Bé Con, Chú Không Thể Chờ - Chương 25: Ra Vẻ Đạo Mạo Kẻ Giả Nhân Giả Nghĩa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
366


Bé Con, Chú Không Thể Chờ


Chương 25: Ra Vẻ Đạo Mạo Kẻ Giả Nhân Giả Nghĩa


Nụ hôn của anh giống như một tấm lưới dày đặc, lại giống như bão tố, vừa điên cuồng lại mạnh mẽ.

Mang theo không cam lòng, xen lẫn với tức giận, dường như muốn đem phần tình cảm và nhớ mãi không quên đã phải đau khổ kìm nén trong nhiều năm, trút xuống nụ hôn này, dường như chỉ khi làm thế, trái tim cô đơn kia mới cảm thấy được an ủi.

Cảm giác mình là người động lòng trước rất không tốt, nhất là khi yêu một cô nhóc chưa hiểu sự đời, càng tồi tệ hơn những gì anh tưởng tượng.

Loại cảm giác không cách nào khống chế tâm trạng của mình, khiến anh tương đối không thích.

Rất nhiều lần anh đã muốn loại bỏ cô nhóc khỏi tim mình, thế nhưng cho dù anh có cố gắng như thế nào, không nhìn thấy cô cũng được, xa lánh cô cũng được, thậm chí là dùng những người phụ nữ khác để di chuyển lực chú ý, nhưng đều không có tác dụng, sau cùng, người phải chịu tra tấn là anh, chật vật không chịu nổi.

Cô giống như một ma chú của anh, lặng lẽ sinh trưởng mọc rễ, lớn dần lên ở nơi mềm mại và cũng là nơi cứng rắn nhất trong tim anh.

Thế nhưng loại tình cảm này lại bị cô nói là biến thái.

Nghĩ đến đây, trước ngực cảm thấy đau đớn, anh mang theo ý trả thù, ngậm lấy môi dưới của cô, mút mạnh.

Du Ánh Tuyết chưa từng bị hôn như thế, nhưng cô lại cảm thấy rất quen thuộc, giống như đã từng gặp thấy ở trong giấc mơ nào đó.

Nhưng ở trong mơ, nụ hôn kia càng nhiều hơn chính là thương tiếc và dịu dàng.

Giờ phút này, nụ hôn dữ dội như một vòng xoáy, muốn cắn nuốt cô.

Lý trí nhắc nhở cô, cô nên giãy dụa, thế nhưng, hơi thở của cô dần dần trở nên hỗn loạn, sức lực của cô ở trong nụ hôn này cũng dần dần mất đi.

Bàn tay đang đẩy anh của cô dần dần không còn sức lực, run rẩy, co quắp để trên vai anh.

Cơ thể càng lúc càng mềm mại, gần như chân không thể đứng vững.

Cô đã không còn sức để suy nghĩ, vì sao cô và người được gọi là “chú ba”, lại phát triển đến một bước này.

Thế nhưng, người đàn ông giống như còn không hài lòng với nụ hôn này, anh điên cuồng hôn cô, tiếng thở dốc mang theo tính xâm lược không ngừng vang lên, một đường lưu luyến xuống dưới, nụ hôn nồng nhiệt dừng trên cằm cô, cô thở hổn hển, vô thức ngửa đầu lên, hô hấp rất nhẹ, giống như một sợi lông vũ tản mát trong không khí, làm cho căn phòng càng thêm khô nóng và mập mờ.

Đầu lưỡi của người đàn ông từ cổ một đường đi xuống xương quai xanh.

Lại đến…
Cảm giác run rẩy kèm theo tình triều từ trước ngực xông ra, trong nháy mắt này, cô giống như tỉnh táo lại, cả người chấn động, trong chớp mắt đã lấy lại tinh thần.

Trời ạ!
Bọn họ đang làm gì đây?
Cô thế mà cùng Kiều Phong Khang – Chú của chồng chưa cưới, làm loại chuyện đáng xấu hổ này, thậm chí còn là việc trời đất không dung.

Cảm giác tội lỗi, xấu hổ, sợ hãi theo nhau mà đến.

Đầu óc cô ngơ ngác, gần như không dám suy nghĩ quá nhiều, tránh khỏi người đàn ông kia, chật vật lùi lại một bước, không đợi Kiều Phong Khang lấy lại tinh thần, cô giơ tay, “bốp” một tiếng vang dội, trên mặt anh đã bị tát mạnh.

Cảm giác đau nhức, nóng rát truyền thẳng đến tim.

Anh chấn động, tiếp theo giữ lấy cổ tay cô, trong đáy mắt tràn ngập âm u, vô cùng đáng sợ.

Vừa rồi lúc hôn cô, anh có bao nhiêu kích động, lúc này đây, sau khi chịu một bạt tai của cô, anh có bấy nhiêu phẫn nộ, giống như sau khi được người ta đưa lên thiên đường, không hề có điềm báo trước, cứ thế bị đẩy xuống địa ngục, cảm giác chênh lệch này khiến anh cảm thấy tồi tệ.

Dáng vẻ này của Kiều Phong Khang khiến cho Du Ánh Tuyết sợ hãi, thế nhưng trong đáy mắt càng nhiều hơn là xấu hổ và tức giận.

Hai mắt cô rưng rưng, giống như đang nhìn chằm chằm một kẻ xấu xa, cô oán hận nói: “Nếu anh còn dám làm loạn, tôi sẽ lập tức…”
Du Ánh Tuyết liếm môi, không dám nói tiếp.

“Cô sẽ lập tức làm gì?” Anh gằn từng chữ hỏi.

Hơi thở hổn hển, ánh mắt nhát gan, một lúc sau, cô mới tìm được dũng khí, hít sâu một hơi, can đảm nói: “Nếu như anh còn dám như thế, tôi sẽ tố cáo anh tội dâm ô…”
Dâm ô.

Cơ thể anh cứng đờ, hô hấp cũng cứng đờ.

Lại là một tội danh.

Sao với trước đó càng ác, tuyệt tình hơn!
Ngay vừa rồi, ở trong nụ hôn kia, cô mềm mại, trầm luân, anh ngu ngốc cho rằng, cô nhóc quật cường này đang đáp lại tình cảm của anh.

Thế nhưng thì ra, tất cả tình cảm khó lòng kìm nổi của anh, ở trong mắt cô chính là tội ác.

Tình cảm sâu đậm của anh, chẳng qua là buồn nôn, “dâm ô”…
Tay của anh càng thêm siết chặt, thậm chí trên cánh tay còn nổi lên gân xanh.

Du Ánh Tuyết e sợ liếm môi, chỉ cảm thấy cổ tay mình sắp bị anh bóp nát, cuối cùng cô lấy hết dũng khí, dùng sức tách tay của người đàn ông kia ra: “Kiều Phong Khang, anh…”
Hai chữ “buông tay” còn chưa nói ra.

“Biến!”
Anh gằn ra một chữ, lạnh lẽo, cứng rắn giống như đá.

Cô lạnh lùng bị anh hất ra, không mang theo bất kỳ tình cảm nào, khiến cho Du Ánh Tuyết cảm thấy, vừa rồi anh dây dưa hôn cô, tất cả chỉ là ảo giác mà thôi.

Du Ánh Tuyết giật mình, nhìn dáng vẻ lạnh lùng và xa cách của người đàn ông, cô đột nhiên cảm thấy vô cùng ủy khuất.

“Biến thì biến, tôi còn lâu mới muốn ở lại đây!” Mắt cô đỏ bừng, giữ chặt cổ áo ngủ, tức giận chạy ra ngoài.

Lúc chạy đến cửa, để tay lên nắm cửa, dường như không phục, cô vừa khóc, vừa quay đầu, trừng mắt lại nhìn anh: “Rõ ràng là anh trêu chọc tôi trước, dựa vào cái gì lại hô to gọi nhỏ với tôi.

Tôi ghét anh!”
Sau khi nổi giận đùng đùng nói xong câu đó, lúc này, cô mới mở cửa chạy đi.

Vừa ra đến bên ngoài, đúng lúc nhìn thấy dì Lý đang chuẩn bị nghỉ ngơi, Du Ánh Tuyết sững sờ.

Dì Lý nhìn thấy hai mắt Du Ánh Tuyết đỏ ngầu, dáng vẻ mất hồn mất vía chạy đi, bà ấy vừa định hỏi đã xảy ra chuyện gì, lại nhìn thấy cô xấu hổ và quẫn bách, quần áo còn xộc xệch, trong lòng bà ấy giật thót, loáng thoáng đoán được.

Muốn nói lại thôi.

Du Ánh Tuyết không dám nhìn bà ấy, xấu hổ và sợ hãi đi vào phòng ngủ của mình.

Quấn chăn lên người, nằm ở trên giường, nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của mình bị dì Lý nhìn thấy, cô chỉ muốn tìm một kẽ hở để chui vào.

Dì Lý nhất định sẽ đoán ra được chuyện gì, một là bậc cha chú, một là phận làm cháu, cũng không biết bà ấy sẽ nghĩ cô như thế nào?
Du Ánh Tuyết ôm đầu, giống như phát tiết, ảo não đập gối lên đầu.

Tên xấu xa Kiều Phong Khang này, trước đó không nhìn ra, thằng cha này còn dám chơi trò đó.

Ra vẻ đạo mạo, kẻ giả nhân giả nghĩa.

Cô liên tiếp mắng một lúc lâu, càng không cảm thấy hết giận, hiện tại quả thật không còn cách nào khác.

Cuối cùng cô khóc mệt, mắng mệt, mới kéo lấy cơ thể mệt mỏi, đứng dậy thay quần áo.

Đứng ở trước gương, nhìn dáng vẻ quần áo xộc xệch của mình, trước ngực hở một phần lớn, gương mặt nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng.

Dáng vẻ này của cô, ngay cả Kiều Minh Đức cũng chưa nhìn thấy, nhưng lại bị Kiều Phong Khang nhìn qua, thậm chí…
Thậm chí vừa rồi bọn họ còn…
Đây chính là nụ hôn đầu tiên theo đúng nghĩa của cô, ngay cả đầu lưỡi còn quấn quýt một chỗ.

Giờ phút này, chỉ mới nghĩ đến cảm giác bị anh cắn nuốt kia, Du Ánh Tuyết đã cảm thấy run chân, khô nóng, khó mà ổn định lại được.

Môi dưới của cô còn hơi sưng đỏ, Du Ánh Tuyết vô thức muốn đưa tay chạm vào, thế nhưng cô còn chưa chạm đến đã vội vàng rụt tay về, giống như bị phỏng.

Cô cuộn đầu ngón tay lại, run rẩy đặt ở trên bồn rửa mặt.

Lúc Kiều Phong Khang hôn cô, rõ ràng cô có thể lập tức từ chối, nhưng cô lại để mặc lâu như thế mới đẩy anh ra.

Du Ánh Tuyết ảo não vỗ lên mặt mình, rốt cuộc cô sao thế? Hơn nữa vì sao Kiều Phong Khang lại đột nhiên nổi điên như thế với cô? Nhiều năm như vậy, đừng nói là dạng này, cho dù là thân cận với anh cũng không có.

Hơn nữa, sau này hai người bọn họ, làm sao để đối mặt với Kiều Minh Đức đây?
Trong lúc cô đang suy nghĩ lung tung, chỉ nghe bên ngoài “rầm” một tiếng, cửa biệt thự bị đóng sầm lại.

Du Ánh Tuyết run lên, vô thức chạy ra cửa sổ nhìn, quả nhiên ánh đèn pha chiếu rọi toàn bộ sân vườn, ngay sau đó, chiếc xe Bentley màu đen quen thuộc kia, mang theo giận dữ và oán khí, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của cô.

Du Ánh Tuyết hừ một tiếng, khó chịu lẩm bẩm: “Rõ ràng người nên bỏ nhà đi là mình mới đúng!”
Người bị chiếm hời là cô, rốt cuộc anh đang giận dữ cái gì?
Trong câu lạc bộ tư nhân Vân Trang, cuộc sống về đêm mới chỉ bắt đầu.

Trong căn phòng VIP, một nhóm người hai mắt nhìn nhau, sau đó lại nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, trầm mặc không nói một câu.

Anh rất ít khi uống rượu, hơn nữa.

Hôm nay Kiều Phong Khang còn có một thứ vô cùng khác thường, đó chính là…
“Anh Kiều, trên mặt anh… Nếu như tôi không nhìn lầm, chắc hẳn là dấu bàn tay?”
Hồ Minh Tuấn thật sự không nhịn được hiếu kỳ, to gan hỏi.

Không mở bình thì ai biết bên trong bình có gì.

Biến thái, dâm ô, bốn chữ này xông vào trong đầu anh, từng chữ như kim châm, chà đạp lên tim anh.

Anh nên sớm biết, làm sao cô nhóc vô tâm kia sẽ hiểu tình cảm của anh?
Sáu năm trước, anh đón cô về, mỗi một thời điểm quan trọng của cô, anh đều không bỏ lỡ.

Cho dù anh đang ở đâu, vào ngày sinh nhật của cô, anh nhất định sẽ quay về.

Trước đó không lâu, vào sinh nhật thứ 18 của cô, anh hủy bỏ lịch trình, sắp xếp thời gian, vội vã từ nước ngoài quay về, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nhưng trở về lại đối mặt với một căn phòng trống rỗng.

Cô và bạn uống say bí tỉ, uống suốt cả đêm, ngày hôm sau gặp mặt, cô chỉ chào hỏi qua loa rồi lăn ra ngủ.

Hai người chỉ gặp nhau qua quýt như thế, anh tràn đầy hứng thú quay về, mất hứng rời đi, trong lòng khó chịu.

Anh rất rõ ràng, ở trong thế giới của cô, anh là người có cũng được, không có cũng chẳng sao, rất không quan trọng.

Vì thế, sinh nhật của cô, không cần có anh, nó vẫn có rất nhiều màu sắc.

Còn anh, nhiều năm như thế, vào sinh nhật của anh, ròng rã sáu năm, anh chưa từng nhận được một câu chúc mừng của cô, có lẽ, thậm chí cô còn không biết ngày nào.

Kiều Phong Khang vô thức siết chặt ly rượu trong tay, một hơi uống sạch, nhưng loại cảm giác đau đớn kia không sao biến mất, ngược lại càng thêm đau hơn.

Mọi người nhìn thấy dáng vẻ này của anh thì hơi sững sờ, một người đàn ông mạnh mẽ không gì có thể phá vỡ được, lúc này lại khiến cho người ta cảm nhận được một sự bất lực.

Cô nhóc này, quả nhiên là có lực ảnh hưởng.

Đêm khuya.

Kiều Phong Khang trở về biệt thự, trong người có men say.

Người làm gác đêm còn đang chờ cửa.

Anh cởi áo sơ mi và cà vạt dính mùi rượu, tiện tay ném lên trên ghế sofa, khiến cho người làm nữ đỏ mặt, tim đập thình thịch đi ra thu dọn.

“Cô ấy ngủ chưa?”
Trước khi đi lên tầng, sau cùng, Kiều Phong Khang vẫn không nhịn được hỏi một câu, muộn như thế, trong biệt thự căn bản không có xe.

Chắc hẳn cô sẽ không ngốc đến mức ra ngoài vào lúc này.

“Cô Du vẫn luôn ở trong phòng mình, không đi ra, lúc này, chắc hẳn cô ấy đang ngủ.”
Anh gật đầu, không nói gì nhiều, cất bước đi lên tầng.

Lúc đi ngang qua cửa phòng cô, bước chân anh dừng lại, muốn vào xem cô thế nào, hiển nhiên tối nay cô bị anh dọa sợ.

Có lẽ sau này, cô sẽ càng cách xa anh hơn.

Tay chạm vào nắm cửa, cuối cùng vẫn thu về..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN