Sau Khi Xuyên Về Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng - Chương 41
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Sau Khi Xuyên Về Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng


Chương 41


“Nghe được rõ tiếng đàn phát ra từ đâu không?” Trạm Văn Sương hỏi khi cả đoàn bước ra khỏi cửa.

Bọn họ vốn định lần theo tiếng đàn nhưng âm thanh kia lại mơ hồ như có như không, âm điệu thê lương lởn vởn khắp tòa nhà, nhất thời không thể xác định được vị trí cụ thể.

Lâm Mạc không vội trả lời, Ngụy Minh Hán lại hấp tấp: “Đi tra camera không được sao? Vừa rồi tất cả chúng ta đều tập trung tại tầng ba, phía dưới không có người canh gác cho nên rất dễ đột nhập.

Chỉ cần xem lại băng ghi hình quanh đây sẽ tìm ra kẻ nào giả thần giả quỷ hù dọa chúng ta, chuyện này quá đơn giản…”
Lâm Mạc nhìn cậu ta như nhìn một đứa thiểu năng, nói: “Chuyện mà cậu nắm rõ như thế, lẽ nào “hung thủ” lại không hiểu?”
“Chưa kể đến, lúc trước toàn bộ camera đã ra soát một lượt rồi, một chút manh mối cũng không có.

“Hung thủ” khẳng định nắm rất rõ kết cấu tòa lâu này cho nên có thể tránh được các góc có gắn máy quay.”
“Cho nên “nó” không dễ dàng để cậu nắm được đuôi đâu.”
Tiết Trác Lâm cười cười: “Lâm đại sư nói đúng rồi đấy, cho nên xem camera không có tác dụng gì đâu, Ngụy tiên sinh cho rằng cảnh sát chúng tôi chưa nghĩ đến việc đó hay sao.”
Ngụy Minh Hán cả giận nói: “Vậy các anh bảo phải làm thế nào?!?”
“Hay là…”
Ánh mắt nghi hoặc độc địa của cậu ta chuyển qua chuyển lại giữa Lâm Mạc và mấy người cảnh sát: “Theo lý thuyết, khi xảy ra án mạng cảnh sát phải là người khẩn trương điều tra, nhưng các anh hiện tại lại bình thản ung dung như vậy…”
“Có khi nào các anh đang bao che hung thủ không?”
Lâm Mạc cảm thấy nực cười: “Cậu cho rằng tôi là hung thủ?”
“Hừ, ai biết được, video trên mạng quay lại lúc đó, cậu là người khả nghi nhất!”
Lâm Mạc lười đôi co, nhìn phía sau lưng Ngụy Minh Hán, vẻ mặt không đành lòng nhìn thẳng.

Ngụy Minh Hán còn chưa kịp định thần đã ăn một trượng của ông nội Ngụy, suýt chút nữa khuỵu gối ngã sấp mặt.

Cậu ta ủy khuất: “Ông nội, sao lại đánh con?”
Ngụy lão gia tử hận rèn sắt không thành thép, nén giận nói: “Bớt miệng lại, ba hoa chích chòe!”
Ông ta rất bực mình!
Đứa cháu này quá ngu dốt lại hay huênh hoang, tiếc cho cái khuôn mặt sáng sủa kia.

Ngụy Minh Hán trật tự rồi, Lâm Mạc mới nói: “Tôi yểm rất nhiều bùa quanh tòa lâu này, nếu cảm thấy sợ quá có thể bóc xuống cầm lấy hộ thân.”
Đám người Trần lão gia tưởng cậu nói đùa.

Nhưng Vương tổng đứng phía sau lại cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó gỡ một tấm bùa xuống cầm trong tay, mặc dù trong thâm tâm ông ta không kỳ vọng quá nhiều vào tấm giấy mong manh này.

Trạm Văn Sương hỏi: “Tiểu Mạc, bây giờ đi đâu?”
“Đàn nhị cất trong kho đạo cụ, trước tiên đi xuống hậu trường kiểm tra một chút.”
Trong Lão Quan Lâu có rất nhiều hành lang gấp khúc, từ lầu ba đi thẳng xuống dưới có thể vào được hậu trường, đi xuyên qua hành lang uốn lượn kia lại dẫn tới đài ngắm trăng lộ thiên.

Lâm Mạc chống tay trên lan can, nhìn ra ngoài như đang tìm kiếm gì đó: “Trời đã tối đen rồi.”
“Cũng không để ý xem đã lãng phí bao nhiêu thời gian trong kia…” Ngụy Minh Hán nhỏ giọng lầu bầu.

Lâm Mạc: “Mấy giờ rồi?”
Đường Diễn Sơ: “8 giờ 5 phút.”
“Ừm.”
Cậu hỏi một câu vô thưởng vô phạt như thế, sau đó gật gù quay lại hành lang, tiếp tục dẫn đầu đoàn ngoài đi xuống lầu 1.

Tới lầu 2, Lý Phù Dung thò tay bật công tắc, nhưng chỉ nghe thấy âm thanh “tạch tạch” không lên điện, tiếng đàn nhị vẫn phảng phất quanh đây khiến lòng người có chút bất an.

Trần lão gia nói: “Trong lâu có đèn dầu hay nến gì không, lấy ra dùng tạm đi.”
Để duy trì phong cách cổ xưa, trong lâu có trang bị hệ thống đèn lồng, đèn dầu song song với đèn điện.

Chân đèn dầu và giá cắm nến được bố trí trên các vật dụng nội thất, thuận tiện lúc nào cũng có thể châm lửa.

Lý Phù Dung nói: “Sương phòng tầng hai có nến, để tôi…”
“Tôi đi lấy.”
Lâm Mạc nói: “Mọi người chờ ở đây một lát.”
Nói xong cậu lập tức xoay người rời đi.

Đám người lưu lại bỗng chốc rơi vào trầm mặc như thiếu đi người lãnh đạo.

Trước mặt một mảnh bóng tối mờ mịt, bên tai lại văng vẳng tiếng đàn nhị quỷ dị, bốn bề lặng yên không động tĩnh, trái tim như bị treo lên cao.

Tiết Trác Lâm nhịn không được nói: “Chủ nhiệm Lý, vừa nãy đèn ở tầng 2 vẫn đang hoạt động bình thường không phải sao? Vì sao đột nhiên lại…”
“Đứt dây tóc bóng đèn chứ sao.” Ngụy Minh Hán bĩu môi nói.

Lý Phù Dung: “Cũng có thể, nhưng…”
“Chú, chú…” Giọng nói run rẩy của Vi Tiếu Kiêu đánh gãy lời anh.

Lý Phù Dung hơi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Vi Tiếu Kiêu chủ động gọi anh là chú đi, hay là ảo giác?
Nhưng mà Vi Tiếu Kiêu dường như không còn sức lực quan tâm tới xưng hô lúc này nữa.

Giọng cậu càng nói càng run, khiến cho người nghe nhận ra một nỗi khiếp sợ trong đó: “Đoàn kịch, đoàn kịch…!có phải vẫn có người…!người nào…!chưa về hay không? Ở cửa…!cửa…!có người!”
Bọn họ lúc này đang đứng trên hành lang lầu 2, lối ra vào chỉ có một cửa, chính là nơi mà Lâm Mạc vừa rời đi.

Mọi người thất kinh, tất cả đồng loạt quay đầu nhìn ra cửa.

Ánh trăng nhàn nhạt từ cửa sổ trên cao rọi vào, hắt xuống sàn gỗ hành lang một dải ánh sáng bạc, vừa vặn như một sợi dây ngăn cách giữa bọn họ và “người kia”.

Một cái bóng đổ dài ngay dưới ngưỡng cửa, chỉ im lặng đứng đó không lên tiếng.

Cũng không biết “người kia” đã đứng đó bao lâu, nhìn về phía này bao lâu, mãi cho đến khi Vi Tiếu Kiêu vô tình phát hiện ra.

Nơi đó tối tăm u tịch, không ai nhìn rõ khuôn mặt kia là nam hay nữ, chỉ mơ hồ nhìn ra một thân ảnh mặc diễn phục.

Ai nấy đều phát run trong lòng.

Lý Phù Dung cảm thấy kinh ngạc, theo thói quen đưa tay sờ lên đồng tiền, không thấy nó nóng lên.

Anh lớn tiếng: “Ai đấy? Sao muộn rồi còn chưa về?”
Bóng người đứng ở cửa không đáp lại, không động đậy một chút gì, như một con rối gỗ hay một pho tượng ở đó.

Lý Phù Dung hỏi hai lần, “người kia” vẫn yên lặng.

Không lên tiếng, không nhúc nhích, một bóng đen cứ như vậy đứng nơi ngưỡng cửa âm u, nhìn chằm chằm về phía này…!Lúc này ai cũng thấy rét lạnh nơi sống lưng.

“Ngươi, ngươi…!rốt cuộc là người hay…!quỷ???” Ngụy Minh Hán bật khóc thút thít, ngữ khí run rẩy.

Trong bóng tối, nỗi sợ như nhân lên gấp trăm lần, cũng may bọn họ đang đứng túm tụm thành một nhóm cho nên tạm thời không bị dọa đến mức bỏ chạy.

Chuyện đến nước này, ai cũng đã có câu trả lời rõ ràng trong lòng.

Trừ bọn họ có việc cần giải quyết, đêm hôm tối trời còn người nào có thể lượn lờ trong nhà hát kịch, hơn nữa lại mặc diễn phục rườm rà đứng đó, chẳng lẽ muốn lên sân khấu biểu diễn?
Nghĩ đến đó, bọn họ lại càng thêm bối rối khiếp sợ, thấp thỏm lo lắng “người kia” sẽ tiến về phía này.

Đúng lúc này, một luồng gió từ lan can nhẹ nhàng len lỏi tới, bức mành rủ hai bên ngưỡng cửa nhè nhẹ lay động, mảnh ánh trăng hôn ám dưới sàn gỗ thoáng chốc bị bức mành nhiễu loạn, trong một khoảnh khắc đó, tầm nhìn mọi người đều bị che khuất.

Đợi đến khi mọi thứ bình ổn lại, thân ảnh đứng dưới ngưỡng cửa đã biến mất!
“Nó…nó đi rồi!?” Vi Tiếu Kiếu kinh hoàng nói.

Mọi người lại thêm căng thẳng.

Mà tiếng bước chân “sột soạt” dần dần đuổi đến.

Lâm Mạc cầm hai cây đèn dầu đứng ở bậc cửa, nghiêng đầu nghi hoặc hỏi: “Ngụy tiên sinh, cậu quỳ lạy tôi làm gì?”
Ngụy Minh Hán như nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm, có chút xấu hổ, lại có chút thở phào nhẹ nhõm,..

biểu cảm cậu ta lúc này vô cùng phức tạp, cứng giọng nói: “Không có gì, chỉ hơi mỏi chân một chút.”
Ngụy lão gia nắm chặt cây trượng trong tay, hận không thể cho đứa cháu không tiền đồ kia vài gậy.

Lâm Mạc nhướn mày: “Vừa nãy lúc tôi rời đi “nó” đã tới đây sao?”
“Đúng thế…!đúng thế…” Vi Tiếu Kiêu nhanh chóng gật đầu, kìm chế nỗi sợ mà thuật lại toàn bộ sự tình phát sinh khi đó, cuối cùng cậu cẩn thận hỏi: “Lâm đại sự, thật sự là ma quỷ sao?”
“Ừm.” Lâm Mạc vừa ngẫm nghĩ vừa gật đầu.

Ngụy lão gia ho khan, thanh âm khô khốc: “Không bằng, không chúng ta mau quay về đi, cứ coi như chưa nghe thấy tiếng đàn kia, không cần đi truy tìm nữa, chuyện công diễn…!để lần sau tiếp tục thảo luận.”
Vương tổng lập tức tỏ vẻ đồng ý: “Tôi vốn chỉ định tới đây để hỏi tình hình một chút, cũng không liên quan gì đến tôi, tôi không tham gia vào việc này nữa, mau quay về thôi.”
Ông ta sắp bị dọa đến tè ra quần rồi, cũng may trong tay đang nắm một lá bùa.

Khương lão gia cũng có thái độ tương tự.

Trần lão gia vẻ mặt xanh xanh trắng trắng, dường như bị dọa đến mất hồn rồi, tất nhiên muốn hưởng ứng đề nghị của Ngụy lão gia, muốn lập tức rời khỏi nơi này.

Nhưng lại không dám mở miệng, sợ mất thể diện.

edit bihyuner.

beta jinhua259
Nhưng chưa đợi ông ta lên tiếng, Lâm Mạc đã cắt ngang: “Có lẽ…!không quay về được đâu.”

“Vì sao? Có chuyện gì xảy ra ư?” Đường Diễn Sơ hỏi.

Lâm Mạc: “Vừa rồi khi rời khỏi lầu 3 tôi đã có linh cảm, nhưng vẫn chưa chắc chắn.”
“Các anh không để ý cũng đúng, thời điểm Ngụy lão gia và Khương lão gia tới là khoảng mấy giờ? Chúng ta ở trong phòng nói chuyện khoảng bao lâu? Hiện tại đã là mấy giờ rồi? Xung quanh có phải hơi im ắng đến bất thường không?”
Mọi người nghe xong liền bắt đầu suy nghĩ lại.

Lâm Mạc đơn giản châm đèn dầu sau đó đặt lên thành lan can.

Không mất bao lâu, Đường Diễn Sơ vẻ mặt ngưng trọng nói: “Hiện tại trên di động hiển thị thời gian là 8 giờ 37 phút buổi tối, tôi ước lượng lại cảm thấy có điểm không đúng.”
Trạm Văn Sương nhíu mày: “Dựa trên cảm giác thời gian bình thường, lẽ ra cũng chưa muộn như vậy, bên ngoài cùng lắm chỉ mới chập tối mà thôi.”
Ngụy Minh Hán vội vàng lấy di động ra xem: “Máy của tôi cũng hiện thời gian giống với đội trưởng Đường!”
Lâm Mạc: “Cậu thử gọi một cuộc điện thoại xem.”
Ngụy Minh Hán làm theo, nhưng ngay cả âm thanh kết nối trong điện thoại cũng không nghe thấy.

Cậu ta cố gắng thử lại đều không có kết quả, sắc mặt càng lúc càng tái mét.

Trạm Văn Sương tiếp tục nói: “Vị trí Lão Quan Lâu nằm trong một khu phố tuy nhỏ nhưng rất náo nhiệt, thời điểm sẩm tối lẽ ra phải là lúc ồn ào nhiều người qua lại nhất, nhưng hiện tại vì sao lại im lìm không một tiếng động?”
Trọng Nính chậm rãi nói: “Cho nên chúng ta có thật sự đang ở trong Lão Quan Lâu không? Hay là…!bị vậy nhốt ở một không gian khác?”
Tâm trí mọi người rối loạn, bị vặn xoắn như một loại ốc vít, càng nghĩ càng thêm căng thẳng.

Tiết Trác Lâm không khỏi nghi hoặc: “Nhưng cảnh sắc bên ngoài vẫn giống bình thường, vì sao không ai phát hiện ra điểm bất thường?”
Lâm Mạc: “Bởi vì ngũ quan cảm giác đang bị che đậy.”
“Cảm giác” được truyền tới não bộ thông qua các bộ phận giác quan tiếp thu tín hiệu từ bên ngoài.

Hoàn cảnh xung quanh lặng lẽ thay đổi, mà những người đang có mặt tại đây lại hoàn toàn không cảm nhận được điều gì, giống như tín hiệu bọn họ thu về não bộ đã bị nhiễu loạn, sóng cảm giác thu được là một loại tín hiệu lệch lạc.

“Hơn nữa, nếu không một ai phát hiện ra, tất cả sẽ cho rằng đây chính là hoàn cảnh bình thường.”
Tiết Trác Lâm giật mình: “Vậy, cảnh vật mà chúng ta đang nhìn thấy là hư hư thực thực? Có chuyện này sao Lâm đại sư?”
Lâm Mạc gật đầu.

“Vậy bóng ma vừa rồi…”
Lâm Mạc: “Là thật.”
Mọi người: Cầu tan biến!
Lâm Mạc an ủi: “Cứ coi như đang nằm mơ một giấc mộng đi, khi tỉnh lại sẽ vô cùng xúc động đấy.”
“…”
– —
Lời tác giả: canh một, còn canh hai!.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN