Sau Khi Thoả Thuận Kết Hôn Cùng Ảnh Đế
Chương 26: Chồng ơi, anh giỏi quá!
“Tôi mẹ nó không bao giờ cùng gay đánh nhau nữa…”
–
Tịch Thừa Quân cổ họng thắt lại.
Hai tay siết chặt dây đai cứng hơn một chút.
Anh đáp: “Được.”
Làn đạn trong phòng truyền hình trực tiếp bùng nổ thành pháo hoa trong tích tắc, lấp đầy toàn bộ khung hình video.
【 a a a a a đuma nó thiệt chứ 】
【 đứa trẻ này sao mà ngọt như vại! Tôi xin lỗi từ nay trở đi tôi không bao giờ nghi ngờ tình yêu của hai người này nữa a a a 】
【 thầy Tịch đánh đi đánh đi, đánh cho vợ thầy hết giận! 】
【 Anh Tịch: nước cờ này tôi không thể lường được, một phát xuyên tim tôi rồi 】
【Số 19: bà mẹ cha nhà nó 】
【Số 19: Đậu xanh, tôi chưa bao nghĩ đến vụ này 】
Số 19 quả thật là ngu người.
Tinh thần cạnh tranh đâu?
Tại sao còn dẫn chồng đi chơi băng cầu?
Mà vì cái giống gì chồng mày hung dữ thế?
Đệt!
Số 19 nghẹn nghẹn, sắc mặt đỏ bừng, cuối cùng chỉ nói ra một câu: “Vậy còn mày? Mày không đánh với tao?”
Bạch Khởi: “Tôi ở đằng kia ăn ăn uống uống coi thôi nha.”
Số 19: “……”
Bạch Khởi: “Nếu cậu có chồng thì cứ gọi đến đi, không sao hết.”2
Số 19: “……” Đcm, hắn không có!
Trong quá trình thi đấu cũng có một vài khán giả lác đác ghé xem, trận băng cầu như thế nào bọn họ cũng chưa được rõ ràng, vậy nên chuyện gì đang xảy ra bọn họ cũng không hiểu.
Chỉ nghe thấy một tiếng còi.
Thời điểm Tịch Thừa Quân ném gậy, tay trái của anh đã nhẹ nhàng đẩy Bạch Khởi ra.
Số 19 mí mắt giật giật, lập tức vồ tới Tịch Thừa Quân.
Tịch Thừa Quân cởi găng tay ra, nắm chặt các ngón tay thành nắm đấm, một quyền đi lên.
“Bộp.”
Âm thanh của nắm đấm đánh vào da thịt được khuếch tán qua micrô.
Khán giả bỗng rạo rực: “Ồ ồ ồ!”
“Như thế nào đánh nhau luôn rồi?”
Tịch Thừa Quân hất mũ bảo hiểm của số 19 ra trước.
Người bên kia gần như cạo trọc đầu, phần tóc ít ỏi đó còn cạo thành một chữ “H” bự chảng, nhìn qua cực kỳ hung ác.
Bất cứ ai có thể giữ mũ bảo hiểm vào lúc này, nắm đấm chỉ có thể rơi trên đó.
Không xi nhê gì cả.
Đương nhiên số 19 hiểu rõ vấn đề này, trên mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn, hắn đưa tay định cởi mũ bảo hiểm của Tịch Thừa Quân.
Nhưng ngón tay của Tịch Thừa vô cùng mạnh mẽ và sức lực rất lớn.
Anh nắm cánh tay số 19, đẩy ra sau rồi kéo người về phía trước. Cánh tay của số 19 bị đau nhức khiến hắn bất giác cúi xuống.
Tịch Thừa Quân lại giơ tay lên, thúc cùi chỏ vào cổ số 19.
Số 19 thậm chí còn không có phản ứng gì, hắn cảm thấy sau gáy tê dại, khuỵu xuống kèm theo một tiếng “bộp”.
Bạch Khởi: “Này, vẫn chưa phải là Tết, đừng có vội xin tiền mừng tuổi như vậy chớ.”
Số 19 nghiến răng, từ trên mặt đất đứng dậy, lại hướng Tịch Thừa Quân mà đánh tới, đồng thời hai tay ôm lấy cổ Tịch Thừa Quân, muốn dựa vào trọng lực mà đem người đánh ngã, sau đó sẽ ngồi khoá lên và nện từng quyền xuống.
Bạch Khởi hai tay chống nạnh, cậu mặc quần áo bảo hộ hơi phồng lên, giống như một chú chim cánh cụt đang chống nạnh ngó dáo dác.
Bạch Khởi hung dữ hét lên: “Này, không được, không được ôm chồng tôi nha, đánh thì đánh chứ không được ôm bậy ôm bạ nha!”6
Số 19 tức lắm rồi.
Mắt nào của mày thấy tao đang ôm?
Tao là tao đang muốn đánh chết thằng này…
“Bộp!”
Một tiếng vang lớn.
Số 19 cảm thấy người đàn ông trước mặt dường như bị chọc cười, một tiếng cười khẽ trầm thấp lướt qua.
Khi trực diện đánh nhau, tất cả mọi thứ chỉ xảy ra trong chớp mắt.
【? Con mẹ nó, sao đánh nhau mà còn buồn cười như zậy 】
【 quá đáng lắm luôn òi á, bảo bảo tứk 】
【 các người cứ đánh nhau đi, mị muốn đi ôm Bạch Khởi chim cánh cụt bé nhỏ! 】
“Ồ ồ ồ, thầy Tịch nghiêng người sang bên phải rồi ngừng lại, các bạn không biết đây là gì đúng không, đây chính là kế điệu hổ ly sơn, nghiêng sang bên phải để đánh giáp lá cà bên trái… Trời ơi chết 19 rồi, thầy Tịch nắm cổ áo 19 rồi kià!”
“Thầy Tịch không có đánh gì hết, thầy Tịch chỉ mượn lực ly tâm ném số 19 ra ngoài thôi. Chời ơi tôi đệt, đụng rồi, đụng cột rồi kìa…”
“Thầy Tịch hạ thấp người xuống… Thầy định làm gì?”
“A, thầy Tịch nắm cổ áo số 19 nữa…”
Đôi tai của số 19 tràn ngập tiếng la hét, cổ vũ và những âm thanh bình luận.
Khi hắn phản ứng lại, hắn đã bị ném xuống đất, xây xẩm mặt mày.
Rào chắn của sân không xa chỗ hắn đang nằm bây giờ, mũi chân của hắn gần như chạm được nó.
Một chút mồ hôi chảy ra trên đầu, hắn giãy giụa muốn đứng dậy.
Nhưng bởi vì Tịch Thừa Quân đang xách cổ áo của hắn, giống như xách con gà con, số 19 liền chỉ có thể nằm sải lai trên mặt băng như con cá mắc cạn, liên tục lắc qua lắc lại, trầy trật không dậy nổi.
Cơ bản là chết đi sống lại dưới camera.
Không chỉ vậy, Tịch Thừa Quân còn nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, thấp giọng nói: “Mày mắng em ấy.”
Số 19 thầm nói, tao mắng thằng đó thì làm sao chứ hả!
Đánh băng cầu không phải đều như vậy hả!
Tịch Thừa Quân cúi đầu suy nghĩ một chút, thấp giọng nói một câu, nhưng người xem không nghe rõ.
【 a a a thầy Tịch đang nói gì đó, thầy Tịch nói là trời lạnh rồi cho mày gãy chân hay sao zậy trời ơi mị muốn nghe a a a 】
【 tui cũng muốn nghe hu hu hu 】
【 Anh Tịch nói gì dậy 】
Ngay sau đó, số 19 thậm chí càng thêm phẫn nộ, không chịu đầu hàng, muốn lê cái thân tàn ma dại này đứng lên.
Số 19 là người đam mê môn khúc côn cầu trên băng ở đội trắng, không phải là một nghệ sĩ. Nhìn thấy cảnh này, đồng đội của hắn nghiến răng mắng mỏ rồi giẫm lên giày trượt băng lao lên.
Có người đầu tiên, liền sẽ có người thứ hai, thứ ba…
Giày trượt băng trượt nhanh, Tịch Thừa Quân nghe thấy tiếng động, lập tức hất tay hắn ra, đứng dậy và lùi lại, nhưng vẫn có người lao thẳng vào người anh ở hai bên.
Tịch Thừa Quân kéo mũ bảo hiểm của đối thủ, đấm vào mặt và móc cổ người khác trên đường đi, đẩy đối thủ xuống đất, đồng thời lùi lại, một loạt hành động lưu loát như nước chảy mây trôi.
Cú va chạm cực lớn ban nãy vẫn khiến Tịch Thừa Quân hơi loạng choạng, nhưng anh nhanh chóng dựa vào ưu thế thân hình cao lớn để ổn định.
【 ** moá a a 】
【 thầy Tịch ngầu quá trời ơi~ thầy ơi thầy từng tập quyền anh hả thầy ơi thầy ơi đm thầy ngầu quá a a a 】
Lạc Nguyên: “Không phải nói là một chọi một hả? Sao mấy người không có đạo đức của người tập võ vậy!”
Huấn luyện viên rất am hiểu, biết rằng trận đối đầu cuối cùng rất có thể sẽ chuyển thành đấu nhóm, vội vàng hét lên: “Nhanh lên! Bảo vệ một chút!”
Bên này tiếng nói vừa dứt.
Bạch Khởi bên kia đã lướt nhanh ra ngoài, cũng chưa kịp mang lại mũ bảo hộ.
Hứa Dật theo sát.
Khâu Tư Xuyên cũng đứng lên.
Mọi người đều cùng xông đến.
Hiện trường hoàn toàn rối tung.
Mấy người đội trắng toàn lực hướng đến Tịch Thừa Quân mà đánh hội đồng, thề sống thề chết phải kéo người này xuống để giã như giã tỏi.
Bạch Khởi đuổi đến, trước tiên đẩy một người từ phía sau. Không biết có ai trong đó la lên: “Đánh nó! Số 22! Đánh thằng này, chồng của nó sẽ đau lòng! Lúc đó mới có cơ hội mà kéo ngã!”
【??? 】
【 trong cái khó ló cái khôn, còn biết tìm ai để đánh khiến anh Tịch đau lòng, khá lắm con trai! 】
Người bên cạnh lập tức quay lại bắt lấy Bạch Khởi, hai tay giang ra.
Bạch Khởi không né không tránh, nghênh diện mà chạy đến.
Tịch Thừa Quân nheo mắt, anh vọt tới, nhanh chóng phá vòng vây, cơ hồ như tốc độ ánh sáng, một phát xách gáy Bạch Khởi.
Tịch Thừa Quân trầm giọng nói: “Em cũng không thể để người khác ôm.”
【 áu áu áu! 】
Làn đạn hưng phấn đến muốn điên rồi.
Trong máy quay, cả hai cùng lao về phía trước nhưng không dừng lại được do quán tính quá lớn, cứ thế mà trực tiếp hất văng người đối diện.1
Tịch Thừa Quân & Bạch Khởi: “……”
À cái này.
Đội trắng càng thêm tức giận: “A! Bọn họ cùng nhau hất lão Lý lên kìa!”1
【 Đội trắng: Khẩu khí khá lắm mấy đứa 】
【 cái gì zậy mấy ba, đánh lộn hay tấu hài zậy, cười ỉa luôn á ha ha ha 】
Những người chơi khúc côn cầu trên băng không sợ bị ngã. Người của đội trắng nhanh chóng đứng dậy rồi tiếp tục lao về phía trước.
Hứa Dật và Khâu Tư Xuyên đuổi kịp.
Ném mũ bảo hộ và găng tay bay khắp nơi.
Bình luận viên: “Đù đù đù, đừng nhìn thấy Hứa Dật bị ngã dập mông chứ hắn ra tay ác lắm, một cú tiếp một cú ngay điểm yếu luôn!”
“Bọn họ chạy đến chỗ thầy Tịch rồi!”
Cả hai lao về phía Bạch Khởi và Tịch Thừa Quân cùng một lúc, nhưng có một người thấy chỗ trống đã vọt tới nhanh hơn.
Bạch Khởi nhanh chóng quay lại, nắm lấy cổ áo người kia, đấm vào mặt hắn hai cái.
Làn đạn ngu người tập hai.
【 vãi cả corncake, Bạch Khởi cũng biết đánh nhau nữa hả??? 】
【 má nó, ra quyền còn tàn nhẫn hơn người khác 】
Giây tiếp theo, Bạch Khởi hất người xuống đất, sau đó duỗi chân định chạy lên.
Tịch Thừa Quân đấm một cái vào mặt của người khác, nhưng tay còn lại của anh lại nắm lấy Bạch Khởi và kéo cậu trở lại bên mình.
Tịch Thừa Quân: “Đừng ngồi xuống.”
【? 】
【 ha ha ha Bạch Khởi đang tính ngồi khoá lên người hắn rồi dọng xuống sao ha ha 】
【 Anh Tịch: em không được ngồi trên người đàn ông khác 】
Tịch Thừa Quân hơi cau mày, có lẽ là vì cảm thấy nhàm chán rồi.
Lại thấy số 19 lao lên.
Người bình luận sửng sốt: “Thầy Tịch muốn làm gì?”
Tịch Thừa Quân vỗ nhẹ lên vai Bạch Khởi: “Đứng yên chờ tôi.”
Sau đó Tịch Thừa Quân lại trượt ra ngoài.
Nhanh và đẹp.
Giải thích một cách hoàn hảo sức hấp dẫn của môn trượt băng cự ly ngắn.
Anh đón nhận số 19 lao đến, cong ngón tay, một quyền đấm thẳng vào cằm số 19. Số 19 theo bản năng giơ tay bảo vệ, nhưng Tịch Thừa Quân không đấm thêm nữa, mà nắm lấy cả người hắn ném về phía trước, trực tiếp hất cùng với Khâu Tư Xuyên trước mặt mà bay ra ngoài.
【 tôi đệt, anh Tịch mạnh vãi chưởng? 】
Làn đạn chưa kịp khen thêm.
Đã nghe thấy trọng tài điên cuồng thỏi còi, ra hiệu đánh hòm hòm như vậy là được rồi.
Bạch Khởi thật sự nghe lời mà đứng đó không nhúc nhích.
Cậu cũng muốn học phương pháp của Tịch Thừa Quân, kéo cổ áo, dùng điểm tựa của mặt đất nhấc người lên rồi ném sang một bên, sau đó đạp một người khác…
Nhưng vấn đề là… cậu mới nắm cổ áo của người đó thôi hà.
Ẩy?
Ẩy Ẩy?
Nằm yên không động đậy luôn rồi.
Bạch Khởi dứt khoát từ bỏ, đấm vào mặt hai cái cho bỏ ghét, nhấn nhấn xuống đất, do dự hai giây không biết có nên ngồi khoá trên người hắn mà dọng thêm mấy cái nữa không.
Cuối cùng cậu vẫn ngoan ngoãn chạy một mạch về phía Tịch Thừa Quân.
Tịch Thừa Quân lúc này đang ngồi xổm xuống lần nữa.
Cả người số 19 bây giờ không chỗ nào lành lặn, hai má của hắn áp sát vào mặt băng, trên trán lấm tấm mồ hôi, như thể hô hấp không thông.
Tịch Thừa Quân dùng một tay ấn vào lưng số 19, nhưng tay còn lại tựa vào cổ và nâng cằm hắn lên.
Số 19 chưa kịp hít thở oxi, liền cảm thấy một tràng áp lực cực mạnh từ phía trên đè xuống.
Tịch Thừa Quân rũ mắt hỏi: “Bây giờ biết nên nói cái gì chưa?”
Cổ họng của số 19 thắt lại, ánh mắt kịch liệt hoảng hốt.
Rồi lại đối mặt với tầm mắt của người đàn ông đang nâng cằm hắn.
Đôi mắt anh thật ra không tức giận, cũng không lạnh lùng, giống như biển cả không gợn sóng.
Trong đầu số 19 “ong” một tiếng, ngay lập tức, nỗi sợ hãi dồn từ lưng thẳng một đường lên trán: “…Ba ba, con là một trái trứng ngu học.”
Khán giả cũng sửng sốt.
Phảng phất cảm thấy Tịch Thừa Quân lúc này có chút khác với hình tượng thường ngày.
Nhưng ngay sau đó Tịch Thừa Quân nhẹ nhàng buông tay ra, hỏi Bạch Khởi: “Em có nghe thấy không?”
Bạch Khởi gật đầu.
Trọng tài lúc này đã lớn tiếng quát mắng: “Đừng có đánh nữa! Đánh nữa, chúng tôi sẽ cưỡng chế can thiệp!”
Thanh âm truyền qua loa, đâm vào lỗ tai, màng nhĩ có chút đau đớn.
Số 19 là đau thật chứ không phải đau giả.
Vừa đau vừa bất lực.
Con mẹ nó từ đáy lòng vẫn là sợ người này.
Hắn nằm bẹp dí ở đó, lẩm bẩm: “Mình mẹ nó đời này không bao giờ cùng gay đánh nhau…”
Bình luận viên: “Mặc dù ban đầu nghe bảo bặc co tay đôi lại cuối cùng chuyển thành đánh hội đồng, nhưng thầy Tịch vẫn là thắng số 19 vô cùng ngoạn mục!”
Sau đó mọi ánh mắt đều rơi vào trên người Bạch Khởi.
Bạch Khởi: Hả?
À, hiểu rồi hiều rồi nha.
Cái này dễ ợt!
Bạch Khởi xông lên, ôm chặt lấy Tịch Thừa Quân: “Ông xã, anh giỏi nhất!”
Theo đúng kịch bản phim truyền hình thì lúc này sẽ có cảnh hôn.
Tịch Thừa Quân không biết cậu đang nghĩ gì.
Tịch Thừa Quân cong cong khoé miệng, một tay đỡ eo cậu.
Hì, chuyện nhỏ.
Tịch Thừa Quân đang đội mũ bảo hiểm!
Bạch Khởi nghĩ thầm, cậu rướn người lên, chuẩn bị hôn anh trên mũ bảo hộ.
Hiện trường nổ banh: “AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!”
Tịch Thừa Quân lúc này lại lấy một tay cởi chiếc mũ bảo hiểm trên đầu mình xuống, để lộ khuôn mặt tuấn tú bên dưới.
Bạch Khởi hơi khựng lại, nhưng đã muộn.
Nụ hôn đặt lên cằm Tịch Thừa Quân một cách bất ngờ.
Mồ hôi khiến gương mặt của Tịch Thừa Quân trở nên ẩm ướt, tóc trên trán toàn bộ được vuốt ra sau, đường nét đặc biệt trở nên sắc bén, mang một chút hương vị của sự hoang dã.
Hoàn toàn giải phóng sức hấp dẫn quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc này.
Bàn tay của Tịch Thừa Quân đang đỡ eo Bạch Khởi cứng lại.
Sau đó Bạch Khởi nhìn nụ cười trên mặt anh từng chút một phai nhạt, lúc này cậu như rơi xuống biển sâu vô tận, mọi cảm xúc đều bị nuốt chửng.
Tịch Thừa Quân lặng lẽ nhìn cậu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!