Vị Rượu Trên Môi
Chương 14
Edit: Yuu
Khương Như Đề ăn mặc lộng lẫy, giày cao gót lộp cộp từng tiếng trên sàn.
Có điều dáng vẻ vẫn đáng ghét như trước đây, hùng hổ chửi mắng người trợ lý đi theo phía sau.
“Bảo cô đi hỏi thăm nhà đầu tư mấy giờ tới cô bảo tôi 3h30.
Bây giờ thì sao, người ta đi mất từ tám đời rồi! Cô nói xem tôi bỏ tiền thuê đứa ngu dốt đáng chết như cô để làm gì hả?”
Trợ lý nhỏ phía sau là người mới bộ dáng như mới tốt nghiệp đại học, bị Khương Như Đề mắng như vậy vành mắt đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Em thật sự có nói là 3h, vì chị trang điểm lâu quá nên mới muộn….”
Khương Như Đề trừng cô ta: “Cô còn cãi!”
Khương Như Đề quay đầu đụng trúng người từ bên trong bước ra, cô ta xoa bả vai bị đau, lập tức nổi cáu: “Đứa không có mắt nào…”
Ngẩng đầu thấy là Thích Vãn, sắc mặt cô ta khẽ biến, tức giận nở nụ cười: “Thích Vãn? Sao lại là cô, cô còn có mặt mũi tới công ty?”
Thích Vãn cũng không đoán được hôm nay sẽ chạm mặt với ả thịnh thế bạch liên hoa – trà xanh chúa này.
Cô lắc lắc chiếc vòng trên tay, ôm cánh tay dựa vào cạnh cửa vẻ mặt “không sai tôi chính là bố cô đấy” nhìn cô ta.
Có vài người ấy à, không có năng lực nhưng lại thích tìm chết.
“Vì sao tôi không thể tới công ty?” Giọng nói Thích Vãn nhẹ bổng.
“À.”
Khương Như Đề cười giễu, vẫn là bộ dáng cao cao tại thượng trừ lãnh đạo ra nhìn ai cũng thấy chướng mắt kia.
Cô ta nghiêng đầu giới thiệu với trợ lý nhỏ của mình: “Hiểu Vân à, vị này… là tiền bối của cô, đảm nhiệm công việc trợ lý trước của tôi.
Có điều cô ta bị tôi đuổi việc rồi, chắc là hôm nay trở về xin tiền lương đấy.
Aizz thật đáng thương, nhưng cô đừng học cô ta đấy!”
Thích Vãn ra vẻ kinh ngạc, ung dung “ồ” một tiếng: “Thì ra cô nghĩ rằng tôi bị cô đuổi việc đấy hả.
Thực ra tôi cũng muốn không liên quan nhưng lão Tần gọi điện thoại cầu tôi giúp đỡ làm trợ lý cho Dụ Kiêu.
Cô nói xem, ông ấy đã tự mình gọi cho tôi, không đáp ứng cũng không hay lắm.”
Sắc mặt Khương Như Đề tái đi: “Cô nói cái gì, làm trợ lý cho Dụ Kiêu? Lão Tần mời?”
Thích Vãn nghịch móng tay: “Phải đấy, tôi còn tưởng lão Tần nói với cô rồi.
Nói ra trợ lý ảnh đế này thực không dễ làm, tôi liên tục mấy ngày phải theo lịch trình với anh ấy, hôm nay còn cùng tới gặp nhà đầu tư nữa.”
Cô nhìn sang Hiểu Vân: “Đúng là cô đừng học tôi, ngàn vạn lần đừng cãi nhau với chị Như Đề, trời khuya tối tăm ném cô ta trên đường lớn.
Nếu không biết đâu lão Tần lại cho cô làm trợ lý cho minh tinh khác tên tuổi hơn, thật sự mệt mỏi lắm đấy.”
Trợ lý nhỏ sợ hãi hỏi: “Hôm nay cô gặp nhà đầu tư rồi ư?”
Thích Vãn: “Phải, phó tổng tập đoàn Vạn Thần.
Cô biết không, thật đúng là tuổi trẻ tài cao tuấn tú lịch sự.
Chị Như Đề mặc trang phục lộng lẫy như vậy không gặp thật sự là quá đáng tiếc.”
Khương Như Đề thầm cắn răng, sắc mặt xanh mét.
Chuyện đêm đó bị Thích Vãn đá xuống xe bỏ trên đường vẫn là cái gai trong lòng cô ta.
Vào giới nhiều năm như vậy đều là người khác nịnh nọt cô ta, khi nào đến phiên bị một trợ lý cho sắc mặt?
Nguyên tưởng rằng tìm cao tầng náo loạn một trận thì Thích Vãn không thể ở lại công ty được nữa, không nghĩ tới lão Tần lại điều cô ta tới chỗ Dụ Kiêu.
Đây không phải đánh vào mặt cô sao!
“Tiện nhân, cô chớ đắc ý!” Khương Như Đề trừng Thích Vãn: “Trợ lý chính là trợ lý, nói trắng ra chỉ là kẻ bưng trà đổ nước hầu hạ người ta, cô cho rằng như vậy là bám được cành cao rồi sao? Nói không chừng còn rơi thảm hại hơn đấy, chúng ta chờ xem!”
Thích Vãn hoàn toàn không đặt lời cô ả trà xanh này vào lòng, trái lại Hiểu Vân đứng sau nghe thấy cô ta xem thường chức nghiệp trợ lý như vậy thì siết chặt nắm tay: “Chị Như Đề, lời này của chị hơi quá đáng rồi!”
Khương Như Đề tức giận quay đầu lấy tay ấn vào đầu Hiểu Vân: “Im miệng! Chuyện của cô à, cô cũng không muốn làm nữa phải không?”
Thích Vãn thầm trợn mắt, che miệng kinh ngạc nói: “Ai nha chị Như Đề, mũi chị làm sao vậy? Có vẻ hơi vẹo nha.”
“Gì? Ở đâu?”
Khương Như Đề vội vàng gạt Thích Vãn ra vọt vào toilet soi gương.
Thích Vãn nghiêng người cười gian, vỗ bả vai Hiểu Vân: “Cô đừng sợ, cùng lắm đổi công việc khác.”
Cô nói xong định dẫm giày cao gót rời đi nhưng tới góc rẽ phải ngừng lại, Dụ Kiêu và Gia tỷ không biết đã đứng từ lúc nào.
Dụ Kiêu cầm cốc giấy trong tay, hơi nóng bốc thẳng lên mặt anh nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời lãnh đạm.
Còn Đường Gia đứng phía sau đang nén cười vụng trộm nháy mắt với cô, coi bộ dạng này của họ có lẽ là nghe được một chút rồi.
Khương Như Đề kiêng kị nhất nhắc tới chuyện cô ta động dao kéo trên mặt, soi gương biết mình bị Thích Vãn lừa thì càng tức giận, lao ra toilet định tính sổ với Thích Vãn.
Thấy Dụ Kiêu, sắc mặt cô ta cứng đờ, phát huy chân ngôn “tu dưỡng bản thân diễn viên” nặn một nụ cười nịnh nọt: “Sư ca, Gia tỷ.”
Sư ca???
Thích Vãn nhịn xuống kích động buồn nôn, tuổi thật Khương Như Đề còn lớn hơn Dụ Kiêu nửa tuổi mà còn giả vờ non nớt?
Bức tường kính mờ bên hành lang dài phản chiếu bóng dáng cao lớn của Dụ Kiêu, anh liếc mắt nhìn Khương Như Đề, mày nhăn nhăn không đáp lại cô ta mà đưa nước ấm trong tay cho Thích Vãn: “Đỡ chút nào không?”
Thích Vãn bỗng chốc không phản ứng kịp, người đàn ông này nghe thấy cô đau bụng đột nhiên thông suốt sao?
Cô có chút chột dạ tiếp nhận cốc giấy: “Vẫn ổn, các anh đàm phán thế nào?”
Dụ Kiêu gật đầu: “Đã ký hợp đồng, đi thôi.”
Khương Như Đề không cam lòng, lại một lần nữa muốn tiếp lời: “Sư ca, em nghe nói Tiểu Vãn hiện tại là trợ lý của anh hả?”
Thích Vãn đi được vài bước quay đầu, dùng ánh mắt “cô muốn làm gì” “thành thật chút cho tôi” trừng cô ta.
Khương Như Đề giả vờ giống như không thấy, cười cười: “Tiểu Vãn trước kia là trợ lý của em.
Cô ấy tính tình không tốt lắm, phương diện công tác cũng không có kinh nghiệm, đều là trước đây em quá nuông chiều cô ấy, sư ca thông cảm nhiều hơn.”
“…”
Không hổ là thịnh thế bạch Liên hoa.
Lời này khiến Đường Gia cũng nghe không nổi, vừa muốn lên tiếng thì Dụ Kiêu bỗng nhiên mở miệng: “Tiểu Vãn hiện tại là trợ lý của tôi, không cần cô lo lắng.
Nghệ sĩ và trợ lý là quan hệ công tác cho nên không phải người bưng trà đổ nước hầu hạ như cô nói.”
Anh dừng một chút, gằn từng tiếng: “Còn có, tôi cảm thấy Tiểu Vãn rất tốt, thiếu kinh nghiệm công tác là vì còn trẻ.”
Hiển nhiên lời này của anh là nhằm vào những lời vừa rồi của Khương Như Đề, hơn nữa còn bác bỏ một tiếng “sư ca” làm anh cảm thấy khó chịu.
Sắc mặt Khương Như Đề lúc đỏ lúc trắng.
—
Trên xe về, Đường Gia tức giận bất bình, lấy “gương mặt kia của cô ta là giả thì thôi, tại sao tâm địa cũng độc ác như vậy” làm mở đầu, diss Khương Như Đề trọn vẹn 10 phút không nghỉ, từng câu chửi mắng không hề bị trùng.
“Cái gì trợ lý chính là người bưng trà đổ nước hầu hạ, lời bẩn thỉu này cô ta cũng dám nói ra được! Bình thường trước mặt giám đốc dịu dàng e thẹn, không ngờ đều là giả tạo.”
Cô phát bực xong vẫn còn không quên an ủi Thích Vãn vài câu: “Tiểu Vãn em cũng đừng đau lòng, vừa vào công ty đã đụng phải nghệ sĩ thối nát như vậy! Không sao cả, về sau Gia tỷ làm chỗ dựa cho em!”
Thích Vãn vẫn còn đang xuất thần không nghe vào nửa chữ, trong đầu cô đang lặp đi lặp lại câu nói vừa rồi “tôi cảm thấy Tiểu Vãn rất tốt” của Dụ Kiêu.
Khóe miệng điên cuồng nhếch mẹ nó loạn lên!
Đau tim quá, trái tim cô như muốn vỡ ra rồi! Người đàn ông này đẹp trai quá đi mất!
Cô uống từng ngụm từng ngụm nước ấm, cốc giấy bị bóp đến biến dạng vẫn chưa tỉnh táo lại.
Mãi đến khi Đường Gia gọi tên, cô mới bừng tỉnh khỏi suy nghĩ đang yy với idol.
Cô nở nụ cười với Đường Gia: “Không sao ạ, cô ta không bắt nạt được em.”
Cô lại nghiêng đầu nhìn Dụ Kiêu, giơ bốn ngón tay lên: “Dụ Kiêu, hôm nay cám ơn anh nói chuyện giúp tôi.
Sau này tôi nhất định chăm chỉ làm việc, tuyệt đối không gây cản trở cho anh, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ! Còn có, cám ơn nước ấm của anh.”
Tuy uống nhiều nước ấm là một trong những lời thẳng nam hay nói nhưng anh có thể có loại giác ngộ này đã tốt lắm rồi.
Dụ Kiêu nâng mắt lên khỏi điện thoại, nhìn tiếp xuống bàn tay cô: “Nước ấm không…”
Anh chưa nói xong thấy đã Đường Gia ở phía sau Thích Vãn điên cuồng nháy mắt ra hiệu.
Thực ra nước ấm là do Đường Gia kiên quyết nhét vào tay anh trước khi ra ngoài, nói là Thích Vãn cần mà cô ấy đang cầm văn kiện không rảnh tay nên bảo anh đưa cho Thích Vãn.
Do vậy, lời đến bên miệng cuối cùng thành: “Nước ấm không… cần khách khí.”
Đường Gia thở phào, cũng may cậu ta chưa nói toẹt ra nếu không thì người đàn ông này đúng là không cứu được!
Cô thông báo công việc: “Kế tiếp phải đến từng thành phố tuyên truyền sẽ khá là vất vả.
Tiểu Vãn trở về sắp lại lịch trình nhé, đợi kết thúc tuyên truyền hai người nghỉ ngơi một chút chuẩn bị tiến vào đoàn phim.”
Thích Vãn nhớ tới Tằng Đình, hỏi: “Là vào đoàn phim kịch bản hôm nay kí sao?”
Đường Gia gật đầu: “Phải, phim truyền hình đại IP, yêu cầu rất cao.”
“Tập đoàn Vạn Thần đầu tư ạ, bọn họ tiến quân vào lĩnh vực điện ảnh từ bao giờ vậy?” Thích Vãn hỏi.
Đường Gia: “Ai biết được, mấy người bình dân chúng ta làm sao biết những kim chủ ba ba giai cấp tư bản này suy nghĩ gì.”
Nói xong, ánh mắt liếc đến Dụ Kiêu.
Thôi, cô sai rồi.
Nhị công tử tập đoàn Dụ thị, cậu ta cũng là một phần tử trong giai cấp tư bản đấy thôi….
—
Mười ngày nay hành trình kín mít, đoàn làm phim bôn ba qua lại từng thành phố để tuyên truyền phim điện ảnh, vô cùng hao phí tâm lực cùng thể lực.
Thích Vãn phải đi theo từ đầu tới cuối, mấy ngày này cũng không có tâm tư nghĩ cái khác.
Chỉ đi theo lịch trình rồi về khách sạn chỉnh sửa ảnh phát Weibo, một đống lớn công việc đủ khiến cô bận rộn.
Có đôi khi thời gian quá gấp, cô trực tiếp ngồi chỉnh sửa trên máy bay.
Huống chi còn có Bành Khang Khang bóng đèn 200.000W này ở đây, thành phố nào khoảng cách gần Đường Gia cũng sẽ có mặt, cô hoàn toàn không có cơ hội “xuống tay” với Dụ Kiêu.
May mà hết thảy không hoàn toàn vô ích, bộ điện ảnh này thành tích bán vé cực cao, chễm chệ ngồi top 1 doanh thu cùng kỳ.
Ảnh hoạt động do Thích Vãn chụp càng chiếm nhiều tán thành của fan.
Từ khóa【Nhiếp ảnh gia mới đoàn đội Dụ Kiêu 】đã bất ngờ lên nhiệt sưu một lần, Thích Vãn bận ngập đâu không có thời gian lướt weibo, chính là Bành Khang Khang mở cho cô xem.
Nhóm fan hâm mộ thổi phồng nhan sắc Dụ Kiêu cùng kỹ thuật chụp ảnh của nhiếp ảnh gia mới, rất muốn có một bạn trai biết chụp ảnh như vậy!
Thích Vãn xem xong mỉm cười.
Cô lặng lẽ liếc nhìn Dụ Kiêu một cái, có một bạn gái biết chụp ảnh như vậy thực ra cũng không tồi.
Vị idol này, khi nào chàng suy xét một chút!!!!!
Đương nhiên Dụ Kiêu không phát hiện những tính toán này của cô, dọc đường đi chỉ cần có thời gian trống, anh đều đeo mắt kính nghiên cứu kịch bản, tâm tư đều đặt trên bộ phim mới mà Vạn Thần đầu tư.
Hành trình tuyên truyền chuẩn bị kết thúc, tại trạm cuối, Thích Vãn theo thường lệ khiêng cameras đứng ở góc tốt nhất trong phòng chụp ảnh cho Dụ Kiêu, di động trong túi cô bỗng nhiên vang lên.
Cô lấy ra nhìn thoáng qua màn hình, người gọi là Tằng Đình.
Tằng Đình lớn hơn Thích Vãn vài tuổi, hai người quen biết từ khi còn bé, anh là con trai của một vị nguyên lão khai sáng tập đoàn.
Về sau ba anh bị bệnh qua đời, Thích Yến Thần tự mình dẫn dắt anh, Tằng Đình cũng có năng lực nên ngồi được vị trí hiện giờ.
Anh là người kỹ tính, sau mấy tháng về nước Thích Vãn sợ bị anh phát hiện hành tung nên vẫn luôn trốn tránh, không dám liên hệ.
Tằng Đình công việc cũng bận rộn, gọi mấy cú điện thoại Thích Vãn không tiếp nên chỉ thỉnh thoảng nhắn wechat cho cô, hỏi cuộc sống bây giờ của cô thế nào, khi nào về nhà.
Lúc này trên sân khấu đang tới phần Dụ Kiêu trả lời câu hỏi, Thích Vãn chưa kịp nhận máy Tằng Đình đã cúp điện thoại gửi tin nhắn tới cho cô.
【 Tiểu Vãn, có bận không? 】
【 Ngày kia là ngày gì em nhớ rõ chứ, đừng giận dỗi với chú Thích nữa.
Về nhà đi, trở về bên cạnh ba mẹ đừng làm hai người thương tâm cô đơn một mình.
】
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!