Tiểu Trù Nương Ở Biên Quan - Chương 24: Nàng Là Vị Giác Của Hắn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Tiểu Trù Nương Ở Biên Quan


Chương 24: Nàng Là Vị Giác Của Hắn


“Đại tướng quân tiền nhiệm cũng không phải dạng vừa.”
“Sao thế?”
“Ngươi nhìn trên bố cáo ghi đi! Hắn ta để cho tiểu nhi tử trắng trợn cướp đoạt dân nữ, bức nữ tử nhà lành làm kỹ! Cũng may tân nhiệm Đại tướng quân nhìn rõ sự việc, tra ra thân phận của mấy nữ tử số khổ kia nên dâng tấu triều đình, cầu Thánh Thượng ân điển, thả cho mấy nữ tử đó về nhà!”
Cửa thành có dán bố cáo làm người tập trung vây xem, tiếng nghị luận truyền vào tai Khương Ngôn Ý làm nàng lập tức quay đầu nhìn qua, trong lòng vui mừng không thôi.
Mà lúc này, màn xe ngựa kia cũng hoàn toàn bị nhấc lên, trong xe là một người có bộ dáng oai hùng, cho dù là ngồi, cũng vững vàng như sắt thép, râu ngắn, ánh mắt uy nghiêm, chính là Sở Xương Bình chuẩn bị mang quan tài ra khỏi thành.
Nguyên bản thủ vệ vốn vênh váo tự đắc đã bị khí thế của ông chấn nhiếp, thanh âm nói chuyện cũng thấp xuống ba phần: “Buôn bán gì?”
Sở Xương Bình đưa ra một cái hà bao lớn: “Buôn bán hương liệu, chỉ là kinh doanh nhỏ mà thôi.”
Thủ vệ chỉ cảm thấy người này khí độ bất phàm, đối phương xuất thủ xa xỉ, hắn ta cũng không tiếp tục làm khó dễ, ra hiệu cho bọn thủ hạ để đoàn người ra khỏi thành.
Sở Xương Bình gật đầu cảm ơn, ánh mắt đảo qua bố cáo ngay cửa thành, lúc hạ màn xe xuống chợt thấy một tiểu tử da đen cũng đang đâm đầu vào xem bố cáo.
Hắn nghiêng đầu gian nan hướng bên trong chen.
Sở Xương Bình thoáng nhìn mà trong lòng kinh hãi, chỉ cảm thấy gương mặt này rất giống cháu gái mình.
Xe ngựa lúc này đã ra khỏi cửa thành nhưng Sở Xương Bình lại vén màn che lên, nhô ra hơn nửa người muốn nhìn cẩn thận chút.
“Làm gì!”
Thủ vệ cửa thành thấy ông như muốn quay lại thì hét lớn một tiếng, vài thanh trường mâu cùng nhau nhắm ngay Sở Xương Bình.
Vài hộ vệ đi theo thấy vậy tay cũng thủ sẵn tư thế chuẩn bị rút ra trường đao.
Sở Xương Bình không còn thấy tiểu tử kia nữa, ngược lại là thấy có mấy người cũng mặc y phục giống tiểu tử lúc nãy.
Ông nhận ra kia là binh phục tạp quân của đại doanh Tây Châu, cháu gái mình dù còn sống thì cũng là một nữ tử khuê phòng, còn có thể đi nhập ngũ hay sao.
Sở Xương Bình chỉ coi là mình ưu tư quá nặng nên nhìn lầm, bây giờ đem quan tài về kinh mới là chính sự, xung đột với binh lính của Tây Châu thế này không tốt.
Ông bất động thanh sắc làm cái thủ thế để nhóm hộ vệ không được kinh động.
Lúc này mới chắp tay hướng thủ vệ đầu lĩnh nói: “Quân gia chớ trách, bỉ nhân chỉ là nhìn thấy một người giống như cố nhân, bây giờ sẽ đi ngay.”
Thủ vệ đầu lĩnh trong ngực vẫn còn cất cái túi tiền lúc nãy, bắt người tay ngắn, chỉ không nhịn được nói: “Mau mau, phía sau còn có nhiều người đang chờ lắm!”
Sở Xương Bình ngồi trở về xe ngựa, móng ngựa đạp đạp vài tiếng, xe ngựa cùng mấy chiếc xe đẩy đều lần lượt ra khỏi thành Tây Châu.
_______________
Khương Ngôn Ý chen lấn nửa ngày mới tới gần được bố cao, tận mắt nhìn xem giấy trắng mực đen cùng con dấu đỏ chót của phủ nha, chỉ cảm thấy như đang nằm mơ.
Nếu hộ tịch của nàng được thông qua, nghĩa là nàng cũng được coi là lương dân của Đại Tuyên!
Nàng bây giờ đã có tiền vốn, muốn mở tiệm làm ăn đều có thể!

Mấy cái phụ bếp cũng đi theo chen vào.

Bọn họ đều không biết chữ, xem không hiểu bố cáo viết cái gì, nhưng bên cạnh có người đang đọc bố cáo, lập tức vui mừng nhìn Khương Ngôn Ý nói: “Khương sư phụ, ngài có thể rời đi quân doanh!”
Khương Ngôn Ý là bị bắt đến, hôm đó lúc đăng ký danh sách doanh kỹ, những nữ nhân khác cũng nghe được nàng nói chuyện.
Trong Hỏa Đầu doanh có một nữ đầu bếp xinh đẹp nũng nịu, còn có một tay làm thức ăn ngon, nên nhóm phụ bếp cũng đi nghe ngóng kỹ lưỡng, bọn họ biết nàng không phải phạm tội mà bị đày tới đây.
Một phụ bếp tầm mười ba mười bốn tuổi nghe vậy thì nói: “Khương sư phụ bây giờ đã là đầu bếp chính thức, cho dù có ở đại doanh Tây Châu thì cũng có sao đâu.”
Hắn ta liếm liếm môi, Khương Ngôn Ý làm bánh kẹp thịt ăn rất ngon, sau này còn muốn ăn nữa.
Một phụ bếp khác hướng hắn ta vỗ vỗ đầu nói: “Kia sao có thể giống nhau! Con nít con nôi thì biết cái gì!”
Trong quân doanh đều là hán tử, chỉ có doanh kỹ mới là nữ nhân, cho dù bây giờ tới Hỏa Đầu doanh làm việc thì chắc chắn cũng sẽ bị người bên ngoài chỉ trỏ, trừ phi Khương Ngôn Ý đời này không lấy chồng, đều ở lại Hỏa Đầu doanh làm việc, nhưng chuyện này sao có thể!
Phụ bếp nhỏ tuổi không hiểu tại sao lại bị người khác vỗ đầu, không phục nói: “Ta đã mười bốn, mới không nhỏ!”
Phụ bếp bên cạnh liền cười nói: “Là gà tơ thì vẫn còn nhỏ!”
Một phụ bếp khác hung hăng cho hắn ta một cùi chỏ: “Khương sư phụ còn ở đây, nói bậy cái gì đó!”
Phụ bếp kia bây giờ mới ý thức lời mình không ổn, vội vàng hướng Khương Ngôn Ý bồi tội: “Khương sư phụ, ta là kẻ thô kệch không biết nói chuyện, ngài chớ trách!”
“Không có việc gì, chúng ta mau đi tìm Triệu Đầu Nhi thôi.” Khương Ngôn Ý đem bố cáo từ đầu tới đuôi nhìn vài lần, xác định đại doanh Tây Châu muốn thả nữ tử nhà lành trở về nhà rồi, sau khi vui mừng thì chính là tính toán việc mở quán ăn, nào có để ý nhóm phụ bếp nói cái gì.
Chui vào khó, chen đi ra cũng khó, chờ bọn họ xuyên qua được đám người thì Triệu Đầu Nhi cùng mấy người không hứng thú xem bố cáo đã ở trong quán trà uống được nửa chén.
Không đợi Khương Ngôn Ý mở miệng, mấy cái phụ bếp liền đem nội dung bên trên nói cho Triệu Đầu Nhi nghe, không biết còn tưởng là bọn họ có thân quyến bị nhốt ở đại doanh Tây Châu, bây giờ rốt cục có thể trở về nhà.
Triệu Đầu Nhi nghe xong, từ đáy lòng khen một tiếng: “Vị Đại tướng quân mới tới này là một người tốt, không chỉ cải thiện cơm nước cho tướng sĩ, còn tăng quân lương, bây giờ còn muốn giải thoát cho những nữ tử nhà lành bị bắt vào.”
Hắn quay đầu nhìn Khương Ngôn Ý: “Nữ oa, sau này ngươi định làm gì?”
Khương Ngôn Ý nghe ra được Triệu Đầu Nhi là hỏi thay đầu bếp Lý, sáng nay đầu bếp Lý dạy nàng làm đồ ăn, nàng cũng cảm nhận được hắn là đem mình thành đồ đệ mà chỉ bảo.
Nếu như nàng nguyện ý lưu lại Hỏa Đầu doanh, lấy nhân mạch quen biết của đầu bếp Lý ở đây mấy chục năm, khẳng định có biện pháp làm cho nàng lưu lại.
Nhưng Khương Ngôn Ý cũng không muốn ngốc ở quân doanh cả một đời.

Ra ngoài tự tại hơn nhiều, lần trước nàng bị mặt sẹo mụn tấn công tới giờ vẫn còn sợ hãi.

Lần trước là may mắn được người cứu, ai biết lần sau lại thế nào.
Nấu cơm cho mấy tướng quân cũng không dễ, lỡ làm không tốt còn phải chịu phạt.
Nếu nàng mở cửa hàng, vui thì mở cả ngày, buồn buồn thì đóng lúc nào cũng được.

Hết thảy đều do mình làm chủ, lại không cần nhìn sắc mặt người khác, càng không có chuyện nếu làm không ngon liền bị chém đầu.

Nếu là biết chịu khó, kiếm bạc trắng cũng không phải không thể.
Cái này ước chừng chính là điểm khác nhau giữa làm công cho người ta và tự mình làm chủ đi.
Khương Ngôn Ý còn định để dành tiền, qua vài năm muốn tới Giang Nam mua một căn nhà nhỏ, nuôi mèo làm bạn, lúc rảnh rỗi thì trồng hoa, làm chút đồ ăn ngon, xem như là tận hưởng sinh hoạt nhàn nhã điền viên.
Khương Ngôn Ý nhân tiện nói: “Triệu Đầu Nhi, thời gian này ở Hỏa Đầu doanh ngài cùng Lý sư phụ đều chiếu cố ta không ít, trong lòng ta rất cảm kích.

Nhưng ta còn muốn mở quán ăn, đem trù nghệ mà cha ta đã dạy phát quang dương đại.”
Triệu Đầu Nhi gật gật đầu: “Ngươi là có hiếu tâm, nếu đã muốn mở cửa hàng thì có tính toán gì chưa?”
Khương Ngôn Ý lắc đầu.

Nàng từ lúc xuyên qua tới giờ vẫn luôn ở đại doanh tây Châu, còn chưa ra ngoài lần nào.

Nguyên chủ cũng chưa từng tới Tây Châu.
Muốn mở quán ăn đương nhiên phải tới nơi càng phồn hoa càng tốt, toàn bộ Đại Tuyên nơi phồn hoa nhất không chỗ nào qua được kinh thành, bất quá nơi thị phi kia Khương Ngôn Ý không có can đảm để đi.
Không chừng vừa tới thì gặp người quen, bị nam chính nhận ra lại phái người tới giết nàng một lần.
Ai cũng nói biên quan gian khổ nhưng Khương Ngôn Ý có chút ngoài ý muốn là thành Tây Châu rất náo nhiệt, ngồi ở quán trà một lúc mà nàng đã thấy không ít người bán hàng rong đi qua rồi.
Tửu lâu đối diện còn có nữ tử ôm đàn tì bà hát khúc dẫn tới không ít nam nhân ngừng chân, mấy cái phụ bếp cũng ngứa ngáy khó nhịn mà chay qua nghe hát rồi.
Triệu Đầu Nhi nói: “Nếu ngươi rời quân doanh mà vẫn chưa có chỗ đặt chân thì người thân của ta có một cửa hàng trong thành Tây Châu này, bên trong cũng có viện tử.

Khu vực rất tốt, sát bên phủ Đô Hộ.”
“Hắn ta bán phấn son nhưng ở biên quan này có mấy hộ mua được chứ.

Bị hao hụt không ít tiền nên thê tử giận dỗi, mang theo nhi tử trở về nhà mẹ đẻ ở Giang Nam rồi.

Hắn ta định đem cửa hàng sang lại, lấy tiền quay về Giang Nam.”

Khương Ngôn Ý nghe Triệu Đầu Nhi nói có chút động tâm, nhưng nghe nói phải mua cả cửa hàng lẫn viện tử thì khoát tay nói: “Triệu Đầu Nhi, ta nào có nhiều tiền như vậy…”
Trước mắt khoản tiền lớn nhất nàng có là tấm ngân phiếu một trăm lượng kia, ngoài ra còn có hai lượng bạc mà “Quân sư” khen thưởng đêm qua, cùng một xâu tiền thưởng lúc làm tào phớ, tổng cộng là một trăm lẻ ba lượng hai*.
*Editor: 1 lượng bạc = 1 quan/xâu tiền = 1000~1500 văn/đồng tiền, chênh lệch tùy theo từng triều đại.

Trong truyện này 1 xâu tiền = 1200 văn tiền = 1 lượng bạc + 200 văn tiền.
Nếu dùng hết thì trên người nàng chỉ còn dư lại tiền kiếm được từ bếp tư, khoảng một trăm văn tiền.
Triệu Đầu Nhi nói cửa hàng kia có vị trí tốt, còn có viện tử phía sau, sợ muốn mua lại ít nhất cũng phải ba trăm lượng.
Triệu Đầu Nhi ngắt lời nàng: “Ngươi gấp cái gì, ta còn chưa nói hết.

Cửa hàng này muốn bán gấp cũng không bán được nên tính cho thuê, một tháng tám trăm văn, nếu ngươi muốn thì lát nữa ta dẫn ngươi tới xem rồi nói chuyện với hắn ta, bớt một trăm văn không có gì khó.”
Lời này nói ra làm Khương Ngôn Ý triệt để động tâm.
Buổi tối nàng kinh doanh bếp tư ở Hỏa Đầu doanh đã có thể kiếm ba mươi bốn mươi văn, ra ngoài tự mở tiệm sẽ kiếm được càng nhiều.
Mà lúc này nàng có vốn liếng nên không lo nhập không đủ xuất, tháng đầu mở tiệm lỗ vốn cũng không sao, trước tiên phải gây dựng danh tiếng rồi mới suy nghĩ tới việc kiếm lời.
Còn nếu làm mà thấy đất Tây Châu này quá nghèo, quán làm ăn không được thì không thuê nữa, tới một châu phủ phồn hoa náo nhiệt khác kiếm ăn vậy.
Khương Ngôn Ý nghĩ xong liền nói ngay: “Vậy làm phiền Triệu Đầu Nhi ngài mang ta đi xem một chút.”
Triệu Đầu Nhi phụ trách mua nguyên liệu đã mấy thập niên nên mua món gì đều có người hợp tác lâu dài, hắn chỉ cần kêu mấy phụ bếp thay mình đi mua rồi đợi bọn họ mang đồ về chung là được.
Khi đoàn người đến thành đông mua thức ăn, Triệu Đầu Nhi cùng vài người quen thương lượng việc mua bán xong thì bàn giao cho phụ bếp đi theo, rồi dẫn Khương Ngôn Ý đi xem cửa hàng.
Tru
Từ thành đông đến đường cái phủ Đô Hộ có hơi xa nên hai người gọi một cỗ xe la chở qua.
Trên đường Khương Ngôn Ý phát hiện nơi này có không ít quán ăn, chuyện này đối với nàng là chuyện tốt.
Nếu có nhiều người mở quán như vậy nghĩa là thị trường sôi nổi, nếu không có khách hàng thì sẽ không có ai đi mở tiệm ăn cả.
Bất quá phồn hoa của thành Tây Châu vẫn vượt quá sự tưởng tượng của Khương Ngôn Ý, nàng hỏi: ” Triệu Đầu Nhi, Tây Châu nhìn cũng không giàu lắm, sao có nhiều tiệm ăn như vậy?”
Triệu Đầu Nhi nói: “Trong nhà mà có nữ nhân thì nhất định sẽ ăn ở nhà, nhưng nơi biên thùy này tới chuột cái cũng không có nhiều huống chi là nữ nhân.

Đa số người ở đây đều không lập gia đình, trên tay có bao nhiêu tiền đều cầm ra tiệm ăn, hoặc tới câu lạc viện cúng cho mấy nữ nhân ở đó rồi.”
“Mà bên ngoài Tây Châu trừ Đột Quyết còn có Mông Sơn, mỗi tháng đều có các thương đội từ quan ngoại trở về, thương nhân không lẽ còn tự đi nhóm lửa nấu cơm.”
Nghe Triệu Đầu Nhi giải thích xong, Khương Ngôn Ý xem như hiểu biết khái quát về quần thể sẽ tiêu tiền ở tiệm cơm.
Thương đội cơ bản đều ở khách điếm, sẽ ăn uống ở đó luôn, tránh khỏi phiền phức.

Nếu nàng mở tiệm ăn thì sinh ý từ thương đội chắc không bắt được, đối tượng chủ yếu vẫn là người dân ở Tây Châu.
Xe la chạy ước chừng nửa khắc đồng hồ thì đã tới đường cái phủ Đô Hộ.
Khương Ngôn Ý nhìn kiến trúc nhà trên con đường này so với mấy chỗ lúc nãy thì khí phái hơn rất nhiều, tường trắng ngói xám, tửu lâu quán trà ở đây cũng thập phần sang trọng cao cấp, tiệm quần áo đồ trang sức gì đó cũng chiếm đa số.

Khương Ngôn Ý hỏi: “Người ở trên đường này chắc toàn là quan to hiển quý?”
Triệu Đầu Nhi có chút ngoài ý muốn liếc nhìn nàng một cái, gật đầu nói: “Các lão quan gia đều ở chỗ này, mấy tên du côn vô lại cũng không dám đến khu này làm càn, ngươi một cái cô nương nếu ở chỗ này cũng yên tâm hơn chút.”
Điểm này Khương Ngôn Ý còn chưa cân nhắc tới, không ngờ Triệu Đầu Nhi suy nghĩ chu toàn như vậy, làm nàng cảm kích thêm vài phần.
Cửa hàng ngay bên cạnh phủ Đô Hộ.

Tường của Phủ Đô Hộ cao hơn cửa hàng kia chừng ba thước*, nhìn từ xa làm cửa hàng trông có vẻ thấp bé đến đáng thương.
*Thước: một thước gần 0.5 mét.
Bây giờ giữa ban ngày mà cửa hàng lại đóng cửa, Triệu Đầu Nhi còn tưởng thân thích kia xảy ra chuyện, tranh thủ thời gian gõ cửa thì bên trong truyền ra tiếng của một nam nhân trung niên: “Ai đó?”
“Là ta, nhị thúc của ngươi!” Triệu Đầu Nhi ở ngoài cửa rống lên.
Khương Ngôn Ý để ý bảng hiệu tên là “Liễu Ký”.
Đây là cháu trai Triệu Đầu Nhi thì chủ nhân cửa hàng này cũng phải họ Triệu mới đúng, nhưng tên tiệm lại là “Liễu Ký”, liên tưởng tới chuyện nàng dâu trở về nhà mẹ đẻ ở Giang Nam, mà vị cháu trai này cũng định bán cửa hàng đi Giang Nam luôn.

Xem ra chủ nhân cửa hàng này là một người sợ vợ, hoặc là nhà vợ có gia thế lớn.

Nàng suy đoán một lúc thì cửa mở, bước ra ngoài là một nam nhân trung niên phúc hậu, tướng mạo có chút giống với Triệu Đầu Nhi, bên miệng cũng để kiểu râu tương tự.
Triệu Đầu Nhi thấy cháu trai liền hỏi: “Giữa ban ngày sao không làm ăn mà đóng cửa?”
Nói đến chuyện làm ăn thì Triệu Đại Bảo hồng quang đầy mặt: “Đêm qua có một thương đội đem tất cả hương liệu bên trong đều mua hết rồi.

Cháu vốn còn định đem cửa hàng bán lấy tiền đi Giang Nam, bây giờ hoàn được vốn nên định đóng cửa đi Giang Nam luôn.”
Nói xong hắn ta mới thấy Khương Ngôn Ý, vì Triệu Đầu Nhi luôn làm việc trong Hỏa Đầu doanh nên hắn ta cũng nhận ra y phục trên người nàng là binh phục của Hỏa Đầu doanh, hỏi một câu: “Vị tiểu ca này là…”
Triệu Đầu Nhi thay Khương Ngôn Ý trả lời: “Là một cô nương gia đáng thương, nàng muốn mở tiệm ăn trong thành Tây Châu.

Ta nghĩ ngươi muốn đem cửa hàng bán gấp cũng không được nên mang nàng tới xem một chút.”
Vì là người mà thúc thúc nhà mình giới thiệu nên Triệu Đại Bảo cũng yên tâm hơn: “Cửa hàng nhà ta ở khu vực tốt, cô nương nêu thuê cũng không lo sinh ý, ngươi nhìn gạch này xem, lúc đó dùng còn là gạch Thanh Hoa đấy, nguyên con đường này cũng chỉ có tửu lâu đối diện là dùng gạch này thôi.”
Khương Ngôn Ý nhìn sơ qua một chút, bên ngoài cửa hàng đã được dọn dẹp sạch sẽ, diện tích thì khoảng sáu mươi mét vuông, ánh sáng không tệ.
Nàng nói: “Ta muốn xem viện tử phía sau.”
Triệu Đại Bảo tranh thủ thời gian dẫn Khương Ngôn Ý đi vào bên trong, hình như hắn ta đang sắp xếp đồ đạc, trong viện bày không ít lồng rương.
Sát bên tường viện có vườn hoa rộng chừng hai thước, hoa giấy đã mọc đầy tường viện, hoa màu tím nhạt nở vào cuối thu, nhìn đẹp không nói nên lời.
Nhà có ba gian, một gian nhà chính, một sương phòng cùng một phòng bếp.
Triệu Đại Bảo hỏi: “Không phải ta khoe khoang nhưng phóng mắt nhìn ra toàn bộ nhà trên đường cái phủ Đô Hộ này, ngươi tuyệt đối không tìm được nhà nào so với chỗ này tốt hơn.”
Khương Ngôn Ý đi vào phòng bếp, lại phát hiện đằng sau phòng bếp còn có một chỗ đất trống khá rộng, phía đối diện bức tường cao, chính là tường của phủ Đô Hộ.
Nàng hỏi: “Ta mở quán bán đồ ăn, nhất định sẽ dùng phòng bếp liên tục, như vậy có gây ồn ào cho hàng xóm sát vách hay không?”
Triệu Đại Bảo vội nói: “Cái này ngươi yên tâm, người đang trụ ở phủ Đô Hộ này chính là tân nhiệm Đại tướng quân của Tây Châu, bình thường ngài ấy đều ở quân doanh, trong phủ chỉ có ít nô bộc.

Nếu ngươi sống ở đây cũng không cần đề phòng bọn mao tặc cường đạo.”
Khương Ngôn Ý trong lòng tự nhủ hai thúc cháu này nói chuyện để ý cũng kỳ quái giống nhau.
Bất quá cửa hàng cùng viện tử này xác thực rất hợp ý Khương Ngôn Ý, nàng dự định sẽ thuê chỗ này.
Nếu sát vách là một vị quan khác có khi nàng sẽ lo lắng, nhưng hàng xóm lại là vị Đại tướng quân mới tới kia, đây chính là người tốt tuyệt đối không thiên vị bất kỳ ai.

Vừa nhậm chức liền giải cứu nhóm doanh kỹ, thương tướng sĩ như con, bây giờ còn muốn thả nữ tử nhà lành về nhà, Khương Ngôn ý đã tự động ghép hình tượng Bao Thanh Thiên cho hắn.
Lúc mới tới Hỏa Đầu doanh nàng còn nghe nói Đại tướng quân hung thần ác sát như thế nào, sau này đều bị nàng ném ra sau đầu.
Khương Ngôn Ý hỏi Triệu Đại Bảo đại khái lúc nào thì đi Giang Nam, Triệu Đại Bảo chỉ nói ngay trong hai ngày tới.
Bởi vì nhờ có tầng quan hệ với Triệu Đầu Nhi, hơn nữa Khương Ngôn Ý thuê phòng cũng coi như giải quyết chuyện khẩn cấp của Triệu Đại Bảo nên một tháng chỉ thu nàng năm trăm văn tiền.
Khương Ngôn Ý đưa trước một trăm văn là tiền đặt cọc.
Kế ước thuê nhà phải đợi khi nào Khương Ngôn Ý chính thức thuê cửa hàng mới ký, mà Triệu Đại Bảo sợ lúc đó mình đã đi Giang Nam nên nhờ Triệu Đầu Nhi thay mặt ký kết.
Sau khi thương định xong mọi chuyện, Triệu Đại Bảo chuẩn bị đưa Triệu Đầu Nhi cùng Khương Ngôn Ý ra ngoài, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng khôi giáp va chạm.
Triệu Đại Bảo nhìn qua khe cửa phát hiện có đội ngũ quan binh đứng trước cửa nhà mình.
Hắn ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đành phải nói với hai người: “Hai người đợi một lát hãy đi ra, bên ngoài không biết sao lại đứng không ít quan binh.”
Khương Ngôn Ý thầm nghĩ chẳng lẽ chuyện mình cải trang ra khỏi đại doanh Tây Châu bị phía trên biết được, muốn xử tội.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì mặt mũi mình cũng chưa lớn đến vậy.
________________
Trên đường cái phủ Đô Hộ có đội quân mặc huyền giáp đứng từ đầu đường tới cuối phố, cách hai bước một người, quả nhiên một con ruồi cũng không lọt, cửa hàng bên đường đều tranh thủ thời gian đóng cửa, không ai dám ồn ào hay nhìn quanh.
Một cỗ kiệu lớn tám người khiêng có kim ngọc tua rua chậm rãi đi đến.

Đi bên cạnh kiệu có một lão ma ma mặc đồ màu xanh, hoa văn viền trên ống tay áo là dùng châm pháp song tuyến, đây là châm pháp chỉ có tú nương trong cung mới được dùng.

Trên tay bà ấy còn đeo một cặp vòng tay phỉ thúy chất lượng tốt, cây trâm trên đầu cũng làm bằng ngọc phỉ thúy màu lục bảo.
Lão ma ma này toàn thân khí phái, làm cho mấy lão thái thái trong nhà quan nhân cũng thấy thẹn không bằng, càng đừng nói đến người đang ngồi trong kiệu có bao nhiêu quý phái.
Sau lưng lão ma ma còn có bốn tỳ nữ dung mạo thượng thừa, trên thân mặc váy màu thạch lưu thêu bách điệp, trên tay kém nhất cũng là vòng tay bằng vàng ròng.
Cỗ kiệu đi tới cửa chính phủ Đô Hộ thì dừng lại, nhưng người trên kiệu còn chưa bước xuống.
Từ xa trên phố có truyền tới tiếng vó ngựa, quay đầu nhìn lại thì thấy một người đang cưỡi ngựa lao vút tới, sau lưng là áo choàng đen bị gió lạnh cuốn lên bay phấp phới, tựa như một đám mây đen mạnh mẽ.
“Xuy —— “
Người đến cách kiệu xa ba trượng thì ghì chặt dây cương, chiến mã giơ lên móng trước, hí vang một tiếng rồi mới dừng lại..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN