Gả cho bệnh kiều ác lang xung hỉ
Chương 131: Phiên ngoại: Đã nói là chỉ cần hai ngày hai đêm thôi mà (xong)
Tân nương tử?
Nguyễn Thu Thu ngây người hai giây, hai gò má lập tức nóng bừng lên.
Làm sao nàng chỉ ngủ một giấc, tỉnh lại đã biến thành tân nương tử rồi?
Mà, nàng và Uyên Quyết không phải cũng sớm đã thành thân rồi sao?
Nghĩ đến lần gặp gỡ cũng không tính quá đẹp kia, và đồ cưới đơn giản như là một trò đùa, Nguyễn Thu Thu không nhịn được bật cười một tiếng.
Tên sói kia là cảm thấy, không cho nàng được một nghi thức long trọng, cho nên lén lúc nàng ngủ đi chuẩn bị những cái này sao?
Chiếc giường huyết ngọc bên dưới, đại khái cũng là bảo vật giống giường băng ngọc trước đó, giúp nàng khôi phục thân thể.
Nguyễn Thu Thu hơi suy nghĩ, lập tức đoán được tâm tư của Uyên Quyết.
Nàng đầu tiên là nhanh chóng vệ sinh cá nhân sạch sẽ, sau đó phát hiện cổ của mình và trên cổ tay đã được đeo dây chuyền và vòng tay mới.
Căn cứ thực lực hiện đang tăng nhanh như gió đến cấp bốn trung kỳ của nàng, có thể miễn cưỡng đánh giá ra trên cổ tay đại khái là một chuỗi hạt có chất liệu khoảng cấp năm trở lên, trên cổ, nàng không đoán ra được, có lẽ cũng là đồ vật có công năng cùng loại với truyền âm châu.
Mặc dù không biết cấp bậc cụ thể, nhưng nghĩ đến công dụng là nhất định.
Nguyễn Thu Thu sửa lại tóc một chút, rồi chuyển vận một chút linh lực vào.
Cơ hồ trong nháy mắt, hạt châu đỏ tươi trong tay nhẹ nhàng phát sáng lên, nào đó giọng nói đè nén hưng phấn và thấp thỏm của Uyên Quyết truyền đến: “Phu nhân, tỉnh rồi sao?”
Nguyễn Thu Thu nghe được giọng Uyên Quyết, lại nghe bên ngoài náo nhiệt gọi “tân nương tử”, đỏ bừng mặt, “Ừm…”
Nàng buộc mái tóc dài lại, có chút căng thẳng hỏi, “Ta nghe thấy, Điền Diệp bọn họ ở bên ngoài chuẩn bị cái gì đó… Là, là nghi, nghi thức à?”
Bên kia, Ma Vương bệ hạ cũng hơi lắp bắp, “… Ừm.”
Uyên Quyết mặc một bộ hỉ phục màu đỏ chót, ngồi trên vương tọa được khảm nạm toàn linh thạch cao giai, trên trán lại tràn đầy căng thẳng, bàn tay bất giác xiết chặt, âm cuối mang theo một tia mập mờ khàn khàn, lại hỏi một lần nữa: “Thu Thu, nguyện ý cùng sói thành khế chứ?”
Nguyễn Thu Thu dở khóc dở cười khẽ gật đầu, “Ừm.”
Hai mắt nàng cong cong, đỏ mặt nói: “… Vậy, lúc nào sói, mới đến đón ta?”
Đầu bên kia an tĩnh hai giây, truyền âm đột nhiên cắt đứt, Nguyễn Thu Thu còn chưa kịp phản ứng, đã nghe được tiếng bước chân nhè nhẹ từ bên ngoài sơn động truyền đến.
Nàng xoay người, nhìn thấy một bàn tay thon dài trắng nõn vén rèm da thú nặng nề lên.
Uyên Quyết ôm một bộ hỉ phục nặng nề màu đỏ chót trong ngực, đứng ở đằng kia, trong đôi mắt hẹp dài chan chứa một chút căng thẳng và thẹn thùng, bình tĩnh nhìn nàng, lưu luyến nói, “Bây giờ đây.”
Nguyễn Thu Thu mở to mắt, kinh ngạc nhìn Uyên Quyết.
Hôm nay hắn rất khác.
Mặc trên người bộ hỉ phục phức tạp màu đỏ tươi, không biết lấy được từ đâu, phía trên thậm chí còn dùng một chút kim tuyến và linh thạch để trang trí, trông rất rạng rỡ. Tóc dài đen nhánh cũng được một thứ giống ngọc quan cố định lại, trông gọn dàng hơn hẳn.
Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn đỏ bừng lên, bờ môi rất đỏ, trên người cũng không biết xức thứ gì, mùi thơm thơm.
Hoàn toàn khác với hình ảnh chàng sói nào đó lôi thôi lếch thếch, vết máu đầy người, đôi mắt thất thần lúc bọn họ mới gặp nhau.
Cánh bướm màu máu lướt qua bên chân hắn, đậu xuống nơi tia nắng rọi vào.
Nhịp tim Nguyễn Thu Thu có chút hỗn loạn.
Nàng vẫn biết Uyên Quyết rất đẹp, nhưng thật sự cũng không ngờ được, chàng sói của nàng chỉ cần hơi thay đổi cách ăn mặc một chút, mà đã đẹp như vậy.
Nguyễn Thu Thu lại không phát hiện, nàng bây giờ, trông cũng rất là dụ hoặc.
Cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn bọc trong quần áo thật to của Uyên Quyết, ẩn ẩn có thể nhìn thấy xương quai xanh xinh đẹp, tóc dài mềm mại dán bên tai, đôi mắt sáng lấp lánh, hai gò má trắng nõn đỏ ửng, một đường lan tràn đến đôi tai xinh xắn, giống như trái cây đã chín đỏ chờ sói tới hái.
Rõ ràng trước đó đã từng có không ít lần tiếp xúc cơ thể, thậm chí ngay cả hành động rất thân mật cũng đã làm rồi, nhưng mỗi lần ánh mắt chạm nhau, lại vẫn như bị dòng điện nhỏ xíu vọt qua, tim tê dại.
Đợi đến khi Nguyễn Thu Thu lấy lại tinh thần, Uyên Quyết đã đi tới trước mặt nàng, cách nàng gần trong gang tấc.
Bị hắn nhẹ nhàng ôm lấy eo, Nguyễn Thu Thu thẹn thùng nhắm mắt lại, phối hợp kiễng mũi chân.
Môi truyền đến xúc cảm mềm mại, rất nhanh biến thành nụ hôn bá đạo.
Nguyễn Thu Thu nắm chặt ống tay áo Uyên Quyết, bị hắn công thành đoạt đất, trong khoảng thời gian hôn sâu, nàng hoảng hốt nghe Điền Diệp ở bên ngoài nói “Ta vào xem Thu Thu đã tỉnh chưa.”
Trong lòng thất kinh, Nguyễn Thu Thu khẽ đẩy đẩy chàng sói nào đó, nhỏ giọng nói: “… Ta, ta thay quần áo trước đã.”
Chàng sói nào đó đã mở ra cánh cửa thế giới mới hô hấp nóng bỏng, khẽ liếm một cái răng nanh nhỏ, vẫn không thôi lề mề trong chốc lát, đến khi Điền Diệp gõ cửa mới khôi phục thái độ lãnh đạm, nhưng vẫn đứng cạnh Nguyễn Thu Thu như cũ, không hề rời đi nửa bước.
Nguyễn Thu Thu: “…” Nàng rất là bất đắc dĩ đối với tên sói này, nhưng cũng hiểu tính tình của hắn, nên chỉ cả sửa lại một chút quần áo, rồi nói: “Điền Diệp, ta tỉnh rồi, vào đi.”
Điền Diệp đáp lại một tiếng, vén rèm lên, lúc nhìn thấy Uyên Quyết đứng cạnh Nguyễn Thu Thu còn hơi sửng sốt một chút, muốn nói lại thôi.
“Sao thế?” Nguyễn Thu Thu có chút kỳ quái.
Điền Diệp lắc đầu, lời đến bên miệng rồi nhưng vẫn không nói ra câu “Ma Vương bệ hạ hôm qua chính miệng nói nhất định phải tuân thủ quy định của bộ lạc nhân tộc dưới lòng đất, trước khi bắt đầu nghi thức thành khế tuyệt đối sẽ không gặp mặt tân nương tử”.
Uyên Quyết không có chút tự giác nào về việc mình vừa tự vả mặt, lúc Điền Diệp uyển chuyển biểu thị nàng muốn giúp Nguyễn Thu Thu mặc hỉ phục, vẫn là một tấc cũng không rời, đứng cạnh tiểu phu nhân của mình.
Cuối cùng vẫn là Nguyễn Thu Thu mở miệng, dỗ dành Ma Vương bệ hạ thích bám dính vợ này, hắn mới lạnh mặt rời đi sơn động.
Trước khi đi, còn dán vào tai Nguyễn Thu Thu, nhỏ giọng nói “Sói đi chuẩn bị tân phòng.”
Nguyễn Thu Thu: “…”
Trong lúc mặc bộ hỉ phục có kiểu dáng khá giống với cổ đại được phối với phong cách của thế giới này, nàng có chút hiếu kì hỏi Điền Diệp, trong mấy ngày này nàng ngủ say, chàng sói nào đó đến cùng đã làm cái gì.
Chuẩn bị vật liệu thành khế và phòng cưới sao?
Ai ngờ nàng nói chưa hết lời, Điền Diệp đã quỷ dị trầm mặc một lát.
“Sao vậy?” Nguyễn Thu Thu có chút kỳ quái.
Điền Diệp sắp xếp câu từ một lát, mới có chút một lời khó nói hết, chọn từ, nói: “Ừm… Bây giờ, toàn bộ Ma Giới và đại lục yêu tộc, đều biết ngươi là vương hậu của Ma Vương bệ hạ…”
Nguyễn Thu Thu: “??”
Nhưng nàng còn chưa kịp giật mình, lại nghe Điền Diệp tiếp tục nói, “Nghe đồn các ngươi đã có mấy chục đứa con yêu… Tin tức này không biết ai tung ra, nhưng ta đoán, dám nói như vậy……”
Nguyễn Thu Thu: “……………”
Mặc dù Điền Diệp không nói hết, nhưng nàng cũng không phải ngốc, lập tức đã hiểu ngay là tên sói kia tung tin đồn nhảm.
Nàng trước kia sao lại không phát hiện Uyên Quyết lại là một người lầm lì xì ra khói như thế?
Mấy chục đứa con yêu, hắn thật đúng là dám nói…
Nguyễn Thu Thu nhất thời không biết phải nói gì, Điền Diệp đại khái cảm thấy nàng bị hù dọa, an ủi nói, “Nhưng mà ngươi yên tâm, tất cả mọi người cũng chẳng ai tin, từ trước Ma Vương đều rất khó có con nối dõi, cho nên mọi người chẳng qua là cảm thấy, có lẽ Ma Vương bệ hạ thiên phú dị bẩm, các ngươi nhiều nhất là có mười đứa.”
Nguyễn Thu Thu: ” “
Nàng á khẩu không trả lời được, quỷ dị cảm thấy rất ngại ngùng.
Mười đứa, vậy phải bao lâu mưới sinh được chừng ấy đứa đây?
Nàng còn có thể sống nổi sao?
Hai tai đỏ ửng, Nguyễn Thu Thu lắc đầu không để mình nghĩ những thứ này nữa.
Thật ra nàng có chút căng thẳng, có cảm giác dưới chân mềm nhũn, giống giẫm ở trên đám mây vậy – cảm giác rất không chân thật.
Đợi đến khi mặc bộ hỉ phục có chút phức tạp xong, cả người vẫn có một loại cảm giác rất kỳ lạ.
Điền Diệp cũng thay một bộ đồ có màu sắc rất rạng rỡ, kéo tay Nguyễn Thu Thu, kéo nàng ra khỏi sơn động.
Nền đất bên ngoài sơn động vốn còn tích đầy tuyết, bây giờ đã bày đầy bàn gỗ, cơ hồ tất cả yêu nàng quen biết đều tới, còn có một số ma vật nàng không quen biết đang ngồi ở phía xa, khí tức đều rất cường đại, thái độ cũng rất thân thiện, hẳn là Uyên Quyết mời tới.
Nguyễn Thu Thu căng thẳng khẽ gật đầu với họ, sau đó cảm thấy hơi chóng mặt, chàng sói lúc trước bị đuổi ra ngoài lại một lần nữa xuất hiện trước mặt nàng.
Từ khi tên sói này trở thành Ma Vương, cách làm việc lại càng khó đoán, có lúc nhìn như xa cách, hững hờ, nhưng lúc nàng cần hắn đều xuất hiện bên cạnh nàng.
Cũng giống như bây giờ.
“Phu, phu quân.” Bởi vì hôm nay là ngày đại hôn, Nguyễn Thu Thu thật sự rất căng thẳng, nhìn thấy Uyên Quyết tâm trạng mới khá hơn một chút.
Uyên Quyết bế Nguyễn Thu Thu lên khỏi tay Điền Diệp, không thèm để ý chút nào đến phản ứng của chúng yêu và đám ma vật, hơi nghiêng đầu, hôn nhẹ lên khóe môi Nguyễn Thu Thu, khàn khàn giọng nói: “Phu nhân không cần để ý đến bọn họ.”
Nguyễn Thu Thu: “…”
Nàng chính không nói gì, xa xa nhìn thấy Nguyễn Hàn Sơn cách đó không xa đang chỉ huy một số người làm việc trong một góc khuất.
Hắn hôm nay cũng mặc một bộ quần áo màu sắc tươi tắn, đứng dưới ánh mặt trời, mặt mày dịu dàng vui sướng, giống một bức tranh thuỷ mặc được tô màu, trông rất giống nàng.
Đáy lòng Nguyễn Thu Thu lại nổi lên cảm giác kỳ dị, nàng nghĩ đến Kính Chiếu Hồn, hơi có chút hoảng hốt.
“Phu nhân…” Uyên Quyết tủi thân gọi nàng, khẽ cắn cành tai của nàng, “Thất thần gì vậy?”
Nguyễn Thu Thu: “…” Nàng lấy lại tinh thần, lập tức nhớ tới lúc trước tu luyện cùng tên sói này, nàng không cẩn thận thất thần đã gây ra ‘hậu quả’ rất nghiêm trọng.
Tay nàng bị Uyên Quyết cầm chặt, nhỏ giọng nói: “Ta cảm thấy nhân tộc kia và ta hơi giống nhau…”
Nguyễn Thu Thu vừa dứt lời, ánh mắt Uyên Quyết lấp lóe, nhẹ nhàng nói, “Ừm, sói biết.”
Nguyễn Thu Thu: “…?”
Uyên Quyết nói rất nhỏ: “Hắn là ca ca của phu nhân.”
Nguyễn Thu Thu: “…???”
Nàng trợn tròn mắt đầy kinh ngạc, trong nháy mắt đã xẹt qua rất nhiều ý nghĩ kỳ quái, cảm xúc vô cùng phức tạp, nhỏ giọng nói: “Có nhầm không?”
“Không.” Uyên Quyết rủ hàng mi dài xuống: “Chờ thành khế xong rồi, sói sẽ kể lại cho phu nhân nghe.”
Nguyễn Thu Thu nhìn hắn làm ra vẻ rất chi là tủi thân, chớp chớp, nhón chân hôn lên môi hắn.
Nàng mặc dù rất hiếu kì thân thế của mình, nhưng nhiều năm như vậy qua đi, cũng sớm đã có đầy đủ kiên nhẫn, Uyên Quyết sẽ không lừa nàng, nàng cũng không vội phải nhận người thân ngay bây giờ.
“Được.” Nguyễn Thu Thu cong môi cười với hắn, thấy Uyên Quyết rõ ràng sững người mất một giây, lại có chút ngượng ngùng.
Hôm nay nàng ăn mặc coi như là đẹp nhất kể từ khi bọn họ gặp nhau đến nay.
Ma vật và yêu tộc ở phía dưới, trông thấy Ma Vương bệ hạ trước mặt bọn họ cho tới bây giờ đều cao ngạo lạnh lùng, hầu như không mở miệng nói lấy một câu, thế mà bây giờ lại có… dáng vẻ ngây ngô thẹn thùng như thế.
Chuyện này, chuyện này quả thật là cách chung sống của một đôi phu thê đã có mấy chục đứa con sao?
Nguyệt Chi nhịn không được hoài nghi, Ma Vương bệ hạ ở trước mặt vương hậu, hoàn toàn là một Đại Ma Vương thích nũng nịu?
Đại, đại lang bám dính người?
Nguyệt Chi chỉ dám âm thầm thở dài ở trong lòng, căn bản không dám nói gì.
Điền Diệp bị chen qua một bên: “…”
Nàng thở dài, nhìn cặp bạn lữ đang tình cảm dạt dào bên cạnh, nhịn không được nhéo Điền Tú một cái, “Chàng đứng đó ngây ngẩn cái gì?”
Sa điêu: “……” Hắn oan quá mà? Hắn rõ ràng chỉ là đang trải nghiệm cảm giác hạnh phúc.
Nhưng Điền Diệp nhéo hắn xong, cũng mỉm cười.
Trước kia nàng đã nghe bạn lữ nhà mình kể về chuyện của Nguyễn Thu Thu và Uyên Quyết, về sau biết những hành vi điên cuồng của Uyên Quyết, càng cảm thấy bọn họ một đường đi tới hôm nay cũng không dễ dàng, đáy lòng chỉ có chúc phúc và cảm kích.
Nhưng lúc Điền Diệp đang dự định chứng kiến bọn họ ngọt ngào thành khế, rồi cũng sẽ tình cảm chút với sa điêu nhà mình, không ngờ quanh người Uyên Quyết trực tiếp hiện lên rất nhiều cánh bướm, bao bọc hắn và Nguyễn Thu Thu lại.
Nguyễn Thu Thu: “?”
Điền Diệp: “?”
Nguyễn Hàn Sơn: “??”
Chúng yêu ma chờ đợi mở yến hội tiến hành nghi thức: “?”
“Hôm nay là ngày đại hỉ của sói cùng phu nhân, cảm tạ các vị đến đây chung vui, yến hội bao no.” Giữa không trung ẩn ẩn bay ra một câu nói như vậy, sau đó rất nhiều linh thạch cao giai và bảo thạch từ trên trời rơi xuống, Ma Vương bệ hạ và vương hậu vốn phải tiến hành nghi thức, đều biến mất ngay tại chỗ.
Nguyễn Hàn Sơn: “…”
Hắn nhìn muội muội còn chưa kịp nhận về của mình cứ như vậy gả đi, suýt nữa thì tức đến ói máu, hai gò má tuấn lãng cố gắng nhẫn nại lắm, nhưng vẫn đen thui lại.
“Ha ha ha.” Ma cổ trong cơ thể đã bị trừ bỏ, Khanh Như Ý đã khôi phục khỏe mạnh nhìn một màn này, nhịn không được bật cười thành tiếng.
Loại chuyện này, thật đúng là tên sói con kia rất có thể làm ra được.
Nguyễn Thu Thu cũng có chút ngơ ngác, nàng vốn còn đang nghĩ là phải tiến hành nghi thức gì đó, cho nên đang rất chi là căng thẳng, nhưng một giây sau đã bị tên sói này kéo vào trong ngực, chớp mắt một cái đã đến một nơi bốn phía đều có chút hoang vu, sương mù mờ mịt.
Uyên Quyết đứng bên cạnh nàng, nói khẽ: “Phu nhân còn căng thẳng nữa không?”
Nguyễn Thu Thu vô thức lắc đầu, sau đó mới hiểu được, tên sói này là không muốn nàng phải xấu hổ.
Nàng không quá am hiểu ứng đối cảnh tượng như vậy, không thể tự tại được như lúc chỉ có nàng và hắn ở cùng một chỗ.
Nguyễn Thu Thu khẽ kéo cánh tay Uyên Quyết lại, nhìn lên căn nhà trúc đơn sơ trước mặt, trêu chọc nói, “Đây chính là tân phòng sói chuẩn bị?”
Uyên Quyết căng thẳng run rẩy hàng mi dài, khuôn mặt tuấn tú càng ngày càng đỏ, một lúc lâu mới ngập ngừng nói, ” là… Là nơi để thành khế.”
Nguyễn Thu Thu: “…??” Thành khế còn cần phải chọn chỗ chuyên môn sao??
“…” có lẽ là ánh mắt của nàng làm hắn ngại, Uyên Quyết mấp máy môi, chỉ lôi kéo tay của nàng, dẫn Nguyễn Thu Thu tiến vào nhà.
Sau khi đi vào, Nguyễn Thu Thu mới phát hiện sự huyền diệu bên trong.
Căn nhà trúc nhìn qua có chút rồi tàn, nhưng đi vào bên trong lại có diện tích lớn hơn bên ngoài rất nhiều.
So với phòng ngủ chính của họ trong sơn động thì lớn gấp đôi.
Bất ngờ nhất là, bên trong lại có một cái bể nước nóng nhỏ tràn ngập linh khí, cạnh bể nước nóng, chính là một cái giường rất rất lớn.
Nguyễn Thu Thu: “……………”
Nàng lập tức có cảm giác eo và chân có chút đau, vừa muốn nói gì đó, đã bị tên sói nào đó nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay.
Chàng sói tuấn mỹ nào đó phóng đại trong tầm mắt nàng, đuôi mắt đỏ đỏ, lỗ tai đỏ đỏ, cái đuôi to còn vươn ra, chậm rãi quấn lấy nàng.
Tim Nguyễn Thu Thu đập rất nhanh, quyết định chắc chắn, hôn lên.
Khác với những nụ hôn trước đó, ở giữa răng môi Uyên Quyết không biết ngậm thứ gì, thuận thế đút sang miệng nàng.
Là một quả tròn tròn, có vị kì lạ, mát lạnh.
“Cái này… là gì vậy?” Nguyễn Thu Thu hiếu kì hỏi, chỉ cảm thấy toàn thân cũng dần dần ấm lên, rất dễ chịu.
“Là linh quả để bổ sung thể năng.” Uyên Quyết khàn khàn nói, bàn tay thon dài nới cổ áo của mình ra, Nguyễn Thu Thu còn chưa lấy lại tinh thần, tên sói này đã quần áo nửa hở, lộ ra đường cong cơ thể quyến rũ.
Hắn chậm rãi tiến lên, dán lên môi của nàng, hàm hàm hồ hồ thẹn thùng nói, “Sói còn có trên trăm quả nữa cơ, phu nhân không cần phải lo lắng không đủ dùng.”
Nguyễn Thu Thu: “…… “
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!