Thoáng Chốc Phải Lòng Em
Chương 36: Còn nói nữa là anh cắn tiếp đấy
Giản Ngôn Chi không tài nào chợp mắt được, nửa đêm nửa hôm gửi tin nhắn cho Lục Tuyết.
Giản Ngôn Chi: sĩ tử êi, đang đốt đèn đọc sách hả?
Lục Tuyết: đốt đèn xem đánh giải, nàm thao?
Giản Ngôn Chi: Ừm…được phết nhỉ.
Lục Tuyết: Gì đây, nửa đêm đi khen em, tâm trạng tốt thế?
Giản Ngôn Chi: Có gì đâu, chẳng qua là có một người bạn hỏi chị câu này, chị không trả lời được nên muốn hỏi mày thôi.
Lục Tuyết: Hỏi đi.
Giản Ngôn Chi: Bạn chị á chân nó bị thương, rồi nó qua ở nhà nam thần của lòng nó, nam thần chăm cho nó từng li từng tí, quan trọng là! Tối nay nam thần đó còn nói mấy lời kì quặc với nó nữa!
Lục Tuyết: ??
Giản Ngôn Chi: Nam thần nói muốn làm nhục nó!!
Lục Tuyết: ……
Giản Ngôn Chi: Mày nghĩ có khi nào nam thần đó thích nhỏ bạn của chị không? Ông nam thần đó là trai thẳng còn hơn chữ thẳng nữa! Chuyện này có khả năng không!
Lục Tuyết: Đệch! Uyên thần nói muốn làm nhục chị á?! Cái lùm má.
Giản Ngôn Chi: ………………..
Lục Tuyết: Chị bị thương hả? Giờ hai người đang phát triển gian tình dưới cùng một mái nhà đó hả? Chậc, biết hai người có gì đó với nhau lâu rồi, nhưng không ngờ đã đến giai đoạn mần nhục luôn á.
Giản Ngôn Chi: Chị nói là…bạn chị.
Lục Tuyết: (mặt cười) thường thì bảo là bạn thế thôi nhưng thực tế là chẳng có đứa bạn nào ở đây cả.
Giản Ngôn Chi: Bai.
Lục Tuyết: Chị, cố lên nhá, nếu Uyên thần muốn mần nhục chị thì chị cứ nằm yên thôi! Còn chờ gì nữa!
Giản Ngôn Chi: Cút!
Giản Ngôn Chi gửi xong tin này thì kéo chăn lên che mặt, nằm yên…nằm cái qq!
“Ting.” Điện thoại lại kêu lên một tiếng.
Giản Ngôn Chi cầm lên, mở khóa màn hình.
Lục Tuyết: Uyên thần thích chị, chắc kèo luôn.
Giản Ngôn Chi, “……”
Một đêm mất ngủ, khi tia nắng đầu tiên len qua khe hở của rèm cửa tràn vào trong phòng, Giản Ngôn Chi vẫn đang nằm mở mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà.
Hai tiếng trôi qua, bên ngoài bắt đầu có tiếng động.
Lại thêm một tiếng qua đi, có người gõ cửa phòng cô.
“Ai đấy?”
“Cô Giản dậy rồi sao,” bên ngoài là tiếng của dì Trương, “nếu đã dậy rồi thì có cần dì giúp cháu đánh răng rửa mặt không.”
Hôm nay lại có người ở nhà sao, đúng là chuyện là hiếm thấy.
Giản Ngôn Chi đáp một tiếng, “dạ.”
Dì Trương vào trong giúp Giản Ngôn Chi thay quần áo, sau đó dìu cô đi về phía nhà tắm.
“Cạch.”
Lúc đi qua hành lang, cửa phòng Hà Uyên đột nhiên phát ra tiếng động, sau đó cửa được mở từ trong ra.
Dì Trương dừng bước chân, nhìn người vừa mở cửa, “ôi cậu chủ, sao mắt cậu lại có quầng thâm thế kia.”
Hà Uyên, “……”
Giản Ngôn Chi, “……”
Dì Trương nói tiếp, “thanh niên cô cậu cứ thích thức khuya thôi, sao chẳng biết lo cho sức khỏe của mình gì cả thế.”
Hà Uyên mím môi, nhìn về phía Giản Ngôn Chi. Còn cô thì lại đang lảng sang chỗ khác, cố ý không nhìn anh.
“Có cần giúp không.”
Dì Trương nhìn hai người rồi nói, “được, vậy cậu đỡ bên này đi.”
“Không cần phải thế.” Hà Uyên như là ngại phiền phức, tiến đến một bước, thạo tay thạo chân bế bổng cả người cô lên.
Giản Ngôn Chi giật mình hô lên, hoảng hốt nhìn anh.
Hà Uyên cười, “sao vậy, có phải chưa bế lần nào đâu.”
Giản Ngôn Chi lúng túng, “mọi người ở đây cả mà.”
“Có gì khác à.” Hà Uyên im lặng một chút rồi nói tiếp, “hay phải bảo họ đi hết mới được?”
“Không cần không cần không cần.”
“Ờ.” Hà Uyên nhấc chân đi về phía trước.
Dì Trương ở đằng sau mặt vui như hoa nở, “ôi chao, bọn trẻ bây giờ thật là.”
Hai ngày nay Hà Uyên đối xử với cô thật sự rất tốt, ngoại trừ thỉnh thoảng vẫn còn nói mấy câu gợi đòn ra, những lúc còn lại đều chăm sóc cho cô rất chu đáo.
Còn Giản Ngôn Chi nghĩ lại chuyện tối hôm đó thì vẫn còn hoảng, tất nhiên, trong cái hoảng vẫn có đầy ý vui, người mình thích có thể cũng có ý với mình, cảm giác này thật sự quá kì diệu.
Ngày nghỉ thứ hai của Hà Uyên, Hà Nguyên Gia trở về, đi cùng anh ta còn có người đã mấy ngày không gặp là Kiều Tư.
Hà Nguyên Gia thuộc ban lãnh đạo của DSG, Kiều Tư ngày trước cũng là do anh ta đào về, tuổi tác hai người xấp xỉ nhau, lại có chung sở thích, nên thân thiết với nhau từ đó đến giờ.
“Tổng giám đốc Hà, TY.” Giản Ngôn Chi thấy hai người họ thì vội lên tiếng chào hỏi.
Hà Nguyên Gia tiến lại, “nghe mẹ anh nói em đang ở đây, đáng ra là nên về sớm để hỏi thăm em mới phải, nhưng hai hôm nay ở công ty có nhiều việc phải giải quyết quá.”
Giản Ngôn Chi cười, “Tổng giám đốc Hà không cần khách sáo như vậy đâu ạ.”
“Cần chứ cần chứ, ai bảo em là…” Hà Nguyên Gia hắng giọng, nhìn Giản Ngôn Chi và Hà Uyên với ánh mắt ái muội rồi không nói tiếp nữa.
Kiều Tư đứng cạnh cười nhạt, nói, “Ngôn Chi, vết thương ở chân em đã đỡ hơn chưa.”
“Đỡ hơn rồi ạ, may mà có dì chăm sóc cho em mấy hôm nay.”
Hà Uyên liếc cô, lạnh lùng mở miệng, “cô có chắc là chỉ nhờ dì ấy?”
Giản Ngôn Chi lúng túng, “cả, cả anh nữa.”
Hà Uyên nhướng mày, tỏ vẻ ‘trẻ nhỏ dễ dạy’.
Hà Nguyên Gia không nhịn được mà bật cười, “à đúng rồi, A Uyên, ba có gửi về mấy tập tài liệu liên quan đến hạng mục khai thác đầu tư ở nước ngoài, ba bảo anh em mình cùng xem, em qua đây.”
Hà Uyên, “Mấy thứ đó mình anh xem là được rồi.”
“Chậc, nói kiểu gì đấy, sau này kiểu gì em chả phải xem.”
Hà Uyên biếng nhác, rõ ràng là không có tí hứng thú gì.
“Nhanh lên nhanh lên.” Hà Nguyên Gia kéo lấy Hà Uyên, Hà Uyên hết cách, đành phải dặn Giản Ngôn Chi không được chạy nhảy lung tung, rồi đi theo Hà Nguyên Gia vào phòng làm việc.
“Hai hôm nay ở đây có quen không.” Kiều Tư hỏi.
Giản Ngôn Chi, “Ổn lắm ạ, mọi người đối xử với em tốt lắm.”
“Nhất là Hà Uyên?”
Giản Ngôn Chi ngây ra, “dạ?”
Kiều Tư, “Ngôn Chi, em cũng thích cậu ấy sao?”
Giản Ngôn Chi chớp mắt, đáp theo phản xạ, “chẳng lẽ anh cũng thích?”
Kiều Tư khựng lại một giây, rồi bật cười, “em suy nghĩ kiểu gì đấy.”
Giản Ngôn Chi ngại ngùng sờ gáy, cũng tại mấy chuyện về Hà Uyên và anh trai cô đã để lại ấn tượng sâu sắc cho cô chứ bộ.
“Ờ…ý em là, ‘cũng’ nghĩa là sao.”
Kiều Tư nhướng mày, “gì đây, cậu ấy chưa nói cho em biết là cậu ấy thích em à?”
Giản Ngôn Chi im lặng rồi nói, “sao anh biết anh ấy…anh ấy thích em.”
Kiều Tư ngả người ra sau, con ngươi sau cặp kính nhìn thẳng vào cô, trong giọng còn mang theo một chút luyến tiếc, “vì anh nói anh rất thích em, rồi thằng nhóc đó nói em là của nó, anh không được thích.”
Giản Ngôn Chi, “……”
“Nhưng anh vẫn muốn chứng thực lại, em có thích cậu ấy không.”
Trong phòng bếp có tiếng người, trong phòng làm việc cũng loáng thoáng có tiếng trò chuyện của Hà Nguyên Gia và Hà Uyên. Còn phòng khách hiện tại chỉ có hai người bọn cô, Kiều Tư cố ý hạ thấp giọng, vì thế những lời anh ta nói ra chỉ có hai người bọn cô mới nghe thấy được.
Em có thích cậu ấy không?
Có người từng hỏi cô câu này, mà bản thân cô cũng biết rõ đáp án, nhưng từ trước đến giờ cô chưa bao giờ lên tiếng thừa nhận cả.
Khoảnh khắc Kiều Tư hỏi cô, cô rất bất ngờ, tim cũng hẫng một nhịp.
“Em thích anh ấy.”
Thừa nhận thôi, cho nhẹ lòng.
Giản Ngôn Chi ngước mắt lên nhìn Kiều Tư, mặt hơi đỏ, “em rất thích anh ấy.”
Kiều Tư nhìn cô, mãi sau mới cúi mắt xuống, “dù đã đoán được đáp án nhưng đến lúc nghe trực tiếp vẫn thấy bị đả kích trầm trọng.”
“Anh……”
“Anh thật sự thấy em rất thú vị, cũng đúng thật là có thích em, tiếc thật, anh đến muộn mất rồi.”
Hoặc cũng có thể là đến quá sớm, đến vào lúc cô vẫn còn chưa lớn, vẫn còn chưa thích LOL. Sau đó khi cô còn chưa xuất hiện thì anh đã rời đi rồi.
Giản Ngôn Chi nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Kiều Tư khi nói ra những lời này, cảm thấy không được quen cho lắm, “anh đừng đùa với em nữa mà.”
Kiều Tư bất lực, “trông anh có giống như đang đùa không.”
“……”
“Giản Ngôn Chi.”
“Dạ?” Giản Ngôn Chi đang hơi bối rối, cô ngước mắt lên nhìn về phía người vừa gọi tên mình, lúc này, Hà Uyên không biết đã đứng ở cửa phòng làm việc từ lúc nào, đang nhìn cô với sắc mặt không được tốt cho lắm.
“Mới đó đã xong rồi à?”
Hà Uyên không lên tiếng. Ba của anh và Hà Nguyên Gia luôn mong anh tìm hiểu thêm về chuyện của công ty, anh thì không có hứng thú, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghiêm túc làm theo. Nhưng vừa rồi lúc ở trong phòng làm việc, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến chuyện cô và Kiều Tư đang ở bên ngoài, thế là xem qua loa đại khái cho xong rồi ra ngoài.
Không ngờ, lúc anh bước ra, cái con nhóc này lại đang e thẹn ngại ngùng với Kiều Tư.
“Chuyện nhỏ thôi, không mất nhiều thời gian.”
Hà Nguyên Gia đi ra từ phía sau với vẻ mặt “cái lùm má”, vụ làm ăn mấy tỉ bạc mà là chuyện nhỏ à!
“Mệt chưa, về phòng nghỉ đi.”
Bình thường vào tầm giờ này Giản Ngôn Chi đều về phòng để ngủ, nhưng hôm nay cả Hà Nguyên Gia và Kiều Tư đều đang ở đây, tất nhiên cô không thể về phòng được rồi.
“Không cần đâu, hôm nay em không buồn ngủ.”
Sắc mặt Hà Uyên không tốt lắm, anh tiến lại bế cô lên, “không buồn ngủ cũng phải nghỉ ngơi, cô đang bị thương.”
Giản Ngôn Chi nhỏ giọng hô lên một tiếng, ra hiệu bằng mắt với Hà Uyên, “anh trai anh và TY đều đang ở đây mà… anh thả em xuống đi.”
“Tôi nói cô phải đi nghỉ ngơi.”
Hà Uyên mặc kệ sự kháng cự của cô, bế cô đi thẳng lên lầu.
Hai người ở phòng khách, “…………”
Vào phòng, Hà Uyên dùng chân đóng cửa lại, sau đó đặt cô xuống giường.
“Này, như vậy không hay lắm đâu, các anh ấy vừa đến mà em đã về phòng nghỉ rồi.”
Hà Uyên không bận tâm đến câu nói này của cô, mà hỏi, “cô đỏ mặt cái gì.”
Giản Ngôn Chi ngây ra, sực nhớ lại vừa nãy mình đã nói thích Hà Uyên trước mặt Kiều Tư, “không, không có gì.”
“Tôi không có mù.”
“Tóm lại là em không có đỏ mặt.”
Hà Uyên híp mắt, hơi khom người xuống, một tay nắm lấy cằm của cô, “mặt đã đỏ như Quan Công* luôn rồi còn chối cái gì, Giản Ngôn Chi, cô thích Kiều Tư đến vậy cơ à.”
Giản Ngôn Chi tròn mắt, “chuyện này thì có liên quan gì đến anh ấy.”
“Trước mặt anh ta thì biết xấu hổ thẹn thùng à, hửm?” giọng anh rất trầm, chữ “hửm” như phát ra từ cuống họng, mang theo sức hút đầy nam tính, và cả sự bất mãn của anh nữa.
Giản Ngôn Chi mím môi, biết là anh đang hiểu lầm rồi, nhưng loại hiểu lầm này lại khiến cô rất vui.
Đúng như Lục Tuyết và Kiều Tư đã nói, anh thích cô.
“Ban nãy em thẹn thùng đó, anh làm được gì em.” Giản Ngôn Chi quyết chơi tới bến luôn, cố ý khích anh.
Hà Uyên sững ra, một cột lửa giận bùng lên, trong chớp mắt đốt thẳng lên đỉnh đầu anh, anh siết lấy cằm cô, đột ngột cúi đầu xuống cắn lên môi cô.
Giản Ngôn Chi còn đang nghĩ sao có chuyện anh sẽ bị mình khích được, nhưng không ngờ kết quả lại như thế này.
Giây phút này cả người cô như bị sét đánh, hơn nữa còn là loại mười nghìn vôn nữa.
Cánh môi mềm mại, lành lạnh, nhưng cơ thể lại cứng đờ, nóng bừng. Anh cắn môi cô, nhưng lại không dùng lực, chẳng bao lâu sau đã buông cô ra.
Giản Ngôn Chi hít sâu một hơi, “Uyên, Uyên thần…”
Tai Hà Uyên hơi đỏ, anh nhìn cô, trong giọng nói trầm khàn còn mang theo tiếng hít thở, “còn nói nữa là anh cắn tiếp đấy.”
Giản Ngôn Chi vội im miệng.
Khóe miệng Hà Uyên khẽ nhếch, dừng lại mấy giây rồi lại lấp kín môi cô.
Giản Ngôn Chi, “……”
Như anh nói, cô không nói thì anh sẽ không cắn nữa, mà chuyển sang hôn.
Lần này hết sức nhẹ nhàng, cánh môi giao nhau, hơi thở quấn quýt. Kiểu đụng chạm trúc trắc mà triền miên này khiến trái tim người ta loạn nhịp, giống như khi có người giẫm lên mặt hồ đóng băng giữa trời đông vậy, lớp băng lập tức xuất hiện chằng chịt vết nứt, làn nước bên dưới lớp băng nổi lên những gợn sóng lăn tăn, từng đợt từng đợt lan thẳng vào tim.
“Sau này gặp anh ta còn đỏ mặt nữa không.” Anh cách cô rất gần, Giản Ngôn Chi khó khăn nuốt nước miếng, lắc đầu.
“Xem như em biết điều.”
Hà Uyên hạ khóe miệng đang khẽ cong xuống, xoa tóc cô, “ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, đợi anh ta về rồi em hẵng dậy.”
“……”
Chú thích:
*Quan Công hay còn gọi là Quan Vũ, là một nhân vật trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, ông được miêu tả là mặt lúc nào cũng đỏ như gấc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!