Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
219


Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả


Chương 12


Sau khi Ngải Thụy rời khỏi, Tiểu Hôi Kình cố gắng chen vào nửa cái đầu, lộ ra đôi mắt to tròn xoe, rầm rì kêu.

“Tiểu Hôi Hôi!” Đông cục cưng từ trên tấm đá bò dậy, lắc lư bơi qua, khuôn mặt nhỏ dán lên, cọ cọ cái đầu to của Tiểu Hôi Kình, “Hông sợ nha.”
Tiểu Hôi Kình phát ra âm thanh “u u” vui vẻ từ cổ họng.

Đối lập với hang đá yên bình, vùng biển nông giống như bị bão lốc quét qua, những căn nhà phủ đầy hoa tươi và dây leo xanh mướt bị thổi bay hết, để lại mặt đất gồ ghề, khắp nơi là một đống hỗn độn.

Các nhân ngư đều đã sơ tán đến rừng tảo lớn để tránh bão, chỉ còn lại nhóm người Già Li.

Cơn bão mạnh lên với tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy, những bông hoa mà Đông cục cưng thích nhất đều bị cơn lốc xoáy nhổ tận gốc.

Già Li nổi lên một cách không kiểm soát, cơ thể phiêu đãng trong nước biển, mỗi khi trôi xa, y lại dùng sức hất đuôi bơi trở lại.

Lớp bùn dưới đáy biển lẫn vào trong nước, bị dòng nước xiết quay cuồng khuấy lên đục ngầu, Già Li cảm giác như mình đang ngậm một miệng toàn vị nước bùn tanh hôi, hôi tới mức y sắp ngất đi được.

Lôi Triết nắm tay Già Li, hai người bơi đến Tiểu Thạch Ốc, Già Li chưa kịp phản ứng đã bị Lôi Triết đẩy vào trong, còn hắn khiêng căn phòng bơi về hướng rừng tảo lớn.

“Lung Hồi, ở đây!” Fia vẫy tay với Lung Hồi, để y vào phòng tránh bão.

Lung Hồi cũng không khách sáo, thể lực của y không thể so với nhân ngư giống đực, ở lại bên ngoài chỉ cản trở không giúp được gì.

Bên trong căn phòng nhỏ màu trắng trống trải, bạn đời của Fia đã mang theo Tác đồ đến rừng tảo lớn trước, nếu Fia không ở lại giúp Già Li tìm Đông cục cưng thì lúc này anh ta cũng đã tới rừng tảo lớn rồi.

Đường tới rừng tảo lớn rất xa, Tiểu Thạch Ốc đột nhiên rung chuyển rất mạnh.

Già Li vịn lấy giường đá, không kịp phản ứng đã thấy dòng nước xoáy mãnh liệt cuốn đi chuỗi vỏ sò trước cửa.

Già Li đau lòng vô cùng, chỗ đó đều là y và nhóc con tự tay treo lên, không còn nữa rồi!
“Lôi Triết”, Già Li ló đầu ra, “Anh còn sức chứ?”
Giọng nói của Lôi Triết từ bên dưới truyền lên trầm hơn so với bình thường, “Quay lại đi, đừng ra ngoài.”
Già Li ngoan ngoãn thu đầu về, tay phải chống cằm, ngây người nhìn bão gió tàn sát bừa bãi ngoài cửa, y nhớ bé con quá.

“Già Li, đến rồi.” Tiếng gọi của Lôi Triết kéo sự chú ý của Già Li quay trở lại, Già Li ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một khu rừng tảo rộng lớn, cành lá rậm rạp trải rộng hàng trăm mét.

Giữa bạt ngàn lá xanh, thấp thoáng có những đuôi cá lướt qua, gần như toàn bộ nhân ngư quanh đây đều tập trung tại rừng tảo lớn.

Tất nhiên có cả nhân ngư từng đánh nhau với Già Li.

Ngay khi Già Li vừa bước ra từ Tiểu Thạch Ốc đã bị một cái đuôi cá màu xanh quật tới, y ngả người ra sau bắt lấy đuôi đối phương, đuôi cá màu đỏ quật lại, đối phương ngay lập tức bị đập choáng váng.

“Sửu Nhan, mày dám đánh lén tao.” Già Li hất đuôi, đập chát chát vào mặt nhân ngư kia, “Cho mày xem sự lợi hại của tao này!”
“Già Li, mày dám tát tao? Tao liều mạng với mày…”
Kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt, hai nhân ngư vừa thấy mặt đã nhảy dựng lên lao vào choảng nhau.

Lôi Triết bỗng nhiên thấy đau đầu, chỉ sợ rằng những ngày tới sẽ không bình yên nổi.

Trong khe núi sâu không thấy đáy, nơi hang đá tối tăm không một tia sáng, Đông cục cưng ôm đuôi cá, thỉnh thoảng lại gặm một miếng, dường như làm vậy có thể bớt đi cảm giác đói khát.

Nguyên Khê thấy thế hoảng hốt, cậu nhanh tay lấy đuôi nhỏ của Đông cục cưng ra, “Đông cục cưng, đó là đuôi của em, không ăn được đâu.”
Đông cục cưng vừa nhỏ yếu đáng thương lại bất lực, “Nhóc con, đói.”
Hàn Trạm xoa xoa đầu nhỏ của Đông cục cưng, “Chú Ngải Thụy sắp về rồi, nhịn một chút.”
Bão lốc hoành hành bên ngoài như quỷ khóc sói gào, Tiểu Hôi Kình nỗ lực dùng thân mình chặn lại cửa hang, ngăn cách mưa gió.

Ngải Thụy đi ra ngoài đã một lúc lâu, Nguyên Khê có hơi lo lắng, thỉnh thoảng lại dò đầu ra nhìn xem, không biết chú Ngải Thụy có gặp nguy hiểm gì không.

Lại qua một lúc lâu nữa, Đông cục cưng vùi trong ngực Hàn Trạm, cái đầu nhỏ gật gù, buồn ngủ không mở mắt nổi.

Hàn Trạm sửa sang lại mái tóc đen rối loạn của tiểu nhân ngư, “Ngủ đi, khi nào chú Ngải Thụy trở về anh gọi em.”
“Không được…” Đông cục cưng giãy dụa muốn tỉnh dậy.

Đúng lúc đó, phía trên khe nứt của hẻm núi xuất hiện một đám rong biển phát sáng đang từ từ di chuyển về phía này, Nguyên Khê tinh mắt phát hiện trong đám rong biển kia…!
“Là chú Ngải Thụy!”
Nguyên Khê kích động nhảy bật dậy, vẫy cái đuôi nhỏ bơi ra cửa động, không ngờ rằng gặp đúng dòng nước xiết chảy tới, cuốn Nguyên Khê lên cao rồi hung hăng ném xuống.

“U u!” Tiểu Hôi Kình nhanh chóng đuổi tới ngậm lấy cánh tay nhỏ của Nguyên Khê, gian nan kéo cậu về hang động.

Tay trái Hàn Trạm bám chặt vào cục đá lồi ra trên vách hang, tay phải cố bắt lấy Nguyên Khê, nhưng Nguyên Khê đã sợ đến nỗi đuôi cá phát run, Hàn Trạm chỉ đành nắm lấy đuôi cậu, một tay kéo cậu vào hang.

Nguyên Khê té lăn trên đất, sắc mặt tái nhợt, đôi môi run rẩy không nói thành lời, rõ ràng là rất sợ hãi.

“Viên Viên ca ca.” Đông cục cưng bơi tới trước mặt Nguyên Khê, bàn tay nhỏ bé ôm lấy mặt cậu, mềm mềm mại mại mà nói, “Hông sợ hông sợ.”
Nguyên Khê thở gấp, cậu ôm chặt lấy thân thể nho nhỏ của Đông cục cưng, rất lâu mới thả lỏng, Nguyên Khê áy náy nói, “Do anh không tốt, quá yếu.”
Đông cục cưng lắc đầu, bé ngẩng mặt lên, đôi mắt xanh biếc long lanh chăm chú nhìn Nguyên Khê, giọng nói vừa mềm vừa ngọt, “Anh, nợi hại.”
Nguyên Khê nhếch nhếch môi, sau đó cười theo.

Thấy Nguyên Khê không sao, Hàn Trạm đi đón Ngải Thụy, trên người Ngải Thụy mang quá nhiều đồ, bận rộn mãi mới thu dọn xong.

Cuối cùng, Ngải Thụy lấy ra một con Cá Đầu To vẫn còn tung tăng nhảy nhót, than thở, “Nhóc con à, đây chính là đồ ăn mấy ngày tới của cháu, ăn dè một chút, biết chưa?”
Đông cục cưng hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm Cá Đầu To, gần như không nghe thấy những gì Ngải Thụy nói.

Hàn Trạm đột nhiên nhớ tới nơi này không có dụng cụ làm cháo thịt, cậu quay người vào động cố gắng tìm một mảnh vỏ sò, mà Đông cục cưng nhân lúc Hàn Trạm không chú ý, bơi đến trước mặt Cá Đầu To.

Đông cục cưng vô ý thức cong đuôi lên gặm một miếng, nên cắn ở chỗ nào đây? Đông cục cưng khó xử nhìn con cá.

Cá Đầu To trừng con mắt cá chết, Cá Nhỏ, mi nhìn cái gì mà nhìn?
Đông cục cưng thật sự là đói lắm rồi, bé duỗi bộ móng tay mềm mại ra, bóp chặt đuôi Cá Đầu To, há miệng cắn.

Cá Đầu To ăn đau, điên cuồng quẫy đuôi, Đông cục cưng không túm chặt, chớp mắt đã bị hất ra xa.

“A!” Nguyên Khê quay đầu lại thấy cảnh này, nhanh chóng vươn tay đón Đông cục cưng.

Vẫn là Hàn Trạm nhanh hơn một bước mở hai tay, thân thể bé nhỏ mềm mại của Đông cục cưng rơi vào lòng bàn tay cậu, Hàn Trạm xụ mặt, “Nhóc con, em lại nghịch ngợm.”
Đông cục cưng vẻ mặt vô tội, tay nhỏ chỉ vào Cá Đầu To, “Cá hư!” Bắt nạt Nhóc con.

“Được rồi, chú Ngải Thụy trút giận thay con.” Ngải Thụy tóm lấy Cá Đầu To, một phát đập chết, xé xuống một miếng thịt, đưa cho Hàn Trạm, sau đó xé thêm một miếng thịt đưa cho Nguyên Khê.

Nguyên Khê không nghĩ tới mình cũng được chia một phần, cậu có hơi bối rối cuộn đuôi lên, “Đây là cho nhóc con mà.”
“Cháu cũng chỉ là cá nhỏ thôi, cứ ăn đi, không đủ chú lại đi bắt.” Ngải Thụy trực tiếp đút miếng thịt vào miệng Nguyên Khê, “Mau ăn đi, đừng lãng phí.”
Đông cục cưng cười híp mắt, “Anh, ăn cá.”
Nguyên Khê không nhịn được sự cám dỗ, cúi đầu cắn miếng thịt, chất thịt non mềm, ăn ngon hơn tất cả loại thịt mà cậu từng ăn.

Hàn Trạm xé riêng một miếng thịt nhỏ đưa đến miệng Đông cục cưng, “Có cắn được không?”
Nhóc con ôm lấy miếng thịt to dày ước chừng bằng cánh tay mình, bé há miệng, dùng hàm răng nhỏ như hạt gạo gặm thịt, cắn một miếng chậm rãi nhai, hai má phúng phính, làm người ta không nhịn được muốn chọc một cái.

Ngải Thụy đè lại móng vuốt ngứa ngáy, quay đầu đi đút Nguyên Khê ăn thịt.

Đông cục cưng chỉ ăn hết một phần tư con cá, đẩy miếng thịt mà Hàn Trạm đưa đến ra, bé dụi dụi mắt, giọng nói nhỏ đi vì buồn ngủ, “Nhóc con, buồn ngủ.”
Hàn Trạm lấy thịt cá trên tay về, sau đó bế Đông cục cưng đặt lên phiến đá, “Ngủ đi.”

Đôi mắt Đông cục cưng mơ màng, nhưng vẫn níu chặt lấy ngón tay Hàn Trạm không bỏ, “Anh, không đi chứ?”
“Không đi.”
Hàn Trạm ngồi dựa vào phiến đá, một tay lọc thịt Cá Đầu To rồi dùng lá rong biển bọc lại, còn dư lại xương sống, đầu và đuôi cá, Hàn Trạm nhét hết vào miệng, cắn răng rắc.

Cơn bão quét qua đáy biển, rong biển trên các phiên đá ngầm trôi nổi khắp nơi, trên đường trở về Ngải Thụy thuận tay vớt mấy cây mang về, treo trên tường, lúc đói còn có cái mà lấp bụng.

Nguyên Khê và Đông cục cưng kề vai nằm trên phiến đá, hai tiểu nhân ngư đều ngả đầu ngủ say.

Ngủ tới nửa đêm, Đông cục cưng khóc “Hu hu” tỉnh lại.

Hàn Trạm nghe thấy tiếng khóc của bé, lập tức tỉnh, cậu sờ khuôn mặt nhỏ nhẵn ướt đẫm của Đông cục cưng, “Chỗ nào khó chịu?”
Khuôn mặt Đông cục cưng đỏ bừng, chỉ vào trán, phun ra hơi thở nóng rực, “Nóng, nóng.”
Trong bóng tối, giọng nói của Ngải Thụy bỗng nhiên vang lên, “Nhóc con sắp thức tỉnh đồ văn.”
Hàn Trạm vô thức đưa tay sờ lên khóe mắt, nơi đó có một đồ văn hình trăng lưỡi liềm màu đen, là dấu ấn đặc thù cho huyết mạch vực sâu cường đại.

Tiểu nhân ngư vị thành niên sẽ thức tỉnh đồ văn trong vòng một năm sau khi phá vỏ, Hàn Trạm nhớ bản thân thức tỉnh sau ba tháng, mà Đông cục cưng chỉ mới phá vỏ chưa đầy một tháng.

Sau khi tiểu nhân ngư thức tỉnh đồ văn, tốc độ sinh trưởng nhanh hơn, sức mạnh cũng ngày càng mạnh mẽ, đối với những tiểu nhân ngư chưa thức tỉnh mà nói đó là một bước ngoặt quan trọng, cần cha mẹ ở bên đồng hành.

Tiểu nhân ngư trong kỳ thực tỉnh rất biết làm nũng, giang hai tay muốn anh trai ôm một cái.

Hàn Trạm bế nhóc con nóng như lò sưởi lên, Đông cục cưng chạm tay vào nước biển, nhiệt độ dường như cao hơn xung quanh một chút.

Nhân ngư là động vật máu lạnh, trong lòng có một nhóc con ấm áp, Hàn Trạm có hơi không được tự nhiên, luôn cảm thấy vị trí nơi ngực nóng ran, muốn vứt lò sưởi nhỏ đi, nhưng lại không nỡ.

Ngải Thụy thậm chí đến bàn tay của Đông cục cưng cũng không được sờ, chua chát nói, “Không ngờ nhóc con thân thiết với nhóc như vậy, tiểu nhân ngư trong kỳ thức tỉnh rất mẫn cảm, chỉ gần gũi với cha mẹ chúng thôi…”
Hàn Trạm im lặng, cậu gần như đã quên mất mình đã vượt qua kỳ thức tỉnh như thế nào, lúc mới bắt đầu chỉ cảm thấy không thoải mái, tránh ở trong hang động, không có thức ăn, cứng rắn chịu đựng mấy ngày khó khăn nhất.

Thật may mắn, tiểu nhân ngư không giống cậu, không phải đơn độc lẻ loi vượt qua kỳ thức tỉnh..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN