Ta Nguyện Vì Ngươi Mà Hóa Thành Quỷ - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Ta Nguyện Vì Ngươi Mà Hóa Thành Quỷ


Chương 15


Huyền Mặc nghe Thẩm Xuyên nói vậy rất hài lòng mặt giãn ra, lấy tay khoác lên vai cậu kéo lại gần mình vui vẻ nói: “Sắp đến giờ rồi, chúng ta mau vào chỗ đấu giá kia thôi.”

Nhìn bàn tay của hắn đặt trên vai mình, Thẩm Xuyên muốn đẩy ra nhưng nghĩ một lúc lại thôi, mỉm cười đi tiếp. Huyền Mặc dừng ở một nơi tên là Thiên Uy Các, bên ngoài có hai người đứng trước cửa chặn lại, Huyền Mặc đưa ra hai thẻ bài, gác cửa ngắm nghía một lượt rồi dùng tư thế mời vào trong.

Thẩm Xuyên tò mò hỏi: “Đệ lấy lệnh bài này ở đâu?”

“Của người quen.”

Thẩm Xuyên gật gật đầu không muốn hỏi nhiều, nhanh chóng bị thu hút bởi khung cảnh ở đây. Nơi này nhìn bề ngoài đã lớn, khi bước vào trong mới thấy nó rộng rãi và nguy nga tráng lệ đến mức nào, xung quanh là những tầng cao đến năm sáu tầng xây thành một vòng tròn. Mỗi tầng đều chia làm các phòng nhỏ khác nhau, để lộ ra một cửa sổ nhìn xuống có thể quan sát rõ phía dưới. nghe Huyền Mặc giải thích, đó là nơi ngồi cho những người đặc biệt , mà đặc biệt ở đây chắc toàn thuộc dạng giàu kếch xù đi.

Ở chính giữa là một sảnh lớn bên trên có đặt một chiếc bàn trải khăn đỏ, xung quanh trang trí bằng những viên đá phát sáng trông rất bắt mắt. Bên dưới là bàn cùng ghế cho những người bình thường ngồi. Có lẽ Thẩm Xuyên không biết, để vào nơi này mỗi tấm thẻ bài đã tiêu tốn hết 200 linh thạch, mà mỗi linh thạch là 100 lượng bạc, bằng với giá cậu đào khoai bán vài năm.

Thẩm Xuyên còn đang ngơ ngác thì bị một người phía sau đẩy sang một bên, nhìn cậu bằng ánh mắt khinh thường nói: “Kinh ngạc cái gì? Cái nơi thấp kém này có gì đâu mà trầm trồ, đúng là cái thứ vướng víu cản đường!”

May có Huyền Mặc đỡ lại nên Thẩm Xuyên mới không bị đẩy ngã, Thẩm Xuyên nhìn dòng người đi qua, nhận ra người vừa mắng chửi chính là tiểu muội khó tính lúc nãy gặp ở ngoài lối vào kia. Thẩm Xuyên thở dài tội nghiệp cho tiểu ca ca đi bên cạnh, nhìn họ như là một đôi, có người yêu tính tình thế này đúng là cũng không dễ dàng gì.

“Ca ca không sao chứ?” Huyền Mặc nhẹ nhàng hỏi, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn tiểu muội kia như muốn giết người.

“Không sao, không sao.” Nhìn ánh mắt  đó, Thẩm Xuyên sợ Huyền Mặc gây chuyện nên vội kéo sang hướng khác: “Chúng ta mau tìm chỗ ngồi đi.”

“Chúng ta lên trên kia ngồi.” Huyền Mặc chỉ lên một nơi trên cao trên tầng lầu.

“Đệ nói chỉ những người đặc biệt mới ngồi chỗ đó, chẳng phải cũng đắt tiền lắm sao? Chúng ta không có tiền ngồi dưới cũng được.”

“Không sao, ta có người quen ở đây.”

Thẩm Xuyên bị lôi xềnh xệch lên trên không khỏi gật đầu cảm thán, đúng là có người quen có khác rất tiện. Hai người chọn vị trí nhìn rõ xuống phía dưới nhất, vừa ngồi xuống đã có người đem trà với điểm tâm lên. Phía dưới khán đài kia, một cô nương xinh đẹp cầm trên tay chiếc quạt lông vũ, phe phẩy trước mặt tiến lên hắng giọng nói.

“Các vị, các vị, xin hãy im lặng buổi đấu giá sẽ bắt đầu ngay bây giờ. Giới thiệu một chút tiểu nữ tên là Uyển Nương. Các vị ở đây có lẽ đều biết quy tắc đấu giá rồi đúng không?”

Uyển Nương nói xong đưa đôi mắt mê hoặc nhìn xuống phía dưới, bên dưới không ít nam nhân dĩ nhiên đều bị vẻ đẹp này hớp hồn, vài kẻ buông lời trêu đùa: “Không biết, không biết. Chi bằng Uyển Nương cô nương nhắc lại lần nữa, tại hạ xin rửa tai nghe ha ha.”

Uyển Nương cũng không vì mấy lời trêu chọc này tức giận, bình tĩnh nở nụ cười nói tiếp.

