Ôm Ấp - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Ôm Ấp


Chương 5


05.

Cái gọi là “biết rất nhiều chuyện về chim công” tất nhiên đều là lời nói khống của Enoch, để lấp liếm việc này cậu bỏ ra nửa tháng tiền lương hối lộ một vài nhân viên phục vụ, chịu vài cái liếc mắt khinh khỉnh mới có thể nhận được thông tin có ích. Đúng rằng sự trợ giúp của Enoch có tác dụng.

Dưới sự chỉ dẫn của Enoch, Ian cố tình bỏ lại một cuốn sách gothic mà chim công có hứng thú trong cửa hàng, vờ như tình cờ gặp ở thư viện thành phố, từ đó hai người họ trở thành bạn sách.

Thành công giai đoạn đầu đã giúp Enoch có được niềm tin tưởng quý giá của Ian, cả hai thường xuyên bàn bạc kế hoạch, thời gian ở cùng nhau ngày càng kéo dài. E rằng ngay cả Ian cũng không phát hiện thời gian mình ở cùng với người “cố vấn” còn dài hơn so với thời gian ở bên chim công. Buổi chiều cả hai sẽ ngồi bên hồ bơi tắm nắng, dẫn Berry đi dạo ở công viên, trời tối thì đến cửa hàng của chim công ăn.

Enoch bắt đầu vô thức thay đổi vì Ian. Chẳng hạn, cậu đã từng là một kẻ lôi thôi nhếch nhác, thường có người than phiền trên người cậu có mùi lạ, tất nhiên, cậu chẳng thèm để tâm. Nhưng khi Ian chau mày hỏi “Có phải có mùi gì hôi không?” thì Enoch như bị giáng một gậy xuống đầu, cậu xấu hổ đến độ khó chịu, chỉ muốn biến mất ngay lập tức. Cậu tìm cớ đi vào nhà vệ sinh kỳ cọ mình vô số lần, giặt quần áo trắng bóc, không biết lấy từ đâu ra một chai nước hoa xịt tứ tung, bấy giờ mới dám đi gặp Ian.

Mà Ian cũng thay đổi, ban đầu chủ đề giữa hắn và Enoch chỉ liên quan đến một mình chim công, nhưng thấm thoắt, hắn cũng sẽ nói về chuyện bản thân.

Hóa ra Ian nhỏ hơn Enoch 1 tuổi, Berry 8 tuổi, hai người đi tàu hỏa từ vùng nông thôn xa xôi đến thành phố này, họ cũng giống Enoch, không có bạn bè thân thích ở đây, hiện đang thuê một căn phòng lụp xụp trong thành phố dựa vào khoản tiền mẹ gửi. Thông tin ấy rất làm Enoch kích động, cậu sinh ra cảm giác gần gũi với Ian chưa từng có —— Vì cậu và Ian giống nhau, đều là nhà nghèo, đều đơn độc không nơi nương tựa, bọn họ y hệt nhau!

Trừ một điểm không giống, thành tích của Ian rất tốt, đã nhận được giấy báo nhập học của XX, XX là trường cao đẳng đỉnh nhất thành phố này! Đối với Enoch gần như mù chữ thì đây là thứ cậu không chạy theo kịp. Cậu tự hào vì có được một người bạn học xuất sắc như vậy.

Enoch thuộc kiểu người —— một khi chấp nhận đối phương thì sẽ đối xử tận tâm tận sức với người ấy, không cầm lòng được nói hết tất cả những gì mình biết cho người ấy, chia sẻ mọi tài nguyên mình có với người ấy. Cậu dẫn Ian và Berry ăn đồ ăn vặt ở vỉa hè, cho mèo trong sân nhà của một cụ bà ăn, lấy trộm thẻ thư viện thành phố của bọn bạn rồi tặng cho Ian như đang dâng hiến đồ quý, cậu thích nhìn ngắm dáng vẻ chàng học sinh xuất sắc học tập trong thư viện.

Ian học môn Vật lý mà Enoch chẳng thể hiểu nổi, Enoch thường lật sách giải đề của Ian mà như đang xem sách người trời, lật được một hồi là buồn ngủ, đến khi tỉnh dậy vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ chăm chú của Ian —— Đẹp vô cùng, chiếc áo sơ mi giản dị rẻ tiền mặc trên người hắn vừa phẳng phiu vừa tao nhã như được may đo cho riêng hắn, ánh đèn vàng phủ lên mái tóc vàng sẫm của hắn vầng hào quang, là dấu ấn của thiên đường.

Người đẹp, chỉ nhìn thôi cũng là sự hưởng thụ. Enoch mơ màng nghĩ.

Được người đẹp đến nhường ấy ôm vào lòng sẽ có cảm giác thế nào nhỉ?

Một ngày nọ, Ian đứng thẫn thờ nhìn tấm ảnh sặc sỡ ở cổng nhà hát: Trò Chơi Dành Cho Người Yêu Đêm Mùa Hạ, đây là vở kịch nổi nhất năm nay, vé rất đắt tiền, nhân viên cứu hộ bình thường như Enoch muốn mua một tấm vé xem phim thì phải nhịn ăn nhịn uống để dành ba tháng mới có thể mua được. Berry đứng bên lắc đầu: “Anh ơi đắt thế thì bỏ cuộc thôi!”

Nhưng Ian nắm chặt nắm tay, nói: “Anh muốn đi làm thêm.”

Sau khi Enoch nghe thấy cậu tức tốc tìm công việc cho Ian. Ngày hôm sau cậu đi theo bám theo kì kèo quản lý, đối phương mới chịu mở miệng, trùng hợp ở căn tin hồ bơi cần một nhân viên rửa chén, tiền lương xấp xỉ với Enoch.

Nhưng Ian chỉ làm một ngày thì nói mình ghét ông chủ béo như lợn chẳng biết gì còn thích huơ tay múa chân.

Nhưng Enoch hiểu, là cậu quá thấp kém, sinh viên xuất sắc như Ian sao có thể chịu uất ức đi rửa chén thuê?

Enoch lại giới thiệu công việc dạy kèm tại nhà cho Ian, cơ hội này cũng là nhờ cậu mặt dày mày dạn giành được —— Đối phương là cô nàng tiểu thư hay đến hồ hơi. Lần này Ian làm việc rất suôn sẻ, người ta cho tiền lương cao nhưng hắn tiêu tiền rất nhanh, hắn thường tặng quà cho chim công, mua nước hoa, vừa nhận được tiền lương thì chẳng mấy chốc sẽ hết sạch.

Vào lúc Ian tiêu sạch tiền, không có đồ ăn, không mua nổi quần áo mới thì Enoch không chê bai mà chia phần mình cho hắn —— Thật ra cậu tình nguyện làm thế, cậu thích mình ăn một nửa Ian ăn một nửa, cũng rất vui khi Ian trông chật chội trong bộ quần áo có kích cỡ nhỏ hơn người hắn của cậu.

Enoch sẽ lén ngửi mùi trên bộ quần áo mà Ian đã mặc —— Đó là mùi hương hoàn toàn khác với của bản thân, nó tươi mát, tỏa mùi nắng, đầy sức sống, cậu tưởng tượng ra cảm giác mình được bao bọc trong mùi hương ấy, tưởng tượng đến mức mặt đỏ như gấc.

Có người mỉa mai Enoch: “Ê khỉ, sao mày bám theo được trai đẹp người ta thế?”

Enoch đỏ mặt cười liên tục: “Quả cam! Quả cam!”

Berry ở sát đó cà khịa: “Anh của em là cái móng heo.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN