Sau Khi Biến O, Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu
Chương 4: Yêu Thích Alpha
Editor: Hạ Uyển
Beta: Thúy An
__________________________________
Học sinh ban một lo lắng tột độ, nhưng thời gian thì vẫn như vậy, mọi người chỉ có thể đè nén sự nghi hoặc trong lòng mà ngồi trong lớp.
Tiết này là tiết số học, thầy giáo môn số học lão Giả có tiếng là nghiêm khắc.
Trước đó có một học sinh trong lớp học của lão Giả nói chuyện, bị lão Giả phạt học thuộc mấy chữ số phía sau số Pi, yêu cầu độ chính xác phải trên 500 chữ số.
Viết sai một lần, thì phải viết lại thêm 50 lần.
Nếu 50 lần này mà còn sai, thì viết gấp đôi.
Sau hình phạt biến thái đó, lão Giả đã nổi tiếng toàn trường, tự nhiên cũng không có ai dám ở trong giờ học của ông phát ra một âm thanh nào.
Thế là học hết nửa tiết học, vẫn không có ai nói cho lão Giả về việc Tư Kinh Mặc không có ở đây.
Đến lúc lão Giả giảng đến một đề lớn cuối cùng, mới ngừng lại nói một câu: “Tư Kinh Mặc lên bảng viết cách giải của trò đi.”
Đợi mấy giây, không có ai đi lên, lúc này lão Giả mới nhìn xuống học sinh ở bên dưới, lần theo vị trí trong trí nhớ, nhưng lại không trông thấy Tư Kinh Mặc.
Chân mày hơi nhíu lại, lão Giả nhìn về phía Phương Phàm ngồi ở hàng ghế phía trước: “Lớp trưởng, người đâu?”
Phương Phàm cũng không biết, cũng chỉ có thể nói những gì mình biết cho lão Giả: “Vừa nãy hết tiết, Từ lão sư yêu cầu các bạn trong lớp giúp bạn học mới lấy sách, Tư Kinh Mặc nói để cậu ấy đi hỗ trợ, kết quả đến giờ vẫn chưa thấy cậu ấy trở về.”
“Bạn học mới đâu?” Lão Giả tiếp tục hỏi.
Phương Phàm khẽ quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Giang Diệc đang ngồi ở hàng cuối cùng.
Giang Diệc đối diện với ánh mắt của lão Giả trên bục giảng, cong cong khóe miệng, giống như một học sinh tốt nhu thuận.
Lão Giả không hỏi vì sao Giang Diệc ở đây mà Tư Kinh Mặc lại không thấy đâu, mà là nói: “Được thôi, vậy thì để bạn học mới lên làm câu hỏi này đi.”
Ngay lập tức, ánh mắt cả lớp đổ dồn về phía sau.
Cả tiết Giang Diệc đều thất thần, đang suy nghĩ xem mình nên trở về mềm mỏng với Giang Húc hay là ở lại đối diện với bộ mặt liệt của Tư Kinh Mặc.
Xoắn xuýt hết nửa tiết, cũng không biết phải làm thế nào cho tốt.
Lại còn bị thầy giáo môn số học gọi lên bảng làm bài.
Giang Diệc thở dài trong lòng, cảm thán cuộc sống cũng không dễ dàng gì, chậm rãi đứng dậy từ chỗ ngồi đi lên bục giảng.
Mỗi một bước đi, bàn chân sẽ đau thấu tim, nên Giang Diệc bước từng bước rất nhỏ.
Thật tình không biết, những hành động này của cậu lọt vào mắt của học sinh trong lớp thì đã thành chột dạ.
Lão Giả trong lớp vô cùng nghiêm khắc, nhưng mà đối với đám học sinh có thành thích đứng đầu trường học mà nói thì ông khá là bao dung.
Cũng có nghĩa là chỉ cần học sinh ban một không gây ồn ào trong lớp của ông, thì việc lén chơi điện thoại, truyền giấy, ông cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Lúc này trong nhóm lớp của ban một đang rất náo nhiệt——
“Lão Giả thật quá tuyệt!”
“Lão Giả qua tuyệt!”
“Sau này tiết số học tớ sẽ cố gắng học!”
“Thật mong chờ bộ dáng vò đầu bứt tai khi không làm được bài của cậu ta!”
“Đề này hình như rất khó đúng không?”
Có người @ đại diện môn số học Dương Chân Chân.
Dương Chân Chân kiểm tra đáp án của lão Giả trong tờ bài thi, gõ chữ đáp: “Tớ làm sai.
Các bước giải rất phức tạp, là câu hỏi cạnh tranh của năm ngoái.”
“Khó trách trực tiếp trực tiếp gọi tên Tư Kinh Mặc, quả nhiên là bởi vì cả lớp chỉ có mỗi Tư ca được!” Trương Dương nhanh chóng trả lời lại.
“Tư Kinh Mặc rốt cuộc là đi đâu vậy?”
“Cậu không biết hả Trương Dương?”
Trương Dương xem lại nhật ký trò chuyện của mình và Tư Kinh Mặc, liếc mắt nhìn khung chat: “Không biết nữa.
Nhưng tớ nghĩ chúng ta không cần lo lắng đâu.
Người có thể đánh lại Tư ca trong trường này còn chưa ra đời đâu!”
“Có thể là Tư Kinh Mặc bị trì hoãn bởi chuyện khác đúng không? Tớ thấy ai kia đi vào lớp mà không cầm quyển sách nào, hẳn là Tư Kinh Mặc không có dẫn cậu ta đi lấy sách.” Có người bắt đầu phân tích.
“Cũng rất có thể.”
Sau một hồi thảo luận, bên trong nhóm lớp dần dần không có ai nói chuyện nữa.
Cả đám còn đang nóng lòng chờ Giang Diệc bị xấu mặt đây.
Đề thi Olympic năm ngoái, toàn bộ ban một này cũng chỉ có Tư Kinh Mặc là làm được.
Nụ cười vui mừng khi thấy người khác gặp họa đã hiện lên mặt của rất nhiều người.
Cho dù làm không được thì lão Giả cũng không phạt Giang Diệc, nhưng cũng đủ để một người kiêu ngạo như thế thấy xấu hổ, học sinh ban một được một phen chuyện cười cũng đã đủ lắm rồi.
Nhưng học sinh ban một cũng không cười được quá lâu.
Giang Diệc đã đứng trên bục giảng.
Để ý thấy bạn học mới không có bài thi, lão Giả đưa bài thi còn trống trong tay mình cho cậu.
Khóe miệng khẽ co rút, Giang Diệc nhìn sơ qua một lần.
Nghiêm túc mà nói, Giang Diệc đã không đi học hơn một tháng.
Cậu chắc chắn không theo kịp tiến độ của trường, nhưng cậu chắc chắn sẽ không quên những kiến thức cũ.
Liếc nhìn câu hỏi ba lần, Giang Diệc từ từ nhìn kĩ đề bài.
Nhìn trọn một phút, Giang Diệc đem đề thi trả lại cho lão Giả.
Lão Giả sửng sốt một chút: “Không phải chứ? Trò không thử làm một chút à, để tôi nhìn thử trình độ của trò.”
Giang Diệc lắc đầu: “Em đã nhớ kĩ đề, có thể làm được.”
Cậu vừa nói xong lời này, trong phòng học lập tức vang lên những âm thanh xem thường.
Lão Giả nhẹ nhàng nhìn xuống dưới bục giảng: “Sao vậy, những người còn lại cũng muốn thử một chút à?”
Trong lớp lập tức an tĩnh lại.
Lão Giả tiếp tục nói: “Cũng không phải không được, bạn học mới thì không tính, các trò ai làm sai thì chép lại mười lần cách giải đề đi?”
Những người đang cần điện thoại muốn nhắn tin cũng yên lặng cất điện thoại đi.
Lại nhìn Giang Diệc, cậu rút phấn không nhanh không chậm viết lên bảng đen cách giải đề.
Chữ viết trên bảng của Giang Diệc rất tinh tế, nét chữ mang theo sự mạnh mẽ, giống như người thường xuyên biết bảng.
Lão Giả khẽ gật đầu, xem ra giáo viên ở văn phòng nói không sai, lần này ban một đích thực là nhặt được một bảo vật.
Về phần đó là bảo vật gì, thì phải chờ đến kì thi cuối tháng mới có thể kết luận.
Lão Giả càng xem càng hài lòng, liên tiếp gật đầu.
Biểu cảm của Dương Chân Chân đang ngồi dưới bục càng lúc càng nghiêm túc.
Nếu như nói câu thứ nhất đúng là do trùng hợp, câu thứ hai vẫn đúng thì chắc chắn không thể nào trùng hợp được!
Giang Diệc viết hết từ đầu đến cuối, cậu ta không thấy Giang Diệc viết nháp ở bên cạnh, vừa viết ra biểu thức số học, dường như cậu chỉ suy nghĩ trong giây lát là đã có đáp án.
Sau đó câu cuối cùng cũng được làm xong.
Lão Giả vỗ tay trước tiên.
Người ban một trợn tròn mắt.
Thật sự làm được à?
Lão Giả vỗ tay?
Hoàn toàn đúng?
Lúc này, chỉ nghe rầm một tiếng, bỗng nhiên cửa phòng học bị người bên ngoài đẩy ra.
Người trong lớp giật nảy mình, hai người ngồi gần cửa ra vào co rụt về phía sau, sau khi biết được người vừa vào là ai thì mới sợ hãi vỗ vỗ lồng ngực.
Giang Diệc thả phấn viết xuống, nhíu mày, nghiêng người nhìn sang.
Bóng dáng Tư Kinh Mặc xuất hiện ở cửa ra vào, tuy chỉ mới là học sinh lớp mười một, nhưng vai của người trước mặt rất rộng, cánh tay ôm một chồng sách có thể thấy rõ ràng cơ bắp.
Bộ đồng phục học sinh khoác trên người hắn trông cũng ra hình ra dáng.
Không thể không nói, Alpha vừa ưu tú vừa cường đại như này, thật sự rất có sức hấp dẫn người khác.
Tuy nhiên, những người này lại không bao gồm Giang Diệc.
Nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, nên Giang Diệc không nhìn thấy đáy mắt Tư Kinh Mặc hiện lên vẻ bối rối.
Thấy rõ ràng người tới, lão Giả giản mày ra, ánh mắt nhu hòa nhìn về phía Tư Kinh Mặc: “Trò đi đâu cả nửa tiết vậy?”
Mí mắt Tư Kinh Mắc khẽ nâng, ánh mắt dừng lại nửa giây trên người Giang Diệc, rất nhanh thì dời đi: “Có một số chuyện cần xử lý.”
“Được rồi, cùng bạn học mới đi lấy sách, kết quả trò lại biến đâu mất.
Cũng may là vẫn lấy được sách, chuyển sách sang giúp Giang Diệc đi.” Lão Giả nói.
“Giang Diệc về chỗ trước đi.”
Giang Diệc mím môi trả lời, đi đến chỗ ngồi trước.
Tư Kinh Mặc ôm sách đi theo phía sau cậu.
Sau khi đem sách đặt trên bàn học của Giang Diệc, Tư Kinh Mặc mới lấy ra một túi nhựa trong áo đồng phục đặt lên bàn: “Cái này cho cậu.”
Nói xong, Tư Kinh Mặc không đợi Giang Diệc nói gì đã nhanh chóng trở về chỗ ngồi.
Lão Giả thấy hai người đã ngồi xuống, thì tiếp tục giảng đề.
Ánh mắt của người xung quanh quét qua hai người một vòng, rất nhanh thì rời đi.
Bên trong nhóm lớp lại càng thêm náo nhiệt.
“Thật sự là lấy sách giúp?”
“Thân là một Alpha lại để một Alpha khác đi lấy sách giúp! Tớ thấy tớ có thể cười cả năm luôn!”
“Cũng thật mất mắt, ngay cả tớ cũng thấy xấu hổ thay cho cậu ta.”
“Điều tớ chú ý không phải là chuyện này, mà là cậu ta làm đề thi có đúng không?”
Lúc này Dương Chân Chân mới nó một câu: “Hoàn toàn đúng, đáp án của cậu ta và đáp án trên đề của lão Giả là giống nhau, nhưng cách bước giải đề lại không giống nhau.”
Bên trong nhóm lớp lập tức yên tĩnh.
Thật lâu sau, mới có người nói: “Không thể nào? Hoàn toàn đúng? Chỉ bằng cậu ta?”
Phương Phàm mới nói: “Tớ thấy hình như có hiểu lầm gì đó? Trước đó lúc tớ gặp Giang Diệc trên hành lang, cảm thấy cậu ấy là người rất dễ ở chung.”
“Nhưng những gì trên báo chí nói cũng không thể là giả được, có phải không?”
Phương Phàm không biết làm sao để phản bác, dứt khoát nói: “Vậy cũng không thể dứt khoát kết luận được, chúng ta cứ quan sát một chút rồi sẽ biết thôi?”
Lão Giả đã bắt đầu giảng theo thứ tự đề, các bước đều rất đúng, khiến cho học sinh ban một trợn mắt há hốc mồm.
Không chỉ đáp án hoàn toàn đúng, mà các bước giải đề đều hoàn toàn chính xác!
Ánh mắt nhìn về phía Giang Diệc lập tức nhiều hơn, nhưng Giang Diệc lại không cảm giác được gì.
Thậm chí cậu không hề nghe lão Giả giảng bài, một đống sách giáo khoa mới bị cậu chất đống ở trên bàn, hiện tại chỉ còn lại mỗi cái túi nhựa.
Giang Diệc trầm tư thật lâu, không nhịn được tò mò mà mở túi nhựa ra.
Sau khi mở ra, cậu lập tức hối hận.
Trong túi nhựa, là một bình bạch dược Vân Nam.
Giang Diệc không có cách nào hiểu được, rõ ràng mình đã che giấu tốt như vậy, cả ngày hôm nay cho dù là chủ nhiệm lớp, hay là bạn học mới tràn đầy địch ý đối với cậu, đều không phát hiện ra chân cậu bị thương, thì làm sao Tư Kinh Mặc có thể phát hiện được?
Trong lòng Giàn Diệc cảm thấy rất bất mãn, nhưng cậu cũng không thể không thừa nhận, bây giờ cậu đang rất cần loại thuốc này.
Hành động đưa thuốc này của Tư Kinh Mặc, không thể nghi ngờ là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Chỉ là nếu đối tượng đổi thành một người khác, thì Giang Diệc sẽ càng vui hơn nữa.
Ngay khi tiếng chuông tan học vang lên, Giang Diệc đem thuốc cất vào túi, nhịn đau đi đến nhà vệ sinh.
Trương Dương nhẫn nhịn cả một tiết, rốt cuộc cũng nhịn không nổi, đánh bạo bắt lấy tay Tư Kinh Mặc gào thét: “Tư ca, cậu đang chống đối lại lớp chúng ta sao? Tên Giang Diệc kia có quan hệ gì với cậu! Mặc dù tiểu tử đó có ngoại hình rất đẹp, nhưng mà cậu cũng không thể phản bội lớp chúng ta như thế được!”
Nghe vậy, Tư Kinh Mặc thu hồi ánh mắt từ thiếu niên đã rồi đi, nhàn nhạt liếc nhìn Trương Dương.
Trương Dương bị hắn nhìn có chút chột dạ, nhanh chóng buông cánh tay Tư Kinh Mặc ra.
“Tư ca, không phải bọn tớ chỉ tò mò chút thôi sao? Cậu cứ nói cho bọn tớ biết đi!”
Không ồn ào như trước nữa, phòng học ban một dần dần yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người giống như đang chờ đợi câu trả lời của hắn vậy.
Mắt Tư Kinh Mặc là mắt một mí, lúc nhìn xuống lông mi của hắn trông đặc biệt dày, mang theo vẻ hờ hững trời sinh.
Nghe được lời nói của Trương Dương, Tư Kinh Mặc lại liếc cậu ta một cái, mới mở miệng nói: “Bạn của tôi, giới tính nam Alpha, mười bảy tuổi, yêu thích Alpha.”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!