Sau Khi Thoả Thuận Kết Hôn Cùng Ảnh Đế
Chương 24: Kỳ thứ ba
“Mới vừa tham gia hoạt động sao?” Bạch Khởi nhìn hắn từ trên xuống dưới, hỏi.
“Đúng vậy.” Khâu Tư Xuyên gật đầu.
“Là đi ghi hình cho《 Thanh xuân huấn luyện doanh 》? Hay là 《 Vinh quang thiếu nữ 》?”
“Sao cậu biết?” Khâu Tư Xuyên kinh ngạc nhìn cậu, hắn ngẩn người một chút rồi nói ra đáp án: “Là《 Thanh xuân huấn luyện doanh 》.”
“Nhìn anh thật sự rất vui nha… Một lần nữa đứng trên sân khấu chắc là điều khiến anh vui nhất. Mà chương trình tuyển tú gần đây cũng chỉ có mỗi hai cái đó.” Bạch Khởi cũng là tuỳ tiện đoán một chút.
Với độ nổi tiếng của《 Cặp Đôi Hoàn Mỹ 》như hiện nay, không khó để Khâu Tư Xuyên xuất hiện trở lại trên sân khấu như vậy.
Khâu Tư Xuyên bật cười: “Đúng vậy.” Hắn nói, “Những gì cậu nói đều đúng!”
Ở trước ống kính, Khâu Tư Xuyên vô cùng ít nói. Lúc này, hắn như trút hết những gì tích góp được trong tám mười năm qua: “Tôi ở bên ngoài có tham gia một kỳ hỗ trợ khách mời, cảm giác không tệ. Có thể còn có kỳ tiếp theo, nhưng kỳ sau chắc không phải làm việc này nữa…”
Khâu Tư Xuyên đã được Bạch Khởi “khai sáng” một cách triệt để vào ngày hôm đó.
Chỉ qua một đêm, hắn phát hiện rằng, việc cho phép bản thân chìm đắm trong nỗi đau tủi nhục, tưởng tượng mình là người hy sinh cho tình yêu vĩ đại nhất trên thế giới, mà quên mất rằng bản chất của tình yêu là để bản thân được hạnh phúc hơn, mọi thứ đều bị hắn đảo lộn… mẹ nó, đây là chuyện ngu xuẩn nhất trong cuộc đời của hắn.
Vì vậy, khi đứng trên sân khấu một lần nữa, cho dù là hỗ trợ cho một thí sinh có năng lực kém, hay song ca cùng với người khác, lúc ánh đèn buông xuống, hắn vẫn cảm thấy tâm hồn mình bay bổng, rồi vui vẻ nhìn mọi người dưới sân khấu.
Hắn đã được sống lại, với một cuộc sống hoàn toàn mới.
Mà tất cả những điều này đều do Bạch Khởi mang đến cho hắn.
Khi bước ra khỏi sân khấu, hắn rất muốn gặp Bạch Khởi, muốn nói với Bạch Khởi tất cả những điều này.2
“Bài do thí sinh chọn quá tệ, cậu ấy không thể bắt được nhịp.”
“Trước khi chương trình được ghi hình, tôi đã nói lời chia tay với Hứa Dật. Ừm, tôi và anh ấy là tình yêu thuở ấu thơ. Nghe rất lãng mạn nhỉ? Nhưng cậu biết không, điều tệ nhất tôi đã làm là cố gắng biến bạn mình thành bạn đời của mình. Tôi đắm chìm trong việc tự cảm động chính bản thân trong một thời gian dài… Vì điều này mà tôi từ bỏ mọi thứ, rồi càng ngày càng không thể thoát ra, dù biết mình đã đi sai đường, nó được gọi là gì nhỉ, có một từ…”2
Hắn nói một hơi cả đống chuyện, nhớ chuyện nào thì nói chuyện ấy, không hề có trật tự trước sau.
Hắn lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Bạch Khởi.
Bạch Khởi khẽ gật đầu: “Sao? Chi phí chìm*?”
(Lời Editor: xem chú thích và lý giải nhân vật cuối chương nhé.)
Khâu Tư Xuyên biết cậu rất nghiêm túc lắng nghe những gì hắn nói.
“Đúng vậy.” Khâu Tư Xuyên trả lời.
“Bạch Khởi, tôi muốn mời cậu ăn tối.” Hắn đột nhiên lên tiếng.
Điện thoại trong túi quần của Bạch Khởi rung lên bần bật, cậu vừa lấy điện thoại vừa nói: “Xin lỗi.” “Anh Tịch đang đợi tôi trong gara.”4
Khâu Tư Xuyên mím khóe môi dưới, mấy giây sau mới nói: “Vậy cậu đi đi.”
Bạch Khởi cúi đầu chào hắn, sau đó xoay người bước ra ngoài. Được nửa đường, cậu dừng bước, sau đó quay lại và nói: “Chúc mừng anh.”
Ánh sáng trong mắt Khâu Tư Xuyên đầu tiên là vỡ vụn, bị hủy diệt, sau đó lại sáng bừng lên.
Hắn kéo mũ trên đầu, cúi người một chút, trầm thấp cười một tiếng rồi đứng dậy đi ra ngoài: “Cảm ơn.”
Bạch Khởi trả lời điện thoại: “Alo.”
Giọng nói của Tịch Thừa Quân từ đầu dây bên kia: “Cậu đang ở đâu? Tôi tới đón cậu.”
“Không cần đâu, không tiện cho anh, có quá nhiều người ở đây.” Bạch Khởi thì thào nói.
“Chính là vì có quá nhiều người… Có người biết cậu thi ở phòng học số mấy, bọn họ sẽ tới bất cứ lúc nào. Tôi sẽ lập tức đưa vệ sĩ lên lầu. Chờ tôi.” Giọng điệu của Tịch Thừa Quân vẫn từ tốn, nhưng anh lại dứt khoát mà đưa ra quyết định.
Đầu bên kia rất nhanh đã cúp máy.
Dòng người trên hành lang dường như đang tăng dần lên.
Có người nhỏ giọng nói chuyện với bạn: “Cái gì?”
“Cậu không đọc tin tức trên mạng sao? Trên diễn đàn đều đang nói đấy.”
“Nói gì cơ?”
“Hôm nay Tịch Thừa Quân đưa đón cậu ấy đi thi đó!”
“Chời má!”
Bạch Khởi giả vờ như không nghe thấy, cậu đi vào cửa thoát hiểm sau cánh cửa ở góc, rồi lấy điện thoại di động nhắn cho Tịch Thừa Quân vị trí của cậu.
Cậu cầm dụng cụ học tập mang đi thi bằng một tay, tay kia đánh chữ.
【 Tôi đang ở trên lầu 4, phía bên tay phải có c… 】
Chưa kịp gõ hết dòng tin nhắn, đã nghe thấy cánh cửa thoát hiểm mở ra mang theo tiếng “ken két”. Một bàn tay từ ngoài đưa vào nắm chặt và chính xác cổ tay Bạch Khởi ―― bóng dáng của Tịch Thừa Quân xuất hiện ở đó.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác đen, nhưng lúc này chỉ còn lại một chiếc áo len màu xám.
Có lẽ khi anh xuống khỏi xe đã không kịp mang theo.
“Đi bên này sao?” Bạch Khởi hỏi.
“Tốt hơn vẫn nên đi bên ngoài. Cầu thang của lối thoát hiểm quá hẹp, nếu có người đuổi theo sẽ dễ gây ra giẫm đạp”.
Bạch Khởi gật đầu, ngoan ngoãn đi theo anh ra ngoài.
Những người bên ngoài đúng thật đã chú ý đến bọn họ.
Đám đông xối xả, từng người một bị vệ sĩ ngăn cách.
Tịch Thừa Quân kéo Bạch Khởi xuống lầu.
Khâu Tư Xuyên đi phía sau, hắn liếc nhìn bóng dáng của hai người họ, giống như những con sóng lấp lánh trên biển.
Quá chói mắt.
Tịch Thừa Quân đưa Bạch Khởi đi, cuối cùng khi lên xe, nhìn thấy Thượng Quảng đang cầm áo khoác của Tịch Thừa Quân ngồi trong đó, cái mặt như củ khoai mốc.
Hắn quay đầu lại nói: “Bạch tiên sinh giờ đã biết tại sao anh Tịch phải trả năm ngàn vạn rồi chứ?… Thật sự không dễ dàng khi cùng người của công chúng kết hôn. Ngay cả khi trong mười vạn cư dân mạng, có chín vạn người lành mạnh lý trí thì vẫn còn dư lại một vạn muốn nổi loạn.”
Động tác thắt dây an toàn của Tịch Thừa Quân chợt cứng lại.
Bạch Khởi: “Không sao hết á.”
Cậu có thể chịu được sức nặng của năm ngàn vạn nha.
“Cạch”, Tịch Thừa Quân thả ngón tay ra và dây an toàn tự động được thắt lại.
Anh hỏi Bạch Khởi: “Về nhà sao?”
Bạch Khởi: “Đi đi đi.” Trên mặt nào có biểu hiện sợ hãi?
Mà ở một đầu khác, Khâu Tư Xuyên cũng lên xe.
Xe của hắn vừa mới được công ty phân bổ lại, người đại diện đang ngồi trong đó thấy hắn kéo cửa xe đi vào, bèn nở nụ cười: “Sao hôm nay cậu lại tới đây? Không phải là ngồi xổm để gặp thầy Tịch chứ?”
Không nhận được phản hồi của Khâu Tư Xuyên, hắn cũng chẳng buồn để tâm.
Người đại diện kích động nói: “Cậu rốt cục cũng nghĩ thông suốt rồi, thực lực của cậu làm sao có thể so sánh với mấy idol nửa mùa như hiện nay? Sao lại ôm bản thân đi kết hôn chứ? Sau khi ghi hình chương trình xong thì cậu ly hôn đi. Còn có hợp đồng đang chờ cậu…”
Người nghệ sĩ trong tay hắn cuối cùng cũng chuẩn bị ra khơi lần nữa, muốn vẫy vùng trong biển xanh rồi.
“Tôi rất thích Bạch Khởi.” Khâu Tư Xuyên đột nhiên lên tiếng.4
Người đại diện giật mình toát mồ hôi hột: “Cậu nói cái gì? Lời này không thể nói, cậu ấy là của thầy Tịch…”
Khâu Tư Xuyên kéo mũ: “Không có gì.”
Tình cảm của Bạch Khởi dành cho Tịch Thừa Quân mạnh mẽ đến mức nó gần như trở thành thực thể.
Nó như một ngôi sao sáng nhất trong mắt những người không thể nhìn thấy tình yêu.
Phải có được nhiều hơn.
Chương trình được phát sóng từng tập từng tập.
Sẽ có nhiều người hơn, không thể không nghĩ, liệu tình yêu nồng cháy và không hề giữ lại chút gì như vậy có thể rơi vào hắn không? Làm thế nào hắn mới có thể chữa khỏi căn bệnh mãn tính của mình?
……
Bạch Khởi, người đã hoàn thành kỳ thi, nghỉ ngơi một ngày trong căn penthouse cao cấp của Tịch Thừa Quân. Ừ, đúng vậy, chỉ một ngày.
Ngày hôm sau mặt trời vừa lên, tổ chương trình hận không thể xách tên lửa đến đây đón bọn họ.
Bạch Khởi đành phải thu dọn hành lý, tức tốc đến địa điểm ghi hình tiếp theo cùng Tịch Thừa Quân.
Hiện tại, cư dân mạng vẫn còn đang chia sẻ liên tục tù tì video bọn họ nắm tay nhau rời khỏi Đại học Bắc Kinh trong ngày hôm ấy.
Mà ai đó cũng đưa lên cuộc trò chuyện trong thư viện của hai người.
【 khá lắm nhóc con, để bà chống mắt lên xem kết quả thi cuối kỳ của nhóc con như nào nhé 】
【 hiệu ứng nam thần của thầy Tịch chỉ có thể giúp Bạch Khởi học bài thôi hả 】
【 tui xỉu ngang xỉu dọc xỉu đông tây nam bắc các mẹ ơi, Tịch Thừa Quân ôn nhu lễ độ hào hoa phong nhã của tui sao lại có một nhân cách phúc hắc cợt nhả lưu manh cấm dục quyến rũ mê hoặc như thía chớ 】
Có một người nào đó trong đây bẻ lái câu chuyện sang hướng khác.
【 có ai phát hiện Khâu Tư Xuyên gần đây xuất hiện nhiều hơn rồi không, công tác cũng tích cực lắm nha, fans của hắn đều muốn khóc lóc vì mừng vãi ra ý. Có phải lần nói chuyện đó với Bạch Khởi mà hắn một lần nữa trùng sinh thành idol sao? 】
【 tôi đệt! thiệt hay giả vậy lầu trên 】
【 giống như… thôi cũng không biết nữa, có người nói là thấy được bóng dáng của Khâu Tư Xuyên xuất hiện trong ngày thi cuối cùng của Bạch Khởi? Ngày đó Khâu Tư Xuyên mới quay hình xong chương trình《Thanh Doanh 》, vậy là quay xong liền ghé qua liền sao 】1
【 Chồi quơi, vậy ra Bạch Khởi đến chương trình này là để khai sáng cho từng người đắc đạo hả, trước là các nhân viên phía sau màn của《 Thượng Sơn 》, giờ thì giúp Khâu Tư Xuyên vực dậy tinh thần hả 】
Có người nhịn không được lại lần nữa cảm thán:
【 Fans của Tịch Thừa Quân thật sự chân chính mà nhận được báu vật rồi 】
……
Địa điểm quay chụp kỳ thứ ba của chương trình di chuyển xa hơn một chút về phía nam, khí hậu đã trở nên tương đối ôn hòa.
Những khách mời nhìn tấm bảng của biệt thự suối nước nóng trước mặt, gần như phát điên vì phấn khích.
“Lần này xem như du lịch đúng không?” Dương Ức Như hứng thú hỏi.
Tổ chương trình: “Cứ cho… là vậy đi.”
Tổ chương trình hắng giọng: “Trước tiên để chúng tôi giới thiệu với các bạn một vị khách mời kỳ này nhé.”
Mọi người chán đếu buồn nói luôn.
Lại đến, lại lại đến, lại có người nhét vào chương trình.
Bạch Khởi cảm thấy không sao hết.
Quay chương trình cùng người nào cũng đều giống như làm toán vậy, mỗi một đề đều không biết trước câu hỏi, nhưng cậu vẫn cứ giải xong đó thôi.
Lần này, vẫn là một chàng trai trẻ tuổi đến, khi gặp các khách mời cố định của chương trình, nhất thời không biết để tay chân vào đâu, hắn chỉ thấp giọng nói một câu: “Xin chào mọi người, tôi tên là Lạc Nguyên. ”
Giờ phút này, khán giả lần lượt chen vào phòng phát sóng trực tiếp, vừa nhìn thấy cảnh này, lại bật chế độ than vãn.
【 lần này lại là bạn của ai đến tham gia hả? 】
Tổ chương trình cũng rất hiểu chuyện, biết có người mới tham gia, cư dân mạng sẽ lại một phen dậy sóng, vì thế bọn họ cần phải giải thích rõ ràng rành mạch. Cho nên, lần này không nói là bạn của ai nữa, chỉ cười và nói: “Lạc Nguyên đến đây học hỏi một chút kinh nghiệm.”
【 học kinh nghiệm gì cơ? Sớm ngày kết hôn, tuyên bố giải nghệ hả? 】
Tổ chương trình lúc này không thấy được làn đạn đang mắng chửi, nở nụ cười nói: “Thôi, mọi người vào trước đi, chúc các bạn chơi vui vẻ nhé.”
Vợ chồng Dương Ức Như bước vào trước, vừa bước vào đã không khỏi thốt lên: “Đều phải trả tiền mới được sử dụng dịch vụ ở đây hả?”
Tổ chương trình: “Đúng vậy.”
Tổ chương trình: “Lần trước ghi hình cho tập trước, không phải các bạn đều có tiền trong túi sao? Tiền được niêm phong trong phong bì, các bạn tự mình đến lấy.”
Mọi người đều háo hức chia phong bì, Tịch Thừa Quân bình tĩnh hỏi: “Cách kiếm tiền lần này là gì?”
Tổ đạo diễn cười nham hiểm khà khà khà: “Thầy Tịch đã nhìn ra rồi đúng không?”
Ánh mắt của những người còn lại lập tức bị thu hút: “Cách gì?” “Lại thêm một nhà trồng rau? Hay để chúng ta đi làm ruộng?”
Lúc này, Bạch Khởi trả lời: “Có một bản đồ ở cửa. Một số khu vực được đánh dấu trên đó, bao gồm sân tennis, sân bóng rổ, bể bơi, khu vực bãi biển… Các con số được đánh dấu bằng ký hiệu rất nhỏ, có 1, có 5, còn có 10… là đại diện cho giá.”
“Giá để sử dụng?” Chu Nham Phong hỏi.
Tịch Thừa Quân thờ ơ nói: “Đây là cái giá có thể kiếm được.”
Chu Nham Phong và Ổ Tuấn nghe thế bèn mang bản đồ theo vào.
“Tại sao bóng bàn và bóng rổ lại kết hợp với nhau?” Ổ Tuấn hỏi.
Đây là hai môn thể thao duy nhất mà hắn biết.
“Vì có quá nhiều người biết chơi hai cái đó?” Phú Xuân Dĩnh đoán.
“Bơi lội là năm tệ, bãi biển là mười tệ… Khu vực bãi biển có chơi bóng chuyền bãi biển không?” Chu Nham Phong đọc từ từ xuống dưới.
Người mới đến La Nguyên xen vào hỏi: “Khu nào nhiều tiền nhất?”
Bạch Khởi và Tịch Thừa Quân nhìn vào một điểm nào đó trên bản đồ gần như cùng lúc.
Chu Nham Phong: “…Hội trường khúc côn cầu? Khúc côn cầu trên băng*?”
Ổ Tuấn trả lời: “Tôi chưa nghe nói về môn thể thao này nhiều, cái này chơi làm sao?”
Tịch Thừa Quân hiển nhiên hiểu rõ, anh từ tốn giải thích: “Một môn thể thao thi đấu tập thể đối kháng trên băng.”
Bạch Khởi quay đầu nhìn anh, cậu không ngờ Tịch Thừa Quân cũng biết chơi trò này.
Bạch Khởi thấp giọng nói thêm: “Đó là chơi khúc côn cầu trên băng, tức là mang một đôi giày trượt băng có lưỡi dao* bên dưới.” Cậu dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Nó được xem là một môn thể thao rất “thẩm mỹ bạo lực”.”
Sau đó nhìn những vị khách mời đối diện, trên mặt đều hiện lên dấu chấm hỏi.
Làn đạn đã lập tức nổ tung.
【 nói ngắn gọn chính là, môn vận động này có thể thắng nhờ vào việc ẩu đả?! 】
【??? 】
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!