Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Chương 41: Con Không Tư Cách Này
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thành tích của Phùng Thanh Thảo đúng là không tệ, nhưng cũng có nhiều lời đồn đãi, chủ tịch nói vậy thì chắc cũng đã nghe qua.
Con cảm thấy Bạch Đằng chúng ta là một công ty đứng đắn, cũng không cần phải dựa vào bán nhan sắc để hoàn thành công việc, nếu so sánh thì con cảm thấy vẫn còn vài đồng nghiệp khác có thành tích còn tốt hơn.”
“Vũ Linh Đan, con câm miệng cho bố!”
Vũ Phong Toàn vừa nghe xong, lập tức trở nên nóng nảy.
Khóe miệng Vũ Linh Đan xẹt qua một tia châm chọc, từ thái độ bảo vệ Phùng Thanh Thảo của Vũ Phong Toàn, Vũ Linh Đan có thể đoán được tám chín phần, tuy rằng trong công ty không biểu hiện ra chút nào, nhưng chuyện trên bàn tiệc, cô ta có khả năng khéo mồm khéo miệng thu phục đối tác.
“Bố, con làm như vậy cũng là vì tốt cho bố, bố cũng không muốn một ngày nào đó chuyện này bị lộ ra, đối với ai cũng không tốt mà.”
Vũ Linh Đan cũng không sợ hãi, tiếp tục bình tĩnh nói.
Vũ Phong Toàn đã kinh ngạc không nói nên lời, cuối cùng cứng nhắc ngồi xuống, bàn tay chỉ thẳng vào Vũ Linh Đan, tức đến mức không thể nói hoàn chỉnh một câu:
“Vũ Linh Đan, con.”
Vũ Linh Đan cũng không để ý, chỉ tiếp tục nói thêm: “Đương nhiên, còn có vài chuyện, Phùng Thanh Thảo ở trong công ty nổi tiếng là người không tuân thủ nội quy, hôm nay còn làm trò trước mặt nhiều người, trực tiếp chống đối con, tuyên bố con không dám sa thải cô ta.
Chỉ dựa vào điểm này, con sa thải cô ta cũng không có vấn đề chứ?”
Vũ Phong Toàn xem như đã nhìn ra, Vũ Linh Đan muốn sa thải Phùng Thanh Thảo cũng không phải là ý định nhất thời, mồm miệng lanh lợi, lời nói rõ ràng, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến.
Lúc này, Vũ Phong Toàn đột nhiên im lặng, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, sau đó ông ta mở mắt, gương mặt cũng thay đổi thành vẻ điềm đạm tươi cười, nói: “Chuyện hôm nay bố cũng có nghe nói về chuyện nhân viên nhỏ thì thầm bàn luận.
Con muốn sa thải Võ Thúy Kiều thì bố không có ý kiến, trực tiếp sa thải là được, còn về Phùng Thanh Thảo, không có công lao thì cũng có khổ lao, con cũng không muốn cô ta bị đối thủ cạnh tranh đào đi chứ, sau này chúng ta sẽ có nhiều thêm một kẻ thù đấy”
Vũ Linh Đan im lặng, không hé răng, thể hiện thái độ phản đối bằng cách im lặng.
“Được rồi, bố nói rồi!”
Vũ Phong Toàn hít sâu một hơi, cảm thấy đứng ngồi không yên.
Lần này ông ta không đập bàn, mà đứng dậy đi đến bên cạnh Vũ Linh Đan, nhìn thẳng vào mặt cô, nghiêm túc nói: “Vũ Linh Đan, đừng có mà không biết điều, sau này con đừng đụng vào chuyện của Phùng Thanh Thảo, sa thải hay không sa thải cô ta, đều phải có sự đồng ý của bố!”
“Nếu chủ tịch đã nói như vậy thì con cũng không thể nói gì hơn!”
Vẻ mặt Vũ Linh Đan vô cảm, nói xong câu đó thì xoay người đi về phía cửa, phía sau vang lên giọng nói bực bội của Vũ Phong Toàn: “Con đứng lại đó cho bố!”
Vũ Linh Đan thật sự đứng lại, nhưng còn chưa kịp quay đầu thì đã nghe thấy tiếng bước chân Vũ Phong Toàn đi đến đây, tiện đà cảnh cáo: “Còn nữa, những lời vừa rồi con nói với bố, không được nói cho người thứ ba nghe, bố và Phùng Thanh Thảo không giống như con nghĩ!”
Trong lòng Vũ Linh Đan cười lạnh một tiếng, khóe miệng chưa từng động một lần nào.
“Con biết rồi.”
Vũ Phong Toàn phảng phất thở một hơi nhẹ nhõm, vẫy tay, ý bảo cô đi ra ngoài trước.
Vũ Linh Đan vừa trở về bộ phận làm việc, đã nhìn thấy Phùng Thanh Thảo bị vài người bao quanh như sao quanh trăng sáng, có vài người vừa thấy Vũ Linh Đan, tức khắc bày ra vẻ mặt xem trò vui, nhìn cô đi về phía họ.
“Ồ, đây không phải giám đốc Linh Đan của chúng ta sao? Thế nào, không sa thải tôi được, có phải tâm trạng rất tệ không, nhìn vẻ mặt sa sầm này!”
Phùng Thanh Thảo khoanh hai tay trước ngực, áo khoác dài tùy ý khoác một bên vai, diễu võ giương oai nhìn về phía Vũ Linh Đan mà nói.
Vũ Linh Đan giả vờ không nghe thấy, đi thẳng về văn phòng.
Phía sau, lại lần nữa vang lên một trận cười chói tai.
Chỉ nghe thấy Phùng Thanh Thảo cố ý lên giọng, muốn để cho Vũ Linh Đan nghe được: “Một người phụ nữ đã ly hôn, thật đúng là tự đề cao mình quá, còn cho rằng thật sự có thể sa thải tôi sao, chỉ dựa vào năng lực của cô ta thì còn lâu”
“Đúng vậy, giám đốc Thanh Thảo của chúng ta chính là tâm phúc của công ty, hạng mục của chúng ta hơn một nửa là có công lao của giám đốc Thanh Thảo, cô ta ngoại trừ là một giám đốc cấp cao trên danh nghĩa thì có thể làm được cái gì chứ!”
“Trước kia còn có tổng giám đốc Thành chống lưng cho, chủ tịch ít nhiều cũng cho mấy phần mặt mũi, bây giờ.
ha ha..”
Lời nói càng lúc càng khó nghe, Vũ Linh Đan cũng không phải là người có ý chí sắt đá, trong lòng cũng sẽ thấy khó chịu.
Nhưng trải qua nhiều năm cực khổ như vậy, cô đều luôn mạnh mẽ bước về phía trước, đã không có gì có thể cản nổi cô rồi.
Vũ Linh Đan hít sâu một hơn, lấy hết toàn bộ tài liệu trên bàn đến, cố vực dậy tinh thần lật từng tờ từng tờ, chờ đến khi cô hồi phục tinh thần lại, sắc trời đã tối, mọi người bên ngoài đều đã tan làm.
Vũ Linh Đan dọn dẹp tài liệu, cầm áo khoác ra cửa, theo bản năng nhìn về vị trí của Võ Thúy Kiều một cái, bên kia đã dọn dẹp sạch sẽ, hiển nhiên là đã bị sa thải.
Khi ra đến cửa mới phát hiện trời đang mưa.
Mưa vẫn còn đang rất to!
Vũ Linh Đan đang nghĩ nếu muốn bắt xe trở về vẫn nên đợi cho mưa tạnh.
Bỗng trong màn mưa có một chiếc xe màu đen sáng đèn chậm rãi chạy về phía bên đây.
Trên xe, Trần Đức Bảo nói với Trương Thiên Thành đang ngồi ở phía sau: “Em đã hỏi thăm rồi, cô Linh Đan hắn là ở lại tăng ca, mưa lớn như vậy, nhất định là còn chưa về!”
Trương Thiên Thành mặc quần áo màu đen, tóc chải chuốt không chút cẩu thả, cũng không biết có nghe thấy lời nói của Trần Đức Bảo hay không, vẫn nhắm nghiền hai mắt, không nói một lời.
Xe thương vụ dừng trước cửa Bạch Đằng, Trần Đức Bảo nhìn thấy một bóng trắng mơ hồ, vội vàng cầm dù xuống xe, vừa thấy đúng là Vũ Linh Đan, lập tức cười: “Cô Linh Đan, tổng giám đốc Thành còn lo lắng cô sẽ đi rồi đấy, thật là tốt quá, lên xe đi.”
Vũ Linh Đan thấy hơi mông lung, trong di động cũng không có bất kỳ cuộc gọi nhỡ nào, Trương Thiên Thành tìm mình để làm gì đây?
“Xin hỏi, là có chuyện gì sao?”
Vũ Linh Đan nhìn thoáng qua trong xe, trời tối hơn nữa còn đang mưa, cô cũng không nhìn thấy rõ người đàn ông trên xe đang làm gì, chỉ là từ đầu đến giờ anh chưa từng lộ mặt ra.
“Anh Thành mời cô”
Trần Đức Bảo vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, tổng giám đốc, ngày mưa tầm nhìn không tốt lắm!”
Vũ Linh Đan đã sớm bò dậy khỏi người Trương Thiên Thành, chỉnh sửa lại quần áo, ngồi ngay ngắn ở một bên, trái tim vẫn luôn đập thình thịch.
Trong xe, không ai nói gì cả.
Ngoại trừ câu nói chất vấn quý giá kia thì Trương Thiên Thành cũng lười sửa lại nếp gấp trên quần áo, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!