Sau Khi Xuyên Về Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng
Chương 90
“Địa điểm giao dịch là công viên, người này thật biết chọn chỗ, nơi đó ít camera giám sát, đi qua đi lại cũng không bị ai chú ý.”
Lệ Trì cười nói: “Phạm vi hoạt động của thuê bao di động này cũng bao gồm công viên kia, Tiêu Tuyết tới lấy thuốc hắn khẳng định sẽ nấp ở gần đó quan sát, đảm bảo Đông trùng được thuận lợi mang đi.”
“Nhưng công viên có nhiều người cũng là một vấn đề, chúng ta làm sao có thể xác định kẻ này, nếu hắn trốn trong đám đông sẽ rất khó truy bắt.” Tiết Trác Lâm nói.
Lâm Mạc: “Dùng Đông trùng bên trong gói thuốc, chúng biết cách đánh hơi chủ nhân.”
“Tôi có thể che mắt Đông sư trong một khoảng thời gian, sau đó các anh phải hành động nhanh chóng, nhất định không thể xảy ra sai sót.
Nếu không, một khi hắn đẩy những người xung quanh lên làm tấm chắn thì sẽ có người vô tội bị thương.”
Tiết Trác Lâm thầm mắng một tiếng: “Hóa ra mục đích lựa chọn nơi đông người của hắn là như vậy, chuẩn bị sẵn đường lui.”
Trạm Văn Sương nói: “Nếu thân phận của hắn dễ lôi kéo sự chú ý của người khác, khẳng định sẽ tìm sẵn vật che chắn trong công viên.
Cần lưu ý điểm này, tuy rằng sẽ dễ dàng cho chúng ta tìm kiếm, nhưng cũng dễ lơ là bỏ qua.”
Đoạn Vũ và các thành viên khác gật đầu tỏ vẻ đã rõ.
Lệ Trì tới gần Lâm Mạc, tủm tỉm cười nói: “Có nhớ tôi không?”
“…” Lâm Mạc “Nếu nhớ không nhầm chúng ta mới gặp nhau hôm kia.”
Lệ Trì cong môi: “Xa nhau một phút tôi đã nhớ em rồi.”
Cái tên si tình này!?
May là hắn ta không đếm từng giây một…!
Đường Diễn Sơ ngồi bên kia thản nhiên đảo mắt qua, nói: “Đang lúc nước sôi lửa bỏng, đừng làm mấy hành động không đứng đắn.”
Vốn tưởng rằng Lệ Trì sẽ đáp trả, không ngờ sau khi nghe Đường Diễn Sơ nhắc nhở, hắn lại tự giác ngồi thẳng, cũng không nói thêm lời nào.
Lâm Mạc: “…”
Cậu nhìn hết người này đến người kia, ánh mắt có điểm mê man.
Bọn họ…!Có phải đang giấu cậu, bí mật làm cái giao dịch mờ ám gì đó?
Lệ Trì phát hiện ra những vết bớt, cho nên…!
Khi Lâm Mạc còn đang suy nghĩ lung tung, Đường Diễn Sơ đứng lên bắt đầu phân công nhiệm vụ.
Tiêu Tuyết trước khi được thả ra đã bị Lâm Mạc uy hiếp một phen, sợ hãi đến mức luôn miệng đảm bảo sẽ biểu hiện thật tốt.
Công viên được lựa chọn để giao thuốc nằm ở vùng ngoại ô Kinh thị, phong cảnh rất đẹp, thường xuyên tổ chức các hoạt động quần chúng.
Hôm nay người đến tham gia hoạt động rất đông đúc, xem ra kẻ kia đã có ý đồ từ trước.
Tiêu Tuyết một mình chen qua đám đông, nếu cẩn thận quan sát có thể thấy hai người luôn theo sát cô ta ở một cự ly vừa phải.
Cô ta vẫn ôm bụng nén lại cơn đau dạ dày âm ỉ, tuy rằng đã uống thuốc nhưng lúc ở phòng thẩm vấn bị dọa đến mất hồn cho nên không thể ăn cơm, dạ dày càng bị tổn thương thêm.
Không dám nhìn ngó lung tung, Tiêu Tuyết nhớ lại địa điểm chính xác trong tin nhắn, tìm đúng đường số 3, bắt đầu từ khi rẽ vào liền cẩn thận đếm cây ven đường.
Sau đó cô ta dừng lại trước gốc cây số 5.
Phía sau thân cây có một cái hốc to bằng nắm đấm, thuốc viên chứa Đông trùng được giấu bên trong.
Rất thận trọng.
Nghĩ đến viên thuốc còn không to bằng ngón tay cái, Tiêu Tuyết khó hiểu cười nhạo một tiếng, thò tay vào hốc cây.
Đụng đến…!
Ngay khi tiếp xúc một vật thể hình tròn trơn bóng, cô ta đột nhiên rụt tay, một lần nữa xác nhận lại bằng mắt.
Vật kia được bọc trong giấy thếp vàng, chạm vào có cảm giác như kẹo cao su, chính là viên thuốc mà người kia đặt vào.
Kế tiếp…!
Tiêu Tuyết bỗng nhiên cảm thấy bản thân vẫn còn may mắn, cô ta muốn bỏ chạy! Cô ta không muốn bị tống vào tù, cho dù Tiêu gia không đoạt về được, cô ta cũng không đáng rơi vào kết cục như vậy!
Nhưng bây giờ chưa phải thời cơ đào tẩu.
edit bihyuner.
beta jinhua259
Lặng yên nắm chặt viên thuốc trong tay, Tiêu Tuyết dựa theo kế hoạch của Lâm Mạc, bày ra một bộ mặt thong dong bình tĩnh bắt đầu quay về.
Tiết Trác Lâm báo cáo qua bộ đàm: “Chú ý cảnh giác.
Tiêu Tuyết đã lấy được đồ.”
Cùng lúc đó, đám người Lý Việt Minh đang theo dõi gần đó bắt đầu quan sát, nhưng đám người quá đông, chưa thể phát hiện bất kỳ ai có hành tung đáng ngờ.
Tiêu Tuyết đi vào WC nữ trong công viên, Đoạn Vũ đang chờ bên trong.
Cô ta không chần chừ giao viên thuốc cho Đoạn Vũ, tiếp theo nhìn Đoạn Vũ tiến đến bên cửa sổ, Lâm Mạc đang chờ bên ngoài.
Ngay thời điểm Lâm Mạc nhận được viên thuốc kia, Tiêu Tuyết lên tiếng: “Các vị nắm chắc bao nhiêu phần có thể bắt được kẻ kia?”
Cách một phiến cửa sổ, Lâm Mạc nói: “Chỉ cần hắn ta vẫn ở trong công viên này!”
Sau khi nói xong cậu nhanh chóng rời đi, bằng không cứ tiếp tục rình mò bên ngoài WC nữ sẽ bị người khác tưởng là biến thái a…!
Viên thuốc kia không lớn, chỉ to bằng đầu ngón tay, bên trong chứa hơn một chục con Đông trùng đang ngủ say.
Sau khi chúng tỉnh lại sẽ lập tức giao phối sinh sản, cơ hồ chỉ trong vòng 2 phút đồng hồ sẽ nhân lên đến mấy trăm con.
Mở lá thếp vàng bọc bên ngoài ra, bên trong là một cục tròn tròn sẫm màu, không phải loại thuốc viên được nén từ bột mà là hơn mười con Đông trùng cuộn chặt vào nhau, những đường vân trên bề mặt chính là những cái chân lúc nhúc của đám sâu.
Lâm Mạc ghê tởm ném viên thuốc xuống đất, một quầng sáng màu vàng kim lóe lên, Đông trùng bị thức tỉnh bắt đầu phân tán ra tứ phía, vừa tiếp xúc ánh sáng vàng kim lập tức bốc cháy hóa thành tro tàn, chỉ còn lại một con cuộn lên thành một quầng khói mờ mịt, phóng vụt về một phương hướng.
“Đông trùng đang di chuyển về phía cổng công viên, xem ra kẻ kia đang tìm cách chuồn đi, báo cho người canh gác ngoài cổng hết sức chú ý.” Lâm Mạc nói qua bộ đàm.
Nhận được tin tức, Đường Diễn Sơ lập tức hạ lệnh cho cấp dưới, cũng nhanh chóng chạy về phía cổng lớn.
Lâm Mạc chen qua đám đông đuổi theo con sâu trùng, hỏi qua bộ đàm: “Hôm nay ở công viên có những sự kiện gì vậy?”
Tôn Học Thần giải thích: “Ở quảng trường có cuộc thi khiêu vũ, đều là các bác trai bác gái trung niên nhảy đôi, còn có thi chèo thuyền, nhưng đây chỉ là hạng mục nhỏ đã thi xong từ sáng.
Bãi cỏ bên kia có rất nhiều người thả diều, cũng là nơi gần với gốc cây giấu thuốc nhất.
Ngoài ra…!Thiên Hưng đại sư – trụ trì chùa La Thủy hôm nay cũng tổ chức một hoạt động ở đây.”
Nhưng thời gian xuất hiện của vị Thiên Hưng đại sư lại không khớp với thời gian Tiêu Tuyết lấy thuốc, bởi vậy hiềm nghi không lớn.
Chùa La Thủy? Thiên Hưng đại sư?
Lâm Mạc ngừng một chút, lại hỏi: “Tổ chức hoạt động gì vậy?”
Tôn Học Thần: “Là một buổi tuyên truyền hoạt động công ích, có hợp tác với Hiệp hội Thái Cực quyền, đến lúc đó bọn họ sẽ quay lại một số video, thành viên bên Hiệp hội Thái Cực sẽ biểu diễn Thái Cực, các hòa thượng bên chùa La Thủy đi bài quyền.
Hôm nay Thiên Hưng đại sư, Hội trưởng Hiệp hội Thái Cực và một số lãnh đạo tới đây khảo sát địa điểm…”
“Đang ở trong công viên?”
“Không, bọn họ còn chưa tới…!Ồ, vừa nói xong đã tới cổng rồi, hiện tại đang xuống xe.”
Tôn Học Thần ngồi trong xe công vụ ngoài cổng công viên nhìn ra phía ngoài, nhỏ giọng nói: “Khá nhiều vị quan chức lãnh đạo xuất hiện, xem ra rất coi trọng hoạt động tuyên truyền lần này a…”
Con Đông trùng còn lại đang bay hướng về phía cổng, mà người của chùa La Thủy lại đang tiến vào.
Lâm Mạc lúc trước còn hoài nghi việc này có chút dính dáng đến chùa La Thủy, hiện tại cậu có dự cảm mãnh liệt!
Cậu đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng, vội hỏi: “A Sơ, người nọ có khi nào không quan tâm đến việc Tiêu Tuyết có lấy được thuốc viên hay không, chúng ta đã phán đoán sai rồi, luôn cho rằng mục tiêu của bọn chúng là những người ở Đại học Kinh thị.”
“Nhưng vấn đề ở đây là, lần đầu tiên ra tay thất bại, chưa chắc lần thứ hai đã thành công, kẻ kia có lẽ sẽ đổi ý, muốn thay đổi mục tiêu lần này, chuyển hướng sang công viên?”
Trong bộ đàm đột nhiên yên tĩnh.
Sau đó, Đường Diễn Sơ thấp giọng nói: “Em nghĩ rất đúng, hung thủ có lẽ sẽ không thực hiện âm mưu bên trong trường Đại học nữa.”
“Tiêu Tuyết chỉ là quân cờ, bị đẩy ra nhận tội thay.
Nếu người trong công viên có mệnh hệ gì, cô ta sẽ không thoát khỏi tội danh, mà đầu sỏ gây ra vụ án lại nhân cơ hội này đào thoát.”
Trạm Văn Sương: “Dựa vào giả thiết này, người kia không thể dễ dàng xuất hiện trong trường Đại học mà cần Tiêu Tuyết hỗ trợ, nhưng lại có thể quang minh chính đại xuất hiện trong công viên.”
“Hòa thượng của chùa La Thủy!”
Đầu bóng lưỡng đến phát sáng.
Lâm Mạc càng cảm thấy bất an: “Chùa La Thủy có hiềm nghi rất lớn, nhưng Đông trùng muốn xâm nhập cơ thể con người đều phải thông qua đường ăn uống, công viên cũng không có căng tin, hắn sẽ hành động như thế nào?”
“Trừ khi…”
Đường Diễn Sơ nói tiếp: “Trừ khi hắn đã sớm lừa nạn nhân uống thuốc, chẳng qua muốn dẫn dụ bọn họ tới công viên mới thi triển thuật pháp, mục đích cuối cùng vẫn là tạo ra một hiện trường hỗn loạn.”
Giả thiết này phù hợp với phân tích của bọn họ lúc trước.
Đông người, náo loạn, khó áp chế, Cảnh sát phải ra mặt giải thích.
Tiết Trác Lâm và mọi người cũng cảm thấy sự tình gấp rút.
Vu Trú hỏi trong bộ đàm: “Lâm đại sư, vậy ngài cảm thấy ai là nghi phạm bên trong chùa La Thủy?”
Lâm Mạc suy nghĩ thật nhanh, cơ hồ cùng một lúc lên tiếng với Trạm Văn Sương và Đường Diễn Sơ:
“Thiên Hưng đại sư!”
“Chỉ có hắn mới có thể lợi dụng thân phận hòa thượng để lừa người khác uống thuốc.”
Đến giờ phút này, Lâm Mạc có thể chắc chắn vị hòa thượng này có vấn đề.
Người này che giấu tung tích vô cùng tốt, thâm tàng bất lộ ẩn nấp bên trong chùa La Thủy, không chỉ tìm cách dẫn dụ Lâm Mạc đến chùa La Thủy mà còn lôi kéo người của Tiêu gia tới.
Nhưng mục đích của ông ta là gì?
Chỉ để vạch trần Minh Định?
Hay là lợi dụng Minh Định để thăm dò năng lực của Lâm Mạc và Tiêu gia?
Cậu không rõ lắm, cậu quả thực không nghĩ ra, mình và vị đại sư trụ trì kia có ân oán gì, vì sao phải hao tâm tổn sức nghĩ kế đối phó với cậu?
Cổng lớn công viên.
Vệ sỹ dẫn đường, đoàn người tiến vào, vài vị lãnh đạo mặc Tây trang đi giày da đứng đầu, phía sau là Thiên Hưng, còn có các thành viên của Hiệp hội Thái Cực…!
Lâm Mạc nhìn con Đông trùng bay thẳng về phía lão hòa thượng kia, sắc mặt Thiên Hưng thay đổi.
Phất tay khiến cho con Đông trùng kia cháy thành tro.
Ngay khi Thiên Hưng còn đang kinh hãi, Lâm Mạc đã nhảy vọt tới bên cạnh lão ta.
Cậu chế trụ Thiên Hưng, dùng bùa kết thành sợi dây vàng kim trói chặt hai cánh tay lão ta.
Nhưng vẫn chậm một bước, Thiên Hưng vẫn kịp cắn lưỡi nhổ một ngụm máu sau đó mới úp mặt xuống đất chịu thua.
Lâm Mạc lập tức quay đầu nhìn lại.
Những người đi cùng đoàn còn đang hoang mang với loạt hành động bất ngờ của Lâm Mạc, chưa kịp nắm được tình huống liền cảm thấy cơn đau dữ dội dâng lên, không chịu nổi mà ngã quỵ xuống đất.
Dưới làn da như có đồ vật gì ngọ nguậy bò qua bò lại, cơ thể khô khốc như mất nước, làn da bên ngoài quắt lại, từng tấc da nhăn nheo dần rồi nứt ra thành tro bụi…!
Xung quanh vang lên tiếng kinh hô sợ hãi.
“Sao lại thế này? Phát bệnh tập thể???”
“Cậu thanh niên kia vì sao lại đá hòa thượng nằm ra đất? Người khác sao không ngăn cản?” Đứng từ xa khó quan sát, chỉ nhìn thấy Lâm Mạc thoắt động một cái, Thiên Hưng đã đau đớn mài mặt xuống đất.
“Mau báo cảnh sát…!Ô? Cảnh sát nhanh như vậy đã tới rồi? Tôi còn chưa gọi điện đâu…”
Lý Việt Minh và Vu Trú nhanh chóng giải tán đám đông.
Lâm Mạc lấy bùa cấp bách tung lên không trung, dán trên thân thể những người bị hạ Đông thuật.
Người của Hiệp hội Thái Cực may mắn không xảy ra chuyện, cũng không hiểu sự tình gì đang xảy ra, chỉ choáng váng đứng chôn chân tại chỗ từ đầu đến cuối.
Bùa phát huy tác dụng, những người nằm dưới đất cảm thấy cơn đau thuyên giảm, nhưng bọn họ đã mệt đến ngất đi.
Cuối cùng, bọn họ được nâng lên xe cảnh sát đưa đi.
Sự việc quá mức chấn động, những người bị hại còn là lãnh đạo nòng cốt của thành phố, không thể đưa tới bệnh viện thông thường, Đường Diễn Sơ xin lệnh của Cục trưởng, được chỉ thị đưa bọn họ tới một phòng khám tư nhân.
Lâm Mạc liếc mắt.
Là bệnh viện tư của Thuần Vu Nghiệp.
Không trùng hợp đến vậy chứ?.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!