Vì Ngày Hoa Nở
Chương 25
Cảm nhận được Hoa Nhung Châu nắm tay mình ngày càng chặt, ta đang định nhắc nhở thì hắn nói: “Ta đi theo tiểu thư, trước nay chưa từng vì vinh hoa phú
quý. Vì vậy, cho dù sau này tiểu thư có đuổi ta đi, ta cũng sẽ không đi. “
Ta cúi đầu mỉm cười, trong lòng u sầu, bất giác nói: “Ngươi nói xem, nếu con đường phía trước tiền đồ không rõ, khó khăn nghìn trùng, ai nấy đều bảo ta dừng
lại, vậy ta nên đi tiếp, hay đổi con đường khác đây?”
Hoa Nhung Châu ngơ ngác nhìn ta, ta không khỏi nói: “Ta nói với ngươi những chuyện này làm gì nhỉ?”
Nhưng Hoa Nhung Châu nghiêm túc nói: “Nếu đã là tiền đồ không rõ, tốt nhất hãy kịp thời dừng lại.”
Ta sững sờ nhìn Hoa Nhung Châu, hắn cười nói: “Ta không muốn tiểu thư chịu khổ mới nói vậy, nhưng vì tiểu thư, dù có thịt nát xương tan, ta cũng sẽ không
ngoảnh đầu nhìn lại.”
Đây là lần đầu tiên hắn thẳng thắn bày tỏ sự kiên quyết của mình như vậy, ta thở dài rồi mỉm cười.
Sau khi ở phủ vài ngày, tất cả các cửa hàng đều đã thế chấp hết, tiền dành dụm được cũng tăng lên, lúc này ta mới tiến cung.
Ta đi cầu kiến Trọng Khê Ngọ, nhưng bị Cao công công ngoài cửa ngăn lại, nói rằng hắn đang bận, không tiện gặp người khác.
Ta không vội nên cứ đợi ở cửa, những cung nữ trong cung điện nhìn ta với những biểu cảm khác nhau, sắc mặt ta vẫn không đổi, chỉ có Cao công công gấp đến
nỗi mặt tái nhợt.
Chưa đầy nửa giờ, Trọng Khê Ngọ tức giận xông ra, ta chưa kịp nói gì đã bị hắn kéo vào trong điện. Hắn đóng sầm cửa lại, Cao công công và những người khác
bị ngăn cách bên ngoài.
Hắn giơ tay ấn ta vào cửa, giờ ta mới phát hiện mình chỉ cao đến cằm hắn, hiếm khi kề sát hắn thế này, hai chúng ta dường như gần trong gang tấc. Nói đến lần
trước, đứng sát nhau chỉ vì hắn đỡ canh giải rượu cho ta, nhưng lúc đó ta luống cuống tay chân, làm gì nghĩ được chuyện nào khác.
Nhớ lại chuyện ngu ngốc của mình, còn chưa kịp cười, đã nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi của hắn: “Nàng đúng là… hỗn xược, biết chắc ta không nỡ bỏ
mặc nàng, để nàng bị người khác chỉ trỏ, nên mới cố chấp đứng ở cửa của ta mãi không chịu đi.”
Vì cách nhau quá gần, ta có thể cảm nhận được hơi thở của hắn vờn trên đỉnh đầu khi hắn nói, ta giơ tay cố đẩy hắn nhưng không tài nào đẩy được.
Ta nhìn áo bào màu vàng sáng chói cách mình rất gần, mở miệng: “Hoàng thượng, người cách ta gần quá rồi thì phải?”
Giọng nói của hắn không chút cảm xúc: “Nàng lại muốn đẩy ta ra nữa sao?”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn hơi mất tự nhiên, có lẽ hắn không lường trước hành động của ta. Chính vì bọn ta cách quá gần, nên lúc ta ngẩng đầu lên môi ta
gần như chạm vào cằm hắn.
Cuối cùng hắn vẫn buông tay, phất tay một cái rồi lui về sau vài bước: “Nói đi, hôm nay nàng đến đây làm gì? Hay là vẫn muốn cầu xin cho thị vệ của nàng?”
“Không.” Ta nói, lấy một lá thư từ tay mình ra: “Ta đến đây để làm một thỏa thuận với hoàng thượng.”
Trọng Khê Ngọ nhướng mày nhìn ta, ta bước lại gần vài bước, duỗi tay đưa bức thư, lúc Trọng Khê Ngọ cầm lấy rồi mở ra, khuôn mặt hắn không còn tức giận
nữa, ánh mắt run run nhìn ta: “Ai đưa nó cho nàng?”
“Nếu hoàng thượng bằng lòng tha cho thị vệ của ta, ta có thể coi như chưa đọc bức thư này, những gì đã nói trước kia cũng xem như không có, từ nay ta sẽ
không truy cứu chuyện Hoa Thâm nữa, mọi chuyện sẽ để… hoàng thượng xử lí.” Ta đáp.
Mãi lâu sau không thấy hắn trả lời, ta ngẩng đầu, thấy hắn đang nhìn ta, ánh mắt tối sầm: “Nàng tin những gì bức thư này viết, thế mà vẫn dùng nó làm giao
dịch, tên thị vệ đó quan trọng đến vậy sao?”
“Không phải quan trọng hay không, mà là bên cạnh ta không còn được mấy người có thể đối xử chân thành với ta, vì vậy người đối xử tốt với ta thì ta trân
trọng hơn, chỉ có vậy.” Ta nói.
“Vậy còn ta thì sao? Ta đối xử với nàng thế nào… chẳng lẽ trước giờ nàng chưa từng nhìn thấy sao?” Hắn bước đến gần, ta lùi lại một bước.
“Ta nhìn thấy thì sao? Không phải trong lòng hoàng thượng vĩnh viễn luôn có chuyện quan trọng hơn sao?” Ta cười đáp.
“Ta chỉ là……”
“Hoàng thượng không cần giải thích với ta, hôm nay ta đến không phải vì những chuyện này.” Ta ngắt lời hắn.
Ta thấy ngón tay đang cầm lá thư của Trọng Khê Ngọ đã trở nên trắng bệch, sau đó nghe thấy giọng nói của hắn: “Chuyện tên thị vệ đó của nàng trước đây
từng hại người, nàng chỉ cần nói tha là tha sao?”
Ta cúi đầu nói: “Chuyện của Hoa Nhung Châu, hắn đúng thật có lỗi, nhưng không đến mức bắt hắn phải đền mạng. Lúc nhỏ hắn đã phải chịu nhiều khổ cực,
gặp chuyện khó vẹn toàn là điều bình thường. Lão phú thương họ Lý đó đã hại không biết bao nhiêu đứa trẻ, người nhà hắn cũng chưa bao giờ yêu cầu Hoa
Nhung Châu phải đền mạng, hoàng thượng hà tất phải ép họ tới?”
“Còn nhỏ? Đúng là hắn nói gì nàng cũng tin.” Giọng Trọng Khê Ngọ đầy mỉa mai: “Tuổi còn nhỏ thì không cần phải chịu trách nhiệm về những việc đã làm sao?
Dù tên họ Lý đó có chết cũng khồn hết tội, nhưng trong tay Tề Nhung Châu đâu chỉ giết có một mạng người.”
“Ý của hoàng thượng là mọi người phải chịu trách nhiệm cho những gì họ đã làm sao?” Ta ngước nhìn hắn.
Trọng Khê Ngọ nhếch mép không nói gì, lúc này nghĩ lại thấy hơi buồn cười: “Thích Quý phi sai người giết ta, kết quả lại giết chết huynh trưởng của ta. Nếu
hoàng thượng thật sự một lòng hướng đến công bằng lẽ phải, vậy tại sao lại trấn áp chuyện này, không cho ta biết? Tại sao người quyền quý giết người thì
được xem xét, còn thường dân giết người chỉ có con đường đền mạng? “
Rốt cuộc ta đã vạch trần khúc mắt giữa bọn ta, để lộ ra vết sẹo mà đối phương kiêng kị. Bức thư mà Mục Dao đưa cho ta… chính là bức thư hắn đang giữ bây
giờ, bên trong tra ra được hắc y nhân hôm đó là do Thích gia chỉ thị.
Vì ngày hoa nở – Chương 25(25)
Hắn… vẫn luôn biết Thích quý phi là một trong những người đứng sau chuyện ngọ yến Trung thu, nhưng hắn vẫn nhiều lần ngăn cản ta gặp Thích quý phi. Ta
biết chắc chắn hắn có nguyên nhân, nhưng hắn muốn cân bằng, muốn giữ lại Thích quý phi, lại muốn che giấu ta, vậy dựa vào đâu mà muốn Hoa Nhung Châu
xử theo tội?
“Có lúc ta thực sự hy vọng nàng có thể ngu ngốc một chút.” Trọng Khê Ngọ nói, không hề phản bác: “Thích gia sẽ phải trả giá xứng đáng. Ta cam đoan với
nàng, nhưng không phải bây giờ.”
Ta biết Thích gia nắm binh quyền, muốn để họ ngã ngựa không phải chuyện một sớm một chiều. Ta cũng biết mỗi nữ tử trong hậu cung đều có lí do cho sự tồn
tại của riêng mình, vì vậy không thể dễ dàng động đến. Ta biết người đứng trên cao không dễ dàng gì, mọi chuyện không thể chỉ dựa vào tình cảm của mình để
giải quyết.
Nhưng mà biết… không có nghĩa là có thể hiểu cho, mà công bằng bị trì hoãn, thì có khác gì là không đến.
“Hoàng thượng ở trên vạn người, không thể xử lý công bằng mọi chuyện, cho nên…” Ta quỳ xuống, nói: “Phàm là con người thì đều ích kỷ, nếu hoàng thượng
tha cho Tề Nhung Châu, ta sẽ thuyết phục phụ thân từ quan hồi hương, vĩnh viễn không trở lại kinh thành truy cứu những chuyện này nữa.”
“Nàng muốn rời đi?” Trọng Khê Ngọ từ từ ngồi xuống trước mặt ta.
“Đúng vậy, một mạng của Tề Nhung Châu, đổi lấy việc ta và Thích Quý phi bỏ qua chuyện cũ và phụ thân từ quan hồi hương.”
Hoa Thâm đã làm nhiều điều ác, nhưng ta chưa từng bàng quan nhìn Mục Dao hãm hại hắn. Khi biết chân tướng hắn bị hại, ta cũng đã từng nghĩ, bằng mọi giá
phải khiến Thích Quý Phi đền mạng, suy nghĩ này ta cũng nói rõ trước mặt nhiều người.
Bởi vì ta biết, thế giới này không công bằng, giết người đền mạng chỉ xảy ra với kẻ không quyền không lực. Vì ta biết ở đây, tình cảm con người vượt lên trên cả
pháp luật.
Hoa Nhung Châu đã trải qua vô số hiểm nguy để bảo vệ ta, hắn đối xử chân thành với ta, làm sao ta có thể trách hắn? Trái tim con người bằng xương bằng thịt,
nước chảy còn mòn được đá. Từ khi gặp hắn tới nay, hắn đối đãi với ta như thế nào, trong lòng ta tự biết rõ, cho nên, nếu thế giới này vốn dĩ đã không công
bằng, ta hà tất phải khoan dung người ngoài, hà khắc bản thân chứ? Hắn chưa bao giờ chủ động giết người vô tội, và pháp luật cũng chưa bao giờ có thể áp
dụng được trong tất cả mọi tình huống.
“Ta đã từng nói sẽ không dò xét nàng, nhưng nàng chưa bao giờ tin.”
Trọng Khê Ngọ đứng dậy, cười một tiếng, nhưng tiếng cười kia khiến tim ta đau đến tê dại.
“Đành vậy, nếu đã như vậy, ta sẽ không uổng phí tâm tư nữa, nhưng… mọi chuyện đều có thể theo ý nàng, duy nhất chuyện nàng muốn rời đi… tuyệt đối không
thể.”
Giọng nói của Trọng Khê Ngọ mang theo chút lạnh lùng truyền đến, ta ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của hắn, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Dù hắn luôn
tỏ ra dịu dàng nhã nhặn, nhưng hắn là đế vương, còn là huynh đệ ruột của Trọng Dạ Lan, trong xương cốt vẫn không thể che giấu sự khốc liệt của hoàng thất.
“Hoàng thượng có ý gì?” Ta không khỏi siết chặt bàn tay.
Hắn không nói gì mà đi về phía thư án, một lúc sau quay lại ném một cái hộp nhỏ về phía ta, trong lòng ta dấy lên nghi hoặc, khi vươn tay mở ra, cả người ta
như rơi vào hầm băng.
Đây là tất cả chứng cứ phạm tội của Hoa Tương mà ta đã tìm được trước đây.
Những thứ bị ta lật qua vô số lần, ta đương nhiên quen thuộc, vì vậy không cần phải nhìn kỹ hơn.
“Ngân Hạnh là người của ngươi.”
Đây là một câu khẳng định.
Trọng Khê Ngọ im lặng, trong lòng ta chợt có chút thê lương: “Mới vừa rồi người còn nói ta không tin người, thế nhưng lại gài một người như vậy bên cạnh ta.”
Từ trước đến nay ta luôn đề phòng cánh giác, không dễ gì tin tưởng người khác, vì vậy những người có thể tiếp cận bàn trang điểm của ta chỉ có Thiên Chỉ và
Ngân Hạnh. Có rất nhiều hộp trang sức trên bàn, người thường sẽ không lục tìm ở đó.
Trước khi hòa ly, lần nào Ngân Hạnh đưa ta đi đâu cũng đúng lúc bắt gặp Trọng Dạ Lan và Mục Dao ở với nhau. Ta ra ngoài lần nào cũng bị Trọng Khê Ngọ tìm
thấy. Ta cũng cảm thấy kì lạ, nhưng không bao giờ để ý đến.
Thực sự là một nước… nước cờ khiến người ta bất ngờ, khiến ta như rơi vào động băng.
“Ta biết dù bây giờ ta có nói gì, nàng cũng sẽ không tin nữa, nhưng nàng và Hoa Tương muốn rời kinh dễ dàng như vậy, đây là chuyện không thể.” Trọng Khê
Ngọ nói.
“Cũng đúng, những tội danh chồng chất này cộng lại cũng đáng tội tru di cửu tộc, chi bằng hoàng thượng ban chết cho ta đi.”
Trọng Khê Ngọ đi tới bên cạnh ta, vươn tay đỡ ta lên: “Nàng biết rõ tâm tư của ta, tại sao còn nói ra những lời này để xỏ xuyên ta?”
“Ta biết tâm tư người?” Ta nhìn hắn như thể lần đầu tiên gặp gỡ: “Trọng Khê Ngọ, trước nay ta chưa từng nhìn thấu tâm tư của người.”
Trọng Khê Ngọ nhìn ta hồi lâu, sau đó buông tay nói: “Ta đưa cho nàng những thứ này không phải để hỏi tội nàng.”
“Vậy thì vì cái gì?”
“Vừa rồi nàng nói… lấy chuyện của Thích quý phi đổi lấy an toàn cho tên thị vệ đó của nàng, được thôi. Vậy nếu muốn đổi lấy sự an toàn của Hoa Tương, thì
nàng hãy tự vạch trần những tội ác này.” Trọng Khê Ngọ nói.
Trong phút chốc lòng ta bình tĩnh lạ thường, dường như không còn dậy sóng nữa, những chần chừ do dự của ta bấy lâu nay đều tan biến.
Dấu móng tay hằn trên hộp gỗ để lại những vết mờ mờ: “Vì sao muốn để ta làm, chẳng phải chứng cứ đang nằm trong tay Hoàng thượng rồi đó sao?”
Trọng Khê Ngọ nhìn ta, ánh mắt kia có tâm tư gì ta nhìn không thấu: “Đến lúc đó nàng sẽ biết, nếu ở cung yến ngày mùng 5 tháng sau nàng công bố những
chuyện này trước mặt mọi người, ta sẽ tha cho Hoa thị một mạng.”
Hắn lo sợ nếu vạch trần tội ác của Hoa Tương trên triều đình thì sẽ có vô số vây cánh ủng hộ ông ấy sao? Vậy nên nếu là ta… nữ nhi ruột thịt của ông ấy làm
điều đó, sẽ không ai có thể phản bác được.
Ta không nhịn nổi mỉm cười: “Hoàng thượng thật biết đùa, cái tội này nói phạt là phạt, tha là tha sao.”
“Thiển Thiển…”
Trọng Khê Ngọ dường như muốn kéo ta lại, ta nghiêng người tránh, cánh tay lơ lửng giữa không trung của hắn có chút đáng thương.
Ta cúi dầu mở miệng: “Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, vậy hiện tại ta sẽ đi đón Hoa Nhung Châu xuất ngục, mùng năm đầu tháng sau, sẽ như mong muốn
của Hoàng thượng. Còn Ngân Hạnh, Hoàng thượng tự mang nàng ta về đi, ta không dám dùng nữa.”
Ta đứng dậy toan bỏ đi, lại nghe âm thanh của hắn từ phía sau truyền tới: “Thiển Thiển, ta làm mọi chuyện chỉ vì để nàng có thể đứng bên cạnh ta.”
Ta không trả lời, coi như chưa từng nghe thấy, trực tiếp đi ra ngoài.
Mặt trời bên ngoài quá chói mắt, bóng hình từng người đều trở nên mờ mờ.
Sau khi rời cung, ta ngồi xe ngựa đến nha môn của Kinh Triệu Doãn, hôm nay ngồi xe cảm thấy đặc biệt xóc nảy.
Ta lấy từ trong ngực ra một chiếc lọ nhỏ, ngắm nhìn hồi lâu trong lòng bàn tay rồi ném thẳng ra ngoài cửa xe.
Đó là lọ thuốc giảm đau mà trước kia ta đã bôi cho Trọng Khê Ngọ.
Sai ngục dường như đã biết trước, lúc ta đến đã tháo gông xiềng cho Hoa Nhung Châu.
Hoa Nhung Châu đầu bù tóc rối lặng im trên nền đất, nhưng mặt hắn lại bừng sáng lạ thường. Lúc này ta mới thấy không còn áp lực như trước nữa, nhoẻn
miệng cười: “Ra đi, ta tới đón ngươi về.”
Hắn nép ở góc tường không nhúc nhích, ánh mắt nhìn ta giống như bầu trời sau cơn mưa, lộ ra nét trong ngần.
Ta lẳng lặng chờ hắn ở cửa, một lúc sau hắn mới bắt đầu cử động.
Vừa mới đến bên cạnh ta hắn đã cau mày mở miệng: “Người thế nào rồi?”
“Không sao hết.” Ta mỉm cười đáp lại.
“Nói dối.” Hoa Nhung Châu dường như hơi tức giận: “Người đừng nói dối, nếu có thể cũng đừng nói chuyện nữa.”
Ta không nói gì, cẩn thận đỡ hắn ra ngoài, lúc cất bước chuẩn bị lên xe ngựa bị hụt chân, may mà cơ thể được Hoa Nhung Châu kịp thời đỡ lấy.
“Cẩn thận vết thương của ngươi….”
Lời còn chưa dứt ta đã cảm thấy trời đất quay cuồng, Hoa Nhung Châu ôm ta vào trong xe ngựa đặt xuống chỗ ngồi. Cho dù nãy giờ ta vẫn luôn trong trạng
thái mơ hồ, nhưng cũng bị hành động này của hắn kinh động một chút.
“Hoa Nhung Châu, có phải ngươi… có hai nhân cách hay không?” Trong xe ngựa, ta không nhịn nổi mở miệng.
“Đó là gì?” Hoa Nhung Châu ngây thơ nhìn ta.
Trong lòng ta cảm thấy không đúng, nhưng vẫn quyết định không nói ra, dù sao bây giờ những chuyện như vậy không thiếu.
Về đến Hoa phủ, ta đưa Hoa Nhung Châu trở về viện rồi phân phó hắn đi rửa mặt, sau đó tự mình buộc lại một cái túi.
Không thấy tung tích của Ngân Hạnh đâu, hiện tại người phủ ngày càng ít đi, có lẽ đến cuối cùng sẽ chỉ còn lại mình ta.
Ước chừng gần nửa canh giờ thì Hoa Nhung Châu phấn chấn đi tới, hắn tắm rửa qua, thay bộ y phục khác, nhìn rất giống chàng thiếu niên mang khí chất hiên
ngang ngày trước.
Đón ánh mắt lấp lánh của hắn, ta lấy một cái túi đã được lấp đầy, mở miệng: “Đây là chút ngân lượng và lương thực, ngươi không có khế ước bán thân, cho nên
ta đã chuẩn bị sẵn những thứ này.”
Sau đó ta lại được thưởng thức vở kịch lật mặt, khuôn mặt rạng rỡ của Hoa Nhung Châu lập tức trở nên u ám.
Thấy tay hắn nắm chặt thành quyền, ta đưa tay xoa xoa ấn đường: “Ngươi giết người là sai, ta bảo đảm cho ngươi một mạng đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ,
sau này ngươi hãy đi một con đường khác đi.”
“Không phải tiểu thư nói sẽ không để ta một mình sao? Bây giờ cũng muốn vứt bỏ ta?” Hoa Nhung Châu mở miệng, ngữ khí dù không có sự bi thương nhưng
lại làm người khác lo lắng.
Tên này thật biết đánh rắn bảy tấc, biết được lời nào khiến cho người nghe khó chịu nhất.
“Chỉ là bây giờ bản thân ta cũng khó đảm bảo, tất nhiên sẽ không giữ nổi người bên cạnh.”
“Ừm, ngươi đi đi.” Ta dứt khoát không nhìn hắn.
“Người trong phủ tiểu thư chắc hẳn không ai có thể đấu với ta.”
Nghe được câu này, ta theo bản năng ngẩng đầu, Hoa Nhung Châu còn nói thêm: “Vậy nên ta không đi, cũng không ai có thể đuổi ta đi.”
Ta sửng sốt hồi lâu mới phản ứng được, đây là Hoa Nhung Châu hiền lành trung thực sao?
Ta còn chưa kịp nói gì, hắn đổi thành dáng vẻ đáng thương: “Lần trước rõ ràng tiểu thư đã nói dẫn theo ta đi, sao bây giờ tiểu thư có thể lật lọng như vậy?”
Bình ổn lại tâm trạng, ta mở miệng: “Bây giờ không giống trước kia, ta đã….”
“Nếu tiểu thư trách ta lạm sát người khác, vậy sau này nếu không có sự phân phó của người, ta tuyệt đối sẽ không ra tay.” Không đợi ta nói tiếp, Hoa Nhung
Châu đã cướp lời.
Lần đầu tiên ta cảm thấy hắn phiền đến vậy, ta thu lại lại biểu cảm, đang nghiêm mặt chuẩn bị đuổi hắn đi thì thấy tay hắn di chuyển, tay trái cầm kiếm nói:
“Nếu tiểu thư không tin, bây giờ ta có thể phế đi tay phải của mình, để bản thân không có cách nào đả thương người khác nữa.”
Ta vội đưa tay giữ chặt tay hắn, đã thấy trên cổ tay hắn có một vết cắt nông, ta sợ đến run rẩy.
Dù ta biết bản tính hắn hiền lành, có điều vô cùng bướng bỉnh, với cả ta không nghĩ đến tình huống này, thế là lý do ‘không chấp nhận được chuyện hắn giết
người nên đuổi hắn đi’ cũng tiêu tan.
Ta cầm tay hắn, tên này đã cao hơn ta một cái đầu, trong ánh mắt của hắn tràn đầy ý ‘ngươi đuổi ta đi chính là không tin ta, vậy ta sẽ tự phế võ công’. Với người
khác, ta có vô số thủ đoạn, duy chỉ có mình hắn ta không làm gì được.
“Không đi, không đuổi ngươi đi nữa, mau thu kiếm lại cho ta.” Ta hất tay hắn ra, ngữ khí không được tốt.
Ánh mắt Hoa Nhung Châu ngay lập tức hấp háy, tràn đầy vui sướng nhìn ta, khiến ta nuốt đầy một bụng tức.
Thôi vậy, để ta nghĩ cách khác.
Nghỉ ngơi một ngày, hôm sau ta viết một lá thư gửi ra ngoài, trong lúc chờ hồi âm đi tới viện của Hoa phu nhân. Lý ma ma canh ở ngoài cửa, thấy ta hốc mắt
lập tức đỏ lên: “Cuối cùng tiểu thư cũng đến, lão nô còn tưởng tiểu thư ghi hận lời nói của phu nhân nên không tới nữa.”
Ta cầm tay bà, nói: “Là ta bất hiếu, những ngày qua vất vả cho ma ma rồi.”
Môi Lý ma ma run rẩy, nói: “Không khổ, không vất vả chút nào…”
Nói xong ta bước vào phòng, thấy Hoa phu nhân đang cầm vải thêu, tự tay thêu lên đó. Trông bà ấy già đi rất nhiều, trên đầu điểm đầy tóc bạc. Từ ngày Hoa
Thâm bị hại đến nay, bà ấy vẫn luôn đóng cửa không chịu ra ngoài.
Trong lòng có chút áy náy, Hoa Thâm vì cứu ta mới chết, nhưng ta lại vì Hoa Nhung Châu từ bỏ việc báo thù cho hắn. Có điều cứ xem như là ta muốn báo thù
thì sao? Nơi này không có tòa án, Trọng Khê Ngọ lại khăng khăng che chắn, ta động đến Thích quý phi kiểu gì đây?
Ta không có siêu năng lực, cũng không có quyền thế ngập trời, ta chỉ là một nữ phụ, ngay cả hào quang nữ chính và bàn tay vàng cũng không có. Từ lúc xuyên
vào đến nay, ta bị kiềm chế mọi lúc mọi nơi, ta suy tính chu toàn mọi chuyện, thế nhưng từ đầu đến cuối ta không làm được chuyện nào nên hồn. Ta không có
khả năng liều mạng tìm Thích quý phi một sống hai chết, cho nên ta chỉ có thể coi chuyện này như một ván bài, giành cho mình phúc lợi lớn nhất.
Đây chính là ta, không ảo tưởng chuyện không thể, luôn tỉnh táo, lí trí lạnh lẽo ấy khiến ta chán ghét chính bản thân mình.
Ta ngồi cạnh Hoa phu nhân, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân, nữ nhi tới thăm người.”
Tay Hoa phu nhân khẽ run, nhưng thân thể không động đậy.
Ta cứ như vậy tựa đầu vào lưng bà, hai tay vòng đến ôm eo từ phía sau, nói: “Nữ nhi bất hiếu, để mẫu thân bị liên lụy.”
Hoa phu nhân nâng tay đặt lên bàn tay ta, nghẹn ngào đứt ngãng lên tiếng.
Mắt ta chợt nóng ran, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân, nữ nhi nhớ người.”
Hoa phu nhân cuối cùng cũng không chịu nổi, quay người ôm ta vào lòng, khàn giọng khóc lớn: “Là ta không đúng, quở trách con, làm con tổn thương, là mẫu
thân không đúng…”
Giờ khắc này ta vô cùng hối hận, nếu có thể thân thiết với Hoa phu nhân sớm hơn một chút thì tốt biết bao. Hoặc là… cũng có thể lạnh lùng từ đầu tới cuối, lúc
này làm như vậy chẳng phải sẽ khiến những ngày sau càng khó chịu hơn sao?
Thế nhưng… ta là người hiện đại, cũng vừa mới tốt nghiệp, vốn dĩ có nhiều bạn bè vây quanh, tương lai tràn đầy ước vọng. Thế nhưng ta lại xuyên tới nơi này,
tới nơi có đầy… áp bức và bất công, buộc mình phải thận trọng bảo toàn mạng sống.
Tiền đồ đã trở nên đen kịt, bây giờ ta chỉ muốn làm theo ý thích, không cần phải toan tính giữ mình nữa.
Ta ôm Hoa phu nhân khóc một trận, nói mẹ và con gái hiểu nhau chẳng ngoa chút nào, khóc một trận xong đã xóa nhòa khoảng cách giữa ta và Hoa phu nhân.
Hoa Tương nghe nói ta đã hoà giải với Hoa phu nhân, ông ấy vui vẻ không dứt, bầu không khí ở Hoa phủ từ khi hạ táng Hoa Thâm đến nay chưa từng nhẹ
nhàng như lúc này. Ta vừa thận trọng vừa tham lam tận hưởng sự yên tĩnh này.
Độ nửa tháng sau, cuối cùng ta cũng nhận được hồi âm, mà hôm nay đã là mùng 4, sau khi vãn yến qua đi, ta một mình đến tìm Hoa Tương.
“Ngày mai trong cung nhiều người, thân thể mẫu thân không tốt, vẫn nên đừng đi dự.” Ta cố gắng mang vài phần sầu lo, có điều trong đó cũng có mấy phần là
thật, dù sao ta lo Hoa phu nhân chịu không nổi việc ta sắp làm.
Hoa Tương do dự một chút, gật nhẹ đầu: “Cũng đúng, cung yến cũng chẳng có gì xem, mẫu thân con không đi thì hơn.”
Ta gật nhẹ đầu, lên tiếng hỏi: “Phụ thân đã nghĩ kĩ chuyện từ quan chưa?”
Hoa Tương vuốt chùm râu, trả lời: “Linh bài của ca ca con đã an vị, hiện tại tâm nguyện duy nhất của ta chính là tìm ra được người hại ca ca con. Nếu có ngày
đó, ta chết cũng cam lòng.”
Ta kìm lại đau đớn trong tim, nói: “Phụ thân đừng nói vậy, có con ở đây, chắc chắn sẽ cùng phụ thân bảo vệ Hoa phủ an toàn.”
Hoa Tương cười, đưa tay vuốt tóc ta: “Con gái ngoan.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!