Thoáng Chốc Phải Lòng Em - Chương 39: Vội
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
41


Thoáng Chốc Phải Lòng Em


Chương 39: Vội


Giản Ngôn Chi quay phim liền tù tì một tháng trời, sau khi đóng máy, cô lập tức về trường đi học. Theo kế hoạch, có lẽ đây là bộ phim đầu tiên và cũng là cuối cùng cô nhận trong thời gian học đại học.

Cô không mấy bận tâm tới cái gọi là “hiện tượng”, cô đã chứng kiến nhiều trào lưu với hiện tượng lắm rồi, rộ lên một thời gian rồi lại chìm xuống, cuối cùng vẫn là phải có thực lực thì mới trụ vững được.

Hai ba năm tới ngoài kí một vài hợp đồng quảng cáo và hoạt động thương mại ra thì những việc khác đều giảm lại, đây cũng là kết quả cuối cùng mà công ty và bố mẹ đã thương lượng từ lâu.

Cô đưa ra lựa chọn này, phần là vì mấy năm nay cứ tập trung vào nghề diễn mãi khiến cô bắt đầu thấy chai sạn. Phần còn lại là vì cô muốn thử sức ở những lĩnh vực khác mà mình hứng thú.

Ở phía bên kia, Liên Minh Huyền Thoại đã bắt đầu mùa giải mới, dạo này trong giới Liên Minh có một chuyện đang được bàn tán rất sôi nổi, ấy là chuyện yêu đương của đường giữa AK của đội LE, nghe nói người yêu của AK là một bạn fan. Lại nghe nói tiếp là yêu vào một cái, AK không còn tập trung vào chuyện tập luyện nữa, tối nào cũng ra ngoài đến tận khuya mới về.

Đây vốn chỉ là chuyện cá nhân của người ta, fan nói ra nói vào cũng thôi. Nhưng trong trận đấu trước, đội LE bị hủy diệt hoàn toàn mà AK lại chính là lỗ hổng lớn nhất. Chuyện này như giọt nước làm tràn ly, các fan kéo nhau vào chửi AK là gánh nặng của LE, còn chửi anh ta qua lại tình ái với fan các thứ nữa. Nói ngắn gọn thì tổ tiên mười tám đời đều bị lôi ra hỏi thăm hết một lượt.

Giản Ngôn Chi luôn chú ý đến chuyện này, cô đọc bình luận trong Weibo của AK và các bài trên Tieba mà thấy hơi hoảng. Rõ ràng không phải là chuyện của mình nhưng lại cứ như đang chứng kiến chuyện của chính mình vậy.

Cô bắt đầu lo lắng sợ hãi, nếu công khai chuyện của anh và cô, thì liệu vị đại thần có cực đông fan girl nhà cô có gặp phải tình cảnh tương tự như này hay không.

Buổi chiều là trận đấu giữa DSG và ONT. Giản Ngôn Chi ra khỏi phòng tập múa định về phòng tắm rửa, sau đó thư thả làm ổ trong phòng ngủ xem họ thi đấu.

Nhưng còn chưa về đến phòng kí túc đã nhận được cuộc gọi của Tân Trinh Vận.

“Ngôn Chi hả, buổi chiều con có tiết không.”

“Dạ không ạ, sao thế bác.”

“Thế thì hay quá, hôm nay bác có nhờ người lấy cho bác hai vé xem trận đấu của A Uyên, bác cháu mình cùng nhau đi xem đi.”

Giản Ngôn Chi ngẩn người, “Dạ…”

“Con đi với bác nha, bác chưa đến tận nơi xem bao giờ, con đi chung với bác cho vui.”

Thực tế thì vì đặc thù công việc nên Giản Ngôn Chi cũng chưa đến tận nơi xem bao giờ, giờ Tân Trinh Vận nói vậy làm cô thấy phấn khích hẳn.

“Dạ được ạ, con về thay quần áo trước.”

“Được, nửa tiếng nữa bác sẽ đến trường của con đó, bác chờ con ở dưới lầu nha.”

Hôm nay Giản Ngôn Chi trang điểm rất nhạt, hơn nữa quần áo trên người còn cực kì đơn giản, áo thun trắng, quần jeans, giày đế bằng, thêm mũ và khẩu trang.

Tại nơi tổ chức trận đấu, người đông như mắc cửi, Giản Ngôn Chi ngồi trong xe đã nhìn thấy fan của DSG cầm theo bảng cổ vũ từ từ đi vào trong.

Đợi khi mọi người đã đi vào hết, Giản Ngôn Chi và Tân Trinh Vận mới xuống xe, sau đó nhanh chóng đi soát vé, cuối cùng đi qua đoàn người đang cực kì phấn khích kia đến chỗ ngồi phía dưới sân khấu.

Đúng là vé Tân Trinh Vận lấy có khác, hàng ghế đầu, đã thế góc nhìn cũng được chọn rất kĩ. Giản Ngôn Chi ngồi xuống xong là có thể bắt trọn vị trí của DSG trong tầm mắt, nếu họ bước ra sân khấu, chắc chắn là có thể thấy được cả từng biểu cảm trên khuôn mặt họ.

“Chờ hơn một tháng, rốt cuộc cũng đến trận của DSG rồi.” fan ngồi phía sau chụm vào trò chuyện với nhau, Giản Ngôn Chi chống cằm, nhàn rỗi không có gì làm nên lắng nghe người phía sau nói chuyện.

“Lâu rồi không được thấy Uyên thần, nhớ anh ấy chết mất thôi.”

“Tao nhớ anh chín của tao, hì hì hì.”

“Tụi mày bớt bớt đi, người ta đang mặn nồng với nhau lắm, còn cần tụi mày nhớ nhung à.”

“Ờ…tao thấy Uyên thần càng ngày càng giống trai thẳng, tụi mày có nhớ chuyện của tiểu Hồ Ly không, giờ vẫn có người đồn là Uyên thần đang quen tiểu Hồ Ly đấy còn gì.”

“Thế hồi trước còn có tin đồn Uyên thần với Giản Ngôn Chi yêu nhau đấy, bọn mày tin không? Đừng có để ý đến ba cái tin vịt đó nữa.”

“Cũng đúng, giới thể thao điện tử làm gì có tình yêu! Nhất là thể thao điện tử của Uyên thần nhà mình.”

……

Giản Ngôn Chi ho khan, lặng lẽ rụt người về. Dạ vâng, thể thao điện tử không có tình yêu, khi Uyên của mấy bạn còn ở trong giới thì chị nhất định sẽ kìm lòng lại!

Hai đội tiến ra sân khấu, Giản Ngôn Chi vừa nhìn đã thấy Hà Uyên đang đi ở giữa, anh mặc đồng phục giống như mọi người, gương mặt điển trai, có điều trông có vẻ còn chưa tỉnh ngủ.

Cơ mà mọi người đều đã quá quen với dáng vẻ này của anh rồi, ác ma ngủ say dưới vực sâu, lúc thi đấu khiến người ta vừa yêu vừa hận.

“Uyên thần! Á!!!!”

“Uyên thần nhìn qua bên này đi anh ơi!!!”

“Uyên thần cố lên!”

……

Giản Ngôn Chi thấy mình như kiểu vừa trúng thưởng vậy, ngồi trúng ngay chỗ hội fan của Hà Uyên, bên tai toàn là tiếng hò hét cổ vũ, cô chống đầu nhìn người trên sân khấu, trên khuôn mặt hơi bất lực là một tia sáng chỉ rực lên vì anh.

“A Uyên! Đấu cho tốt vào!” đột nhiên, tổng giám đốc Tân ngồi cạnh cũng hùa theo tiếng hét của các bạn nữ xung quanh, Giản Ngôn Chi ngớ người, ngạc nhiên không hề nhẹ.

Chỗ bọn cô ngồi rất gần với DSG nên họ rất dễ nghe thấy những tiếng hét như thế này. Có lẽ là vì nghe thấy giọng nói quen thuộc nên Hà Uyên ngước mặt lên nhìn xuống phía dưới.

Và thế là ánh mắt của Giản Ngôn Chi cứ thế mà giao nhau với anh, cô nhìn thấy một chút bất ngờ lóe lên trong mắt anh, tiếp đó là dáng vẻ cười như không cười.

Ánh mắt ấy, khiến cô bỗng dưng cảm thấy chột dạ.

Tuy rằng vì quay phim nên cả tháng trời không gặp mặt nhau, dù rằng sau khi hai người quyết định bắt đầu mối quan hệ trai gái thì cô không đến trụ sở thêm lần nào nữa, nhưng…cũng tại công việc quá bận, lại thêm vừa xong việc lại phải về trường thi cuối kì nữa mà, cô biết làm sao bây giờ!

Giản Ngôn Chi rén cực kì, sợ nếu anh cứ tiếp tục nhìn như thế sẽ bị người khác chú ý, vì thế lặng lẽ cúi đầu tránh né.

“Đm! Uyên thần đang nhìn tao kìa!”

“Có cái nịt ấy, anh ấy nhìn về phía tao thì có!”

“Á á á á, Uyên thần đẹp trai quá trời ơi!”

“Uyên thần đang cười hả bây?”

……

Giản Ngôn Chi kéo thấp mũ xuống, đợi cho bình luận viên huyên thuyên một tràng, rồi đợi tiếp cho máy quay quay từng tuyển thủ một.

Đợi đến khi vào phần cấm – chọn, rốt cuộc cô cũng có thể ngước đầu lên nhìn thẳng về phía Hà Uyên rồi.

Giờ anh không còn nhìn xuống hàng ghế khán giả nữa, ánh sáng từ màn hình chiếu lên gương mặt anh, bàn tay với đường gân rõ ràng đặt trên chuột, vừa di chuyển vừa nói với người bên cạnh.

Rất nhanh, hai đội đã BAN xong tướng, phía DSG chọn Jarvan, Evelynn, Corki, Kalista, Thresh.

Vào trận, ống kính tia ngay xuống đường dưới.

Lúc này, Kalista của Hà Uyên và Thresh của Giản Bác Dịch đang thong thả farm lính.

Đầu trận rất yên bình, mãi cho đến phút thứ 6 giây thứ 50, Corki của Mậu Mậu bất ngờ gank xuống dưới, Thresh của Giản Bác Dịch kéo trúng Kog’Maw phía bên kia buộc anh ta phải dùng Thanh Tẩy, cũng vào lúc này Hà Uyên tập trung hỏa lực, lấy được Chiến Công Đầu!

Khán giả hoan hô tưng bừng, Giản Ngôn Chi cũng hò hét theo.

Nhịp tim của cô tăng nhanh, đến tận nơi xem có khác, cảm giác hoàn toàn khác biệt, mới chỉ mạng đầu thôi cũng đủ khiến cô nhiệt huyết sôi trào rồi.

Sau khi có được mạng chiến công đầu, DSG đẩy nhanh nhịp độ trận đấu, so với sự chậm rãi thong thả lúc đầu trận, thế tiến công về sau với đầu tàu là Hà Uyên rõ ràng là dồn dập hơn hẳn.

Lúc này, ngay cả bình luận viên cũng nói đùa rằng, “Chắc là Uyên thần đang vội để đi giải quyết nỗi buồn đây mà.”

Khán giả phá lên cười, có điều về cuối trận, fan của ONT không tài nào cười nổi nữa. Hà Uyên tấn công quá mạnh mẽ, bốn người còn lại thì phối hợp cực kì ăn ý mở đường làm rào chắn cho anh, một đường thẳng tiến, thế như chẻ tre.

Phút 30 giây 09, trong rừng địch, Giản Bác Dịch là người đầu tiên bị hạ gục, sau đó Hàng Văn Kiệt cũng lên bảng theo. Nhưng ba người còn lại của DSG lại nhanh chóng xử gọn được hai người của đối phương, cuối cùng Mậu Mậu và Hà Uyên cùng nhau truy cùng giết tận Orianna và Cho’Gath phía bên kia rồi tiễn họ lên bảng đếm số ở trước nhà lính.

2 đổi 4, một pha đẩy cuối cùng phá hủy nhà chính của đối thủ!

ONT là một đội mạnh, nhưng hôm nay chỉ mới 30 phút mà nhà chính đã nổ, điều này khiến mọi người đều hết sức ngỡ ngàng.

Sau cùng có người đùa rằng, lúc Uyên thần đang vội để đi tiểu thì không nhờn được đâu!

“Thắng rồi!!!” trên màn hình lớn, nhà chính phát nổ, Giản Ngôn Chi nhảy bật dậy khỏi ghế, cô nhìn người trên sân khấu, tâm trạng phấn khích khó diễn tả bằng lời. Các fan ở đằng sau cô cũng không chịu kém cạnh, người nào người nấy đều hét đến khản cả cổ.

Tất nhiên, vào lúc vừa vui vừa loạn như thế này, không ai ở hiện trường chú ý đến cô gái mặc áo thun trắng đeo khẩu trang đang phấn khích ở khu vực chỗ ngồi của DSG cả, càng không có ai chú ý đến việc Hà Uyên đứng dậy, đi sang bắt tay đối thủ mà mắt lại cứ nhìn cô gái mặc áo thun trắng đó, trong con ngươi còn ngập tràn ý cười cả.

———————-

Hậu trường, Hà Uyên, Giản Bác Dịch và những người khác bị một nhóm fan nữ vây lại xin chữ kí.

Giản Ngôn Chi và Tân Trinh Vận đến thì nhìn thấy cảnh tượng ‘vô cùng chói mắt’ này.

“Ngôn Chi, con đừng lo, A Uyên nhà mình không hề nhìn gì đến mấy cô gái đó.” Tân Trinh Vận vỗ vỗ tay cô, giọng chắc nịch.

Giản Ngôn Chi cười cười, đang định nói cô không hề lo lắng gì về chuyện này thì nhìn thấy người đàn ông bắt mắt giữa đám đông kia đột nhiên nhìn về phía này.

Anh dừng bút, ánh mắt tập trung về phía cô, các fan đang chờ anh kí tên tất nhiên cũng theo đó mà nhìn sang đây.

Tân Trinh Vận phản ứng mau lẹ, lập tức bước lên chắn trước người Giản Ngôn Chi.

Một người phụ nữ mạnh mẽ và khí thế.

Các fan tò mò nhìn vài cái rồi lại tiếp tục với việc xin chữ kí.

Giản Ngôn Chi thò đầu ra từ sau vai của Tân Trinh Vận, Hà Uyên lại liếc nhìn về phía này, cái tay đang kí tên không còn dừng lại nữa.

Giản Ngôn Chi mím môi, kéo Tân Trinh Vận vào một góc, “bác ơi, con thấy anh ấy vẫn còn đang bận, hay là mình ra ngoài thôi.”

Tân Trinh Vận cũng lo cô sẽ bị mấy người kia phát hiện ra nên nghĩ nghĩ rồi nói, “vậy cũng được.”

Hai người đang định đi thì có một người bất thình lình xuất hiện.

Giản Ngôn Chi giật bắn mình, còn chưa kịp phản ứng thì người đó đã cầm tay kéo cô đi rồi.

“Này——”

Tân Trinh Vận nhìn dáng vẻ vội vã của con trai, cười hề hề, “thằng khỉ này, làm mẹ giật cả mình.”

Chẳng bao lâu sau, có vài cô gái từ chỗ kí tên vừa nãy chạy theo tới đây, “ủa, Uyên thần đâu mất rồi?”

“Ai biết đâu, lúc nãy tự dưng bỏ đi mất tiêu.”

Một cô gái nhìn thấy Tân Trinh Vận, tiện thể hỏi, “bác ơi, bác có nhìn thấy Uyên thần của bọn cháu đi về phía nào không?”

Tân Trinh Vận đánh giá cô gái này một lượt rồi nói, “Uyên thần của các cháu ấy hả, có phải là cái cậu vừa cao vừa đẹp trai không.”

“Vâng vâng vâng!” hội fan nữ gật đầu như gà mổ thóc.

Tân Trinh Vận “ồ” một tiếng, chỉ về hướng ngược lại, “bác thấy cậu ấy đi một mình về phía đó.”

“À! Cảm ơn bác nhiều ạ!”

===Dải phân cách===

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả: anh giai, anh vội đi tiểu thật hả? Đánhgì ghê dị?
Đội trưởng: Vội, vội đi gặp đại minh tinh nhà tôi, ôm cô ấy vào lòng rồi hôn mộttrận cho đã.
Tác giả (mặt lạnh lùng): OK, anh lượn ra chỗ khác dùm tui.
Đội trưởng: Mẹ, mẹ chặn lại giúp con!
Tổng giám đốc Tân: Chuyện nhỏ, con giai, con cứ yên tâm đi đi &%$#@

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN