Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh - Chương 39
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh


Chương 39


Tô Tinh Dã quay trở lại khách sạn, vừa mới tắm rửa xong từ trong phòng tắm đi ra cô đã thấy tin nhắn Wechat của Đường Viên gửi cho mình.
 
Đường Viên: Chị Tinh Dã, em gửi mấy cho chị mấy tấm hình nè, hình đóng máy với tập với hình chụp nhóm tất cả em đều gửi hết cho chị nha.
 
Đường Viên: Hình ảnh.jpg. Hình ảnh.jpg. Hình ảnh.jpg. Hình ảnh.jpg. Hình ảnh.jpg.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tô Tinh Dã xem lại mấy tấm hình cô ấy gửi qua, ngoại trừ bốn tấm hình chụp chung của bọn họ, còn có hình đóng máy chụp cùng với đạo diễn, cô lập tức quay trở lại ô chat trả lời: Cảm ơn em.
 
Đường Viên: Không cần khách sáo. *icon đáng yêu*.
 
Tô Tinh Dã lặng lẽ lưu mấy tấm hình này về. Lúc trượt tới hình chụp chung của cô với Thẩm Vọng Tân, cô dừng lại cả nửa buổi cũng không trượt qua. Thẩm Vọng Tân trong hình vẫn còn một thân áo gấm thêu trúc xanh, sống lưng thẳng tắp, đầu đội mũ ngọc. Đôi mắt anh ấy cực kỳ dịu dàng tựa như ngàn vạn sao trời lấp lánh, còn khóe miệng rất tự nhiên cong lên một vòng cung tạo thành nụ cười.
 
Ngắm nghía một hồi lâu Tô Tinh Dã mới đem tấm hình lưu về.
 
Các fan hâm mộ của Tô Tinh Dã cảm thấy bọn họ thật đáng thương. Idol nhà người ta hầu như ngày nào cũng cập nhật Weibo, hôm nay là một tấm hình selfie tới ngày mai lại làm một cái vlog, không có việc gì thì ít nhất cũng sẽ phát một cái quảng cáo, hoặc là chuyển tiếp vài cái hoạt động thương mại, còn idol của các cô đâu mất rồi?
 
Không tính mấy bức ảnh trên đường ngẫu nhiên được chụp, thì thời gian gần đây số lượng bài đăng trên Weibo của cô chỉ dùng một bàn tay là có thể tính được. Vừa mới vào đoàn phim là cô ấy giống như bốc hơi vậy, nhưng mà biết làm sao bây giờ, thần tượng là do tự các cô phấn (1), có quỳ xuống cũng phải phấn thôi!!!
 
Cho nên hôm nay trong lúc các cô ấy vẫn đang lướt Weibo như mọi ngày, thì đột nhiên phát hiện ở khu vực đặc biệt chú ý của các cô hiện lên thông báo: thần tượng của bọn họ đăng Weibo, nhất thời fandom “Mãn Thiên Tinh” có cảm giác thụ sủng nhược kinh (2), niềm vui của các cô luôn ập đến bất ngờ mà không hề được báo trước thế này, thần tượng của mấy cô vẫn còn hoạt động này!! Vẫn là phong cách ảnh chín ô (3) nha!!! Ở chính giữa là một tấm hình tập thể của đoàn phim còn tám bức ảnh xung quanh đều là ảnh chung cùng với những diễn viên khác trong đoàn phim.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Tinh Dã S: Đã lâu không gặp, tôi đã đóng máy rồi này. Mấy tháng vừa qua đặc biệt vui vẻ.

 
Lúc này trong mắt “Mãn Thiên Tinh” chỉ còn chứa được hình bóng thần tượng của mình mà thôi. Trên hình chụp Tô Tinh Dã ôm bó hoa trong tay, trên người cô đang mặc một chiếc váy lụa được thêu hoa màu xanh nhạt, trên tà váy còn có những hoa văn được thêu lên một cách tinh xảo, vòng eo thon được đai lưng thổ cẩm làm nổi bật, vóc dáng toàn bộ là xinh đẹp, dịu dàng. Mái tóc dài chỉ dùng một cây trâm ngọc lan để cố định lại, đôi mắt trong trẻo nhu hòa, trên khóe miệng còn mang theo ý cười.
 
Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy những bình luận dưới bài đăng Weibo này đang tăng lên với tốc độ chóng mặt.
 
Ngân hà trong mắt em: A a a a a!!!! Tinh Tinh của em vất vả rồi! Đóng máy thật vui vẻ nha!!!
 
Tiên nữ tỷ tỷ Tinh Tinh Tinh: Tiên nữ tỷ tỷ!!! Em yêu chị nhiều lắm!!!
 
Ngân hà rực rỡ: Aaa… Tại sao tôi lại có cảm giác Tinh Tinh cùng với tiểu ca ca ở tấm hình thứ chín lại xứng đôi như thế chứ?!!!
 
Trời cao ôm trăng sáng: Bạn không cô đơn đâu. Phổ cập kiến thức một chút nè, tiểu ca ca trong tấm thứ chín tên là Thẩm Vọng Tân, là nam chính của “Quyền mưu.”
 
Vạn dặm ngân hà không bằng em: Ôi trời ạ!! Hai người này đứng chung một chỗ là cái giá trị nhan sắc thần tiên gì vậy!!!
 
Hôm nay Tinh Tinh gả cho tôi chưa: Tại sao Tinh Tinh lại đẹp đến mức này!!! Trên đời này làm sao lại có tiểu tỷ tỷ xinh đẹp như thế chứ!!!
 
Muốn thành lông mày trên mắt Tinh Tinh: Cô ấy đây rồi, cô ấy ở đây rồi, cuối cùng cô ấy cũng bắt đầu làm việc rồi.
 
Muốn ẩn náu trong đôi mắt Tinh Tinh: Tôi muốn khóc quá! Rốt cuộc tôi không còn cần phải vào Weibo nhà người khác để tìm bảo bối nhà mình rồi!!!
 
Tinh Tinh sẽ bay vào giấc mơ của em chứ: Lầu trên +1. Chúng ta thật sự là quá khổ sở mà!!
 
Đắm chìm trong nụ cười của Tinh Tinh: Lầu trên +10086 (10086: vô cùng đồng ý.)
 
….
 
Bởi vì trong một thời gian dài Tô Tinh Dã không có hoạt động gì, thời gian trước các cô ấy nhìn thấy idol của mình là trong những bức ảnh của những diễn viên đã đóng máy trước, như là Du Thư Yên, Triệu Tư Vu với Kỷ Nguyên. Các cô ấy vì muốn nhìn thấy thần tượng nhà mình mà cả ngày đều lượn lờ khắp nơi trong Weibo của những diễn viên tham gia “Quyền mưu.”
 
Hai ngày sau mấy người Thẩm Vọng Tân cũng đã chính thức đóng máy. Bởi vì diễn viên không có mặt đầy đủ, cho nên Khương Nghị quyết định sau khi trở về Bắc Kinh mới tổ chức tiệc đóng máy. Sau khi chào tạm biệt những nhân viên công tác trong đoàn phim xong bọn họ mới ra về, do ở Thiệu Hưng không có đường bay thẳng, nên họ sẽ xuất phát tại sân bay Tiêu Sơn ở Hàng Châu.
 
Chuyến bay của mấy người họ là khởi hành lúc mười giờ sáng, nên sáng sớm đã phải từ Thiệu Hưng chạy đến sân bay ở Hàng Châu. Hoàn tất thủ tục ký gửi hành lý xong cũng đã gần đến giờ lên máy bay. Sau khi đã qua cổng kiểm tra an ninh, bọn họ bắt đầu làm thủ tục rồi lên máy bay ngồi chờ. Số ghế của Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã liền kề nhau, vậy nên anh để cho cô ngồi ở phía trong còn mình thì ngồi phía bên ngoài.
 
Ba người bọn họ đều là rạng sáng nay mới đóng máy, lại còn phải dậy sớm chạy cả nửa ngày để lên máy bay. Lên máy bay ngồi được một lúc thì Thích Chử cùng với Chu Thưởng ngồi sau lưng hai người đã dựa vào nhau mà ngủ bù. Tô Tinh Dã nghiêng đầu thoáng nhìn sang Thẩm Vọng Tân, làn da anh rất trắng cho nên có thể thấy rõ ràng quầng thâm hiện lên dưới mí mắt anh, cô liền nói nhỏ với anh: “Hay là anh ngủ một giấc đi?”
 
“Nếu anh ngủ rồi thì em làm gì?”
 
Tô Tinh Dã chớp chớp mắt: “Tối hôm qua em chơi hơi khuya nên cũng hơi mệt mỏi, lát nữa em cũng ngủ thôi.”
 
Thẩm Vọng Tân quả thật là có hơi buồn ngủ, nghe cô nói như vậy liền gật đầu nói: “Được.”
 
Máy bay cất cánh được một lúc Tô Tinh Dã mới lấy điện thoại và tai nghe trong balo ra, liền nhìn thấy Thẩm Vọng Tân ở bên cạnh đang dựa lưng vào ghế, anh điều chỉnh vị trị ghế thấp xuống một chút, sau đó nhắm hai mắt lại. Hai bàn tay của anh tự nhiên đặt trên đầu gối, khuôn mặt thanh tú bị khẩu trang màu đen che hơn phân nửa, chỉ để lộ ra đôi mắt đang nhắm, hàng lông mi của anh vừa dài lại vừa rậm.
 
Tô Tinh Dã đeo tai nghe lên rồi mở nhạc lên, trong tai nghe vang lên giai điệu và âm thanh quen thuộc. Cô nhắm mắt lại dựa lưng vào ghế ngồi, khoảng mười phút sau cô chậm rãi mở mắt ra, hơi cúi thấp đầu xuống nhìn vào chàng trai bên cạnh mình.
 

Nếu bây giờ có người nhìn về hướng bên này, nhất định sẽ thấy một cô gái đang giấu sự vui mừng và dịu dàng trong đáy mắt.
 
Lúc Thẩm Vọng Tân tỉnh giấc thì máy bay đã bay vào địa phận Bắc Kinh, đoán chừng là khoảng vài phút nữa thì có thể hạ cánh an toàn xuống mặt đất rồi. Anh theo bản năng nhìn qua bên cạnh.
 
Tô Tinh Dã tựa lưng vào ghế, mặt hơi nghiêng về phía anh yên ổn mà ngủ, lông mi dày rậm giống như một cây quạt nhỏ, in xuống một cái bóng nhàn nhạt. Khóe miệng đỏ hồng hơi mấp máy, trên lỗ tai còn đang đeo hai sợi dây tai nghe màu trắng, một đầu còn lại bị cô nắm trong bàn tay chung với điện thoại. Khuôn mặt điềm đạm, nhu hòa không thể diễn tả bằng lời.
 
Ngay khi giọng nói của tiếp viên hàng không trong cabin vang lên, cây quạt lông mi nhỏ của Tô Tinh Dã mới khẽ run run, sau đó cô chậm rãi mở mắt ra, trợn to lên rồi lại cụp mắt xuống, xem ra là vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn. Hai giây sau cô mới ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Thẩm Vọng Tân đã tỉnh dậy trước cô rồi.
 
Cô nhẹ nhàng điều chỉnh vị trí lại rồi hỏi anh: “Chúng ta sắp đến rồi ạ?”
 
Thẩm Vọng Tân cười rồi nói: “Đúng rồi, sẽ xuống máy bay ngay thôi.”
 
Tô Tinh Dã gật đầu “Ồ” một tiếng.
 
Rất nhanh sau đó máy bay đã thành công hạ cánh xuống sân bay Bắc Kinh.
 
Thời tiết ở Bắc Kinh tháng mười hai so với ở Chiết Giang còn lạnh hơn nhiều, vừa xuống máy bay Tô Tinh Dã đã cảm nhận được một trận gió lạnh ập vào mặt, nên quấn chặt áo khoác một chút, đem hai bàn tay nhét vào túi áo rồi đi xếp hàng cùng bọn họ đi lấy hành lý ký gửi.
 
Hôm nay lịch trình trở về Bắc Kinh của cả nhóm cũng không công bố rộng rãi ra bên ngoài, cho nên người hâm mộ cũng không biết được hôm nay bọn họ sẽ trở về Bắc Kinh. Tuy là vậy nhưng do khí chất của bốn người quá nổi bật, một tổ hợp ba nam một nữ, mà chiều cao của ba người đàn ông bình quân lại từ 1m8 trở lên, nên không khó để thu hút sự chú ý của nhiều người.
 
Xung quanh bắt đầu có những tiếng xầm xì nho nhỏ hỏi nhau: “Ái chà, có phải mấy người họ là minh tinh không nhỉ?”
 
“Họ đang mang khẩu trang kìa, cũng không biết có phải hay không?
 
“Tôi cảm thấy rất giống đó. Ơ, cậu nhìn cái người mặc áo khoác xanh đen kia có phải rất giống Thẩm Vọng Tân hay không?”
 
“Oh f*ck, cậu nói xong tớ mới thấy thật sự là rất giống nha.”
 
“Mặc kệ là ai, cứ chụp lại vài tấm hình rồi nói sau.”
 
“…”
 
Có vài người đứng xung quanh nhìn, một số người khác thì chụp hình lại, nhưng bọn họ cũng không trực tiếp bao vây bốn người, cho nên sau khi lấy hành lý xong bốn người ngay lập tức ra khỏi sân bay.
 
Ra khỏi sân bay được một lúc Thích Chử mới đề nghị: “Bây giờ cũng giữa trưa rồi, hay là chúng ta cùng ăn cơm trưa đi?”
 
Chu Thưởng và Thẩm Vọng Tân đều không có ý kiến, cho nên nhìn về phía Tô Tinh Dã: “Tinh Dã, còn em thế nào?”
 
Tô Tinh Dã đáp lại: “Có thể ạ.”
 
“OK, đúng lúc tôi có biết một nhà hàng tư nhân hương vị cực kỳ tuyệt vời rất đáng đồng tiền bát gạo (4). Thế nào, mọi người đi không?”
 
“Theo cậu đi.”
 

Dưới sự dẫn dắt của Thích Chử, bọn họ cũng tới được nhà hàng tư nhân, không gian nhà hàng được trang trí không tệ, rất có phong vị cổ kính.
 
Có thể nhìn ra được Thích Chử cùng với chủ nhân của nhà hàng này có quan hệ rất thân thiết, bởi vì ông chủ vừa nhìn thấy anh ấy đến ngay lập tức đích thân ra chiêu đãi, đưa bọn họ lên phòng riêng trên lầu.
 
Thích Chử gọi vài món ăn đặc sắc cho cả nhóm rồi nói: “Bốn món này của nhà hàng bọn họ cực kỳ tuyệt vời, lần nào tôi đến đây cũng phải gọi hết.”
 
Chờ tới khi tất cả các món ăn được đưa lên, Chu Thưởng liền chụp vài tấm hình rồi gửi vào nhóm Wechat chín người của bọn họ. Thích Chử sau khi nhìn thấy liền cười nói với anh ấy: “Lão Chu, cậu làm như vậy không sợ cả nhóm đè cậu ra đánh hay sao?”
 
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng lúc Chu Thưởng gọi mọi người cùng nhìn vào máy ảnh thì bọn họ vẫn hợp tác rất tốt, Chu Thưởng thậm chí còn giơ tay tạo dáng chữ V.
 
Sau khi Chu Thưởng hoàn tất việc gửi hình vào nhóm, anh ấy mới mỉm cười rồi nhướng mày trả lời câu hỏi của Thích Chử: “Tôi đây gọi là quân tử trả thù, mười năm chưa muộn.”
 
Sở dĩ anh ấy nói như vậy, là do trong thời gian mấy người bọn họ vẫn còn đang quay, thì Phó Tuân cùng với những người đã đóng máy đã tổ chức một bữa tiệc liên hoan trong lúc bọn họ vừa lạnh vừa đói, đã thế lại còn nửa đêm vào trong group chat hạ độc thủ với bọn họ. Anh ấy đợi mãi đến hôm nay mới có dịp để phục thù.
 
Hiển nhiên mấy tấm hình đó đã thành công oanh tạc mấy con người trong group chat.
 
Trì Hủ: Các người cứ như vậy mà ăn mừng sao!!! Đã ăn mừng lại còn không gọi tôi, mấy người có còn là người không vậy?!!
 
Du Thư Yên: Ăn ngon đến như vậy. Xin hỏi ý thức tự giác nghề nghiệp của mấy người đâu hết rồi, mấy người có còn là người không vậy?!!
 
Kỷ Nguyên: Mấy người vậy mà lại đi ăn ở nhà hàng này!!! Nhìn tới đói bụng rồi này!!! Mấy người có còn là người không vậy!!!
 
Triệu Tư Vu: Aaaaaaaaaa tôi muốn đi ăn!!! Đi ăn lại không gọi tôi! Mấy người có còn là con người không vậy?!!
 
Phó Tuân: Bây giờ tôi còn phải đi chụp hình cho tạp chí, mấy hôm nay còn không được ăn cơm, mấy người có còn là con người không!!!
 
Trong group chat hoàn toàn bị spam bởi câu “Mấy người có còn là con người không”, nhưng mà câu này lại không ảnh hưởng mấy tới nhã hứng ăn uống của bốn người chỗ này.
 
(1) Phấn: hâm mộ, phấn ti: người hâm mộ.
 
(2) Thụ sủng nhược kinh: Nhận được sự quan tâm, yêu thích mà cảm thấy hoảng hốt, lo sợ.
 
(3) Phong cách ảnh chín ô – Cửu cung cách: Chín tấm hình được sắp xếp thành một hình vuông lớn.
 
(4) Câu gốc là 良心推荐 – Lương tâm thôi tiến: Ý nói là việc đề cử một điều gì đó không xuất phát từ tư lợi cá nhân mà vì điều đó thật sự xứng đáng với thời gian và tiền bạc bỏ ra.

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN