Luân Hồi Có Hạn - Chương 3-1: Tận thế lần 2 (tiếp)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Luân Hồi Có Hạn


Chương 3-1: Tận thế lần 2 (tiếp)


Edit: Nhất Tiếu Nại Hà

Tôi đứng ở một con đường tối om, không hề có một tia sáng. Không khí xung quanh giống như bị hút sạch, hơi thở của tôi mỗi lúc một đè nén. 

Dường như trong thế này vốn chỉ có một mình tôi. “A?” Trong cơn mông lung, hình như tôi đã gọi tên người mình muốn gặp nhất. Tôi lập tức tỉnh táo lại. A… hẳn là cậu ấy sẽ không bao giờ muốn quan tâm đến tôi nữa. 

Tôi chống tay vào tường, ngồi xuống chầm chậm, hai tay vòng qua đầu gối, cứ như vậy mà dần chết đi. Ý thức dần trở nên mơ hồ, hình như có ai đó đang gọi tôi: “Nghe đây… cậu không thể chết như vậy được!”  

Hả? Tôi ngẩng đầu nhìn, có vài tia sáng được chiếu tới từ phía xa, nhưng tôi lại không thể mở mắt được. Một bàn tay kéo tôi dậy, dẫn tôi về một hướng. Ánh mắt tôi dần thích ứng ánh sáng, rốt cuộc cũng thấy rõ bóng lưng người phía trước – là A!  

Cậu ấy dẫn tôi đi tìm ánh sáng. 

“Mình tưởng cậu không quan tâm tới mình nữa!” Bao cảm xúc đè nén bấy lâu bỗng chốc bùng nổ, tôi gào khóc nức nở. 

A xoay người, cậu xoa đầu tôi rất dịu dàng: “Nhưng cậu vẫn phải đi trên con đường này một mình.” 

Tôi hơi sợ hãi, vội vàng túm lấy góc áo cậu: “Cậu đừng đi!” 

A không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn tôi, hồi lâu sau mới đáp: “Nhưng… chỉ khi mình biến mất thì mới là điều tốt đối với cậu.” Dứt lời, cậu nở nụ cười: “Hẹn gặp lại.” 

Nói xong, thân hình A bắt đầu tan biến từng chút một cho đến khi góc áo cuối cùng của cậu bị túm trong tay tôi hóa thành những đốm sáng. 

“A – – – – – -” Tôi la lên, người đã mất sẽ không trở về được nữa. 

“Này! Cậu tỉnh lại mau! Này!” Trong cơn mơ màng, thân thể tôi bị lắc lư kịch liệt, sau khi mở mắt tôi liền nhìn thấy C. 

“Sao hả? Chuyện gì vậy?” Tôi xoa mắt, không rõ tình huống thế nào. 

“Cậu gặp ác mộng, vừa khóc vừa gọi tên A…” B ngồi bên cạnh, nhìn tôi lo lắng. 

“A đâu rồi?” Tôi trông ra bốn phía nhưng không thấy bóng dáng của A. 

“Cậu ấy đi tìm K và Q để nói chuyện, dù sao thì việc mọi người ở chung cũng là vấn đề lớn.” 

Vậy sao… Tuy rằng trong lòng đã biết vậy nhưng tôi vẫn không yên tâm. 

Đúng lúc này, A đẩy cửa bước vào.

Cậu lập tức ngồi xuống, nói với chúng tôi: “Hình như Q và K không nhớ rõ chúng ta, cho nên mình đã thương lượng với họ rằng mọi người không can thiệp lẫn nhau, họ ở lầu 1 lầu 2, chúng ta ở lầu 4 lầu 5. Nếu có gì cần thì đôi bên giao dịch ngang giá.” 

“Hừ, như vậy là tốt nhất, nhưng mà ông đây vẫn sợ bọn họ làm ra chuyện gì đó đẹp mắt đấy.” C căm giận và nói. 

“Hẳn là sẽ không, chẳng phải bây giờ mọi người đều còn sống đó ư? Cần gì phải tự giết hại lẫn nhau chứ?” B nói nhẹ nhàng. 

Không biết có phải vì lời của B có lý hay không mà C chẳng hề nói gì nữa. 

Nhờ đó mà tôi mới tìm được cơ hội để nói chuyện với A: “Sắc mặt của cậu trông không được tốt, có chuyện gì ư?” 

A nhìn tôi một cái rồi nở nụ cười hờ hững đầu tiên tính từ hai ngày qua: “Không sao cả, cảm ơn cậu đã quan tâm.” Tuy cậu cười nhưng lại vô cùng lạnh lùng, xa cách. 

Trái tim của tôi càng lạnh đi.

Cùng lúc đó, Q và K đã thảo luận xong vấn đề này.

Q nói: “Bây giờ mọi người đều muốn sống sót, trước mắt thì chắc chắn sẽ không phát sinh xung đột gì lớn.” Khuôn mặt cô ta nở nụ cười rất tươi làm cho ai nấy đều cảm thấy yên tâm, thư giãn. 

K vẫn giữ vẻ lạnh lùng, đạm mác: “Sống sót, dễ dàng.” Im lặng nửa ngày, anh ta nói thêm: “Nhưng em có biết không, chúng ta chưa từng muốn sống sót kiểu như thế này.” 

Nghe lời K nói, nét cười trên mặt Q dần biến mất. 

“Bọn họ cho rằng chúng ta không nhớ chuyện trước kia, cũng không biết rằng đây đã là ván thứ ba của chúng ta rồi.” Q thở dài một tiếng: “Thật sự là không biết khi nào mới có thể thoát khỏi ván này.” 

“Ván trước, chết oan uổng.” Lời nói của K luôn ít như thế này. 

Q cười khổ một tiếng, suy nghĩ đến hai ván trước đó. Ván thứ nhất, bọn họ cho rằng đã tận thế nên chịu đựng trong đau khổ một hồi lâu. Lúc gần chết, cả hai mới phát hiện đây thật ra chỉ là một trò chơi sinh tử, chém giết lẫn nhau – bởi vì người nào đó đã thiết lập ra trò chơi này. 

Ván thứ hai, bọn họ dứt khoát nói hết tất cả cho ba người kia biết, nhưng vì sao lại không nói cho cô bé còn lại? Bởi vì trò chơi này được lập nên cho cô bé ấy. Chỉ cần bọn họ quấy nước đục, tỉ lệ sống sót sẽ càng cao hơn. 

Nhưng mọi thứ lại tiến triển đến mức đi ngược lại những gì bọn họ tưởng tượng, trong thư viện bỗng dưng có người biến thành zombie, kết quả là dưới tình huốn không phòng ngự, cả đám người đều bị tiêu diệt. 

Ôi… Nếu như có thể, ai mà không muốn sống sót chứ? 

Thời gian trôi qua từng ngày, đồ ăn dần cạn kiệt. Vì thế mà hôm nay, A và C quyết định kết hợp với Q và K để đi tìm đồ ăn. 

Nhìn bóng lưng họ rời đi, trong lòng tôi bỗng bất an – cảm giác này giống như lại sắp có chuyện gì xảy ra vậy. 

Nhưng tôi lại không có lý do gì để ngăn cản bọn họ, chẳng phải tận thế vốn vô cùng nguy hiểm sao? 

Tôi bước chầm chậm lên sân thượng, đầu óc hồi tưởng lại những chuyện đã qua trong “hai kiếp”. Tôi bắt đầu nhớ những chuyện từ nhỏ đến lớn. Trong ký ức của tôi, tất cả mọi người đều mờ ảo, không thấy rõ mặt. Mãi đến thời trung học, tôi mới gặp A, kế đó là B và C, gương mặt họ cực kỳ rõ ràng, những chuyện đã trải qua cùng họ cũng rành rành trước mắt. 

Hình như là sau khi gặp họ, cuộc sống của tôi mới có chút màu sắc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN