Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh
Chương 62
Sau khi mọi người đến đông đủ, đột nhiên đạo diễn cho mỗi người họ một túi sandwich và sữa chua. Điều này khiến nhóm Trịnh Hựu trợn to hai mắt, đạo diễn luôn nổi danh “keo kiệt” này nay lại mua sandwich và sữa chua cho họ?? Không lẽ hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi chăng?
Tuy không hiểu tại sao đạo diễn mua đồ ăn cho họ nhưng đồ miễn phí dại gì không ăn. Đến khi họ tới nơi ghi hình là chợ nông sản lớn nhất Nhật Bản, lúc này họ mới chợt hiểu rằng hóa ra tìm kiếm món ngon của hôm nay không phải là tìm món ngon có sẵn như trước mà phải đi tìm nguyên liệu nấu món ngon, What??! Tìm kiếm nguyên liệu?? Vậy họ ăn được cái khỉ gì đâu! Cũng đâu thể ăn sống được chứ?!! Ngay cả sashimi cũng không ăn sống kiểu vậy đâu mà?
Lúc ghi hình, đừng thấy họ cứ luôn miệng cười hi hi nhưng trong lòng đều đang mắng chửi đm. Đã nói mà sao cái ông đạo diễn ki bo như quỷ này hôm nay lại mua sandwich và sữa chua cho họ chứ, tình cảm là một chuyện, tính luôn cả quý này, Trịnh Hựu đã hợp tác với đạo diễn tổng cộng ba quý nên anh ta và đạo diễn đều là người quen cũ, vì vậy anh ta hỏi: “Đạo diễn, ông làm vậy có xứng với sự tin tưởng mà chúng tôi dành cho ông không thế?”
Đạo diễn, kẻ không nổi hình nhưng nổi tiếng kia hỏi lại: “Gì nhở… không phải tôi đã mua sandwich và sữa chua lót dạ cho mấy cậu rồi sao?”
Trần Kiêu bất đắc dĩ đáp lời: “Đạo diễn, lương tâm của ông không đau hả?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đạo diễn tự hắc (*): “Lương tâm biết đau thì ông đã không làm tiết mục này rồi.”
(*) ý nói dũng cảm tự bôi đen bản thân (tự hắc).
Họ cũng lập tức bị nghẹn không phản bác được, quả nhiên tự hắc đúng là tàn ác.
Tuy phải tìm nguyên liệu nấu ăn nhưng trong quá trình tìm kiếm, họ còn dụ dỗ và lừa gạt lấy tiền của ê-kíp chương trình để mua những món ăn vặt đường phố của Nhật Bản lấp căng bụng.
Đạo diễn yếu ớt nói: “Mấy cậu ăn ít chút đi.”
“Đạo diễn, ông đừng nhỏ mọn vậy mà.”
“Không phải là nhỏ mọn, tôi cũng muốn tốt cho các cậu thôi, tôi sợ các cậu ăn no quá rồi lát nữa vào bệnh viện kinh dị mấy cậu sẽ không chạy nổi đấy chứ.”
Nhóm người vốn đang ăn uống thỏa thuê: “······ “
Bảy giờ rưỡi tối, sau khi ghi hình xong đoạn tìm kiếm món ngon thì lúc này họ mới ngồi lên xe buýt đến bệnh viện kinh dị. Bệnh viện kinh dị của Nhật được toàn thế giới công nhận là một tòa nhà ma kinh khủng nhất, tất cả khung cảnh bên trong giống thật một cách phi thường, mùi và giác quan cũng khiến bạn cảm thấy vô cùng tinh tế, hiệu ứng kiểu bản thân rơi vào thế giới kỳ lạ đạt một trăm phần trăm.
Bởi vì tổ tiết mục đã báo trước đó rồi nên lúc này tại bệnh viện kinh dị, ngoài người của chương trình và các nhân viên trong bệnh viện này ra thì không còn ai nữa. Vốn dĩ mọi thứ không quá đáng sợ, nhưng bây giờ sau khi họ đứng ở đây thì không khí kinh dị lập tức bao trùm, không biết có phải là ảo giác không mà thậm chí còn có một cơn gió lạnh phả vào mặt nữa.
Ngô Quân Di ôm khư khư lấy cánh tay Trần Kiêu: “Anh ơi, lát nữa anh đừng bao giờ bỏ em lại nha.”
Trần Kiêu không nói gì, bên này đạo diễn đã phổ biến quy tắc thách đấu cho họ: “Quên nói cho các cậu biết, từng người trong các cậu sẽ đi vào một mình, sau khi người đầu tiên vào được hai mươi phút thì người tiếp theo sẽ vào, trong quá trình thử thách phải đồng thời tìm ra bảng tên của mình, thành công mang bảng tên ra ngoài mới xem như thử thách thành công, thất bại thì phải tiếp tục chịu phạt, một mình đi vào tìm được bảng tên mới thôi.”
Đạo diễn vừa dứt lời, Ngô Quân Di là người đầu tiên la làng: “Hả? Đạo diễn, ông đang nói đùa với chúng tôi đấy hả? Ông nói mau, ông đang nói đùa phải không?”
“Không đùa, tôi đang nghiêm túc.”
“Đạo diễn, hay chúng ta bỏ vụ này đi nha, chúng ta lại quay nhảy Bungee tiếp được không? Bằng không thì hai lần? Mười lần cũng được mà!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Điên rồi, điên rồi, tôi không muốn vào, tôi thà rằng đi đu dây trong hẻm núi mười lần còn hơn. Đạo diễn, ông tha cho tôi đi.”
“Đạo diễn, lẽ nào ông muốn chúng tôi liều cái mạng này hay sao!!!”
“……”
“Chị Tinh Dã? Chị Tinh Dã?” Ngô Quân Di chuyển đến bên cạnh Tô Tinh Dã: “Trong chúng ta chỉ có chị là nữ thôi, phải xem chị rồi.”
Tô Tinh Dã hơi ngơ ra: “Tôi hả?”
Ngô Quân Di ra hiệu chỉ về phía tổ tiết mục: “Ê-kíp ghét bọn em không phải chỉ mới một hai ngày đâu nhưng họ thích chị lắm đó.”
Ngô Quân Di thật sự không nói sai, quả thật năm thằng trai tráng họ đây bị tổ tiết mục ghét ra mặt, nhưng nhân viên tổ tiết mục lại rất thích Tô Tinh Dã chỉ mới tới đây được năm ngày này. Mấy ngày quay hình cùng nhau, vì liên quan đến Tô Tinh Dã nên họ được hưởng ké sự săn sóc trước nay chưa từng có nữa.
Tô Tinh Dã nhìn vẻ mặt mong đợi của họ thì chỉ đành bó tay nhắm mắt đưa chân.
Mọi người trong tổ tiết mục tổ thấy Tô Tinh Dã tới thì dịu dàng hỏi: “Tinh Dã, sao thế?”
Tô Tinh Dã quay ra sau liếc nhìn, tổ tiết mục lập tức hiểu rõ chuyện gì ngay. Những người phụ trách trong tổ tiết mục liếc nhau, nếu bốn tên phía sau kia tới đây thì có lẽ họ sẽ không thèm nhìn bốn cậu đó lấy một lần, thế nhưng người đến là Tô Tinh Dã điềm tĩnh và nhã nhặn được người ta yêu thích thì rất khó từ chối: “Ừm… quy tắc thử thách không thể thay đổi nhưng du di một chút cũng được.”
Vì Tô Tinh Dã, tổ tiết mục đã rút ngắn khoảng cách giữa mỗi người từ hai mươi phút thành mười phút, tuy không thoát khỏi số phận phải đi một mình vào đó nhưng có thể rút ngắn mười phút cũng là một sự ban ơn với họ rồi. Dựa vào rút thăm, thứ tự đi vào sẽ là Trịnh Hựu, Trần Kiêu, Tần Dương, Ngô Quân Di, Tô Tinh Dã, Thẩm Vọng Tân.
Từng người đi vào, rất nhanh cuối cùng cũng chỉ còn lại Tô Tinh Dã và Thẩm Vọng Tân. Bốn mươi phút trôi qua rất mau, bây giờ đến lượt Tô Tinh Dã đi vào, trong bốn mươi phút từ nãy tới giờ, chưa có ai ra ngoài còn người ở bên ngoài vẫn luôn nghe được tiếng thét chói tai thảm thiết bên trong.
Thẩm Vọng Tân hơi lo lắng nói: “Nếu sợ thì đừng đi, em tìm một chỗ đợi anh trước, anh sẽ nhanh chóng vào đó tìm em.”
Tô Tinh Dã gật đầu với anh: “Ừm.”
Không như bốn cái ông cứ lằng nhà lằng nhằng mãi kia, Tô Tinh Dã đi vào vô cùng sảng khoái. Cô đẩy cửa ra đi thẳng vào trong, bóng lưng dứt khoát này làm anh quay phim đi cùng cô không phản ứng kịp. Sau khi hoàn hồn, anh ta đuổi theo sát gót.
Vào một căn phòng nhỏ, Tô Tinh Dã bình tĩnh đọc một đoạn mã ngắn, sau khi đọc xong thì dùng tiếng Nhật trôi chảy hỏi nhân viên: “Tôi có thể đi được chưa?”
Có lẽ cô quá bình tĩnh, còn nói thành thạo tiếng Nhật nên nhân viên không khỏi nhìn cô lâu một chút, nhưng sau đó cô ấy nhanh chóng đưa cô ra ngoài rồi đưa cho cô một đèn pin cầm tay, chỉ phương hướng xong thì mới rời đi. Trên con đường hẹp và yên tĩnh này chỉ còn lại mỗi Tô Tinh Dã và anh quay phim.
Đây cũng là lần đầu tiên anh quay phim đến bệnh viện kinh dị ở Nhật, anh ta vừa giơ máy quay về phía Tô Tinh Dã vừa không nhịn được hết nhìn đông tới nhìn tây, suy cho cùng ở đây thấy ớn quá.
Tô Tinh Dã đi đằng trước, đi được một lát, đột nhiên trên lối đi yên tĩnh xuất hiện một tiếng động vô cùng quái dị, có lẽ là tiếng khóc của trẻ con, nghe đáng sợ lạ thường. Tay cầm máy của anh quay phim hơi run rẩy nhưng nhờ vào phẩm chất đạo đức nghề nghiệp kiên cường khiến anh ta không thể không giữ vững tinh thần đi theo sau.
Căn cứ vào bản đồ hiển thị, hai người tiếp tục đi về phía trước. Đang đi thì đột nhiên cánh cửa gỗ họ vừa đi qua vang lên “cót két”, Tô Tinh Dã và anh quay phim vô thức nhìn sang, máy quay của anh quay phim vừa quét qua cửa gỗ phát ra tiếng vang kia thì một giây sau có một gương mặt trắng bệch chợt xuất hiện trong ống kính.
“Á!!!!!”
Tô Tinh Dã nhìn anh quay phim thân cao mét tám bị hù dọa vừa giậm chân vừa thét chói tai thì vẻ mặt cô hơi vi diệu. Cô nhắc nhở: “Cái đó, là người giả thôi.”
Bấy giờ anh quay mới phát hiện thật sự là người giả, anh ta bỗng nhận ra hành động vừa rồi của mình nên hơi lúng túng, anh ta giải thích: “À ờm… người giả mà y như thật.”
Tô Tinh Dã gật đầu: “Ừ.”
Anh quay phim xấu hổ muốn độn thổ cho xong: “……” Trời má ơi! Nhục không để đâu cho hết!
Tô Tinh Dã vừa đi tiếp vừa tìm bảng tên của mình, đi ngang qua một cái tủ treo quần áo thì cô chợt dừng bước, mắt nhìn lên cửa hộc tủ, trong khe cửa đang kẹp một tấm bảng con hình chữ nhật, trên đó lộ ra một từ “Thẩm”. Mắt Tô Tinh Dã sáng lên, cô tìm được bảng tên của Thẩm Vọng Tân rồi!
Tô Tinh Dã không chút do dự đi tới, giơ tay kéo bảng tên ra ngoài, nhưng cô cảm thấy rõ ràng bên trong tủ có một sức lực đang chống lại mình, hiển nhiên, người bên trong không muốn đưa bảng tên cho cô. Cô mím môi dưới, sau đó dùng tay còn lại từ từ mở cửa tủ ra, cửa tủ vừa mở ra một xíu xiu thì thừa cơ hai người không có phản ứng kịp, một bóng dáng màu trắng trong ngăn tủ đột ngột chui ra, “vèo” chạy ra ngoài và tay cô ta đang cầm bảng tên của Thẩm Vọng Tân.
Phản ứng kịp, Tô Tinh Dã theo bản năng đuổi theo, anh quay phim ôm máy quay theo sát sau cô.
Tô Tinh Dã đuổi theo cô ta một hồi thì cô gái đang cắm đầu chạy kia bỗng nhiên dừng lại, bảng tên bị cô ta siết chặt, trên đó quả thật viết rõ tên của Thẩm Vọng Tân.
“Cô có thể đưa bảng tên cho tôi được không?” Tô Tinh Dã dùng tiếng Nhật chủ động hỏi ý cô gái.
Cô gái đó nhìn cô, sau đó không chút do dự cầm bảng tên quay đầu chạy. Tô Tinh Dã mau chóng đuổi theo. Tuy nhiên tới ngã rẽ cô mất kiểm soát dừng bước, lúc này trước mặt cô là một con đường dài hun hút và đen như mực, giơ tay gần như không thấy rõ năm ngón tay.
Anh quay phim cảm nhận được biến hóa của cô, đây là lần đầu tiên cô thể hiện vẻ căng thẳng từ lúc bước vào đây đến giờ, dù anh ta không hiểu tại sao cô lại lộ ra vẻ mặt như vậy nhưng anh ta lập tức quay lại nét mặt lúc này của cô.
Tô Tinh Dã nhìn hành lang u tối đến mức không thấy rõ năm ngón tay phía trước mặt, cô mím môi, trong đôi mắt trong veo kia thoáng chút giãy giụa, cô vô thức đưa tay đặt dưới cổ, hai giây sau, cô mới cất bước đi đến hành lang. Anh quay phim đi bên cạnh cô mở chế độ quay ban đêm ra để có thể thấy rõ gương mặt của cô, tuy nhiên giây lát sau khi anh quay phim còn chưa kịp phản ứng thì người trong ống kính lập tức “vèo” biến mất.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!