Ngăn Cản Chồng Cũ Vai Phản Diện Hắc Hóa - Chương 15: Thay đồ cổ trang
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
288


Ngăn Cản Chồng Cũ Vai Phản Diện Hắc Hóa


Chương 15: Thay đồ cổ trang


Khăn mặt Lăng Chân quấn trên đầu trượt xuống được Ngụy Tỷ đón được.

Cô còn đắm chìm trong tâm trạng không thể tin được, đôi mắt cô hơi ươn ướt: “Tôi… Dường như tôi là nữ hai được đề cử?”

Trong công bố người được đề cử chính thức, nam một là sự tranh giành giữa Cố Duy và Thẩm Ngôn Sơ, không hề khác với trong sách. Nữ một là Trịnh Thiến Thiến và một tiền bối khác, nữ hai vốn là Giản Ôn Di và nữ diễn viên, bây giờ lại biến thành Giản Ôn Di với Lăng Chân.

“Ừm.” Ngụy Tỷ từ chối cho ý kiến, một lần nữa đặt khăn mặt lên đầu cô, xoa đầu của cô như xoa đầu chó.

Trong tóc cô mang theo hương hoa ấm áp mùi thơm ngào ngạt, sợi tóc ẩm ướt mềm mại, siết chặt ngón tay trắng nõn thon dài của Ngụy Tỷ.

Không biết vì sao cô lớn lên giống như thủy tinh, làn da càng trắng nõn, gương mặt và cánh môi tự mang khí sắc mềm mịn trơn láng. Từ trên nhìn xuống, chóp mũi của cô nhỏ xinh, đôi mi đen nhánh.

Lòng bàn tay của Ngụy Tỷ sượt qua trán cô, vẻ kiều diễm quanh quẩn trong không khí, nhưng sau đó nhanh chóng bị Lăng Chân phá vỡ.

Cô vẩy tóc như chó con, hỏi tiếp: “Nhưng mà vì sao chứ?”

Ngụy Tỷ đè tóc xù của cô lại, tiếp tục lau tóc cho cô, rủ mắt xuống nhìn: “Không phải cô muốn lên sao?”

“Ừm cũng đúng…” Cơ hội tốt như vậy, tất cả mọi người trông mà thèm.

Nhưng Lăng Chân xác định vị trí của mình vô cùng phù hợp với thân phận nữ phụ pháo hôi, thật không ngờ lại giành vai với nữ chính, cho dù cô biết nhân vật nữ hai này rất cần tài năng vũ đạo.

Ngụy Tỷ cụp mắt xuống, tay của anh xoa đầu Lăng Chân, khuỷu tay bao quanh cô, cả người Lăng Chân như bị anh bao phủ, vô cùng nghe lời.

Anh mở miệng: “Sợ gì chứ.”

Lăng Chân suy nghĩ, đúng thế, cô sợ gì chứ.

Nếu cạnh tranh thắng, cô sẽ được đảm nhận một nhân vật trong bộ phim vô cùng nổi tiếng vào năm sau, nếu cạnh tranh thua thì đối với cô mà nói cũng không có tổn thất gì.

Rốt cuộc Lăng Chân cũng không thuộc về thế giới này, cho nên mọi thứ cứ bình thản, thuận theo tự nhiên là tốt nhất.

Sau khi lau khô tóc Lăng Chân trở về phòng. Ngụy Tỷ đứng tại chỗ mở page official của <> lần nữa, ánh mắt nhìn vào hai cái tên của nam một, ánh mắt sâu thẳm.

Mấy giây sau, Ngụy Tỷ cất điện thoại, thu lại cảm xúc trong mắt như không có việc gì xảy ra.

“Cái gì, vậy mà con bé hai được đề cử rồi?”

Sau khi nhà họ Lăng biết được tin tức, cha Lăng và mẹ Lăng đều tỏ ra không thể tin được.

Mặc dù Huyên Huyên không thành công, nhưng với kịch bản nổi tiếng như thế, lẽ ra có rất nhiều diễn viên cạnh tranh. Sao loại chuyện tốt này lại rơi lên đầu Lăng Chân được?

Nếu sớm biết như thế thì không cần bỏ tiền cho khóa học vũ đạo và lễ phục cao cấp rồi, mấy vạn bọn họ bỏ ra cứ trôi theo dòng nước như thế, mẹ Lăng vô cùng đau lòng. Nhưng mà bọn họ không dám nói, sợ con gái lớn khó chịu trong lòng.

Ai ngờ Lăng Huyên lại không thèm để ý, có vẻ đắc ý nói với bọn họ: “Nhiều nhất nó cũng là người được đề cử mà thôi.”

Mẹ Lăng hỏi: “Vì sao?”

Lăng Huyên cười lạnh hai tiếng, chuyện này còn phải hỏi sao?

Dù cho Ngụy Tỷ trực tiếp đánh rớt cô thì sao? Ngày đó do cô liều lĩnh lỗ mãng chọc phải anh ta, nhưng mà Ngụy Tỷ cũng không có ý định giúp Lăng Chân mà?

Giản Ôn Di là ai? Là bạch phú mỹ điển hình, người quản lý nâng đỡ nhiều đại hoa đán như thế, cha ruột cô ta lại kiếm được rất nhiều tiền, vốn là đứa con cưng. Nhiều nhất Lăng Chân chỉ được lôi ra làm đệm lưng mà thôi, cô cũng không tin Lăng Chân có thể vượt qua Giản Ôn Di.

Không chỉ Lăng Huyên, trong nhóm bạn của Giản Ôn Di, Thẩm Ngôn Sơ cũng nghĩ như thế.

Sau khi mọi người cùng nhau tiêu hóa chuyện đối thủ cạnh tranh của Giản Ôn Di là Lăng Chân, một lát sau, có người khẽ nhắc đến: “Anh Ngôn, anh nói Lăng Chân liều mạng như thế có phải vì anh không…”

Thẩm Ngôn Sơ ngồi giữa đám người, nhíu mày: “Đừng nói mò.”

“Nếu không thì anh nhìn xem.” Người kia giải thích: “Lúc trước Lăng Chân rất mê anh, nhưng ai cũng biết trong lòng anh có ai. Sau đó cô ta múa trong vũ hội rất đẹp, bây giờ lại cạnh tranh với Ôn Di, không phải cô ta đang chứng minh bản thân mình với anh sao?”

“Ôi đệch, chắc là cô ta không từ bỏ được anh Ngôn?”

“Vậy trước đó cô ta nói đã kết hôn gì đó toàn là giả vờ à?”

Thẩm Ngôn Sơ nghe xong thì từ từ nhíu mày lên.

Sau khi xác định xong người đề cử, kênh bỏ phiếu bình chọn toàn dân sẽ được mở ra vào ngày mai. Trước đó, mấy người được đề cử cần quay chụp dùng để bày ra lúc bỏ phiếu.

Mấy hôm nay, người quản lý của những người được đề cử đều tất cả đều bận rộn nhận thông tin từ nhà sản xuất để nắm chắc tỷ lệ thành công.

Quay chụp tạo hình cổ trang diễn ra trong một studio ở trong thành phố, đúng lúc cạnh công ty đầu tư Khánh Tỷ. Cũng trong ngày hôm đó, sáng sớm Tăng Hồng đã hối Giản Ôn Di rời khỏi giường, là người đầu tiên đến studio.

Nguyên nhân gấp gáp như vậy là bởi vì Tăng Hồng nghe được một tin tức quan trọng.

Bởi vì thời gian làm quần áo hóa trang quá gấp nên hai bộ quần áo của nữ hai chỉ có một bộ làm đạt chuẩn, còn bộ kia là làm gấp rút đưa ra ngoài. Theo tin tức nội bộ thì bộ váy cổ trang kia là tốt nhất, còn bộ màu xanh kia vô cùng thô ráp.

Nhưng mà chụp tạo hình cổ trang là được toàn thể dân mạng tiếp nhận kiểm duyệt, không thể qua loa chút nào được, nếu không thì Tăng Hồng cũng không thể nói chuyện với Giản tổng được. Cho nên cô ta mới đến studio từ sớm, ra tay trước cướp váy trắng vào tay.

Sau khi tới cô ta rất hài lòng, bộ váy dài cổ trang này được may rất tinh tế, dùng vải tốt, tô điểm thêu thùa cũng không có vẻ rẻ mạt, còn phối với sa mỏng màu trắng nhìn rất có tiên khí.

Tăng Hồng cầm lên để gần Giản Ôn Di, cười thỏa mãn: “Thích hợp với em.”

Giản Ôn Di nhìn thoáng qua chiếc váy màu xanh được treo bên kia, quay đầu cười nói: “Cảm ơn chị Hồng.”

Những người được đề cử còn lại liên tục đi đến studio, đến khi Lăng Chân đến mới biết được thì ra trang phục quay chụp tạo hình cổ trang là được chọn.

Nhưng mà cô đã không còn sự lựa chọn nữa, vì thế cầm váy dài màu xanh kia đi.

Đã rất lâu cô không mặc qua váy áo phức tạp thế này rồi, Lăng Chân còn hơi nhớ nhung.

Lúc Thẩm Ngôn Sơ cầm quần áo đi ngang qua cô thì nhìn cô với vẻ phức tạp.

Lăng Chân: “?”

Chơi trò gì cao thâm à?

Tất cả những người trong studio đều bận rộn, tất cả người được đề cử đều dẫn theo đoàn đội của mình tới, người quản lý và trợ lý ở bên cạnh giúp đỡ, một mình Lăng Chân lại có chút chật vật.

Ôi, vẫn nên dành thời gian đi đến công ty của Cố Duy xem thử, Lăng Chân thầm nghĩ thế rồi ôm váy áo đi vào phòng thử đồ.

Vào đúng lúc này, Giản Ôn Di mặc váy trắng đi ra khỏi phòng thử đồ, cô búi tóc màu nâu nhạt lên, trên người mặc váy dài giao lĩnh rất có phong cách xổ xưa.

Khách quan mà xem nhìn cách hóa trang cổ phong này đạt yêu cầu, thậm chí còn vượt xa tiêu chuẩn.

Cho nên lúc Giản Ôn Di ngượng ngùng đi ra, nhân viên công tác ở bên cạnh đều tỏ ra hơi ngạc nhiên. Dù sao không phải ai cũng thích hợp hóa trang cổ trang, cho tới nay chuyện này vẫn là một sự khiêu chiến đối với nữ minh tinh.

Có thể nhìn trông hài hòa đồng thời có thể làm nổi bật lên nhan sắc đã xem như rất hiếm thấy khi mặc cổ trang.

Tăng Hồng vỗ tay một cái: “Ôn Di đẹp quá, thật giống tiên nữ!”

Giản Ôn Di đỏ mặt, nhìn thoáng qua Thẩm Ngôn Sơ ở phía xa kia, sau đó quay đầu lại trông thấy Lăng Chân ôm bộ váy xanh kia đi vào phòng thay quần áo.

Mặc dù không nỡ nhưng… Làm người ai cũng ích kỷ, chỉ có thể có lỗi với cô ấy.

Phòng thay quần áo rộng rãi như một căn phòng nhỏ, Lăng Chân trải rộng quần áo dưới đèn, quan sát tỉ mỉ.

Kiểu dáng bình thường, tất nhiên chất vải hơi thô ráp không thể nào so sánh được với Thiên Tàm Ti trên tiên giới. Khi cắt vải cũng không cẩn thận, còn để lộ sợi vải. Chỗ tốt duy nhất là màu này Lăng Chân rất thích, hơn nữa cũng là màu cô hay mặc.

Tâm trạng của Lăng Chân không vì chất lượng quần áo mà xảy ra bất cứ sự thay đổi này, bởi vì cô cảm thấy dù sao thì đồ cổ trang cũng thích hợp hơn đồ hiện tại mà cô đang mặc.

Sau đó cô bắt đầu thay áo, vừa mới mặc lên Lăng Chân đã cảm thấy hơi không đúng.

Hình như hơi nhỏ quá.

Cô sợ kéo sẽ hỏng nên cẩn thận mặc lên người, vừa đúng lúc này thì Ngụy Tỷ gọi điện tới.

Lăng Chân giơ tay lên ấn nghe: “A lô?”

Ngụy Tỷ hỏi: “Sao rồi, mặc trang phục chưa?”

Sự oán giận vọt lên trong lòng Lăng Chân, cô thầm nghĩ nếu như cô có trợ lý này nọ thì ít ra cũng không cần vất vả như thế, Ngụy Tỷ còn không cho cô đi ký hợp đồng với công ty của Cố Duy!

Cô tức giận mà nói qua điện thoại, giọng nói rất tủi thân: “Tôi mặc không vừa.”

Ngụy Tỷ cười khẽ một tiếng: “Cần tôi giúp chứ?” 

Lăng Chân cảm thấy giọng điệu của anh giống như là đang quan tâm kẻ ngốc vậy, lập tức cảm thấy bị sỉ nhục: “Không cần!”

Cúp điện thoại, Lăng Chân lại cẩn thận mặc lên, cuối cùng cũng mặc xong quần áo lên người.

Lúc này cô nhìn vào tấm gương, ba búi tóc đen của thiếu nữ rối tung trên vai lưng, đồ mặc trong màu tráng bao bọc lấy thân thể, từ cổ áo lộ ra chiếc cổ trắng, dường như da tỏa ra ánh sáng dịu dàng.

Đây mới là dáng vẻ của cô, Lăng Chân nhìn tấm gương cười một tiếng, lờ mờ thấy được phong thái của tiên tử Lăng Chân.

Lăng Chân nhìn ngắm một chút rồi xoay người lại cầm váy ngoài lên. Cô vừa cúi người xuống bỗng nhiên nghe thấy “Xoẹt xoẹt” một tiếng…

Vậy mà sau lưng lại bị… Rách ra!

Năm phút sau.

Ngụy Tỷ ngồi trên ghế của ông chủ nhận điện thoại.

Giọng nói bên kia vô cùng thảm thương: “Anh có thể cầm kim khâu qua cho tôi không?”

Trong studio, những diễn viên đã được hóa trang xong đang chờ chụp ảnh, nhìn thoáng qua thì rất giống tiên hiệp, khắp nơi đều là tóc mây tay áo dài, nhìn hoa cả mắt.

Trịnh Thiến Thiến mặc một chiếc váy Loan Phượng đỏ thắm, mặt mày cô ấy sáng rực, tính cách thẳng thắn, quét mắt một vòng hỏi: “Một nữ hai được đề cử khác đâu rồi?”

Giản Ôn Di nhìn thoáng qua cửa phòng thay đồ bị đóng chặt: “Dường như chưa thay quần áo xong.”

Chỉ có một mình không có trợ lý giúp đỡ thì đương nhiên phải chậm một chút.

Trịnh Thiến Thiến gật gật đầu, nhìn thoáng qua tạo hình của Giản Ôn Di thì hâm một nói: “Em là người mặc trang phục cổ trang đẹp nhất mà chị thấy qua.”

Giản Ôn Di lắc đầu khiêm tốn nói: “Chắc chắn là có người đẹp hơn em…”

Mấy người trò chuyện, bỗng nhiên cổng studio rối loạn tưng bừng.

Sau đó có nhân viên công tác chạy chậm tới, vẻ mặt hốt hoảng: “Ngụy tổng của Khánh Tỷ đến rồi!”

Mọi người đều chấn động: Ông lớn bên nhà đầu tư đến làm gì? Thị sát sao?

Trong bộ phim này Khánh Tỷ đầu tư bảy mươi phần trăm, thật sự là ba của ba. Nhưng mà trong lúc quan trọng này anh ta lại chạy tới, cũng không phải vì studio gần công ty chứ?

Nhóm người quản lý cũng hơi thấp thỏm, thi nhau đưa mắt ra hiệu cho nghệ sĩ bên mình hãy chỉnh lại nhan sắc cho đẹp.

Tiếp theo đó chỉ thấy một người đàn ông lạnh lùng nhanh chân đi vào trong studio. Lúc các diễn viên đang chụp thử đều thấy anh, chỉ là không biết đây là ông chủ của Khánh Tỷ!

Anh ta không chỉ trẻ trung mà gương mặt cũng không thua minh tinh!

Mấy nữ diễn viên nhìn trộm anh, thầm vén tóc.

Nhưng mà Ngụy Tỷ không nhìn bọn họ, anh đi tới nhìn lướt một vòng, cuối cùng nhìn vào phòng thay quần áo duy nhất đang đóng chặt.

Anh nhìn thẳng qua đó nhấc chân đi qua.

Mọi người ở đây đều kinh ngạc nhìn anh.

“Chờ một lát! Ngụy tổng…” Nhân viên công tác vội vàng ngăn anh lại: “Trong này là…”

Một tay Ngụy Tỷ đụng vào khóa cửa, hơi nghiêng mặt qua lạnh lùng mở miệng.

“Vợ của tôi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN