Vạn Kiếp Nhất Mộng
Chương 36: Đi dạo
– Ăn thật ngon a.Cám ơn thần tiên tỷ tỷ!
– Chỉ là bữa cơm thôi.Ngươi không cần khách khí như vậy.
Nhìn con bé đặt bát xuống vỗ vỗ bụng nhỏ khiến Thanh Dương bất giác mỉm cười.Thật hoài niệm hình ảnh hắn ôm bụng căng tròn cười ngây ngô trước mặt nàng.Thế nhưng có lẽ nàng không bao giờ có cơ hội bắt gặp hình ảnh dễ thương đó nữa.
– Sao thần tiên tỷ tỷ cười?Có phải vì ta nhìn rất giống đại ca không?
Thanh Dương khẽ giật mình,buột miệng hỏi:
– Sao ngươi biết?
Tiểu Trà kì quái nhìn Thanh Dương như thể nàng vừa hỏi một điều hiển nhiên nhất trên đời:
– Tiểu Ngưu không có mù a.Thời điểm ở bên đại ca ánh mắt của thần tiên tỷ tỷ trở nên rất khác a!
Thanh Dương cúi mặt ấp úng nói:
– Rất…rất rõ ràng sao?
Tiểu Trà nhân cơ hội tấn công dồn dập:
– Không phải người mù đều nhìn thấy a.Thần tiên tỷ tỷ rất thích đại ca đúng không?
– Chớ…chớ…chớ nói bậy.Ta với hắn chỉ là tình cảm sư đồ.Hoàn toàn không có gì khác.
– Tình cảm sư đồ với thích khác nhau ở điểm nào?
Tiểu Trà kì quái hỏi.
– Tình sư đồ là kính trọng,kiêng nể.Còn thích là nam nữ luyến ái.Ta với hắn…đơn thuần…hoàn toàn…là…
Càng nói càng cảm thấy mâu thuẫn,rốt cuộc Thanh Dương cũng không có đủ dũng khí nói câu chốt hạ.Tuy là vì vấn đề chú ấn nên giữa hai người mới xảy ra quan hệ nhưng không thể phủ nhận là nàng cũng rất…
Nói chung là nếu cứ tiếp tục nói láo thì thật quá vô liêm sỉ rồi.Một nữ nhân thật thà trong sáng đơn thuần như nàng căn bản là không đủ bản lĩnh tiếp tục a.
Tiểu Trà trằn trọc một lúc lâu rồi không nhịn được lên tiếng:
– Tiểu Ngưu thực sự không hiểu.Nếu thần tiên tỷ tỷ thích đại ca như vậy tại sao không từ tình sư đồ biến thành tình nam nữ?Khẳng định đại ca cũng sẽ rất vui mừng a!
Đối với suy nghĩ ngây ngô của con bé,Thanh Dương chỉ khẽ lắc đầu:
– Có những chuyện không phải cứ muốn là được.Ăn xong rồi thì thay y phục đi.Ta dẫn ngươi tham quan Thiên Kiếm Môn.
– Sao vậy?Tiểu Ngưu rất thích chiếc áo này a.Hơn nữa mới mặc hơn một ngày chứ mấy.
– Một chiếc áo mặc nhiều sẽ mau hỏng.Nếu ngươi thực sự thích thì không nên tha lôi nó đi khắp nơi.
Trước một lý lẽ cứng như vậy thì Tiểu Trà đành tiếc nuối cởi bộ Bạch Y Đại Hiệp ra.Còn việc con bé lựa y phục nào,Thanh Dương tư vấn ra sao,thay ra mặc vào bao nhiêu bộ.Tác xin phép lược bỏ một nghìn chữ.
………………
– Đây là Kiếm Phong,bao gồm Thí Kiếm Đình,Đại Sảnh Đường,Trưởng Môn Cư,Luyện Võ Tràng…Là nơi các đệ tử tu luyện kiếm pháp và tiên thuật.Những buổi sinh hoạt và sự kiện lớn cũng thường diễn ra tại đây.
– Oa.Lần trước Tiểu Ngưu đã qua đây một lần.Bất quá chưa từng được nhìn trực diện thế này.Thật hoành tráng a!
Miệng Tiểu Trả há to đến độ nhét vừa một quả trứng gà.Tuy biết thế giới của tiên nhân là rất ra gì và này nọ thế nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến quả tim nhỏ của nó nảy lên bình bịch.
Mà đổi lại bất kì ai trông thấy một cái cây đại thụ bằng kim cương lù lù ở giữa sân thì chắc hẳn cũng đều có một cái biểu cảm giống như nó thôi.
Bắt gặp ánh mắt “kinh hãi” của Tiểu Trà,Thanh Dương từ tốn giải thích:
– Trước đây cái cây này vốn là một cây đại thụ xanh tốt.Một ngày đại sư huynh bơm thứ gì đó vào cây thế là qua hôm sau liền trở thành cái bộ dạng này.
Tiểu Ngưu kinh ngạc kêu lên:
– Trên đời lại có chuyện thần kì như vậy sao?
– Đại sư huynh luôn chế ra những thứ không ai tưởng tượng nổi.Sau đó sư tổ tức giận đến độ suýt chút nữa đuổi huynh ấy đi.Cơ mà vì thời điểm đó kinh tế khó khăn nên..Mà thôi,chuyện đã qua rồi.Giờ tiến vào xem một chút đi.
Nó lẽo đẽo theo chân Thanh Dương tiến vào Kiếm Phong.Nơi đầu tiên họ đặt chân đến là một khoảng sân rộng lớn đang có đầy những nam thanh nữ tú đang cầm kiếm múa may quay cuồng.Nói là đầy cho oai,cho xứng đáng với cái danh một môn phái thôi chứ kì thực chỉ có lìu tìu vài mống đang vung vẩy kiếm như chưa ăn cơm.
– Đây là Luyện Võ Tràng,nơi luyện tập của các đệ tử.Trước mắt ngươi là những cao thủ tương lai của Thiên Kiếm Môn.Tuy có hơi phế vật một chút.
Tiểu Trà nheo mắt quan sát một hồi rồi reo lên:
– Oa.Ngáo Nam sư huynh đang múa kiếm a!
Ở giữa Luyện Võ Tràng,Ngạo Nam đang sử dụng một bộ kiếm pháp căn bản để đối chiến với một tên đệ tử khác.Vì ở thời đại nào cũng có những thằng đưa ra ý kiến đại loại như “Mấy cái kiếm pháp căn bản cùi bắp thì đánh được đéo ai” nên nhiệm vụ của những sư huynh đương nhiên là thông não bọn trẩu này.
Thường thì các vị sư huynh sẽ thực hiện công việc này trên tinh thần xây dựng và kiến thiết.Bất quá Ngạo Nam không phải loại người đơn giản như vậy,gã thực hiện rất tốt câu châm ngôn “Nếu bạn giỏi thứ gì,đừng làm nó miễn phí”.Cụ thể là mỗi lần có đứa nào ngỏ ý muốn đối luyện riêng với gã thì đều phải trả một khoản “phí huấn luyện”.Còn về phần giá cả bao nhiêu,đó đương nhiên là bí mật kinh doanh.
Theo lẽ thường thì hiển nhiên sẽ chẳng có ma nào trả tiền cho một trận đấu mà chắc chắn mình sẽ bị ăn hành.Ấy thế nhưng tại một cái nơi mà sư phụ thì một năm đứng lớp một lần còn sư thúc thì cả ngày quấn lấy một thằng shota thì hiển nhiên không thể áp dụng cái “lẽ thường” vào đây.Tại cái nơi “Tu được thì tu,tu không được thì cút” này mà không bám đít thằng giỏi hơn thì có mà về làm ruộng sớm.
– Thôi chán lắm đừng xem.Chúng ta đi nơi khác.
Thanh Dương dẫn nó đến một ngọn núi trông có vẻ xanh tốt hơn.Dọc đường có đủ thứ kì trân dị thảo rực rỡ khiến nó lóa cả mắt,đẹp hơn hẳn cái bầu không khí sặc mùi bạo lực vừa rồi.
– Ừm…Thần tiên tỷ tỷ.Tiểu Ngưu không có ý gì đâu,nhưng mà…
– Hử?Muốn nói gì thì nói đi.
Tiểu Trà ngập ngừng nói:
– Cái động tác vừa rồi của Ngáo Nam đại ca…có đúng kĩ thuật không vậy?Cái chiêu vung kiếm lên ấy.Hình như là lệch hơi nhiều a.
– Ngươi thấy được?
Thanh Dương nhìn con bé đầy kinh ngạc.Động tác của một trong những đệ tử xuất sắc nhất bị một con bé vắt mũi chưa sạch nhìn thấu.Điều này cũng hư cấu ngang ngửa với câu nói “Con ruồi bay ngang qua tao cũng biết đấy là con đực hay con cái” vậy.
– Vâng.Lúc đấy Ngáo Nam đại ca vung kiếm lên như thế này…Đáng lẽ nên vung thấp thôi a.
Tiểu Trà bắt chước động tác của Ngạo Nam sau đó biến động tác sai kia trở thành chuẩn y chang sách giáo khoa.
– Tiểu Trà làm vậy có đúng không,Thần tiên tỷ tỷ?
– …
Nàng bình thản quan sát Tiểu Trà một lúc rồi mỉm cười:
– Làm tốt lắm.Ngươi rất có tài đấy.
Tên Ngạo Nam này có một ưu điểm,và cũng là nhược điểm đó là khi đánh thường rất hăng máu nên mhững chiêu thức có tính quy củ lề lối vào tay gã đều bị phá nát bét.Tuy nhiên điều này đôi khi cũng gây bất ngờ cho đối thủ nên cũng không ai bắt gã phải sửa lại,hay chính xác hơn là không ai nói nổi gã.
– Thật a?Thì ra làm vậy là có tài.Sau này ta sẽ cố gắng làm vậy nhiều hơn a!
Trẻ con dễ mừng dễ vui,Tiểu Trà cũng không ngoại lệ.Nó nhảy chân sáo trên suốt quãng đường đi tới Dược Phong và chỉ dừng lại khi trông thấy những mảnh vườn trồng đầy thảo dược rực rỡ lóa mắt.
– Oa!Thật nhiều cây hoa đẹp a!
– Này bé con.Động bừa bãi coi chừng bị phạt đấy!
Tiểu Trà đang định vươn tay sờ thử một chút thì một thanh âm bất ngờ vang lên khiến nó sợ đến rơi rụng cả phần hồn.
– Minh Thần đại ca!Huynh tính dọa chết ta sao!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!