Sau Khi Thoả Thuận Kết Hôn Cùng Ảnh Đế - Chương 23: Chị dâu nhỏ của chúng tôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Sau Khi Thoả Thuận Kết Hôn Cùng Ảnh Đế


Chương 23: Chị dâu nhỏ của chúng tôi


Có một sự im lặng chết người đang diễn ra ở gara.

Mấy bộ não của bọn họ đang biểu tình đình công.

Bọn họ mới nói cailoz gì vậy?

Ai mà bỗng chốc có thêm mấy đứa con cường tráng tuổi đôi mươi thì không thể vui nổi đúng không?!

“Thầy…” Bọn họ vừa ngẩng đầu lên một lần nữa, sau đó liền nghe thấy Tịch Thừa Quân bình tĩnh lên tiếng: “Ừ.”

Tịch Thừa Quân ôn hoà nói: “Lên xe đi.”

Mấy người bạn cùng phòng thầm nói, thầy Tịch thật sự tốt quá đi!

Ánh mắt của Tịch Thừa Quân nhẹ nhàng quét qua bọn họ, anh nói: “Ừm, thật ra xe này không ngồi được nhiều người như vậy. Trong xe còn có một trợ lý.”

“Không sao, chúng tôi tự mình đi qua đi.” Bạn cùng phòng vội vàng nói.

Tịch Thừa Quân nhìn Mục Đông: “Nếu không bạn học này, đi xe vệ sĩ của tôi được không?”2

Mục Đông vội vàng gật đầu.

Trong lòng thầm nghĩ, thầy Tịch thật sự là một người chu đáo! Còn an bài cả chiếc xe vệ sĩ đi theo để hộ tống tụi này!

Tịch Thừa Quân gọi điện thoại nói vài câu, lúc sau có người mang dáng dấp vệ sĩ đến đón Mục Đông.

Mục Đông vô cùng vui sướng vẫy tay chào bọn họ: “Lát nữa gặp lại nha các ba ba!”

Hắn có thể sẽ được đi một chiếc xe hơi sang trọng nhất trong cuộc đời của mình!

Còn lại hai người chen vào hàng ghế sau, cảm giác được đi cùng siêu sao vẫn còn lâng lâng, hỏi: “Thầy Tịch lái xe sao?”

Tịch Thừa Quân gật đầu: “Ừ.”

**.

Siêu sao điện ảnh mà mình thích nhất lái xe chở mình đi ăn!!! Hai chàng trai lưng hùm vai gấu ngay lập tức bày ra khuôn mặt tràn đầy si mê.

Một người trong số họ lấy điện thoại ra, hỏi với vẻ hào hứng: “Có, có thể, có thể chụp một bức ảnh không, Thầy Tịch? Tôi, tôi bảo đảm sẽ không cho người khác xem.”

“Không sao, cứ chụp đi.” Lúc này Tịch Thừa Quân rất dễ nói chuyện, thậm chí còn chủ động hỏi: “Có muốn chụp ảnh chung không?”

“Muốn muốn muốn muốn muốn muốn muốn muốn muốn muốn muốn.”

Cả hai lần lượt vươn đầu ra để giữa ghế lái chính và phụ lái, chụp tấm ảnh chung.

Sau khi chụp, Bạch Khởi còn xem lại lần nữa.

Bọn họ không chỉnh sửa ảnh mà lập tức đăng lên tại chỗ.

Bên kia, Mục Đông lướt vòng bạn bè của mình.

Nhìn một hồi cảm thấy có hơi ghen tị.

Hắn giơ tay gõ vào đầu người bạn cùng phòng ở giữa bức ảnh: “Cười như dại. Giống ba mẹ và đứa con trai bị thiểu năng.”

Ngay khi Mục Đông nói xong, cửa xe liền mở ra.

Một vệ sĩ đi lên bên trái, một vệ sĩ đi lên bên phải. Cả hai đều mặc vest đen, chiều cao ước tính khoảng 1m8, cơ bắp của họ còn bự chảng hơn cả hắn.

Cứ như vậy đặt Mục Đông ngồi ở giữa như bánh mì kẹp thịt.3

Lực lưỡng cộng thêm vẻ mặt hung thần ác sát!

……

Cuối cùng xe cũng dừng lại bên ngoài một quán lẩu đã được đặt trước.

Mục Đông bước xuống xe, lẩm bẩm rằng sẽ không bao giờ nói về chứng thiểu năng trí tuệ sau lưng, sẽ có quả báo.

Hắn bước vào quán ăn, trợ lý của Tịch Thừa Quân đã ở đó chờ sẵn.

“Mục tiên sinh, chúng ta đi bên này.”

Mục Đông thẳng lưng ngay khi nghe thấy ba chữ này.

Rất mới lạ, hắn cũng được gọi là “XX tiên sinh” rồi. Thầy Tịch thật sự chọn người quá tốt, không chê bọn họ nghèo hèn rách rưới, vẫn dùng thái độ lịch sự nhã nhặn tiếp đón.

Trợ lý dẫn hắn vào cửa.

Hai người bạn cùng phòng khác đang vùi đầu nhắn tin điện thoại, có lẽ sau khi đăng tấm ảnh vừa rồi lên vòng bạn bè, trên đó đang vô cùng xôm tụ.

“Ngồi đi.” Tịch Thừa Quân đặt ấm trà trong tay xuống, nói.

Mục Đông đáp lại, định theo thói quen ngồi cạnh Bạch Khởi.

Nhà hàng lẩu là Mục Đông chọn, Bạch Khởi nhận tách trà từ Tịch Thừa Quân, nói: “Bởi vì anh Tịch không tiện lắm, nên tớ đổi nó sang phòng riêng rồi nha.”

Tịch Thừa Quân nói tiếp: “Hôm nay tôi mời.”

“Ầy, thật ngại quá, vậy cảm ơn thầy Tịch.” Mục Đông cười sảng khoái.

Tịch Thừa Quân: “Nên như vậy.” Anh dừng một chút rồi nói tiếp, “Đáng lẽ trong lúc tôi và Bạch Khởi mới yêu nhau nên mời mọi người một bữa.”

Bạch Khởi thầm khen trong lòng.

Như này làm sao biết là đang diễn được.

Mấy người bạn cùng phòng khác nhanh chóng ngẩng đầu: “Không, không phải, lúc đó là hoàn cảnh đặc biệt.”

Mọi người đều lịch sự hiểu chuyện, cũng không việc gì phải từ chối lời mời ăn tối của Tịch Thừa Quân.

Trợ lý nhắc nhở người phục vụ có thể mang đồ ăn lên được rồi.

Rất nhanh, một nồi lẩu uyên ương sôi ùng ục ùng ục được dọn ra.

“Ăn đi thôi.” Bạch Khởi dẫn đầu cầm đũa lên trước.

Bởi vì phải trở lại thư viện ôn bài, sợ đến muộn sẽ hết chỗ, thời gian bữa cơm này cũng không dài.

Lần đầu tiên Mục Đông ngồi chung bàn ăn với một nhân vật tai to mặt lớn như vậy.

Cứ nhìn Tịch Thừa Quân mà xem, bất kể anh dùng đũa, lấy khăn giấy, hay uống nước… lúc nào cũng là chậm rãi, thanh lịch và sang trọng. Tiếp xúc với khoảng cách gần như vậy càng cảm thấy anh hoàn hảo hơn cả trước ống kính, không một điểm sai sót.

Nhưng thật kỳ lạ, ngồi với thầy Tịch lại không cảm thấy gò bó.

Thậm chí còn thoải mái hơn khi đi ăn với Tưởng Phương Thành.

Đây có lẽ là mị lực độc đáo của thầy Tịch. Không có gì ngạc nhiên khi người như anh có danh tiếng tốt như vậy.

Mấy người bạn trong lòng thầm nghĩ.

Sau khi ăn xong, Tịch Thừa Quân nhờ vệ sĩ lái xe đưa mọi người cùng nhau trở về trường.

Sau đó anh mới đưa Bạch Khởi đến thư viện.

Điện thoại của Bạch Khởi tích tích điên cuồng trên đường đi.

Cậu cúi đầu, mở ra nhóm ký túc xá trên WeChat:

【 Khởi Khởi bé con, hôn sự này của con, ba đồng ý nha 】

【+1, trước kia thấy trên mạng khen thầy Tịch, tớ rất khịt mũi coi thường, cảm thấy mấy người này diễn tốt thì cứ khen diễn xuất là được rồi, ở bên ngoài màn ảnh sao thần thánh hoá lên thế 】

【 cho đến hôm nay! Tớ nể thật rồi, thầy Tịch chính là thần đó! 】

【 Khởi Khởi nhất định sẽ hạnh phúc!!! 】

Bạch Khởi nhìn mấy tin nhắn này cảm thấy có hơi chột dạ.

Bọn họ không biết đó là giả.

Nhưng sau đó nghĩ lại… Tịch Thưà Quân tốt đến như vậy, chờ đến khi ba mẹ cậu thấy anh, chắc là anh sẽ không bị gãy chân đâu nhợ?

Bạch Khởi cất điện thoại, tâm trạng vô cùng thoải mái.

Bên này tiếp tục học hành thi cử.

Bên kia không có chương trình để xem nhưng lại tìm được cái để nói.

【 Tịch Thừa Quân mời bạn cùng phòng Bạch Khởi ăn cơm đó! Mị học ở Bắc Đại nè, gặp bọn họ ở ngay tiệm lẩu gần trường, bọn họ trực tiếp vào phòng riêng còn có vệ sĩ nữa á 】

【 Uhuhu, tui cũng muốn làm bạn cùng phòng của Bạch Khởi! 】

【 Ai mà không muốn đâu? Thấy mấy người bọn họ đăng hình mà tui ghen tị hận! 】

【 Trăm triệu lần không ngờ, cho dù chương trình không chiếu thì tui vẫn được ăn đường của hai người họ…】

【 Mời bạn cùng phòng thì xi nhê gì, có ngon là mời về gặp cha mẹ đó, không chừng còn bị đánh gãy chân 】

【? Yêu nhân hoặc chúng, hãm hại chúng sinh, bây giờ đều đã thông qua hợp pháp hoá hôn nhân đồng tính rồi nha, bớt nói xàm đi 】

Comment đó bị mọi người chỉ trích rất nhiều, cục diện còn dã man hơn lúc bọn họ mắng Bạch Khởi.

Nhưng quả thực cũng có người tò mò.

Hình như không có hình ảnh nào về cha mẹ của hai người được tuồn ra, à đúng rồi, chính xác mà nói, cha mẹ của Tịch Thừa Quân tên gì bọn họ cũng không biết…

Cư dân mạng tim gan cồn cào mà bắt đầu đào bới tìm kiếm thông tin.

Còn Bạch Khởi ở trong thư viện trọn vẹn bốn ngày, từ sáng sớm đến khi tối hẳn, được Tịch Thừa Quân chở về nhà.

Bên kia Thượng Quảng đang ngồi trong phòng làm việc, trợ lý đi tới gõ cửa:

“Anh Thượng, điện thoại.”

Thượng Quảng hít sâu một hơi: “Lấy lại đây.”

Thượng Quảng lấy điện thoại áp sát vào lỗ tai, có một câu thôi mà mấy ngày nay hắn nghe đến mệt mỏi luôn rồi: “Anh Thượng, sao tôi không gọi điện thoại cho anh Tịch được vậy?”

Thượng Quảng thầm nói, cậu nên đọc báo xem tin tức nhiều vào, đừng ôm gối ngủ hoài ở nhà sẽ ngu người đó, ra ngoài đường nhìn trời nhìn đất cho biết chuyện gì đang xảy ra, thân mến!

“Anh Tịch đang đi nghỉ…” Thượng Quảng nói xong, cảm thấy câu này không đúng, nên đổi thành, “Đang bận.”

Bên kia đương nhiên cảm thấy Thượng Quảng đang lừa người.

“Rốt cuộc là đang đi nghỉ hay đang bận? Có phải là…” Đầu bên kia khựng lại, giọng điệu trở nên thận trọng, “Lần trước tôi đã xúc phạm anh Tịch cái gì rồi à?”

“Không thể nào. Cậu làm gì có xích mích với anh Tịch chứ?… Thật ra, anh Tịch đang nghỉ phép, gần đây không tiếp nhận công việc. Nhưng anh ấy nghỉ, là do anh ấy cùng…” Thượng Quảng nghẹn họng, nhưng vẫn cắn răng nói cho xong: “Cùng vợ mình đọc sách.”

Đầu dây bên kia đột ngột im lặng.

Một lúc sau, có một giọng nói run rẩy hỏi: “Tôi nghe nhầm rồi à?”

Thượng Quảng xụ mặt: “Cậu không có.”

“Vậy thì… đọc sách cũng không thể không nhận điện thoại đúng không?” Bên kia cẩn thận hỏi thêm.

Thượng Quảng lòng nói, mấy người làm sao có thể hiểu được chứ?

“Giám đốc Dương, chị dâu nhỏ của chúng tôi cần thi cuối kỳ. Kỳ thi cuối kỳ rất quan trọng.”

Bên kia hiển nhiên không hiểu:

“Làm sao vậy? Thi không tốt, thì quyên tặng tòa nhà. Tôi tới quyên góp được chưa?”

Thượng Quảng vô cùng bình tĩnh hỏi: “Không biết giám đốc Dương tốt nghiệp trường gì nhỉ?”

Giám đốc Dương: “À hì hì, tôi tốt nghiệp cấp ba liền đi xông pha một trận, may mắn đón đầu gió, nền kinh tế lại ổn định, mới có được một phen sự nghiệp như hôm nay.”2

Thượng Quảng thì thào nói: “Chị dâu nhỏ của chúng tôi đang học Đại học Bắc Kinh.”

“……” Bên kia cạn lời, “Thực xin lỗi tôi làm phiền rồi.”

Thượng Quảng cúp máy, vô cùng vui vẻ sảng khoái.

Suy cho cùng, Bạch Khởi cũng không khiến hắn phải lo lắng đề phòng chuyện gì cả.

Bạch Khởi lấy cái bằng cấp này ra, thật sự là có mặt mũi! Khó trách anh Tịch lại chọn người như vậy để thoả thuận kết hôn! Hoàn toàn không bị mất mặt!

Thượng Quảng sờ mặt, cảm thấy khá là tự đắc.

Sau khi cúp điện thoại, giám đốc Dương lẩm bẩm: “Lần trước không phải nghệ sĩ nhỏ kia nói với mình mấy chương trình giải trí đều là giả hết à? Vòng tới vòng lui, thế mà anh Tịch lại là thật!”

Thượng Quảng trả lời điện thoại nhiều đến nỗi, gần nửa giới giải trí đều biết rằng Tịch Thừa Quân thực sự cùng vợ đến trường.

Thật ra không phải chỉ có bọn họ không ngừng sốt ruột, mà sốt ruột nhất chính là tổ tiết mục《 Cặp Đôi Hoàn Mỹ 》.

Nhiều nhà quảng cáo đang chờ tiết mục bọn họ để hái tiền, mà cái này thì không cần lộ mặt. Nhưng mấy kim chủ nhét người vào chương trình thì cần phải nhanh chóng sớm cho bọn họ ra sân.

Mà nhìn tới đống video ngoài lề cũng đều không đủ để đăng…

Đêm đó có một cư dân mạng lập topic mới:

《 nói ra chắc không ai tin chứ thật sự có hàng ngàn người đang lót dép hóng Bạch Khởi thi xong cuối kỳ…》

【 Bắc Đại chắc chưa bao giờ được nhiều người nhớ thương về kỳ thi của mình như thế đúng hem? Hay giờ dồn hết 10 môn vô một ngày đi, đến sớm xong sớm được hem Bắc Đại? 】

【 Chế không đậu nổi Bắc Đại mà bây giờ chế ngồi đây đếm ngược kỳ thi của Bắc Đại khi nào kết thúc, khổ tâm.jpg 】

Một loạt comment đều đau khổ kêu rên.

Kỳ thi cuối cùng của Đại học Bắc Kinh chỉ có vài ngày, áp lực cũng không lớn lắm.

Sau khi Bạch Khởi làm xong bài kiểm tra cuối cùng, cậu vừa ra khỏi phòng học, đi đến góc tường, đã bị kéo cổ tay.

Bạch Khởi:?

Điều này khiến cậu nhớ lại ngay sau khi cậu và Tịch Thừa Quân xác nhận thỏa thuận, Tịch tiên sinh đã đến trường tham gia một sự kiện và gặp cậu.

Bạch Khởi: “Anh có đeo khẩu trang không đó? Ở đây nhiều người như vậy.”

Vừa nói cậu vừa quay lại.

Ánh vào trong mắt không phải là bóng dáng quen thuộc của Tịch Thừa Quân.

Mà người này mặc một chiếc áo len màu đen, trên người thoang thoảng mùi nước hoa Cologne* rất có hương vị tuổi trẻ. Chiếc vòng đá quý trên ngực sáng lấp lánh. Hắn tháo kính râm ra, cười nhạt: “Cậu nghĩ là thầy Tịch sao?”

Không phải.

Là Khâu Tư Xuyên.

Hắn nói: “Internet đang đếm ngày cậu hoàn thành kỳ thi, vì thế tôi cũng liền đếm thử.”

Sắc mặt Khâu Tư Xuyên vẫn mang theo vẻ tái nhợt, nhưng cả người đều sáng sủa hẳn lên, trông rất có tinh thần.

Năng lượng cuồng nhiệt và lòng kiêu hãnh từng có khi đứng trên sân khấu đã trở lại trên khóe mắt và đuôi mày của hắn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN