Rung Cảm Từ Em - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Rung Cảm Từ Em


Chương 18


Chương 18: Quan Quan đi hay ở

Nhung Lê thoát game, đứng lên.

Trình Cập thắc mắc: “Đi đâu thế?”

Anh mặc áo khoác vào, điềm nhiên trả lời: “Ăn cơm.”

Trình Cập xem đồng hồ, ngạc nhiên, “Mới mười một giờ mà.”

Nhung Lê đi thẳng đến cầu thang, không hề ngoảnh đầu, chỉ bỏ lại một câu: “Cà phê cậu pha khó uống chết được.”

Trình Cập cũng vui vẻ đối đáp: “Đúng thế, cho chó uống mà.”

***

Bên dưới, Từ Đàn Hề đang sắp xếp hàng hóa.

Hai tay cô khiêng chiếc thùng khá lớn, che khuất tầm nhìn, bị chiếc ghế đẩu cản chân, người cô thoáng loạng choạng, làm trượt chiếc thùng đi.

Đúng lúc đó Nhung Lê đi xuống cầu thang, lập tức đón lấy.

Từ Đàn Hề ngẩng đầu nhìn vào tay anh, bàn tay xương xương thon dài, trên móng tay có vầng trăng cong cong.

“Đặt ở đâu?” Nhung Lê thờ ơ hỏi.

Tay cô vẫn nâng đầu này chiếc thùng, tuy nhiên sức nặng đã dồn hết về đầu bên anh: “Kệ hàng đằng kia.”

Nhung Lê nâng chiếc thùng bằng một tay, do chiều cao chênh lệch, tay cô bị hẫng, một mình anh mang chiếc thùng đi, nhẹ nhàng đặt trên mặt đất, “Còn thùng nào cần khiêng không?”

“Hết rồi, cảm ơn anh.”

Hôm nay cô mặc váy yếm, bên trong là áo chiffon cổ lá sen in hoa, vạt váy rất dài, thân váy thêu những đóa hoa vàng. Cô buộc tóc kiểu đuôi ngựa, khuyên tai cũng là đóa hoa vàng nhạt.

Nhung Lê dời mắt sang chiếc thùng: “Khi nào cô khai trương?”

“Ngày kia.”

Anh “à” một tiếng, không hỏi gì nữa, mà lấy ra bao thuốc trong túi áo khoác jeans màu đen, đặt trên kệ hàng, nói ngắn gọn: “Giặt rồi.” Sau đó rời đi.

Cửa vừa mở ra, tiếng chuông gió lập tức kêu leng keng lảnh lót.

Từ Đàn Hề đi đến kệ hàng, mở bao thuốc lá, bên trong là chiếc khăn tay của cô. Cô bật cười, sao anh lại có sở thích bỏ đồ vào bao thuốc thế nhỉ!?

***

Sáu giờ chiều, nắng đã tắt, hoàng hôn đỏ trời. Tốp năm tốp ba học sinh tan học kéo nhau ra về, mặt đất trải đầy lá phong đỏ, trên phố lại ngợp bóng đồng phục học sinh xanh lam, hơi thở thanh xuân đã tô thêm vài phần náo nhiệt cho chiều thu se lạnh.

“Lâm Hòa Miêu!” Cậu nam sinh đẩy xe đi theo cô gái, “Rốt cuộc cậu có nghe mình nói không thế?”

Đối phương không hề nhìn cậu, chỉ lo cúi đầu nhìn đường, “Cậu nói gì?”

“…”

Cậu ta tên Tống Bảo Bảo, học lớp 12/8 trường Trung học Hồng Thủy 1, ngồi cùng bàn với Lâm Hòa Miêu. Cậu là con trai của ông trưởng trấn Tường Vân, xem như cậu ấm giàu có nhất vùng này.

“Thứ Bảy này sinh nhật mình, cậu có đến dự không?” Cậu ra vẻ miễn cưỡng, “Không phải chỉ mời mình cậu, tôi mời hết cả lớp, nên mời luôn cả cậu.”

Song thật ra, chỉ vì muốn mời mình cô, nên phải mời hết cả lớp.

Lâm Hòa Miêu dứt khoát từ chối: “Mình không đến đâu.”

Vẻ mặt cô vô cảm, thậm chí có chút ngờ nghệch.

Tống Bảo Bảo cảm thấy Lâm Hòa Miêu không biết tốt xấu, nổi nóng, “Sao không đến, ai cũng đến cả.”

“Mình phải học bài.”

Học bài, học bài, chỉ biết học thôi, thảo nào bị người ta chê cười là con mọt sách tự kỷ, Tống Bảo Bảo tức giận đeo balo lên vai, “Cậu đã là học sinh giỏi nhất trường rồi cần gì ngày nào cũng học?”

Lâm Hòa Miêu hờ hững quay đầu nhìn cậu ta, “Cậu đã đội sổ nhất trường rồi sao không chịu học hành?”

Vẻ mặt cô lãnh đạm, chỉ trần thuật một sự việc không hề liên quan gì đến mình.

Tống Bảo Bảo sắp bị cô làm tức chết! Cậu ta nóng nảy, tìm không ra lời đáp trả bèn cưỡng từ đoạt lý: “Có làm trễ nãi bao nhiêu thời gian của cậu đâu, lại không cần cậu mang theo quà đến, đến dự đi, tôi…”

Ánh mắt luôn lạnh nhạt của Lâm Hòa Miêu bỗng vụt sáng: “Trình Cập!”

Tống Bảo Bảo nhìn theo ánh mắt cô, ở trấn nhỏ rất hiếm khi thấy được chiếc xe nào bảnh chọe thế này – Mui trần màu đỏ, thu hút mọi ánh nhìn.

Trình Cập đang đỗ xe ven đường, một tay gọi điện thoại, tay còn lại kẹp hờ điếu thuốc, tóc nhuộm màu xanh đen, rất hợp với khí chất phong lưu và anh tuấn của anh.

“Cô bé, tan học rồi à?”

Lâm Hòa Miêu nhíu mày, “Tôi đã mười tám tuổi rồi.” Không còn là cô bé nữa.

Trình Cập cúp máy, đeo kính râm vào, kẹp ngón trỏ và ngón giữa vào nhau, đưa lên huyệt thái dương, chào theo kiểu mấy tên đểu, mồm lại nói lời đứng đắn: “Chăm chỉ học hành, ngày ngày phấn đấu nhé.”

Anh ngậm điếu thuốc, giẫm chân ga phóng xe đi.

Tống Bảo Bảo nhìn theo chiếc xe chói mắt kia, bỗng cảm giác chiếc xe đạp trong tay như trở thành đồ phế thải, thầm nhủ phải về nhà bảo bà chị Tống Đảo Đảo của mình mua một chiếc giống vậy mới được, “Anh ta là ai? Anh cậu à?”

Lầm Hòa Miêu không trả lời, vẫn dõi mắt theo chiếc xe đã chạy xa kia.

Tống Bảo Bảo phiền não vò đầu, “Rốt cuộc thứ Bảy cậu có đến hay không?”

“Mình phải học bài.”

Nếu đây là người khác, dám không nể mặt như vậy, cậu ta đã sớm nổi giận đùng đùng, đời nào phải muối mặt van xin, “Chỉ nửa giờ, nửa giờ thôi có được không?”

Chiếc xe mui trần màu đỏ đã mất hút, Lâm Hòa Miêu vẫn còn ngơ ngác nhìn theo: “Không phải anh mình.”

“Hả?”

“Là người sau này mình sẽ cưới.” Cô vẫn dùng giọng điệu trần thuật sự thật.

Cô có thể tính ra được chu kỳ tự quay của hành tinh Kuister, cô không tin Trình Cập còn khó đeo đuổi hơn cả hành tinh.

Tống Bảo Bảo ngơ ngác mất hồn.

Mối tình đầu vừa chớm nở của cậu thiếu niên đã bị một tia chớp giữa trời quang chém đứt lìa. Lòng tự ái mách bảo cậu rằng, cậu nên nói vài lời chua cay, lấy lại tự tôn của mình: “Lâm Hòa Miêu, cậu, cậu, cậu là đồ tham lam vật chất!”

Đằng trai thì đỏ mặt tía tai, còn bên gái thì cứ trơ lì vô cảm.

***

Tà dương chậm rãi khuất sau đường chân trời, chỉ còn lại vầng sáng nhàn nhạt. Có vài nhà đã sáng đèn, khói bếp bốc cao, mỗi mái nhà đều tỏa ra mùi khói lửa nhân gian.

Trong ngõ sâu, nhóm trẻ con đang hát đồng dao.

“Quả bóng da, quả chuối vàng, hoa mã lan nở hai mươi một, hai năm sáu, hai năm bảy, hai tam hai chín ba mươi một, ba năm sáu, ba năm bảy, ba tám ba chín bốn mươi một…”

Có người lớn gọi: “Quan Quan.”

Nhung Quan Quan ló đầu xem, “Cô hai em đến rồi, không chơi với anh chị nữa đâu.” Cậu bỏ dây thun quấn vào chân ra, hớn hở vừa chạy vừa gọi: “Cô hai.”

Là vợ chồng Hà Hoa Anh đến.

Ban đầu bà Tô Mẫn chưa cưới đã có bầu Quan Quan, sau khi Hà Hoa Lỗi xảy ra chuyện, nhà họ Hà không chịu nhận mẹ con bà Tô Mẫn. Bà cụ nhà họ Hà tin dị đoan, khăng khăng cho rằng Tô Mẫn khắc chết con trai mình. Hà Hoa Anh là người có học thức duy nhất trong nhà, không tin mấy việc này, luôn lén qua lại với Tô Mẫn.

Chồng Hà Hoa Anh lấy gói khoai tây chiên và một vỉ sữa chua từ túi nilon xách trong tay, đưa cho Nhung Quan Quan, “Cháu cầm lấy ăn đi.”

Nhung Quan Quan vui vẻ ôm lấy, “Cảm ơn cô hai.”

“Quan Quan, anh cháu có nhà không?”

“Có ạ.”

Hà Hoa Anh bế cậu lên: “Vậy về nhà nào.”

Nhung Quan Quan vui cười tít mắt!

Đến nhà, cậu ôm lấy vỉ sữa chua chạy vào gian nhà chính, hô to: “Anh, anh.” Không thấy người trong nhà chính, cậu lại ngó dáo dác lên tầng, “Anh, cô hai em đến chơi này.”

Nhung Lê xuống lầu, thoáng nhìn khách đến nhà, “Nhung Quan Quan, em về phòng đi.”

“Dạ?”

“Bảo em về phòng.”

“Dạ.”

Nhung Quan Quan ôm sữa chua và khoai tây chiên về phòng, vừa vào phòng, cậu đã dán tai lên cửa, nhưng không nghe thấy gì cả. Cậu bèn kéo ghế đến cửa, vừa ăn vừa lắng nghe. Qua thật lâu, khi cậu sắp ngủ gục mới nghe thấy cô hai gọi mình.

“Quan Quan.”

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN