Sau Khi Biến O, Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu
Chương 19: Hủy Thanh Danh Một Đời Của Tôi
Editor: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi
– ———————————————-
Sau khi Giang Diệc nói xong, phòng học bỗng chốc lặng ngắt như tờ.
Tư Kinh Mặc đang làm bài cũng ngừng lại nghiêng đầu nhìn Giang Diệc.
Giang Diệc lại không quan tâm tý nào, lấy trong cặp ra một cây bút giống như đúc cây bút mà Tư Kinh Mặc đang cầm trên tay, lắc qua lắc lại trước mặt Trương Dương.
Trương Dương nhớ lại lúc trước Tư Kinh Mặc có nói đến xu hướng tính dục của Giang Diệc, nhịp tim bỗng hẫng mất một nhịp, cuống họng hơi khô khốc: “Diệc ca……!Các cậu……”
Giang Diệc xoay bút một cái, vẽ một đường vòng cung xinh đẹp trên không trung, sau đó cất bút đi, liếc qua Trương Dương: “Tư ca của chúng ta đã giúp tôi học bổ túc lâu như vậy rồi, lúc tôi mua bút thuận tiện mua cho Tư ca một cây.
Thế nào, cậu cũng muốn à?”
Tim Trương Dương rớt lại xuống lồng ngực, thì ra là thế!
Mấy ánh mắt khẩn trương xung quanh cũng thu về.
Thì ra là thế, hù chết bọn họ mà!
Mặc dù mọi người đều biết Giang Diệc thích Alpha, nhưng là dù sao thì cậu ấy với Tư Kinh Mặc cũng là bạn bè, bạn bè tặng quà cho nhau thì có gì đâu mà phải cuống lên.
Trương Dương thở phào nhẹ nhõm, giải thích: “Không phải! Tớ không có ý này đâu! Tớ không biết là do Diệc ca tặng mà! Tớ mà biết thì tớ đã không tò mò như thế!”
Giang Diệc nhìn Trương Dương bằng ánh mắt trêu tức, không nói gì thêm.
Chuông vào học vang lên, tất cả mọi người thu lại tâm trạng muốn hóng chuyện, chuẩn bị lên lớp.
Chuyện này cuối cùng cũng được giải thích rõ ở # Ti kinh mực đổi bút máy #Lầu chuyên biệt.
Sau khi biết Giang Diệc vì cảm ơn Tư Kinh Mặc đã giúp cậu học bổ túc mà tặng cho hắn một cây bút máy, rất nhiều người đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng là vẫn có một số người cảm thấy sai sai, ai ai cũng biết giáo thảo coi cây bút gel của mình như bảo bối, sao bây giờ Giang Diệc mới tặng bút đã đổi ngay?
Lập tức có người hỏi: “Vậy trừ Giang Diệc ra, còn có người nào từng tặng bút cho Tư Kinh Mặc sao?”
Người trên diễn đàn nhất thời yên lặng.
Đáp án là, thật sự không có!
Người theo đuổi Tư Kinh Mặc rất nhiều, người tặng đồ cũng nhiều vô số.
Chocolate là lựa chọn hàng đầu, còn có mấy chiếc bánh gato tình yêu, sách ôn tập, còn có người thăm dò được Tư Kinh Mặc rất thích một bộ Anime nên đã tặng figure.
Nhưng cũng chỉ có mỗi món quà này bởi vì Tư Kinh Mặc tịch hu hết.
Mà những người mượn món quá nhỏ để tỏ tình kia đều bị từ chối cả thảy.
Trong lòng bọn họ cũng đau khổ lắm chứ, không phải bọn họ không muốn tặng mà là do Tư Kinh Mặc không nhận!
Đến lúc này, thì chuyện mới coi như kết thúc.
Nhất Trung và Nhị Trung liên kết thi, toàn bộ học sinh đều phải tham gia, bây giờ còn có ba ngày nữa là thi rồi, trong lòng mỗi học sinh ít nhiều gì cũng thấy lo lắng.
Bầu không khí trong lớp cũng căng thẳng ý như vậy, cái gọi là gặp chuyện mới ôm chân phật, vậy cũng phải ôm một chút.
Trong lòng Giang Diệc cũng đã chuẩn bị ít nhiều, nhưng mà gần đến ngày thi, cũng là có thể ôm chân Phật nhiều chút nào thì hay chút đấy.
Cậu biết thành tích của mình sẽ bị tụt dốc, Giang Diệc chỉ hi vọng là đừng có thấp điểm quá, vậy mới không quá mất mặt.
Lúc nghỉ trưa, Giang Diệc vẫn vùi đầu làm đề.
Trương Dương nhìn thấy, chọc chọc lưng Giang Diệc, thấp giọng hỏi một câu: “Diệc ca, cậu không nghỉ ngơi à?”
Giang Diệc lắc đầu: “Tôi với các cậu khác nhau nhiều lắm, tâm của tôi đâu có vững như các cậu.”
Trương Dương cười ha hả, cười một hồi: “Cũng không thể nói như vậy, tớ vẫn rất khẩn trương đấy chứ.
Muốn nói không khẩn trương, e rằng cả lớp chúng ta chỉ có mỗi Tư ca là không khẩn trương.
Đúng không?”
Trương Dương lại đưa tay chọc chọc Tư Kinh Mặc.
Tư Kinh Mặc không hề nhúc nhích.
Giang Diệc đặt bút xuống, nhìn Tư Kinh Mặc.
Cảm nhận được ánh mắt của Giang Diệc, Tư Kinh Mặc mới quay đâu, suy ngẫm một lúc, nhẹ giọng nói: “Sẽ khẩn trương.”
Trương Dương:……!”Tư ca tốc độ vả mặt của cậu cũng nhanh quá đi! Cậu ngồi hỏa tiễn đến vả mặt tớ đấy à?”
Giang Diệc khẽ cười một tiếng, con mắt lóe sáng như sao, nhìn Tư Kinh Mặc ngồi bên cạnh, hơi hơi tò mò: “Cậu thì khẩn trương cái gì? Theo lý thuyết thì cậu chiếm ngôi đầu bảng lâu thế, tôi cũng chỉ đẩy cậu xuống hai lần thôi, cậu sợ cậu không thể đứng nhất à?”
Tư Kinh Mặc rũ mắt, lông mi dài còn cong cong, mũi cao thẳng, xương hàm bình thường căng chặt này cũng thoáng thả lỏng.
Chỉ nghe hắn thấp giọng nói: “Sợ cậu thi không tốt sẽ hủy hoại thanh danh một đời của tôi.”
“Cái gì?” Giang Diệc không kịp phản ứng, cao giọng nói.
Trương Dương bật cười thành tiếng.
Lúc nghỉ trưa trong phòng học vốn rất yên tĩnh, người cũng không nhiều, nghe được đối thoại của hai người, tất cả mọi người đều cười theo.
Giang Diệc tức giận đến nghiến răng, nhìn năm sinh đang ngồi bên cạnh, gõ gõ bàn: “Nhìn không ra đấy, thì ra giáo thảo cũng biết nói đùa.”
Tư Kinh Mặc lại lên tiếng, khóe miệng cong lên thấy rõ, trong đôi mắt thâm thúy tràn đầy ý cười.
Giang Diệc thấy sửng sốt một chút.
Hai người vốn ngồi cạnh nhau, ngũ quan của Tư Kinh Mặc được phóng đại ngay trước mặt Giang Diệc càng trở nên lập thể.
Giang Diệc khẽ ho một tiếng rồi dời mắt.
Cuối cùng cậu cũng đã hiểu vì sao Tư Kinh Mặc cứ thích làm vẻ lạnh lùng chứ không thích cười.
Bởi vì, người này cười lên quá phạm quy.
Giang Diệc luôn luôn tự xưng mình đẹp trai soái khí, nhưng bây giờ cậu cũng thấy xấu hổ.
Chuông vào học vang lên, Giang Diệc cầm bút lên, kéo dài giọng: “Được rồi, để không hủy hoại thanh danh của Tư ca nhà chúng ta, từ giờ phút này tớ sẽ quyết tâm học tập.”
Nhiều người lại bật cười ha hả.
…………!
Trường Nhất Trung coi trọng lần liên thi này giống như kì thi tháng vậy, mới thứ ba đã sắp xếp xong chỗ ngồi.
Lúc thi sẽ phải chia phòng, bốn mươi người một phòng, hoàn toàn dựa vào thành tích học tập để xếp chỗ.
Bởi vì Giang Diệc mới chuyển đến nên sẽ được xếp vào phòng cuối cùng.
Giang Diệc chẳng có ý kiến gì với việc sắp xếp này, cậu chỉ muốn thi cho nhanh cho nhẹ người.
Tiết cuối cùng của chiều thứ tư là tiết tự học, lão Từ đến phòng học một chuyến, bảo bọn họ sắp xếp lại phòng học và nói một số yêu cầu của kì thi.
Cuối cùng ông gọi một mình Giang Diệc ra ngoài.
Giang Diệc còn hai phần nhỏ lý thuyết cậu chưa học xong, tuy nhiên vẫn không có vấn đề gì, ngay lúc cậu đang làm để bổ sung thì hơi ngạc nhiên khi lão Từ gọi mình.
“Sao vậy thầy?” Giang Diệc nhìn lão Từ.
Lão Từ nhíu mày: “Trò theo tôi đến văn phòng một chút.”
Giang Diệc để bút xuống, không hỏi nữa mà đi theo lão Từ.
Trong lớp lại âm ầm thảo luận, cả lớp đều tò mò lão Từ tìm Giang Diệc để làm gì.
Giang Diệc cũng có chút buồn bực nhưng rất nhanh sau đó cậu đã biết.
.
||||| Truyện đề cử: Thói Ở Sạch Cấm Dục Bác Sĩ |||||
Trong văn phòng không chỉ có lão Từ, còn có một giáo viên khác là một học sinh giới tính Alpha.
Từ đằng xa, Giang Diệc đã ngửi được hương vi tin tức tố của người này, làm cậu không kiểm soát được nhíu mày.
Ở thời đại này, rất thịnh hành việc che giấu tin tức tố.
Đây không chỉ là vấn đề về phép lịch sự còn vào đó là sự bảo vệ đối với tin tức tố mẫn cảm của Omega.
Pháp luật không có văn bản quy định rõ ràng về việc này, nhưng nó đã sớm trở thành nghi thức xã giao cơ bản.
Trước đó Giang Diệc có thể ngửi được hương vị tin tức tố trên người của Tư Kinh Mặc và Trương Dương, hoàn toàn là vì hai người đứng quá gần nhau, cộng với việc che giấu tin tức tố của Alpha khó hơn Omega nhiều.
Chỉ cần hơi cử động, tin tức tố sẽ tỏa ra ngoài, cho nên dù Alpha có dùng bình phun để che giấu tin tức tố thì cũng sẽ có ít nhiều tin tức tố tỏa ra ngoài.
Nhưng nam sinh trong văn phòng này, rõ ràng là không hề che đậy tin tức tố.
Cậu ta cứ như con chồn hôi thích khoe khoang, ngày ngày phóng rắm khắp nơi.
Giang Diệc nhíu chặt mày, nếu không phải để ý đến mặt mũi của lão Từ, cậu đời nào đi vào phòng.
Lão Từ đương nhiên cũng phát hiện chuyện này, lông mày nhíu lại, do dự nhìn về phía Giang Diệc: “Nếu không……”
“Không cần.” Giang Diệc đại khái cũng đoán được là chuyện gì xảy ra, dù sao cũng chỉ là nói lời xin lỗi.
Lão Từ cười cười: “Trò cũng thông minh đấy.”
Giang Diệc từ chối cho ý kiến.
Lần này lão Từ gọi Giang Diệc đến đây, là để cho người ta xin lỗi cậu.
Người tung tin đồn trên diễn đàn lúc trước, cuối cùng cũng bị giáo viên trong trường tra ra địa chỉ IP.
Trường học sẽ không bao che cho bất kì học sinh nào, nhưng dù sao thì đều là học sinh của trường mình, trường học cũng muốn chuyện to hóa nhỏ.
Giang Diệc hiển nhiên cũng hiểu, nhưng không có nghĩa là cậu xem như chuyện này chưa từng xảy ra.
Việc cậu chọn xử lý thế nào hoàn toàn là dựa vào thái độ khi xin lỗi của nam sinh này..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!