Lam Lam!”

Mộ Kiều Lam vẫy tay chào lại mắt nhìn chăm chú vào Từ Phương Hiểu đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt nhau, cảm giác có gì đó rất lạ kì, thích thú. Từ Phương Hiểu ngồi xuống nhìn Mộ Kiều Lam tươi cười chào:

“Chào chị! Em là Kiều Hân em gái của chị.”

Mộ Kiều Lam mỉm cười đầu gật nhẹ:”Chào em! Quả thật chúng ta rất giống nhau nếu là người bình thường thì khó có thể phân biệt được chúng ta.”

“Lam Lam! Trong thời gian này chị đã điều tra ra được gì chưa?”

Mộ Kiều Lam lắc đầu đáp:”Chị không điều tra được gì cả mà có một chuyện chị hơi hiếu kì là khi Nguyên Khánh dẫn chị về nhà ra mắt gia đình em gái của anh ấy là Dương Mộc Đồng khi vừa nhìn thấy chị là hoảng sợ, la hét đứng không vững luôn.”

“Tất nhiên là sợ rồi bởi vì cô ta chính là hung thủ đứng đằng sau hãm hại em và Hân Hân chính cô ta đã dàn dựng ra vụ tai nạn đó.” Hoa Châu Châu đột ngột thay đổi ánh mắt trở nên sắc lạnh hơn mỗi khi nhắc đến Dương Mộc Đồng.

“Gì chứ? Dương Mộc Đồng là hung thủ đã hại hai người?” Mộ Kiều Lam kinh ngạc, sững sốt thốt lên.

“Đúng vậy! Em đã chính tai nghe thấy cô ta nói thế.” Hoa Châu Châu gật đầu nói.

“Về chuyện của Dương Mộc Đồng chúng ta sẽ từ từ điều tra tìm bằng chứng. Lam Lam! Nếu chị đã không điều tra ra được gì thì chúng ta phải đi đến gặp vị bác sĩ thôi miên kia bảo ta trả lại kí ức cho chị.” Từ Phương Hiểu nghiêm túc nói với Mộ Kiều Lam.

“Nhưng chị sợ anh ta sẽ không làm đâu không chừng ngược lại anh ta còn đi nói với Nguyên Khánh nữa.” Mộ Kiều Lam khẽ lắc đầu đáp lại.

“Nếu đã như vậy thì chúng ta phải điều tra vị bác sĩ đó phải bắt thóp được anh ta như vậy anh ta mới ngoan ngoãn nghe lời chúng ta.” Đôi mắt của Từ Phương Hiểu hơi híp lại cất giọng nói.

“Ý này hay đấy vậy chúng ta sẽ thử áp dụng cách này nếu không được chúng ta sẽ nghĩ cách khác.” Hoa Châu Châu gật gù tán thành.

“Ừm…” Mộ Kiều Lam cũng khẽ gật đầu tán thành ý này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN