Sau Khi Thoả Thuận Kết Hôn Cùng Ảnh Đế
Chương 1: Năm ngàn vạn
“Năm ngàn vạn, ba ba thiệt tuyệt vời.”5
_
《 Bạn trai quen nhau hai năm với tôi đột nhiên kết hôn với người khác, làm sao bây giờ? 》
L1: Đưa anh ta đến lò thiêu!
L2: Sự thật chứng minh, tra nam so với người khác sống bao thọ, haizz.1
L3: Lấy video cái đó của bạn rồi chiếu cho cô dâu xem trong đám cưới.8
L4: Mẹ ơi, mấy chế thiệt độc ác! Không cần thiết không cần thiết đâu, đừng có để mình chết chung với lũ chúng nó nhá.
…
L19: Up hết mấy cái hành động cặn bã của tra nam này lên vòng bạn bè, ít nhất phải để cho mọi người biết hắn ta là người như thế nào!
L20: Có khi bạn bè của chủ lầu sẽ cảm thấy chủ lầu rất chật vật và xấu hổ, sau đó rồi lại vừa cười ha ha vừa ăn dưa, ăn xong thì lại cảm thán mấy câu, cuối cùng chuyện này cứ như vậy mà chìm xuống.
Bạch Khởi đọc đến đây, tự hỏi trong lòng, phải vậy không nhỉ?
L223: Chủ lầu tìm người bạn trai khác tốt hơn, mang đến đám cưới cho tụi nó tức chết đi.
L224: Tốt nhất là phải đẹp trai hơn nè he, cao hơn nè he, giàu có hơn và dịu dàng hơn nè he. Sau đó, chủ lầu lái xe hơi xịn đến, mặc cái vest hàng hiệu, đeo đồng hồ bạc tỷ. Lại sau đó, ôm bạn trai mới đứng trước mặt tra nam, hí hí hí, hắn tức chết luôn.
L225: Hai chế lầu trên nói hay vãi, tui đưa bút nè, viết tiếp đi, tui chờ.
Topic hot lên rất nhanh, mấy comment sau L224 và L225 đều được thảo luận đến sinh động như thật, nhưng chắc tình huống này hẳn chỉ có trong phim truyền hình.
Trên thực tế… Trên thực tế, người ta chỉ có thể dùng trí tưởng tượng để thực hiện nó mà thôi.
L779: Cũng đâu phải không có cách, chủ lầu có thể bỏ tiền để thuê bạn trai đóng giả mừ?
L780: Có nè, không cần tốn tiền thuê luôn…
Bạch Khởi liếm liếm môi, đánh ra hai chữ: Đúng vậy.
Nếu có tiền, cậu cũng không thèm làm đâu. Tại sao phải bỏ tiền ra thuê người, lãng phí tiền bạc và sức lực cho những thứ vớ vẩn đó?
Bạch Khởi tắt diễn đàn, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai.
“Bên ngoài trời mưa à?”
“Cậu mang dù hả? Tôi không có mang.”
Bạch Khởi cũng không mang dù.
Cậu cất di động vào, nhìn nhìn xung quanh.
Đây là phía đông của thư viện Đại học Bắc Kinh, gần cuối học kỳ, sinh viên tụ tập tại đây không ít.
Bạch Khởi cũng nên ngồi ở đây, nghiêm túc xem lại bài vở.
【 Khởi Khởi khi nào trở về á? Tưởng Phương Thành tới đưa thiệp mời nè 】
【 Thiệp mời gì cơ? 】
【 Tưởng Phương Thành sắp đính hôn 】
【… Cùng ai? 】
【 Hình như là một chị gái cùng trường nha 】1
Bạch Khởi nhìn màn hình di động, tức nghẹn họng.
Cậu vừa mới là sinh viên năm nhất, đàn anh Tưởng Phương Thành liền theo đuổi cậu cực kỳ nhiệt tình. Năm đó, đề xuất về hợp pháp hoá hôn nhân đồng tính còn chưa được thông qua. Cho nên sau này hai người bọn họ ở bên nhau cũng không công khai mối quan hệ này.
Mối tình này kéo dài hai năm.
Khá lắm!
Không một tiếng động có bạn gái, mà bây giờ tiệc đính hôn cũng xong xuôi hết rồi, cậu không biết cái vẹo gì hết!3
Rồi thôi, xem như khỏi bàn nữa.
Ngẫu nhiên lướt di động một chút, tìm thấy topic hay hay, còn đọc nó vô cùng sung sướng.
Bạch Khởi ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, những hạt mưa nhỏ đã hoá thành màn mưa bụi.
Cậu nhanh chóng thu thập đồ đạc vào balo, mang theo đi ra ngoài, kẻo một hồi lại mưa to hơn.
Mười tám phút sau, cửa phòng 303 đột nhiên bị người từ bên ngoài mở ra.
“Khởi Khởi đã về!” Người ngồi ở trước bàn chỉ chỉ lên thiệp mời, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa.
Đứng cạnh cửa là một thiếu niên chỉ trông khoảng 18-19 tuổi.
Thiếu niên ấy cao 1m78, thân hình mảnh khảnh, mặc một chiếc áo khoác màu vàng phô mai, bên dưới là quần jean sáng màu, cực kỳ trẻ trung.
Tỷ lệ thân hình của thiếu niên vô cùng đẹp. Sinh viên trong Học viện Mỹ thuật thích nhất là mời thiếu niên này làm người mẫu vẽ.
Suy nghĩ của Mục Đông ngừng lại, ánh mắt hướng lên trên.
Khuôn mặt cũng đẹp nữa.
Hốc mắt của Bạch Khởi tương đối sâu, lông mi dài và cong, đường nét trên gương mặt thanh tú đến khó tả. Nhìn lướt qua, mang lại cho người khác cảm giác cực kỳ tươi sáng.
Lúc này tóc trên trán cậu hơi ướt, kề sát vào da, đôi mắt lại như che phủ bởi hơi nước, nhìn qua giống như đã đóng băng, có vẻ hơi ỉu xìu.
Trong lòng Mục Đông thầm nói, để người cha già này chăm sóc đứa con trai bé bỏng nhé!1
“Khởi Khởi gặp mưa à? Nhanh lên, lau người đi.” Mục Đông vội vàng lấy khăn lông đưa cho Bạch Khởi.
Bạch Khởi tiếp nhận, nhưng không lau. Cậu trước tiên ném balo xuống, rồi lấy cho mình một ly nước ấm.
“Thiệp mời để ở đây nghen! Tưởng Phương Thành cũng giỏi thật, hắn còn chưa tốt nghiệp đâu, thế mà đính hôn liền đính hôn!”
CNED
Secrétaire médicale
Sponsored by CNED
Formation certifiée en 1 an finançable via votre CPF! 89% inscrits obtiennent un emploi
Read More
“Cũng không biết có phải gấp gáp quá không, phòng của chúng ta đông như vậy mà lại chỉ có một tấm thiệp mời. Cậu với hắn có mối quan hệ tốt như vậy ít nhất cũng phải gửi cho tụi này mỗi người một thiệp chớ, mặt trên còn phải thêu hoa lá cành gì đó…”1
Mục Đông cầm thiệp mời lên và đưa về phía Bạch Khởi.
Người bạn cùng phòng còn lại cũng trở về.
Bạch Khởi vừa lau tóc vừa nghe bọn họ nói chuyện phiếm: “Bạn gái của Tưởng Phương Thành có vẻ rất giàu. Hình như trước đây cô gái đó từng ra nước ngoài làm sinh viên trao đổi* trong một năm.”
“Cái này là trên diễn đàn đồn đúng không?”
“Đúng rồi.”
“Trên đó còn có cô bé khóc lóc nói mấy người phá couple, ha ha. Xàm xí, Tưởng Phương Thành và Khởi Khởi nhà chúng ta có quan hệ gì đâu. Tình anh em thôi ha ha ha!”
Bạch Khởi nghe một hồi, cảm thấy có chút đau đầu.
Lúc này di động cậu vang lên, Mục Đông vội vàng lấy điện thoại từ trong balo ra đưa cho cậu.
Bạch Khởi giơ tay nhận lấy, rũ mắt xuống nhìn thoáng qua.
Là một dãy số lạ.
Cậu đâu có đặt đồ ăn đâu, cũng đâu có mua online gì đâu.
Bạch Khởi thản nhiên tắt máy.
Nhưng dãy số kia rất nhây, gọi liên tiếp bốn lần và để lại rất nhiều tin nhắn.
【 Xin chào, tôi là anh hai của Tưởng Phương Thành, tôi có chuyện cần nói với cậu. 】
Cái này là đang quét sạch để dọn đường cho tương lai à?
Hắn chính là đang “lo lắng”?
Bạch Khởi siết chặt điện thoại.
Màn hình lại rất nhanh sáng lên, dãy số đó gọi đến một lần nữa.
“Alo.” Lần này Bạch Khởi không tắt máy.
Một giọng nói lịch sự vang lên ở đầu dây bên kia: “Xin chào, là Bạch Khởi đúng không? Hiện tại tôi đang ở quán cà phê gần trường của cậu. Mời cậu đi đến cổng trường, nơi đó có một chiếc xe hơi đang đỗ, biển số xe có đuôi là 3V7J, nó sẽ đưa cậu đến quán cà phê.”
Đầu dây bên kia dừng lại một chút, thanh âm từ tính và quyến rũ lại vang lên: “Tôi ở chỗ này chờ cậu.”
Giọng nói này có hơi… quen quen?
Bạch Khởi rũ mắt xuống, lông mi dài khẽ run lên, cậu nói: “Tôi biết rồi.”
Bạch Khởi tắt máy, lấy dù rồi đi xuống tầng.
Bạn cùng phòng ở phía sau nghi hoặc, hỏi: “Khởi Khởi đi đâu đó? Hôm nay trời lạnh lắm nha, coi chừng có tuyết đó!”
“Cậu có muốn lấy túi chườm nóng của tớ không?”
Bạch Khởi lắc đầu, bóng dáng nhanh chóng biến mất.
–
Như đã nói ở trong điện thoại.
Bạch Khởi vừa bước ra cổng trường liền nhìn thấy một chiếc Bentley* màu đen.
Ngoài ra còn có một người đàn ông trông như vệ sĩ mặc vest đen đứng bên cạnh xe, đeo kính râm, nhìn qua có vẻ hung thần ác sát.
À.
Hình như cậu chưa từng biết về gia đình của Tưởng Phương Thành, làm sao hắn giấu được nhỉ?
Bây giờ liệu mình bốc phốt thì có thưởng không?
Chẳng phải thuận tay một cái là có thể đưa Tưởng Phương Thành hot luôn sao?
Đầu óc của Bạch Khởi đang bị nhồi nhét bởi một mớ suy nghĩ lung tung, một cơn gió mạnh thổi qua, chiếc dù bị lật tung.
Nước mưa tạt hết vào người.
Bạch Khởi: “……”
Cách đó không xa, một người con trai mặc âu phục không hợp với khí chất của hắn, dừng chân ngó sang.
“Bạch Khởi?”
Cô gái bên cạnh vội vàng nắm chặt lấy tay, thấp giọng hỏi: “Phương Thành, làm sao vậy?”
“…….Không có gì.” Tưởng Phương Thành đè lại cảm xúc phức tạp trong mắt.
Hắn không ngờ tới hắn sẽ gặp lại Bạch Khởi khi trở về trường.
Tóc tai Bạch Khởi bù xù, khuôn mặt xinh xắn lấm tấm nước mưa, lộ ra vài phần chật vật mà lại đáng thương.
Em ấy chắc chắn đã nhận được thiệp mời.
Em ấy hẳn là rất buồn nhỉ?5
Nhưng không còn cách nào khác….. Ánh mắt Tưởng Phương Thành loé loé, sau này hắn sẽ tìm cách xoa dịu trái tim của Bạch Khởi vậy.16
Nghĩ đến đây, Tưởng Phương Thành hạ quyết tâm, cùng cô gái bên cạnh rời đi.
Mà lúc này Bạch Khởi đã dừng lại trước chiếc xe Bentley, nói: “Xin chào.”
Vệ sĩ tháo kính râm xuống: “Xin chào, cậu là Bạch Khởi Bạch tiên sinh đúng không?”
Bạch Khởi gật đầu, cầm chiếc dù đã bị gió thổi nát, nước mưa trên người vẫn không ngừng chảy xuống. Trông có vẻ yếu đuối, đáng thương lại bất lực.
Vệ sĩ dường như không nhìn thấy nước mưa trên người cậu, giơ tay mở cửa xe nói: “Mời cậu.”
Bạch Khởi: “Tôi bị dính nước……”
“Không sao.”
Ồ, được nha.
Mấy người này không để ý đến chuyện cậu bị ướt nhẹp.
Bạch Khởi ngoan ngoãn ngồi vào xe.
Quán cà phê đó cách trường học khoảng 900 mét, cũng không xa, không gian riêng tư khá tốt, đương nhiên tình hình kinh doanh cũng tạm được, rất ít sinh viên của trường ghé vào đây uống cà phê.
Sau khi vệ sĩ đưa Bạch Khởi vào cửa, có một nhân viên phục vụ dẫn cậu đến ghế lô.
Trên ghế có hai người đang ngồi, bên trái là một người hơi tròn hơi lùn.
Còn bên phải……
Bạch Khởi ngước mắt lên nhìn, lập tức ngẩn người.
Người đàn ông mặc áo len màu xám, đường nét gương mặt nhẹ nhàng, khí chất xuất chúng khiến người ta khó có thể bỏ qua.
Dáng người cao thẳng, cho dù ngồi, cũng có thể thấy được thân hình cao lớn cùng cặp chân rất dài.
Lúc này, một tay anh ấy đang cầm ly cà phê, ngón tay với khớp xương rõ ràng đặt trên tách sứ trắng, giống như một tác phẩm nghệ thuật đặc biệt nào đó.
Anh ấy trông vô cùng đẹp trai và rất quen thuộc.
Anh chậm rãi đứng lên, vươn tay ra, khẽ cười nói: “Xin chào, tôi là Tịch Thừa Quân.”
Dáng người anh như cây ngọc lan, mỉm cười một cái liền như ánh trăng sáng.*
Người đàn ông trước mặt giống như những gì mà fans đã miêu tả.
Thật ra, anh ấy không cần phải giới thiệu tên. Trên đời này làm gì có ai không biết Tịch Thừa Quân chứ?
Cầm giải ảnh đế Grand Slam*, giá trị tài sản khổng lồ, là ngôi sao lớn Tịch Thừa Quân, nổi như cồn. Ai mà không biết đây?
Khi Bạch Khởi nhìn anh, người đàn ông ấy cũng đang đánh giá cậu.
Tịch Thừa Quân chưa bao giờ nhìn thấy Bạch Khởi.
Nhưng Tưởng Phương Thành thích những thứ xinh đẹp, nghĩ bằng đầu gối cũng biết bạn trai nhỏ của hắn sẽ có dáng vẻ không tệ.
Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng, người này có thể đẹp đến không ngờ và rất… sạch sẽ.
Chiếu áo khoác màu vàng pho mát bao lấy thiếu niên trước mặt, khiến anh nhìn qua có cảm giác chỉ cần nhẹ nhàng nhéo một cái thì chiếc bánh bao ấy sẽ chảy ra nhân trứng sữa ngọt ngào.9
Vòng lông tơ xù xù bên nón bị mưa làm ướt, cả khuôn mặt xinh đẹp của cậu cũng vì vậy mà có một chút đáng thương.
Tịch Thừa Quân nói: “Mang máy sấy tóc đến đây.”
Nhân viên phục vụ nghe lệnh rời đi.
Vì thế khi Bạch Khởi ngồi xuống, hai bên còn chưa nói với nhau câu nào, người vệ sĩ to lớn mang cặp kính râm dày cộm dùng ngón tay thô kệch cầm máy sấy tóc mà hong khô tóc và nón của Bạch Khởi.
Bạch Khởi nhăn nhăn mũi.
Này là sao đây ta?
Tự dưng thấy… kỳ cục kẹo.1
Hai người họ có điểm nào giống nhau đâu?
Làm sao Tịch Thừa Quân có thể là anh hai của Tưởng Phương Thành?
Có giống nhau chỗ nào đâu!
Sau khi tóc của cậu đã hoàn toàn khô ráo, hệ thống máy sưởi trong quán cũng khiến cậu ấm áp hơn một chút.
“Lần trước thư ký Tưởng từng liên hệ với cậu, nhưng không liên lạc được.” Tịch Thừa Quân nhẹ giọng nói.
Bạch Khởi miễn cưỡng mà nhớ lại xíu: “Ừm, hình như là có chuyện như vậy…”
Tịch Thừa Quân hỏi: “Cậu không nghe điện thoại sao?”
Bạch Khởi: “… Cái này không thể trách tôi được. Hắn gửi tin nhắn cho tôi nói hắn là trợ lý của cha Tưởng Phương Thành. Nhưng Tưởng Phương Thành nói với tôi cha của anh ấy làm nghề mổ heo mà. Làm sao tôi biết được hành nghề mổ heo còn phải có thư ký nữa? Tôi nghĩ đây chính là một kiểu lừa đảo mới.”
Tịch Thừa Quân: “……”
Người đại diện của Tịch Thừa Quân nghẹn họng nói: “Này không phải là cái rắm à? Cha của cậu ta là giám đốc điều hành của nhà họ Tưởng, mổ heo gì ở đây?”
Tịch Thừa Quân lại nhìn về người thiếu niên trước mặt.
Mái tóc được cậu ấy thổi thổi nhẹ nhàng, trên gương mặt không có vẻ buồn bã khi bị lừa dối, cậu ấy rất ngoan ngoãn và lương thiện.
“Cậu nghĩ tôi giống một kẻ nói dối à?” Môi của Tịch Thừa Quân cong lên, có vẻ như đang nở một nụ cười. Chỉ là nụ cười không vương trên mắt, đôi mắt đen láy của anh rõ ràng chìm trong sắc màu hờ hững.
Bạch Khởi lắc đầu: “Đương nhiên không phải.”
Gương mặt điển trai của Tịch Thừa Quân là được ông trời ban tặng, điều mà người khác cho dù có phẫu thuật thẩm mỹ cũng không được.3
Tịch Thừa Quân gật đầu cười, sau đó cầm lấy cọc chi phiếu của người đại diện bên cạnh, xé một tờ, điền vào, ký tên rồi đẩy đến trước mặt Bạch Khởi.
“Tôi sẽ cho cậu năm ngàn vạn*…”
*1 tệ = 3,585 VNĐ => 5,000 vạn tệ = 179,251,442,300 VNĐ =)))26
Được, biết rồi, cầm lấy năm ngàn vạn này và cút xa em trai của anh đúng không?
Thật quá xấu hổ.
Bạch Khởi mím môi, chưa kịp mở miệng, đã thấy Tịch Thừa Quân nói tiếp: “Tôi chân thành thuê cậu làm người yêu của tôi trong một khoảng thời gian.”
Hở?
Hở hở???
Bạch Khởi có xíu xíu cao hứng.
Hơi bị trùng hợp à nghen.
“Chủ lầu tìm người bạn trai khác tốt hơn, mang đến đám cưới cho tụi nó tức chết đi. Tốt nhất là phải đẹp trai hơn nè he, cao hơn nè he, giàu có hơn và dịu dàng hơn nè he. Sau đó, chủ lầu lái xe hơi xịn đến, mặc cái vest hàng hiệu, đeo đồng hồ bạc tỷ. Lại sau đó, ôm bạn trai mới đứng trước mặt tra nam, hí hí hí, hắn tức chết luôn.”1
Cái này còn không gọi là trùng hợp hả, hiện tại có rồi nè.
Cái này còn là anh hai của tên tra nam đó!
Như vậy mới càng thú vị đúng không?
Vụ này trong phim truyền hình dài tập còn không có nữa là!
Tịch Thừa Quân thu hết cảm xúc của cậu vào mắt: “Tôi biết đề xuất của tôi hơi đột ngột.”
Đâu có đột ngột đâu ba ba.22
Năm ngàn vạn, ba ba thiệt tuyệt vời.1
“Nhưng tôi vẫn đề nghị cậu suy nghĩ nghiêm túc.” Tịch Thừa Quân dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Tiệc đính hôn của Tưởng Phương Thành không thể thay đổi được. Cậu và hắn không có tương lai. Quay đầu và chọn người khác cũng giúp cậu thoát khỏi mối quan hệ này. Cậu có thể trả lời tôi sau một tuần…”
“Không cần chờ tới một tuần đâu, bây giờ luôn đi.” Bạch Khởi sảng khoái gật đầu, nói: “Được.”
Tóc trên đầu cậu hơi phồng lên, cũng dao động lên xuống theo cái gật đầu ấy, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời như ngọc quý.
Bạch Khởi mở miệng, lớn tiếng khí phách nói: “Thật không giấu gì anh, điệu bộ thanh thuần đáng yêu đoá bạch liên hoa hay yêu diễm đê tiện tâm cơ cái gì tôi đây cũng làm được hết! Giả bộ mang thai rồi đi phá thai hay đánh ghen tôi cũng làm được! Anh muốn chọn loại hình nào trong đây nhỉ?”13
Người đại diện của Tịch Thừa Quân nghe đến trợn mắt há mồm.
Sao cái tình huống này khác với những gì đã tưởng tượng thế…. Không đau buồn, không tức giận, không khóc lóc mà còn tích cực nhận nhiệm vụ nữa?4
___________
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!