“Như các vị đã thấy trước mặt mỗi người có một mảnh giấy nhỏ, nếu muốn đưa ra giá cho đồ vật mình muốn mua, chỉ cần nói số tiền ra rồi thả mảnh giấy lên, chúng tôi tự khắc sẽ nhận được. Ai đưa ra giá cao nhất đồ vật sẽ thuộc về người đó, một khi đã trả giá không được thu hồi. Nếu ai có định gây rối không trả được số tiền mình đưa ra…”

Nói đến đây sắc mặt cô lộ ra một tia gian ác: “Chỗ này của tiểu nữ không thiếu biện pháp hành hạ, chắc không có vị không ai muốn thử qua đâu đúng không?”

Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng khiến người ta không rét mà run, ai mà không biết thủ đoạn của Thiên Uy Các độc ác cỡ nào, có cho họ thêm một cái mạng cũng không ai dám gây rối.

“Bây giờ không lãng phí thời gian của mọi người nữa, đem đồ vật đầu tiên lên.”

Uyển Nương nói xong bước xuống dưới, nhường chỗ cho người mang vật  đặt trên vị trí cao nhất.

Lần đầu được xem kiểu đấu giá trực tiếp như này Thẩm Xuyên cực kì hứng thú, chỉ tiếc vài đồ đầu tiên toàn là đan dược, những người dưới kia tranh nhau đưa giá, nhưng cậu không hiểu về thứ này lắm nên hơi buồn chán: “Huyền Mặc, ngoài quỷ giới không có đan dược hay sao mà những người tu tiên kia phải xuống tận đây mua?”

“Có nhiều nhưng tay nghề kém không luyện thành cái nào nên hồn, đành phải bỏ tiền ra đến đây mua thôi.”

Thẩm Xuyên gật gật đầu cắn một miếng bánh, chỗ này của cậu nhìn rất rõ nơi của tiểu muội ghê gớm lúc nãy, dường như cô còn đang hạnh họe với người yêu bên cạnh vì không được ngồi trên cao sắc mặt rất tệ.

Cậu chỉ biết lắc đầu mỉm cười, đang lúc buồn chán thì bên dưới lại thay đồ mới. Lần này không phải là đan dược nữa mà là một cặp ngọc bội hình tròn màu trắng thêu những hoa văn tinh xảo, bên dưới còn treo thêm một sợi chỉ đỏ nhìn rất bắt mắt.

Uyển Nương lại đứng ra giới thiệu: “Các vị thấy đây là một cặp ngọc bội nhìn có vẻ rất bình thường đúng không? Nhưng thật ra nó còn có công dụng khác, nếu hai người cùng đeo ngọc bội này với nhau có thể dùng nó truyền âm với người kia, hơn nữa khi người còn lại gặp nguy hiểm sẽ tự động phát sáng rồi dẫn đường.”

“Miếng ngọc này một khi đã đeo lên chỉ nhận một chủ, nếu một trong hai người chết cả hai sẽ cùng vỡ tan. Trên đời chỉ có duy nhất một đôi này, đặc biệt do bàn tay điêu luyện của cao nhân Thiên Uy Các làm ra. Rất thích hợp cho các cặp đôi đúng không? Ngoài ra chúng còn có tác dụng giúp tịnh tâm tốt cho việc tu luyện tránh tẩu hỏa nhập ma, giá khởi đầu của miếng ngọc này là 400 viên linh thạch thượng phẩm.”

Uyển Nương vừa dứt lời, xung quanh đã ồn ào hiện lên rất nhiều những giá khác nhau.

“450 linh thạch.”

“Ta trả 500.”

Thẩm Xuyên nhìn xuống phía dưới kia, vị tiểu muội lúc nãy dường như cũng rất thích cặp ngọc này, liên tục kéo tay tiểu ca ca bên cạnh. Người kia bất lực khuyên nhủ: “A Tinh, không phải huynh không muốn mua cho muội, chỉ là số tiền sư phụ đưa chỉ đủ cho chúng ta mua đồ kia, không thể tiêu linh tinh được.”

“Muội không biết, có 500 linh thạch mà huynh cũng không mua nổi thì chúng ta kết thúc ở đây đi, muội nói với cha muội khỏi cưới xin gì nữa.”

Bị thái độ của tiểu muội dọa, tiểu ca ca kia đành miễn cưỡng thả ra tờ giấy, bây giờ giá của nó đã đẩy lên 700 y đành trả lên 750.

Nhìn tiểu ca ca kia mồ hôi thấm trên trán Thẩm Xuyên bật cười, cậu chống một tay lên cằm ngắm nghía cặp ngọc bội đó. Ánh mắt thèm thuồng, có tiền thì tốt cậu nhất định sẽ mua nó để cậu và Huyền Mặc mỗi người đeo một cái.

Dường như Huyền Mặc cũng nhìn ra biểu hiện của cậu hỏi: “Ca ca muốn mua?”

“Không.” Thẩm Xuyên dối lòng trả lời thu lại ánh mắt. Nhưng sao qua mặt được Huyền Mặc, ở dưới tiểu ca ca tưởng chừng giá dừng lại ở con số 900, chưa kịp vui mừng thì ở trên cao Huyền Mặc thả lên tờ giấy 1000 linh thạch.

Thẩm Xuyên hoảng hốt ngăn lại: “Đệ làm gì vậy, không ghi linh tinh được đâu lát mà không có tiền trả là lớn chuyện đó.” 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN