Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản - Chương 12: Bị hắc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
94


Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản


Chương 12: Bị hắc


Song song nằm trên Hot search với Diệp Chu là một người cậu biết.

# Diệp Chu Vương Hoành #

Nhớ tới những lời người vừa rồi nói trong điện thoại, Diệp Chu cũng đã có thể suy đoán được tám chín phần mười nội dung.

Đơn giản là Vương Hoành nói với bên ngoài về danh nghĩa trên đạo diễn của nguyên thân, dự định để bản thân xào chút nhiệt độ cho ( truy hung ác ), để cứu vãn một chút danh tiếng đối với khán giả thôi.

Diệp Chu nhấn mở cái hot search, đập vào mắt là một video tử mở ra, cậu cũng vui vẻ mà xem ông ta định làm.

Video mới bắt đầu, Vương Hoành liền xuất hiện, khác với lúc trước cậu nhìn thấy ông ta thong dong bình tĩnh, thay vào đó là một loại thần sắc phi thường bất đắc dĩ bi thương.

Ông ta tuy không khóc, thế mà hai vành mắt lại có chút hồng hồng, bình thường là một nam hán tử thỗ lỗ, lúc này dường như gặp phải khốn cảnh, khoan hãy nói, bây giờ nhìn thật sự có chút đáng thương.

“Lúc trước đạo diễn ( truy hung ác ) vốn là tôi, mà không biết như nào liền đổi thành người khác, tôi thật sự rất yêu thích kịch bản kia, nghĩ rằng chỉ cần quay tốt bộ phim này, làm đạo diễn hay phó đạo diễn đều không quan trọng, lúc đó cũng không nghĩ nhiều.”

Vương Hoành vừa nói xong liền cúi đầu, thanh âm cũng vì thế mà thấp xuống: “Tôi vốn nghĩ rằng cậu ta là một người tài giỏi, như vậy nhất định có thể tạo ra một tác phẩm tốt, những không ai nghĩ tới, cuối cùng lại thành cái bộ dáng này…”

“Bình thường trong đoàn phim thì hai người ai có quyền hơn, tỷ như chỉ đạo loại hình cho diễn viên?” Thanh âm nữ phóng viên đồng thời vang lên.”

Phần lớn này đoa là do tôi phụ trách, đạo diễn Diệp khá là bận rộn…” Vương Hoành không nói rõ Diệp Chu tốt xấu như nào, mà ai nghe cũng hiểu chuyện là như nào.

Đúng như dự đoán, nữ phóng viên lập tức truy hỏi: “Có thể hỏi một chút, đạo diễn Diệp lúc thường trong đoàn phim là bận làm gì sao?”

Vấn đề này tương đối sắc bén, chỉ kém chưa hỏi trực tiếp Diệp Chu bận cái gì mà lại không cố gắng quay phim.

Đây là vấn đề Vương Hoành muốn được hỏi nhất, giống như là quyết định đại sự nào đó, uyển chuyển nói: “Khoảng thời gian này đạo diễn Diệp thật sự rất bận, cho nên khả năng tới đoàn phim thật sự khá ít…”

Diệp Chu nghe mà cảm thấy buồn cười.

Nếu Diệp Chu không có ký ức của nguyên thân, dù biết trình độ của nguyên thân không cao, nhưng lại là một người yêu thích quay phim, trước khi cậu xuyên tới, có thể nói nguyên thân vô vùng quan tâm mà mỗi ngày đến đoàn phim.

Kỳ thật nguyên thân cũng biết trình độ của mình không được tốt mấy, cho nên đối với phó đạo diễn Vương Hoành vô cùng tín nhiệm, cũng không tiếc khi chia sẻ một ít quyền lực trong tay, nếu như không được nguyên thân ngầm đồng ý, một phó đạo diễn như Vương Hoành thì làm gì có khả năng có tiếng nói trong đoàn phim, dù nguyên thân nguyện ý, thì người sản xuất phim do Giang Đình Viễn phái tới cũng không muốn a.

Do nguyên thân tự mình gật đầu ủy quyền, cho nên dù người sản xuất phim không muốn, thì cũng không có cách nào nhúng tay vào chuyện này.

Nguyên thân thật sự muốn quay ra một bộ phim tốt, nhưng lo lắng bản thân không có trình độ sẽ cản trở, cho nên phần lớn đoàn phim là do Vương Hoành định đoạt.

Dù cho cậu ta có nhiều khuyết điểm, nhưng yêu thích quay phim thì cũng đâu có sai, tuy rằng không chuyên nghiệp mấy, nhưng cũng chưa từng bất công cái gì.

Bây giờ lại bị Vương Hoành nói thành như vậy, Diệp Chu cảm thấy cậu ta có chút đáng thương.

Video phỏng vấn vẫn còn tiếp tục.

Phóng viên lại hỏi: “Tôi muốn hỏi một chút, bình thường đạo diễn Diệp không quản chuyện của đoàn phim, vậy ngài làm phó đạo diễn, lúc thường chắc hẳn rất vất vả, đã vậy tại sao lại vẫn muốn ở lại đoàn phim quay ( truy hung ác ), đặc biệt là quãng thời gian vừa rồi xảy ra vụ việc bê bối của Vân Lam còn bị nhà đầu tư rút lại tiền, ngài có từng suy nghĩ qua chuyện thay đổi một đoàn phim khác?”

Nghe vấn đề phóng viên đặt ra, Vương Hoành có chút ngơ ngác mà cười khổ.Vương Hoành nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó có chút ngượng ngùng nói: “Không dối gạt gì mọi người, trước đó cũng không phải là chưa có người mời tôi…”

Nói đến đây, Vương Hoành dừng một chút, một lúc lâu mới mở miệng.

“Vào khoảng thời gian đoàn phim khó khăn nhất, cũng có một người bạn tới tìm tôi, nói trong tay mình có một kịch bản phi thường hay, nhớ ra lúc trước tôi cũng từng làm đạo diễn nên mời.”

“Thẳng thắn mà nói, lúc đó tôi có chuta động tâm, tôi cũng xem qua kịch bản kia, đó là một kịch bản hay, trực giác của tôi cho biết nếu quay tốt bộ phim này, nhất định nó có thể tạo ra thành tựu nhất định.”

Thần sắc Vương Hoành có chút phức tạp, nhìn biểu tình của hắn không khó nhìn ra hắn đang giãy dụa.

“Nhưng tôi đã cự tuyệt, cho dù thật sự động lòng, có thể nói, nếu lúc đó đạo diễn Diệp chưa rời đi, tôi nhất định sẽ không do dự mà rời khỏi ( truy hung ác ) để sang bên đó.”

Phóng viên đúng lúc xen vào nói: “Vậy tại sao cuối cùng ngài vẫn không đi mà ở lại?”

Vương Hoành tự giễu cười cười: “Làm cái nghề này, phải chăng chúng ta đều có trách nhiệm như này đi, từ khởi động máy đến lúc chiếu ta đều có cảm giác nó như con mình, chậm rãi mà từ lớn lên.”

“Coi như hài tử nhà mình có khuyết điểm, làm một phụ thân, chẳng lẽ còn có thể vứt bỏ nó không để ý sao? Từ lúc khởi động máy kia bắt đầu, vô luận nó cuối cùng là tốt hay xấu, đều là trách đoàn mà ta phải gánh.”

Đoạn này nói thập phần cảm động, nghĩ tới đoạn thời gian gian nan mà ( truy hung ác ) dính phải vụ bê bối, lại kết hợp với những lời Vương Hoành vừa nói, có một đoàn phim lớn mời hắn gia nhập, nhưng vì ( truy hung ác ) mà không đi, không khỏi khiến người ta đối với Vương Hoành sinh ra mấy phần tôn trọng.

Quả nhiên, lời này vừa nói xong, ánh mắt phóng viên nhìn ông ta sinh ra mấy phần tôn trọng.

“Ngài là một đạo diễn rất tốt.”

Phóng viên dừng một chút, dường như đang chuẩn bị từ ngữ, một lát sau mới nói: “Còn có một vấn đề muốn hỏi ngài.”

“Như ngài đã nói, đạo diễn cần phải đối với tác phẩm của mình có trách nhiệm, vô luận tốt hay xấu, như vậy tại sao trong quãng thời gian vừa rồi đạo diễn Diệp lại đột nhiên ly khai?”

Vương Hoành trầm mặc một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, thần sắc biểu hiện mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng như bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu: “… Có thể là do đạo diễn Diệp có an bài khác đi.”

Dứt lời liền thở dài một hơi.Video phỏng vấn tới đây liền kết thúc, Diệp Chu mở ra khu bình luận, đập vào mắt là một tấm ảnh.

Tấm ảnh là thông cáo thử vai ( một hồi trò khôi hài ), sau tấm ảnh còn có một hàng chữ: Diệp Chu đột nhiên ly khai ( truy hung ác) là để chuẩn bị tác phẩm mới nha.

Sau đó cũng có mấy cái bình luận, chủ yếu là cư dân mạng trên weibo chửi mắng Diệp Chu.

Đủ loại kiểu nói nhục mạ, quá thực làm người ta nhìn mà kinh hãi.

Lại nhìn xuống dưới hot search một chút, Diệp Chu thấy một cái tên quen thuộc trong đó.

Lưu Nguyên Nguyên phải cố gắng đóng phim: Tháng trước nhận được lời mời thử vai ( một hồi trò khôi hài ), lúc tham gia thành công mà được tuyển chọn, cũng đã làm công tác chuẩn bị, phi thường mong đợi đối với bộ phim, chỉ tiếc hiện tại chỉ có thể nói xin lỗi với mọi người, xin lỗi, tôi không thể nào hợp tác với một đạo diễn không có trách nhiệm như vậy.

Bloger này chỉ có mười lăm vạn người theo dõi, lúc thường đăng weibo khi bình luận chỉ có hai chữ số, mà bây giờ phía dưới bài viết lại có hơn sáu ngàn bình luận, lúc này đang tăng lên mấy vạn.

Càng nhìn xuống dưới, phát hiện đây chính là nam diễn viên vừa rồi trong điện thoại chỉ trích cậu.

Vòng giải trí này chính là nâng cao đạp thấp như vậy, Diệp Chu cũng biết mình, đoàn phim và diễn viên ( một trò khôi hài ) sẽ bị chỉ trích. Cậu chính là một ví du trong số đó, Diệp Chu lướt lướt cái weibo, phát hiện hôm nay chủ yếu là mấy diễn viên đăng bài thanh minh.

Mấy bài thanh minh có số lượng bình luận ít và nhiều, chỉ là trong số đó không có bài thanh minh của Lưu Nguyên Nguyên mà thôi.

Ngoại trừ mấy bài thanh minh ra, còn có một bloger làm ra tư liệu sống là lấy những bộ phim trước đây của nguyên thân, cắt nối biên tập ra một video, đồng thời kết luận ba bộ phim có ba cách quay khác nhau.

Phía dưới bình luận có nhiều người trong nghề biểu thị, ba bộ phim này tuy quay tốt, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ nhìn ra bên trong có ba loại phong cách quay.

Một bộ phim có lẽ sẽ có trăm nghìn loại thủ pháp quay, nhưng tuyệt đối một tác phẩm trong thời gian ngắn sẽ không thể có cách quay khác.

Kết hợp với những lời mờ mịt Vương Hoành nói về Diệp Chu tại ( truy hung ác ), nhóm ăn dưa hóng chuyện trên mạng liền phân tích, cho ra một kết quả vô cùng khẳng định ba tác phẩm này không phải là do Diệp Chu quay.

Thậm chí còn có bạn mạng tìm ra được tên của ba vị phó đạo diễn này, còn phân tích ra được phong cách quay của ba người này.

Bạn trên mạng thậm chí còn tìm ra được tác phẩm của một phó đạo diễn lúc tốt nghiệp.

Có cả đống bằng chứng và phân tích, cuối cùng cho ra một cái kết luận: trên danh nghĩa Diệp Chu là đạo diễn = Diệp Chu là một người ngu ngốc.

May mà đời trước Diệp Chu ở trong vòng giải trí lâu, vậy nên luyện được tố chất tâm lý phi thường mạnh mẽ, bình thường nếu một đạo diễn bị bôi đen, sợ là nửa đời còn lại cũng không dám đóng phim.

Diệp Chu chậc một tiếng, vừa định đóng weibo, trên màn hình lại đột nhiên hiện lên một cuộc gọi.

Liếc nhìn dãy số, Diệp Chu do dự một chút nhưng vẫn tiếp nhận.

“Ở đâu?”

Thanh âm bình tĩnh của Giang Đình Viễn bên kia điện thoại vang lên bên tai Diệp Chu.

“Đang ở bên đoàn phim”, Diệp Chu vừa nói, vừa phất tay với phó đạo diễn, ra hiệu hắn có việc gì làm thì đi làm đi.

Giang Đình Viễn kí xuống một phần văn kiện, đưa cho thư ký bên cạnh, nói với điện thoại: “Ngày hôm nay không nên nhìn weibo.”

“Nhất là mục tin tức.” Suy nghĩ một chút, liền bổ sung một câu.

Diệp Chu lập tức lĩnh ngộ ý tứ của hắn, liền cười ra tiếng: “Giang ca, anh nhắc nhở có hơi trễ, tôi đã thấy rồi.”

Đầu điện thoại bên kia hiếm thấy trầm mặc.

Đang lúc Diệp Chu hoài nghi có phải Giang Đình Viễn đã cắt đứt cuộc gọi hay không, bên kia liền truyền đến một tiếng cười nhẹ ngắn ngủi.

“Tố chất tâm lý không tệ.” Thanh âm Giang Đình Viễn mang theo ý cười.

“Đương nhiên rồi.” Diệp Chu được khen không những không khiêm tốn, thậm chí còn đắc ý.

Nhưng hắn cũng biết Giang Đình Viễn đang lo cho mình, thập phần có kinh nghiệm mà nói: “Giang ca anh không cần lo, chuyện này không cần để ý, chỉ cần ba, bốn ngày hoặc là một tuần lễ thì mọi chuyện liền trở thành quá khứ.”

Thật sự không phải Diệp Chu nói quá, đời trước vì tài chính không đủ nên quay đại một bộ phim thương mại, tuy cuối cùng kiếm được lời, nhưng bị hắc cũng nhiều vô số kể.

Đáng sợ nhất là khi Diệp Chu bị một đống chuyển phát nhanh đe dọa gửi tới trong một tuần, bức ảnh còn bị P*, so với trước đây, mấy chuyện này cũng chỉ là cấp bậc mấy đứa bé đánh nhau.

*ở đây có nghĩa là: Photoshop

“Anh không cần lo lắng, tôi không sao…” Diệp Chu còn chưa nói hết, liền bị Giang Đình Viễn đánh gãy.

“Hiện tại tôi có chút việc.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN