Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Chương 2650: Tiên Vốn Vô Lương (8)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
33


Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!


Chương 2650: Tiên Vốn Vô Lương (8)


Edit: Tiểu Vũ –

BEta: Sa Nhi

================

Sơ Tranh bình tĩnh đánh giá cái hang động này.

Trong hang không có nhiều thứ, chắc chỉ là chỗ nghỉ tạm thời.

Sơ Tranh tự mình cởi dây trói, xoa nắn cổ tay hai lần.

Thẻ người tốt thật ghê gớm nha!

Cũng dám trói cô.

“Sao ngươi lại cởi dây!”

Âm thanh của một đứa trẻ con truyền ra từ trong hang.

Sơ Tranh thoáng sửng sốt, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Một đứa bé khoảng bảy tám tuổi, trắng trắng mềm mềm, đôi mắt đen nhánh đang trừng lên, mặt nhỏ tràn đầy tức giận.

Sơ Tranh: “???”

Sơ Tranh: “!!!”

Chuyện gì đây?

Thẻ người tốt sao lại bé tí thế này?

“Ngươi…”

“Ngươi ngồi xuống cho ta!” Giọng đứa nhỏ này thật cmn ngây thơ trong trẻo, rất đáng yêu.

Sơ Tranh hơi ngơ, nhưng vẫn ngồi trở lại.

Đứa trẻ nhỏ chạy tới, nhặt lên dây thừng lên trói cô lại.

Sơ Tranh: “…”

Ta là ai, ta ở đâu, ta đang làm gì?

Đứa nhỏ thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ trắng nõn ngẩng lên, hung hăng gào lên: “Ngươi dám chạy ta liền đánh gãy chân ngươi!”

Sơ Tranh: “…”

Lời thoại này không phải của ta sao?

Không phải!

“Người vừa ở kia đâu?”

“Sư phụ đã đi nghỉ ngơi rồi.” Đứa trẻ chỉ vào cô như ông cụ non, “Ngươi đừng tưởng rằng ngươi có thể chạy, nơi này là địa bàn của sư phụ, ngươi chạy không thoát đâu.”

“…” Sơ Tranh im lặng một hồi, “Người kia là sư phụ ngươi??”

“Hừ.”

Đứa trẻ nhỏ hừ một tiếng, xem như ngầm thừa nhận.

Sơ Tranh vẫn hơi bối rối, người kia là thẻ của nàng, sao đứa nhóc này cũng thế…

Không thể nào!

Sao lại phân thân ra thế này?

Sơ Tranh hỏi hắn: “Ngươi tên gì?”

“Ta tên…” Đứa trẻ nhỏ không nói, một lát sau, nó lại quay đầu ra, “Sao ta phải nói cho ngươi.”

“Ta tên Sơ Tranh, chúng ta trao đổi tên đi.”

Đứa nhỏ không quan tâm đến cô, đi sang bên cạnh nhặt nhánh cây nhóm lửa.

Sơ Tranh: “…”

Đứa trẻ tự mình nhóm lửa, đi ra ngoài bắt một con thỏ về, rửa sạch sẽ rồi cho lên lửa nướng.

Sơ Tranh ngồi nửa ngày vẫn không thấy người áo đen kia đâu.

“Sư phụ ngươi sao lại không ra?”

“Sư phụ ta muốn nghỉ ngơi, ngươi hỏi ít thôi!” Đứa trẻ quay đầu nhìn, “Ngươi yên tâm, sư phụ đã nói, chờ người của ngươi đến đổi người mới để cho ngươi đi.”

Sơ Tranh cất giọng lãnh đạm: “Bọn họ sẽ không tới.”

“Làm sao có thể không đến!” Đứa nhỏ nói: “Các ngươi là bằng hữu mà!”

“Ta không phải.” Sơ Tranh lặp lại, “Ta không quen biết bọn hắn.”

Đứa nhỏ không tin.

“Trọng Đường Trọng Đường.”

Một con hồ ly nhỏ từ bên ngoài chạy vào, lông toàn thân như lửa, ba cái đuôi buông thõng phía sau.

“Ta nhìn thấy… A, sao lại có nhân loại ở đây?”

Sơ Tranh nheo mắt lại, “Ngươi tên là Trọng Đường?”

Đứa trẻ đứng dậy, kéo Tiểu Hồ Ly đi ra ngoài.

Một lát sau, Trọng Đường trở về đã nhìn thấy Sơ Tranh ngồi ở bên lửa, còn đang thản nhiên ăn đùi thỏ.

Trọng Đường: “!!!”

“Cái này không giữ nổi ta đâu.” Sơ Tranh lạnh lùng nói, “Ta vừa vào xem, bên trong không có ai, sư phụ trong miệng ngươi không phải chính là ngươi đấy chứ?”

Thẻ người tốt không có khả năng một người biến thành hai người, chỉ có duy nhất một khả năng… Từ đầu đến cuối đều là một người.

Trọng Đường: “…”

Đứa trẻ đột nhiên ném một vật tới, Sơ Tranh vung tay, vật kia rơi vào trong góc nổ tung.

Uy lực không nhỏ, cả hang động đều rung chuyển.

Sau đó nhóc ném tung tất cả mọi thứ ra, nào là bùa, pháp khí, thuốc độc…

Sơ Tranh: “…”

Sơ Tranh đứng dậy, lúc Trọng Đường cầm đồ lên thì bắt hắn lại, bế lên.

Trọng Đường nhỏ như đứa bé, Sơ Tranh xách như xách gà.

Mà nhóc con này cũng chả có bản lĩnh gì, chỉ dựa vào đống đạo cụ lộn xộn kia.

Bây giờ lại bị Sơ Tranh khống chế hai tay, hắn cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.

Trọng Đường bị Sơ Tranh đặt lên đùi, chổng ʍôиɠ nhỏ lên, “Ngươi thả ta ra!”

“Sư phụ ngươi sao không ra cứu ngươi đi?”

“…”

Trọng Đường tức giận đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, quay đầu trừng mắt.

“Còn đòi giả thần giả quỷ trước mặt ta.” Sơ Tranh sờ sờ đầu hắn, “Ngươi còn non lắm.”

Tóc này cũng khá mềm…

Sơ Tranh lại sờ thêm hai cái.

Sau đó mặt của Trọng Đường càng đỏ hơn.

“Nhìn cái gì? Ngươi cũng không đánh lại ta.”

“…”

Sơ Tranh không nghĩ tới Trọng Đường sẽ khóc, chính là kiểu khóc của mấy đứa bé ý.

Sơ Tranh nhanh chóng ôm lấy hắn, “Được rồi, không trêu ngươi nữa.”

Trọng Đường khóc lóc dữ dội, không thèm để ý tới cô, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Sơ Tranh: “…”

Không chăm thể loại này nhé!

Mà cô đã đánh hắn thật đâu.

Tay chân Sơ Tranh hơi luống cuống, cuối cùng quyết định để hắn khóc, khóc mệt rồi thì sẽ không khóc nữa.

Trọng Đường khóc đến nấc lên, lúc này Sơ Tranh mới ôm hắn, thuận tay vỗ nhẹ sau lưng.

“Ngươi mấy tuổi rồi?” Sơ Tranh im lặng, “Sao khóc nhiều thế?”

Thế giới này thật sự không thể nhìn mặt đoán tuổi mà.

Sẽ lật xe đấy!

Tuy nhiên, ngoại hình và tính cách này… Sơ Tranh cảm thấy hắn có khả năng thực sự chỉ lớn thế này

Chỉ là trước kia…

Bị teo nhỏ?

Teo nhỏ thì ít ra tỉ lệ thân thể mặt mũi vẫn phải giống nhau chứ?

Trọng Đường không khóc được nữa, “Ngươi thả ta ra!”

“Được được được.” Sơ Tranh buông hắn ra, “Ngươi chớ làm loạn, ngươi đánh không lại ta đâu.”

“…”

Trọng Đường tụt xuống, đứng cách xa cô, dùng tay lau lau nước mắt.

Sơ Tranh thấp giọng dỗ hắn, “Ngươi ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của ta, ta sẽ giúp ngươi lấy lại đồ.”

Trọng Đường rõ ràng rất để ý đến những đồ của mình, hắn nghẹn ngào hỏi, “Thật chứ?”

“Thật.” Sơ Tranh gật đầu, “Ta nói lời sẽ giữ lời.”

Trọng Đường: “…”

Khuôn mặt nhỏ của Trọng Đường thay đổi liên tục, cuối cùng nói: “Ngươi muốn hỏi cái gì?”

“Ngươi biến ra người áo đen vừa nãy thế nào?”

Trọng Đường do dự.

Sơ Tranh vẫn kiên nhẫn chờ.

Một lúc sau, Trọng Đường vào bên trong lấy một cái áo choàng đen ra khoác lên người, trong nháy mắt hắn đã trở nên cao lớn, mang hình dáng của một người đàn ông trưởng thành.

Áo choàng đen che phủ kín kẽ, hoàn toàn nhìn không ra.

Áo choàng đen hình như còn có thể thay đổi khí thế của hắn, cảm giác rất giống lúc trước.

“Như vậy.”

Âm thanh cũng thay đổi.

Nhưng vẫn có chút khác so với lúc trước.

Trọng Đường gỡ áo xuống, lại lập tức biến thành dáng vẻ của đứa trẻ nhỏ.

Hắn chỉ muốn lấy lại đồ của mình, thế nhưng có người thật lợi hại, hắn không dám ra tay.

Cho nên mới phải dùng biện pháp này.

Về cách nói chuyện, là nhờ Tiểu Hồ Ly dạy hắn.

Nó bảo nói như vậy có thể hù dọa mọi người.

Về phần gió… Là Tiểu Hồ Ly nhờ một đại yêu làm ra.

Mà áo choàng đen vừa có khả năng phòng ngự vừa ẩn thân được.

Cho nên mới có 1 màn vừa nãy.

Sơ Tranh hỏi hắn bao nhiêu tuổi hắn cũng không nói, nhưng Sơ Tranh cảm thấy tuổi tâm hồn của hắn cũng không quá 10 tuổi

“Ngươi vẫn luôn ở chỗ này?”

“Ừ.”

Sơ Tranh: “…”

Chỗ này là nơi người có thể ở sao?

“Khi nào thì ngươi đi lấy lại đồ cho ta?”

“Đấy là cái gì?”

“Đồ của ta!”

“Ta hỏi đó là vật gì.”

“Là đồ của ta.”

“…”

“Khi nào thì giúp ta lấy về?”

“Sáng mai, sáng mai sẽ giúp ngươi lấy, ” Sơ Tranh đau đầu, tiếp tục gặm đùi thỏ.

Trọng Đường ôm áo choàng đen đứng một bên, đôi mắt đen mực nhìn nàng.

Sơ Tranh đưa cho hắn một cái đùi thỏ, Trọng Đường ôm áo choàng đen do dự cầm lấy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN