Vợ Yêu Khó Chiều Của Tổng Giám Đốc - Chương 24: Rắc Rối Trên Đường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


Vợ Yêu Khó Chiều Của Tổng Giám Đốc


Chương 24: Rắc Rối Trên Đường


Buổi tối trở về, nhớ lại hình ảnh của Nguyệt Cẩm Vân hồi chiều bị Lâm Dương Vũ ví như Diệp Hạ Châu, Nguyệt Như Ái lại buồn cười.

Nhìn vẻ mặt của cô ta lúc ấy là biết đang tơ tưởng rồi.

Lúc này, Lâm Dương Vũ bước tới ngồi cạnh cô, còn bê ra một đĩa hoa quả đặt lên bàn.
– Như Ái này.
– Hửm? Sao vậy?
– Ngày mai anh có một dự án ở thành phố A, nên phải đi công tác mất khoảng hai ngày một đêm gì đấy, anh đã mua đầy đủ những thứ cần thiết rồi, không có anh, em nhớ vẫn phải ăn uống đầy đủ, nghe chưa?
– Rồi rồi em biết rồi, anh cứ làm như em là tiểu thư đỏng đảnh mà không biết chăm sóc bản thân ấy.
– Là lo cho em chút thôi.
Nguyệt Như Ái nằm xuống đùi của Lâm Dương Vũ, được anh bón hoa quả cho.

Hai người cùng xem TV một lúc rồi đi ngủ sớm hơn mọi ngày, bởi anh ngày mai là bốn giờ sáng phải dậy rồi.
Hôm sau tỉnh dậy, Nguyệt Như Ái cảm thấy căn nhà có chút cô quạnh, không có ai chuẩn bị hay mua bữa sáng cho cô, cũng không ai đưa cô đi làm nữa.

Vì thế, cô chỉ đành nhờ gọi thư kí Vân bảo tìm tài xế tới đưa cô đi làm.
Khoảng năm phút sau, chiếc xe tới đón cô có mặt.

Tài xế từ trên xe xuống, cúi đầu chào cô.
– Nguyệt Tổng.
– Ừm, mau đi thôi.
Người tài xế không dám chậm chạp, nhanh chóng mở cửa xe cho Nguyệt Như Ái rồi mau chóng xuất phát.

Nhưng trên đường lại gặp phải một sự cố ngoài ý muốn, không biết từ đâu chạy ra một cô gái khiến suýt chút nữa xe đâm phải cô ta, may rằng phanh kịp, nhưng cô ta vẫn ngã ra đất.
Nguyệt Như Ái thấy tình hình không ổn, liền xuống xe xem như nào.
– Cô gái, cô có sao không? Thực sự xin lỗi cô.
– Xin lỗi mà được à, có phải các người muốn đâm chết tôi đúng không hả?
Cô gái ấy trông tầm đã khoảng hai hai, hai ba tuổi rồi, ăn mặc cũng sang chảnh, vậy mà mở miệng ra nói toàn những lời lẽ làm người khác ngán ngẩm vô cùng.
– Vậy, tôi đưa cô đến bệnh viện khám qua xem sao nhé?
– Không cần, ai biết các người sẽ đưa tôi đi đâu cơ chứ, tôi đáng yêu thế này, lỡ các người bắt cóc tôi thì sao?
Nguyệt Như Ái đến cạn lời với con người này, người gì đâu vừa cứng đầu vừa tự cao thế không biết, nói thế nào cô ta cũng không chịu.
Mà người tài xế thấy cô ta chướng mắt vô cùng, rõ là đang đèn xanh tự nhiên cô gái này chạy ra, chứ đâu phải bọn họ sai? Sếp của anh đã nhường nhịn tới thế mà không biết điều, vẫn còn hống hách.
– Này cô, cô mới là người chạy ra đường khi đang đèn xanh đấy nhá, chứ chúng tôi không hề sai một chút nào cả, được chưa? Tôi cũng đã phanh kịp thời, là cô sợ quá cô tự ngã ra, chứ xe tôi chưa chạm vào cô một tí nào cả, ok? Sếp của chúng tôi cũng đã nhường cô, muốn đưa cô đi khám mà cô không chịu, thì cô định đòi hỏi gì nữa, hả?
Người tài xế nói một tràng ra, đều là đúng sự thật làm cô ta nghiến răng nghiến lợi không bật lại được lời nào.

Không nói lại lý lẽ được nữa, cô ta liền ngồi thụp xuống đất, nước mắt rơi lã chã.
– Hức, trời ạ, mọi người lại xem, rõ là hai người này đâm vào tôi, vậy mà họ còn chửi tôi, mắng tôi, không bồi thường gì cả, hức hức, có phải mấy người thấy tôi hiền mà bắt nạt không hả huhu…
Tài xế với Nguyệt Như Ái thấy một màn diễn xuất đỉnh cao thế này cũng bó tay rồi.

Người qua đường cũng bắt đầu vây vào xem đông hơn, cô ta lại càng được đà mà ầm ĩ hơn.
– Này cô…
Người tài xế định nói tiếp nhưng Nguyệt Như Ái giữ vai anh ra hiệu rằng đừng nói nữa.

Để tránh rắc rối và giải quyết nhanh gọn, cô đành ngồi xuống, nhẹ nhàng hỏi cô ta.
– Vậy tiểu thư, là chúng tôi sai, tôi xin lỗi.

Không biết cô muốn chúng tôi bồi thường thế nào?
– Bảo anh ta xin lỗi tôi trước.
Nguyệt Như Ái quay lên nhìn tài xế.

Tài xế tuy bực tức vô cùng, nhưng là ý của sếp thì anh cũng không dám cãi lại.
– Là tôi sai, tôi xin lỗi cô.

Lúc này, cô ta mới hài lòng, lau đi nước mắt rồi cười khẩy.

Nguyệt Như Ái nhìn đồng hồ, đã sắp tới giờ quan trọng, cô vội hỏi cô ta câu cuối cùng để còn nhanh chóng tới công ty.
– Vậy cô muốn bồi thường thế nào? Như nào tôi cũng đáp ứng cô.
– Năm triệu, tôi muốn năm triệu tiền mặt.
Đúng là được voi đòi tiên, người tài xế bên cạnh cũng sốc theo.

Cô ta hoàn toàn không bị sao cả, vậy mà đòi năm triệu ? Năm triệu là cả nửa tháng lương của anh đấy.
Nhưng Nguyệt Như Ái không muốn đôi co thêm nữa, liền lấy ra năm triệu ở trong túi đưa cho cô ta, đếm đủ năm triệu cô ta mới cho Nguyệt Như Ái rời đi.
– Giám Đốc, sao Giám Đốc lại đưa cô ta nhiều tiền đến thế?
– Chút tiền ấy có đáng là gì, trên công ty đang có đối tác chờ tôi ký hợp đồng, tôi không thể để họ chờ lâu được.
Người tài xế gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
– À, sau này mấy chuyện như hỗi nãy, cậu không nên chen vào, như thế lại càng rắc rối hơn.

Biết là ai cũng bất mãn, ai cũng khó chịu rồi, nhưng im lặng là tốt nhất.
– Vâng thưa giám đốc, tôi biết lỗi rồi.
Nguyệt Như Ái im lặng không nói gì nữa.

Khoảng năm phút sau, xe đã có mặt tại công ty.

Thấy xe của đối tác đã có mặt, cô vội vàng vào bên trong.
– Thư kí Vân, cô sắp xếp cho đối tác ngồi đâu?
– Tôi đã đưa họ lên phòng của Giám Đốc rồi, cũng đã chuẩn bị đầy đủ trà và cà phê rồi.
Nghe thư kí Vân đã sắp xếp tốt như vậy, Nguyệt Như Ái rất hài lòng.

Vào thang máy riêng của mình, cô tranh thủ chỉnh chu lại quần áo một chút, rồi mới bước vào.
– Xin chào, tôi là Nguyệt Như Ái, cũng xin lỗi vì tôi đến hơi trễ một chút.
– Nguyệt Như Ái? Nguyệt Như Ái, cậu nhớ mình không?
Nhìn người đàn ông trước mặt, cô cảm thấy có chút quen mắt, nhưng không nhớ ra nổi đã từng gặp ở đâu rồi.
– Xin hỏi, anh là…?
– Biết ngay cậu sẽ quên mà, mình là Viên Vũ Thần.
Nghe tới cái tên Viên Vũ Thần, cô mới à một tiếng, đây là cậu bạn ngày xưa cùng học đại học với cô, lúc đó Viên Vũ Thần cũng thích cô nhưng không dám thổ lộ, một phần là lúc ấy Nguyệt Như Ái với Thiên Lâm đang yêu nhau, phần cũng là anh tự ti và hoàn cảnh của mình.
– Sau bao nhiêu năm, cậu khấm khá lên nhiều đấy chứ nhỉ?
– À, hồi ấy năm cuối mình sang Anh Quốc du học, cũng học hỏi được nhiều kinh nghiệm ở nơi ấy.

Về đây rồi mình áp dụng vào để lập nên công ti, thời gian đầu cũng khó khăn, nhưng giờ thì ổn hơn nhiều rồi.

Hai người hàn huyên chuyện cũ với nhau nhiều hơn là bàn bạc hợp đồng.

Viên Vũ Thần còn muốn hẹn với Nguyệt Như Ái tối nay cùng đi ăn tối.

Lâu ngày không gặp bạn cũ, vả lại cô cũng ở nhà một mình, vì thế nên cô đồng ý đi ăn tối với cậu.
Đến chiều, sau khi tan làm, Nguyệt Như Ái bước ra đã thấy xe của Viên Vũ Thần đang chờ mình.

Nhưng để tránh mấy tên nhà báo lá cải chụp lại, hay mọi người nhìn thấy cũng không hay lắm, cô ra nói với anh rằng cứ đi trước, còn bản thân để tài xế đưa đón thì vẫn tốt hơn.
Hai người tới ăn tối tại một nhà hàng beefsteaks.
– Như Ái, cậu muốn ăn gì cứ gọi, hôm nay mình mời.
– Cho mình một phần beefsteaks chín hẳn cùng salad Nga.
– Vậy cho tôi hai phần beefsteak chín hẳn kèm salad Nga và một chai rượu vang nữa nhé.
Viên Vũ thần gọi món với phục vụ, rồi quay ra nhìn Nguyệt Như Ái.

Cô ấy vẫn xinh đẹp như ngày nào,chỉ là hình như cô ấy trưởng thành hơn trước nhiều rồi, còn anh thì vẫn ngây ngô như ngày nào.
– Như Ái, cậu với Thiên Lâm vẫn ổn chứ?
– Không, chia tay rồi.
Viên Vũ Thần biết mình đã hỏi câu không nên hỏi, nhưng nghe thấy câu trả lời của cô anh vội mừng rỡ, nghĩ rằng mình có cơ hội rồi.
– Vậy…
– Hiện tại mình đang cùng Lâm Dương Vũ yêu nhau, tốt hơn tên kia vạn lần.
Nghe câu trả lời này, Viên Vũ Thần từ trên tầng mây rơi xuống, suy nghĩ lúc nãy cũng vứt đi.

Cuối cùng, hai người vẫn chỉ đơn thuần là nói chuyện xưa, rồi hỏi thăm đối phương đôi ba câu mà thôi.
Nhưng, hai người không biết, lúc này đang có một người đang trong một góc khác chụp lại cảnh họ ngồi ăn với nhau.
– Nguyệt Như Ái, không biết Lâm Dương Vũ nhìn thấy cái này sẽ ra sao nhỉ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN