Gả Cho Nhiếp Chính Vương - Chương 2: Hồi Phủ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Gả Cho Nhiếp Chính Vương


Chương 2: Hồi Phủ


Tiết Vân Chu bị đả kích nặng nề, ánh mắt từ trên xà nhà quay qua nhìn Trần tổng quản: “Haha…!Ta? Xuất giá? Gả cho Nhiếp chính vương?”
Trần tổng quản mơ hồ cảm thấy tiếng cười này lộ ra vẻ cổ quái không thể nói rõ, cho rằng y vui mừng tới mức không nói lên lời, vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, đây chính là chuyện vui của Trung Nghĩa Hầu phủ chúng ta.

Hầu gia dặn dò lão nô nhanh chóng đón Đại công tử trở về, Hầu gia vẫn luôn nhớ mong Đại công tử…”
Thanh âm của Trần tổng quản lúc gần lúc xa, trong đầu Tiết Vân Chu hiện ra mấy chữ to đùng: Ta – xuất giá – gả cho Nhiếp chính vương!!!
Khang thị thấy ánh mắt y đờ đẫn, lo lắng kéo tay áo y.

Tiết Vân Chu nửa ngày mới hoàn hồn, liền cho nàng một ánh mắt trấn an.

Y đối với Hầu gia trong miệng Trần tổng quản thật sự không có tí thiện cảm nào.

Không nói đến việc hắn tại sao bỏ vợ bỏ con, chỉ nhìn vào trình độ lật lọng của Trần tổng quản y liền sinh ra ác cảm với Trung Nghĩa Hầu phủ.

Hơn nữa trở về còn trở thành quân cờ thành thân với một Nhiếp chính vương chưa từng gặp mặt, nghĩ thôi cũng cảm thấy rét lạnh.

Trần tổng quản còn lải nhải Trung Nghĩa hầu đối với y tình cảm thân thiết quan tâm chăm sóc đến mức nào, Tiết Vân Chu đã không còn kiên nhẫn nghe, nghiêng đầu thấy sắc mặt Khang thị khó coi, tựa như sẽ té xỉu ngay lập tức, ngoài cười nhưng trong không cười với Trần tổng quản: “Đa tạ Hầu gia mong nhớ, nhưng việc hôn nhân này tới đột ngột quá, ta vẫn chưa chuẩn bị, hôm nay không thể trở về cùng ngươi.

Hơn nữa ta còn đang định tham gia thi Hương…”
Trần tổng quản ban đầu còn cảm thấy cử chỉ hành vi của Tiết Vân Chu không giống bình thường, bây giờ nghe y nói vậy càng cảm thấy kinh ngạc hơn: “Lần trước không phải Đại công tử đã đáp ứng với Hầu gia sao? Tại sao vẫn chưa chuẩn bị gì cả? Hơn nữa còn thi Hương…!Gả vào Vương phủ, tất nhiên không thể tham gia.”
Khang thị hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn Tiết Vân Chu, thần sắc có vài phần bi thương: “Vân Chu, con đã gặp Hầu gia rồi sao?”
“Con…” Tiết Vân Chu không hiểu ra sao.

Khang thị thấy vẻ mặt y lộ ra do dự, đau lòng cầm lấy cổ tay y: “Thanh danh của Nhiếp chính vương không phải con chưa từng nghe qua, con sao có thể gả qua đó? Hầu gia đã nói với con cái gì? Hay là hắn ta ép con? Sao con lại đồng ý với hắn?”
“Phu nhân, chuyện này thật sự không thể trách đại công tử, càng không thể trách Hầu gia.” Trần tổng quản thấp giọng nói, sợ ngươi khác nghe thấy, “Là Nhiếp chính vương nhìn trúng đại công tử, muốn đại công tử phải gả qua đó.

Nếu không phải đại công tử là người Trung Nghĩa Hầu phủ, sợ là tam môi lục sính* cũng không có, trực tiếp bị ép gả qua làm thiếp rồi.”
*三媒六聘 (Sān méi liù pìn): Tam môi lục sính, hay còn gọi là Tam thư lục lễ, theo nghi thức truyền thống của người Trung Quốc cần có khi nam nữ kết hôn.

Làm thiếp…!Tiết Vân Chu cảm thấy toàn thân nổi da gà, nhịn không được run rẩy.

“Con sao vậy?” Khang thị lo lắng nhìn y.

“Không có việc gì.” Tiết Vân Chu nhếch miệng, yên lặng nói thêm trong lòng: chỉ là cảm thán thế giới này thật kì diệu.

Trần tổng quản lại cười nói: “Đại công tử, xe ngựa đã chờ bên ngoài, khi nào chúng ta lên đường?”
“Được rồi, ta còn có chút việc, ngày mai ngươi lại đến đi.”
Tiết Vân Chu sai sử đến tự nhiên, làm trong lòng Trần tổng quản lại kinh ngạc, thầm nghĩ trước đây Đại công tử tối ngày chờ mong được quay về Hầu phủ, thậm chí không có thể diện đến nỗi đối mặt với hạ nhân Hầu phủ cũng khúm núm vâng dạ, sao đột nhiên hôm nay lại có khí phách như vậy? Chẳng lẽ y tự tin rằng gả cho Nhiếp chính vương liền được sủng ái? Nghe nói Nhiếp chính vương và y mới chỉ có duyên gặp mặt một lần, hay là bọn họ đã lén tiếp xúc không ít?
Trần tổng quản rối rắm nghĩ, lại càng không dám chậm trễ, thấy Tiết Vân Chu kiên trì không chịu trở về, đành phải cung kính đáp ứng, lại nịnh nọt thêm vài câu rồi xoay người đi về.

Người vừa mới đi, bà thím giết heo cách vách đã bước qua đây, đưa cho Khang thị hai cái chân giò heo: “Này, Vân Chu không phải suýt chút nữa bị đánh chết sao, lấy chân giò này nấu canh bồi bổ cho y.”
Khang thị không thèm để ý lời nói của bà ta, cười cám ơn một tiếng: “Vẫn để mọi người phải chăm sóc, thật ngại quá.

Bộ quần áo này là ta làm, ngươi cầm về mà mặc, ngồi xuống trước đã.”
Bà thím giết heo liền cười tươi như hoa, hào phóng nói: “Hàng xóm với nhau cả mà, hôm nay ta giúp ngươi, ngày mai ngươi giúp lại ta, có qua có lại thôi, không cần khách sáo.”
Tiết Vân Chu cảm thấy bà thím này rất có ý tứ, nhịn không được nhìn bà ta một cái.

Bà thím giết heo bày ra bộ dáng hóng chuyện, nhìn ra ngoài cửa sổ bĩu môi: “Người vừa tới là ai vậy?”
“Thím đoán thử xem.” Tiết Vân Chu không chút để ý lên tiếng, cũng không muốn cùng bà ta nói chuyện, ngồi xuống ghế bên cạnh, gõ gõ tay lên mặt bàn bắt đầu suy ngẫm tính khả thi của việc đào hôn.

Lúc này bà thím giết heo đã không còn bận tâm bộ dáng cử chỉ khác nhau một trời một vực so với ngày thường của y, khua tay múa chân hưng trí bừng bừng: “Ta thấy hắn rất giống người nhà giàu, cách ăn mặc kia chú trọng thật sự.

Còn có xe ngựa dừng bên ngoài, không chỉ quý khí mà còn có bảy tám gã sai vặt đứng bảo vệ.

Đây là kinh thành, quan lớn quý tộc rất nhiều, tuy rằng ta chỉ là một người giết heo nhưng ta cũng có hiểu biết.

Nhóm quý nhân bọn họ đều thích treo bảng tên trên xe ngựa: Trương phủ, Lý phủ, Thượng thư phủ, Thừa tướng phủ,…!để tránh đụng mặt nhau.

Tiếc là ta không biết chữ, nếu không ta nhìn bảng hiệu một chút là biết của nhà ai rồi…”
Tiết Vân Chu vẫn còn rơi vào trầm tư, nghe lời nói của bà ta như nước đổ lá khoai, vào tai này ra tai kia.

Bà thím giết heo nói một hồi không thấy ai đáp lại, cảm thấy không thú vị, con ngươi chuyển chuyển, lại gần thấp giọng nói: “Ah, người kia với mẫu thân ngươi thân nhau lắm sao?”
Khang thị vừa vặn đi từ trong phòng ra, nghe thấy lời này nhất thời xấu hổ: “Nói bậy bạ gì đó?”
Bà thím giết heo ngượng ngùng nhận lấy y phục trên tay nàng, vẫn ngoảnh đầu lại nói: “Xiêm y này rất đẹp, tay nghề của ngươi tốt thật đó, làm tú nương cho nhà giàu cũng không phải không thể.”
Khang thị mất tự nhiên cười cười: “Chỉ là kế sinh nhai thôi.”
Bà thím giết heo đối với xiêm y yêu thích không buông, khen thêm vài câu mới thỏa mãn mà đi về.

Khang thị khẽ thở dài, lặng lẽ rửa sạch chân giò, sau đó bắt đầu nhặt rau, trong phòng nhất thời im lặng như tờ.

Tiết Vân Chu cuối cùng cũng hoàn hồn, thấy tâm tình nàng suy sụp, đến gần muốn giúp đỡ lại bị đẩy ra, vội cười cười lấy lòng: “Nương, người không vui sao?”
“Không có, quân tử xa nhà bếp, đây không phải là việc con nên làm.”
Tiết Vân Chu giành lấy đồ ăn từ trong tay nàng: “Cái gì mà quân tử với không quân tử, đều là do người đọc sách muốn nhàn hạ lười biếng mới nói, người mới nên tránh xa nhà bếp đó, là con không hiểu chuyện để nương phải làm việc vất vả, sau này con sẽ để người hưởng phúc.”
Khang thị cũng không phải người cổ hủ, y vui vẻ vậy để y làm đi.

Nhưng nhìn thấy động tác y thành thục lại kinh ngạc, nhịn không được hỏi: “Con học được mấy thứ này lúc nào vậy?”
Tiết Vân Chu dừng một chút, nói sang chuyện khác: “Nương, con không muốn gả cho Nhiếp chính vương, chúng ta có thể rời kinh thành không?”
Khang thị vẫn đang chăm chú nhìn y, nghe đến đây thở dài: “Nếu con đã không muốn, vì sao lúc trước lại đồng ý? Nhiếp chính vương tàn bạo háo sắc, còn có tiếng khắc thê.

Lúc trước có vài mối hôn sự đều thất bại, tiểu thiếp ở hậu viện nghe nói cũng chết vài người.

Về phần tại sao lại chết, chết như thế nào người ngoài mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng đồn đại rất khó nghe.

Hắn coi trọng con cũng chẳng phải chuyện gì tốt cả.”
“…” Tay Tiết Vân Chu run lên, suýt nữa ném đồ ăn mới lựa chọn xong ném hết lên tường, cố gắng kiềm chế mới không chửi lên hai chữ “cặn bã”.

Y vốn dĩ không định theo thân phận thực sự của nguyên chủ để diễn kịch, cũng lười đoán tính cách của nguyên chủ như thế nào, nhưng lúc này hắn thật sự cực kì tò mò đối với tính cách của “Tiết Vân Chu”.

Hắn là người não tàn đến thế nào mà lại đồng ý gả cho một tên cặn bã như thế kia??
Tiết Vân Chu một đêm ngủ không ngon, đây là thời đại mà hoàng quyền là cao nhất, muốn chống lại một vương gia quả thực là tìm đường chết, huống chi là một người quyền lực tối cao như Nhiếp chính vương.

Một khi y và nương mang theo vàng bạc châu báu trốn đi, chờ y phía sau chính là sự đuổi giết của hoàng tộc và Trung Nghĩa Hầu phủ.

Y không tin người cha ở Hầu phủ kia sẽ nhân từ với y, cũng không muốn Khang thị vì mình mà phải sống lang thang đầu đường xó chợ, tuy rằng như vậy có thể sẽ làm Khang thị vui hơn.

Hơn nữa theo y được biết, bây giờ thời thế hỗn loạn, phía nam còn nổi lên mấy cuộc khởi nghĩa nông dân.

Để Khang thị phải cùng với lưu dân chạy nạn, lỡ đâu mình không chăm sóc tốt thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Đào hôn tuyệt đối không được, vậy chỉ có thể nhận mệnh gả qua đó sao?
Tiết Vân Chu lăn qua lăn lại trên ván giường cứng nhắc cả đêm, cuối cùng quyết định đi bước nào tính bước đó, ngày thứ hai ngoan ngoãn cùng Trần tổng quản đi trong ánh mắt lo lắng của Khang thị.

Tuy nói thanh danh Nhiếp chính vương không tốt, nhưng có quyền thế địa vị làm chỗ dựa, không ai dám coi thường y.

Tiết Vân Chu dù sao cũng là Vương phi tương lai của Nhiếp chính vương phủ, chỉ cần không bị hại chết, thì mãi mãi là đối tượng được hùa theo nịnh nọt.

Từ lúc bắt đầu vào cửa lớn, ai gặp mặt y cũng thêm vài phần cung kính, tựa như y chính là trưởng tử được Hầu phủ coi trọng chứ không phải là đứa con vợ cả từng bị đuổi ra ngoài.

Chưởng quản hiện giờ của Hầu phủ là Quý thị, con gái của Quý tướng quân, Tiết Vân Chu vừa bước vào đã bị đưa qua chỗ nàng thỉnh an.

Quý thị có lẽ được bảo dưỡng không tồi, nhìn qua so với Khang thị trẻ hơn nhiều, tiếc là khuôn mặt phổ thông như người qua đường, nếu không phải ăn mặc hoa lệ, trang điểm tinh tế thì lẫn vào người trên đường cũng chưa chắc đã nhận ra.

Tiết Vân Chu cùng nàng nói chuyện nửa ngày, lúc rời đi vẫn chưa nhớ rõ dung mạo của nàng.

Chạng vạng tối, Trung Nghĩa hầu Tiết Trùng trở về, gọi Tiết Vân Chu đến thư phòng, thấy động tác y hành lễ có chút không tự nhiên, sắc mặt lại vô cùng ung dung, không khỏi nhìn thêm vài lần.

Tiết vân chu đối mặt với ánh mắt đánh giá của hắn vẫn nhàn nhạt cười.

Tiết Trùng nhíu nhíu mày, rất nhanh thần sắc đã dịu lại, ôn hòa nói: “Ngày mai đi xem đồ cưới của ngươi đi, cha sẽ không bạc đãi ngươi, những thứ này sau này sẽ là của ngươi, nếu còn thiếu cái gì cứ nói với mẫu thân ngươi.” Mẫu thân ở đây hiển nhiên là Quý thị.

Tiết Vân Chu cung kính đáp, trong lòng bắt đầu có ý đồ với chỗ đồ cưới này.

Suy cho cùng thì y hiện giờ chỉ có hai bàn tay trắng, tự dưng được thêm một phần sản nghiệp tất nhiên làm y phấn chấn lên.

Tiết Trùng lại nhỏ nhẹ quan tâm vài câu, sau đó lấy trong ống tay áo ra một bình sứ nhỏ đưa đến trước mặt y, thấp giọng nói: “Cẩn thận hành động.”
Trong lòng Tiết Vân Chu lộp bộp một tiếng, vô thức đưa tay đón lấy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bình sứ, hận không thể đâm một lỗ thủng xem bên trong rốt cuộc là thứ gì.

Loại cảm giác này thật sự kinh khủng, hết chuyện ngoài ý muốn này đến chuyện khác, làm y rối rắm không biết phải làm sao.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc kia của Tiết Trùng, câu nói thần thần bí bí kia hiển nhiên là kiểu: trời biết đất biết ta biết ngươi biết.

Y sao có thể ngu ngốc đến mức trực tiếp hỏi ra bên trong chứa cái gì được.

Tiết Vân Chu tâm tư vừa động, lập tức bày ra bộ dáng chần chừ, nhìn vào người cha rẻ tiền trước mặt, muốn nói lại thôi.

Tiết Trùng trấn an vỗ cánh tay y: “Nhiếp chính vương đã coi trọng con rồi, đêm đại hỷ nhất định sẽ buông lỏng cảnh giác, con cứ xem xét tình tình rồi hành động, quan trọng nhất vẫn là an toàn của bản thân.

Con vì ta làm nhiều việc như vậy, ta tất nhiên biết con hiếu thuận, sẽ không bạc đãi con.

Tiết Vân Chu rất muốn làm bộ cảm động rớt nước mắt, nhưng không thể biểu lộ bất thường, đành phải nghiêm túc gật đầu: “Cha yên tâm, ta hiểu.” Đồng thời trong lòng dựng hai ngón giữa.

“Ta đương nhiên là yên tâm.” Tiết Trùng ha hả cười, sau đó lập tức chuyển chủ đề: “Đúng rồi, gần đây mẫu thân con sao rồi?”
Tiết Vân Chu kinh ngạc, lẽ nào hắn vẫn còn nghĩ đến vợ trước sao?
“Mẫu thân mọi thứ đều tốt.”
“Vậy à…” Tiết Trùng dường như không vừa lòng với câu trả lời này, rũ mắt im lặng trong nháy mắt, chậm rãi nói: “Trước mắt việc hôn nhân vẫn quan trọng nhất, mẫu thân con bên kia không vội, từ từ rồi tính tiếp.

Từ từ rồi tính tiếp? Tính cái qq gì á?
Tiết Vân Chu cảm thấy lần xuyên không này thật sự quá đau lòng rồi.

– ——————-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: không cần lo lắng, tuy rằng Nhị ca còn chưa thấy mặt mũi đâu nhưng đã xuất hiện rồi đóa..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN