Hoán Đổi Ảnh Hậu
Chương 29
Tâm tư không thể nói của Nguyễn Dạ Sênh trước kia đều bị nàng cất giấu, che đậy rất khá.
Có điều cho dù nỗ lực áp chế che đậy mấy năm nay nhưng tâm tư đó thực sự không thể xem như một hạt giống.
Dù sao đã trải qua thời đại học xem như dài, là bạn học, Nguyễn Dạ Sênh luôn có cơ hội tiếp xúc Hề Mặc, cho nên trải qua nhiều lần tiếp xúc tâm tư này của nàng hiển nhiên có thể sinh trưởng, mặc dù không thể nói là sinh trưởng sum xuê rập rạp nhưng cũng một mầm non xanh tốt. Chỉ là về sau gặp phải một việc, nàng đạm nhạt rời khỏi giới giải trí, theo đó khoảng cách giữa nàng và Hề Mặc càng lúc càng lớn, cơ hội có thể nhìn thấy Hề Mặc cũng càng ngày càng ít, nàng tự biết hy vong đó càng lúc càng xa vời, để không đến mức khiến bản thân càng thêm thất vọng nên nàng đã càng chôn chặt nó, thậm chí từng một lần hạ quyết tâm, tâm tư này sợ rằng không thể lần nữa thấy lại ánh mặt trời.
Mà hiện tại, Hề Mặc có thể đã vô tình nhấc cái chụp trêи đầu ngọn cây lên, đồng thời lại vô tình tưới chút nước, mầm cây trong lòng Nguyễn Dạ Sênh vốn dĩ bị che giấu đến yếu đuối như cây hạn gặp trời mưa, có xu hướng đón gió sinh trưởng.
Nhiều năm lăn lộn toi luyện đã lấy đi sự ngây ngô hoặc đơn thuần hoặc góc cạnh của nàng, mài nàng thành một yêu tinh tròn nhẵn, nhưng ở một góc sâu trong lòng, nàng vẫn lưu giữ một góc nhỏ có thể nói là ngây thơ hoặc là ấu trĩ, mặc dù góc nhỏ chật hẹp, nhưng rốt cuộc vẫn còn lưu giữ.
Đơn giản cho nàng một viên kẹo, nàng có thể ngọt vài ngày.
Nguyễn Dạ Sênh rửa mặt xong, nhấm nuốt hai chữ ‘ngủ ngon’ Hề Mặc cho nàng, nhanh chóng đi vào giấc ngủ, mà ngay cả trong mở cũng là ngọt. Thời đại học nàng mặt dày mày dạn nhiều lần yêu cầu Hề Mặc nói ngủ ngon với nàng đã qua đi rất lâu, bãi đỗ xe năm đó cũng đã bị thay đổi, không còn tồn tại nữa, hôm nay nàng rốt cục lại chờ được cơ hội nghe lại hai chữ này, hai chữ này trong mắt rất nhiều người bình thường xem ra bất quá là câu chào hỏi có lệ thậm chí không đáng nhắc tới, nhưng trong lòng nàng lại có ý nghĩa khác, đó là hạnh phúc.
Được hạnh phúc thôi thúc, mầm cây dường như sinh trưởng nhanh chóng chỉ trong một đêm, tiện thể cũng hé vè phiến lá. Loại tình cảm sinh trưởng này đối với nàng cũng có sức ảnh hưởng không thể diễn tả, cho nên nàng không nén được cảm xúc vui sướиɠ cùng rung động.
Nàng mang tâm trạng hạnh phúc trôi qua một đêm, lại mang loại hạnh phúc này sớm thức dậy.
Chờ Phùng Đường Đường gõ cửa bước vào, dự định chuẩn bị những việc cho một ngày mới quay phim – tỷ như chỉnh lý kịch bản, hoặc mua các thứ linh tinh vụn vặt, thì lại phát hiện vị ‘Hề tỷ’ này đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, gian phòng quét tước sạch sẽ, đang ngồi trước bàn ăn bữa sáng nhàn nhã xem lịch trình.
Nhìn thấy cảnh tượng này, câu hỏi ‘ Hề tỷ, bữa sáng hôm nay chị muốn ăn món gì, để em đi mua cho chị’ của Phùng Đường Đường mới vừa lên đến cổ họng thì phải mạnh mẽ nuốt trở vào.
Nguyễn Dạ Sênh ngẩng đầu, mỉm cười nhìn cô: “Buổi sáng tốt lành.”
Phùng Đường Đường nhất thời cảm thấy bản thân tội đáng muôn chết.
Đại khái cô đã bị phim cổ trang lây nhiễm, nghiễm nhiên cảm thấy bản thân đã thành tiểu cung nữ không làm tròn phận sự, nghĩ hôm nay thế nào lại đến hầu hạ muộn, dĩ nhiên khiến nương nương tự mình thay y phục! Dĩ nhiên khiến nương nương tự mình trang điểm! Dĩ nhiên khiến nương nương tự mình ăn sáng! Không… Dĩ nhiên không đút nương nương ăn!
” Đường Đường, ngồi xuống đi.” Nguyễn Dạ Sênh vẫn cười nói như cũ.
Sáng hôm qua nghe ‘Hề tỷ’ nói nick name không phải độc quyền của Nguyễn Dạ Sênh, sau này cũng sẽ gọi cô là Đường Đường, Phùng Đường Đường thật ra là có chuẩn bị tâm lý, hiện tại sau khi nghe xong cô cảm thấy hiển nhiên còn cần một đoạn thời gian để tiêu hóa cách xưng hô ‘Hề tỷ’ dành cho cô.
Nguyễn Dạ Sênh lại chỉ chỉ cái ghế, Phùng Đường Đường chỉ đành máy móc bước đến rồi ngồi xuống cô đồng thời bắt đầu tiếp tục kiểm điểm bản thân.
Nguyễn Dạ Sênh nói: “Không phải cô thích ăn bánh bao sao, lúc tôi mua bữa sáng thuận tiện mua về cho cô, cũng không biết Hoành Điếm bán hương vị có chính tông hay không, cô nếm thử xem.”
Phùng Đường Đường nhìn bánh bao, ánh mắt khϊế͙p͙ sợ dường như trong đó có Hạc Đỉnh Hồng*,
*Hạc Đỉnh Hồng: tên một loại kịch độc thời cổ đại
Không cô có Hạc Đỉnh Hồng vẫn chưa đáng sợ đến vậy.
Nếu như ngồi trước mắt chính là Nguyễn Nguyễn cô vậy cô cảm thấy tất cả đều vô cùng dĩ nhiên cô nhưng đây dĩ nhiên là Hề tỷ, cô thực sự cần một chút thời gian để thích ứng.
Nhìn thấy Phùng Đường Đường chậm chạp không động thủ, Nguyễn Dạ Sênh cầm lấy nĩa ăn, cắt gần một nửa, đưa đến trong đĩa trước mặt Phùng Đường Đường: “Tôi đã thu dọn xong rồi, hôm nay cô đến rất sớm cô thời gian vẫn rất đầy đủ cô có thể từ từ ăn cô ăn xong rồi chúng ta đến phòng hoá trang.”
Nói xong nàng thuận lợi rót cho cô một ly sữa.
Phùng Đường Đường hoàn toàn đông cứng, cảm thấy bản thân đang bay lên trời.
Một hồi lâu cô mới lấy lại tinh thần, gật đầu: “Nga, nga, cảm ơn Hề tỷ.”
Chỉ là ăn chốc lát cô lại cẩn cẩn dực dực nói: “Được rồi, Hề tỷ sao chị lại biết em thích ăn bánh bao?”
Loại vấn đề này Nguyễn Dạ Sênh suy nghĩ một chút, nàng thuận miệng nói: “Trước đó ở công ty trùng hợp nghe được mọi người nhờ Cố Tê Tùng ra ngoài mua thức ăn, không phải cô nhờ mua bánh bao sao, còn cường điệu với Cố Tê Tùng cô thích nhất món này, tôi nhớ không lầm chứ?”
Phùng Đường Đường có chút cảm động cô nghĩ thầm thì ra Hề tỷ cẩn thận tỉ mỉ như vậy cô ngay cả chuyện này cũng nhớ kỹ.
Cô một một người rất đơn giản, có lẽ sẽ không quen với sợ thay đổi đột ngột của nàng nhưng đồng thời cô sẽ nỗ lực tự tìm kiếm nguyên nhân để giải thích một ít thay đổi mà cô đang đối mặt, cô một mặt ăn bánh bao thịt heo mỹ vị, một mặt tìm kiếm nguyên nhân cô cảm thấy hợp lý, dần dần, cô chấp nhận tất cả đang diễn ra trước mắt.
Một khi đã chấp nhận hiện thực, bộ não sở hữu dung lượng hữu hạn của Phùng Đường Đường sẽ sản sinh một sự hiểu lầm lớn: có thể trước đây Hề tỷ chỉ là còn chưa quen cô làm trợ lý cô cho nên mới lạnh nhạt, dù sao ai cũng sẽ duy trì khoảng cách với người không quá quen thuộc, huống hồ là đại minh tinh như Hề tỷ. Cô và Hề tỷ dần dần tiếp xúc cô nhất là hiện nay cùng làm việc trong đoàn phim cô thời gian ở chung dài như vậy, có thể hiện tại chị ấy đã xem cô là bạn rồi.
Chị ấy hiện tại tốt với cô như vậy cô thân là trợ lý cô phát quang phải phát quang phát nhiệt để Hề tỷ có thể an tâm quay phim, hậu cần cứ để cô lo, thề vì đại nghiệp chiếu cố Hề tỷ mà dâng hiến bản thân!
Phùng Đường Đường cảm thấy bản thân hẳn là càng nên phát huy công hiệu, cô ăn xong bữa sáng lập tức thu dọn, tới tới lui lui lau bàn năm lần.
Nguyễn Dạ Sênh không biết Phùng Đường Đường hôm nay hiểu lầm lớn như vậy, nên vẫn như cũ mang theo dư vị hạnh phúc, một đường tiếp tục ‘hạnh phúc’ Cho đến phòng hoá trang, nàng đi lại dường như đều có gió nhẹ.
Hề Mặc địa vị rất cao, Nguyễn Dạ Sênh mang túi da của cô dĩ nhiên hưởng thụ loại ưu đãi này, mỗi lần đi ngang một người trong đoàn phim bọn họ đều sẽ chào hỏi tôi nói một tiếng Hề tỷ chào buổi sáng, nàng nàng cũng nhất nhất mỉm cười đáp lại, người chào hỏi nàng thấy nàng sáng nay nở nụ cười bắt đầu sững sốt. Có lẽ trong ấn tượng trước kia Hề Mặc là đóa hoa trêи cao, làm cho người ta chỉ dám nhìn từ xa, tuy rằng Hề Mặc trước kia cũng rất lịch sự hữu lễ, mỗi một nhân viên công tác ân cần thăm hỏi nàng nàng cũng sẽ gật đầu đáp lại cô gặp phải người tương đối quen biết thỉnh thoảng còn có thể đạm đạm nhất tiếu, nhưng tuyệt đối không cười đến ngọt ngào như lần này.
Vì vậy mỗi người đều như mộc xuân phong trong nụ cười yêu mị của Nguyễn Dạ Sênh, chỉ còn kém bay lên trời.
Hề Mặc ngồi trước gương đợi trang điểm quay đầu thấy Nguyễn Dạ Sênh cô cũng thấy nụ cười trêи mặt nàng.
Thấy khuôn mặt vốn dĩ thuộc về mình dưới sự điều khiển của Nguyễn Dạ Sênh lộ ra loại nụ cười này, Hề Mặc chỉ cảm thấy ngứa răng.
Nguyễn Dạ Sênh sáng sớm nàng không có bị bệnh chứ?
Nguyễn Dạ Sênh phiên nhiên đi đến trước mặt cô, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô.
Chuyên viên hóa trang còn chưa đến, Nguyễn Dạ Sênh tựa vào bàn trang điểm, đỡ cằm, mắt chớp cũng không chớp mà nhìn cô. Ánh mắt đó tựa hồ có một chút ai oán, nhưng nàng không lên tiếng, dường như chỉ là vô cùng chờ đợi mà nhìn cô, ánh mắt rõ ràng đang nói: Sao cô không chào hỏi tôi?
Hề Mặc: “…”
Hôm qua tôi nói chúc ngủ ngon, không sai.
Nhưng có công ước quốc tế nào quy định hôm nay tôi còn phải nói chào buổi sáng với cô!
Cô muốn nghe thì không phải nên tự mình nói trước sao! Chỉ cần cô nói trước, sau đó tôi nhất định sẽ nói cho cô nghe!
Cô cứ như vậy nhìn tôi chờ tôi mở miệng trước mở miệng muốn làm gì!
Nguyễn Dạ Sênh vẫn nhìn cô, cũng không biết là đụng phải việc gì vui, khóe mắt oán giận mang mị ý, nhất thời không rút đi được.
Bị sự vui vẻ này ảnh hưởng cô Hề Mặc đột nhiên cảm thấy không tiện phật ý nàng – từ khi hoán đổi thân xác vào đoàn phim xui xẻo này, cô đã thần kỳ có bao nhiêu lần cảm thấy không tiện cự tuyệt, không tiện làm Nguyễn Dạ Sênh khó xử.
Cô cảm thấy bản thân sợ rằng không thể điếm được nữa.
“Chào buổi sáng.” Chỉ đành chỉ đành thuận theo sự chờ đợi trong mắt Nguyễn Dạ Sênh, nửa chết nửa sống mà mở miệng trước.
Cô biết bởi vì một câu ngủ ngon hôm qua, mở đầu này dựa theo hành vi ác liệt trước kia của Nguyễn Dạ Sênh, thế tất yếu mỗi ngày đều sẽ vấn an cô. Nếu như Nguyễn Dạ Sênh cố tình hãm hại cô, kiên trì mỗi ngày muốn cô nói chào buổi sáng, buổi tối, hoặc là dùng loại ánh mắt vừa rồi nhìn cô, đáng thương ám chỉ cô nói chúc ngủ ngon, chào buổi sáng với nàng trước…. Kỳ quái, cô dĩ nhiên dùng đến hai từ đáng thương để hình dung Nguyễn Dạ Sênh cô có thể thấy được sợ rằng cô thực sự thần chí bất minh rồi, có phải nên đi xem bác sĩ rồi hay không?
Tâm tư Hề Mặc chuyển một vòng cô nét mặt đông cứng, không hiện sơn bất lộ thủy.
Nói chung nếu như cô không trả lời cô đó chính là cô thất lễ, gia giáo từ nhỏ đến lớn không cho phép cô làm như vậy.
Để tránh thất lễ có thể cô sẽ trải qua cuộc sống mỗi ngày nói chào buổi sáng, chúc ngủ ngon với Nguyễn Dạ Sênh.
Mà Nguyễn Dạ Sênh nghe thấy những lời mình đang hy vọng nghe được, cảm thấy mỹ mãn mà đáp lại: “Chào buổi sáng.”
Chỉ sợ là nàng không nghĩ nhiều như Hề Mặc, còn đang chìm đắm trong cảm giác hạnh phúc của mình hoàn toàn không có bất cứ ý nghĩ hãm hại gì mà mời Hề Mặc: “Tôi đã xem lịch trình, buổi tối hôm nay không có cảnh diễn, năm giờ rưỡi có thể xong công việc, nếu không chúng ta cùng nhau ăn cơm chiều đi?”
Hề Mặc tỉ mỉ quan sát nét mặt của Nguyễn Dạ Sênh, suy nghĩ hôm nay sao nàng lại nhiệt tình như vậy, cũng chưa kịp lập tức đáp lại.
Nguyễn Dạ Sênh thấy cô không hé răng, lại nói: “Hiện tại mọi người trong đoàn phim đã biết cô là bạn đại học của tôi, nếu đã cùng nhau đóng phim, tôi cảm thấy hẳn nên thân cận một chút cô như vậy mới tự nhiên. Nếu không người khác thấy còn tưởng rằng hai chúng ta có hiềm khích gì đó, tôi trái lại không có gì, đây không phải đang quan tâm hình tượng của cô sao, nếu là chúng ta ngoại trừ mỗi ngày quay phim, thời gian còn lại giống như người lạ bọn họ hiếu kỳ không chừng lại muốn bàn tán lung tung. Không phải cô rất ghét người khác nhiều chuyện bịa đặt sao?”
Tuy rằng Hề Mặc bắt đầu không trả lời đúng lúc, nhưng đối với đề nghị cùng nhau ăn cơm chiều của Nguyễn Dạ Sênh cô xác thực cũng không có ý cự tuyệt.
Hơn nữa Nguyễn Dạ Sênh nói rất có lý. Cho dù muốn cự tuyệt tựa hồ cũng tìm không được lý do cự tuyệt.
Suy nghĩ chốc lát, Hề Mặc gật đầu: “Có thể cô cảm ơn đã mời.”
Không hiểu sao cô cảm thấy Nguyễn Dạ Sênh hôm nay đặc biệt ngoan ngoãn.
Lúc bắt đầu cô còn suy nghĩ nếu như Nguyễn Dạ Sênh vẫn giống như trước đây nói với cô hai ba câu thì sẽ miệng chó không mọc được ngà voi thì cô sẽ hảo đáp lễ, kết quả Nguyễn Dạ Sênh đột nhiên ôn hòa như vậy một chút một chút âm dương quái khí, mà cô lại luôn luôn ăn mềm không ăn cứng, dẫn đến cảnh giác thoáng chốc tiêu tan thành mây khói, nhìn Nguyễn Dạ Sênh dĩ nhiên lại thuận mắt hơn một chút.
Hai chuyên viên trang điểm một trước một sau mà đến, hai người cũng dừng trò chuyện.
Tổ trưởng tổ hóa tranh nhìn Trang điểm trong gương một chút, cười nói: “Hề tỷ, sao hôm nay lại vui vẻ như vậy?”
Nguyễn Dạ Sênh lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện bản thân sáng nay quả thật là không kiểm soát đúng mực nụ cười của mình, đại khái đã cười hết định mức cười trong một năm của Hề Mặc, thảo nào ban đầu Hề Mặc có vẻ một lời khó nói hết như vậy. Nàng chỉ đành liễm sắc mặt, duy trì khóe môi ở độ cong nhất quán của Hề Mặc trước kia — không sâu không cạn, thoạt nhìn có một chút tôn quý lại không mất kiêu ngạo của cao lãnh chi hoa, giả vờ là điển hình giả thanh cao.
Sau đó nàng không mặn không nhạt mỉm cười với tổ trưởng tổ hóa trang: “Thật không, rõ ràng như vậy sao?”
Hề Mặc ở bên cạnh ngồi ngay ngắn bất động, chút ý nghĩ Nguyễn Dạ Sênh thuận mắt mới vừa nảy sinh lại vỡ nát.
Rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn rồi!
Bình thường tôi cũng không phải cười như vậy! Cô có phải antinfan của tôi không!
Hôm nay vẫn là cảnh quay ở Đặng phủ.
Có hậu kỳ biên tập, quay phim sẽ không dựa theo phát triển của nội dung, lấy tài nguyên cùng thời gian hợp lý làm đầu, chờ tất cả các cảnh quay lấy Đặng phủ làm bối cảnh đều quay xong mới có thể đổi đến bố cảnh Hán cung. Bất quá hiện tại Nghiêm Mộ diễn Hán Hòa Đế Lưu Triệt và Liễu Vu Ti diễn vai Tiểu Âm Hoàng Hậu đang đối diễn. Bình thường những đoàn phim lớn đều sẽ phân thành hai tổ, có thể đẩy nhanh tiến độ, Nghiêm Mộ và Liễu Vu Ti bọn họ đang ở tổ B, do phó đạo diễn phụ trách, Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc có rất nhiều cảnh quan trọng thuộc tổ A, do Lâm Khải Đường tự mình tọa trấn.
“Đinh Phái chuẩn bị vào chỗ!” Lâm Khải Đường gọi.
Đinh Phái là ca sĩ, tuy rằng cũng có chút fan nhưng không có kinh nghiệm diễn xuất gì, ở mảng phim ảnh rành rành là một người mới, hắn đứng vào vị trí trong lòng ôm đạo cụ, thoạt nhìn có chút khẩn trương.
“Bắt đầu!” Lâm Khải Đường lên tiếng.
Đinh Phái diễn chính là hoạn quan bên cạnh Lưu Triệt, tên là Trịnh Chúng, Lưu Triệt rất tín nhiệm.. Đặng Huấn chết, Lưu Triệt liền phái Trịnh Chúng đến Đặng phủ trấn an, đồng thời mang theo một đạo thủ dụ cho Đặng Tuy.
Thật ra thủ dụ này là một vị trọng thần nhà mẹ đẻ Âm thị lừa dối Lưu Triệt ban xuống, lúc này Tiểu Âm thị cùng Đặng Tuy đồng thời được Lưu Triệt tuyển chọn, Tiểu Âm thị vẫn chưa vào cung, cách ngày nàng ta trở thành Hoàng Hậu còn rất xa, nàng ta biết rõ Đặng Tuy mỹ mạo, nếu cùng Đặng Tuy tiến cung sợ rằng bản thân sẽ bị Đặng Tuy lấn lướt, trong lúc lo lắng nàng ta nhờ vị trọng thần kia tạo ra một đạo thủ dụ sau khi Đặng Huấn chết.
Trọng thần nói với Lưu Triệt Đặng Huấn đã chết, Đặng Tuy thân mang gia tang, lúc này tiến cung tất sẽ ảnh hưởng thiên uy, là điềm xấu, nhưng nếu đã tuyên triệu tiến cung, quân chủ nhất ngôn cửu đỉnh không thể thay đổi, vì vậy để Đặng Tuy trước thủ tang ba năm sau mới nhập cung.
Bàn tính này đánh rất hay, trong ba năm này Tiểu Âm thị dĩ nhiên có thể đoạt được tiên cơ, hơn nữa thủ tang điều kiện nghiêm khắc, Đặng Tuy khó có thể chịu được khổ sở trong đó, ba năm thủ tang cũng đủ dày vò nàng dung nhan tiều tụy, đến lúc đó cho dù tiến cung, Lưu Triệt nhất định cũng chướng mắt nàng.
Lâm Khải Đường nói xong, Đinh Phái tiến vào phạm vi ống kính, đi đến trước linh đường của Đặng Huấn.
Hề Mặc mặc bạch y, tay áo tung bay, cô vẫn quỳ ở trong góc, chỗ sẽ không cho của bao nhiêu góc máy, của chỉ cần quỳ tốt là được rồi, mà Nguyễn Dạ Sênh thân mặc tang phục nhìn thấy Đinh Phái tiến đến, vội vã đứng dậy, vẻ mặt uể oải như tro tàn nghênh đón Đinh Phái.
Đinh Phái nói: “Truyền bệ hạ thủ dụ!”
Nguyễn Dạ Sênh quỳ xuống trước mặt Đinh Phái, đầu cúi xuống, trầm thấp nói: “Bệ hạ vạn an.”
Đinh Phái liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt lại trở về trêи thủ dụ, có chút cứng nhắc đọc: “Hộ dạng giáo úy Đặng Huấn nhân ái nhã đạt…”
Hắn vừa mới đọc một câu, những người ở đây vừa nghe thực sự không nhịn được, trầm thấp cười rộ lên.
Nguyễn Dạ Sênh quỳ, bất động, Lâm Khải Đường không gọi cắt, nàng dĩ nhiên không tiện dừng lại, vì vậy vẫn đang cung kính nghe.
Lâm Khải Đường không nghĩ tới tiểu tử này lại như vậy, quả thực chấn kinh rồi, hô: “Cái gì hộ dương! Nhà cậu bán dây xích sao, cậu nói cho tôi biết, cái gì là hộ dương! Hộ khương, là hộ khương!”
Ghi chép tại trường quay đầu tiên là ngơ ngác nhìn Đinh Phái, sau đó lại ngơ ngác nhìn Lâm Khải Đường, vẻ mặt đại khái là cả hai đều không có thuốc chữa.
Lâm Khải Đường vừa nhìn sắc mặt của ghi chép tại trường quay nhất thời hiểu được, tiểu tử này cũng không phải nói hộ dương, là bản thân hắn nghe lầm âm điệu tự tưởng tượng thành hộ dương, thật ra Đinh Phái nói là hộ dạng, bất quá hai chữ này gần âm nên cũng không nghe rõ là chữ nào, hắn lập tức ho khan một tiếng, nói: “Không phải hộ dương cũng không phải hộ dạng! Là hộ khương, khương là tên cổ tộc, cậu đọc thế nào vậy!”
Đinh Phái xấu hổ đỏ mặt, vội vàng nói áy náy: “Xin lỗi, xin lỗi!”
” Chuẩn bị một chút, làm lại một lần!” Lâm Khải Đường nói.
Đinh Phái sắc mặt một lúc trắng một chút đỏ, lập tức nói với Nguyễn Dạ Sênh đang quỳ: “Xin lỗi, Hề tỷ, lại liên lụy chị quỳ thêm một lần!”
Nguyễn Dạ Sênh đứng dậy, mỉm cười: “Không có việc gì, cậu đừng khẩn trương.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!