[Pháp Y Tần Minh Hệ Liệt] Người Giải Mã Tử Thi
Chương 5-2: Vụ án thứ năm – Thiếu nữ tự sát - Phần 2
Sau khi thông báo cho cảnh sát, chúng tôi đem vật chứng đến phòng thí nghiệm DNA.
Bốn giờ sau đã có kết quả: Trong âm đạo người chết có dấu vết tinh dịch, nhưng khi đối chiếu kết quả DNA thì khẳng định kẻ này không có quan hệ thân nhân với cô bé kia.
“Em nói rồi, loại tình tiết ghê tởm này chỉ có trong phim truyền hình thôi, làm sao phát sinh ngoài đời thực được?” Sau khi biết đây không phải vụ việc loạn luân, tôi như trút được gánh nặng.
“Kết quả DNA chỉ khẳng định đây không phải do bố con bé làm, nhưng không nói rằng không phải Lý Bân làm.” Anh Tiêu nói.
Tôi nhanh chóng hiểu rõ ý của anh Tiêu, hỏi: “Anh bảo Lý Bân có khả năng không phải cha đẻ của cô bé này? Như vậy hắn vẫn là kẻ bị tình nghi lớn nhất đúng không?”
“Đúng vậy, nếu con bé không phải con đẻ của Lý Bân, vậy thì khả năng gây án của hắn càng lớn.” Anh Tiêu nói, “Gọi điện hỏi xem, tại sao lâu như thế mà bên cảnh sát chưa thông báo là đã bắt được người.”
Tôi vừa chạm đến điện thoại thì thấy điều tra viên Tiểu Trương hớt hải chạy vào, đầu đầu mồ hôi, ống quần còn xắn cao. “Bên này kết quả thế nào rồi?”
“Có manh mối nhưng không thể khẳng định có phải do Lý Bân làm hay không, bắt được hắn chưa?” Anh Tiêu vội hỏi Tiểu Trương.
“Hắn ta… có khả năng đã trốn rồi.”
Thì ra khi điều tra viên đến nhà của Lý Bân, thì thấy trong nhà chỉ có mẹ của cô bé – Trần Ngọc Bình đang ở nhà. Theo lời kể của Trần Ngọc Bình, sau khi biết con gái đã tự sát, chị ta liền quay lại nhà máy xin nghỉ việc, nhận tiền lương rồi về. Nhưng đến chiếu tối về tới nhà lại không thấy chồng đâu, hơn nữa dụng cụ bắt cá cũng như bộ quần áo hắn hay mặc khi làm việc cũng không thấy. Ban đầu chị ta nghĩ chồng đi bắt cá, đợi cả một buổi tối, mãi đến khi cảnh sát đến tìm cũng không thấy Lý Bân về. Vài người cảnh sát khu vực tìm kiếm ở những chỗ hắn có thể ẩn nấp quanh đó nhưng không thu được kết quả gì.
“Tôi chạy về trước, những người khác đang tìm kiếm ở nơi Lý Bân hay bắt cá rồi.” Tiểu Trương uống sạch cốc nước rồi nói.
Cậu ta nhìn anh Tiêu có vẻ bế tắc, liền cười bí hiểm: “Anh Tiêu, anh xem tôi mang cái gì về đây? Thế nào, đây có thể là chứng cứ đúng không?”
Chúng tôi đưa mắt nhìn, thứ Tiểu Trương cầm trong tay là một cái bàn chải đã cũ. Vào thời điểm đó, cảnh sát ở thành phố Nam Giang đều được trang bị kiến thức cơ bản về việc lấy chứng cứ DNA. Lần này, khi Tiểu Trương đến nhà Lý Bân điều tra, tiện thể cẩm bàn chải hắn thường dùng về, trên bề mặt bàn chải hẳn là có thể lấy được DNA của hắn.
Anh Tiêu rất cao hứng, vội mang bàn chải đến phòng thí nghiệm DNA, nói với người phụ trách tại đó: “Xem ra các cậu lại vất vả rồi.”
Vừa dứt lời, tiếng chuông di động của anh Tiêu chợt vang lên, anh thấy số điện thoại của điều tra viên, lập tức bắt máy: “Thế nào, có thu hoạch gì không?”
“Chúng tôi tìm thấy bên ao nước vài công cụ bắt cá cùng đôi ủng, còn có chiếc thuyền nhỏ của hắn, có lẽ khi hắn bắt cá đã bị rơi xuống nước, chúng tôi đang thử vớt xem sao.”
“Rơi xuống nước?” Kết quả này nằm ngoài dự kiến của chúng tôi. Anh Tiêu nói: “Đi thôi, chúng ta đến hiện trường.”
Chúng tôi ngồi trên xe hơn ba tiếng đồng hồ, vượt qua con đường gập ghềnh mới đến được hiện trường hoang vu. Khi chúng tôi đến nơi, thi thể của Lý Bân đã được vớt lên đặt trên bờ, thi thể ướt sũng, tóc còn nhỏ nước, giữa ánh chiều tà trông rất âm u đáng sợ.
Đứng quanh thi thể có vài cảnh sát cũng sũng nước, có vẻ như đã phí không ít sức lực mới vớt được thi thể. Trần Ngọc Bình đã đến hiện trường, ngồi ngẩn ngơ một chỗ, trưởng thôn nói gì chị ta đều như không nghe thấy. Chị ta cứ bình tĩnh ngồi như vậy, chỉ nhìn xa xăm, không cử động, không thống khổ, không tuyệt vọng, không đau thương.
Lý Bân vẫn mặc quần áo chỉnh tề, móng tay xanh tím, sùi bọt mép, rõ ràng là triệu chứng ngạt thờ, môi miệng và cổ họng không có tổn thương, khoang bụng trương phình. Tôi dùng kẹp cầm máu, banh mũi thi thể ra, phát hiện thấy bên trong ngập cát bùn, cạy hàm răng ra xem thấy khoang miệng cũng đầy bùn đất, đây đều là triệu chứng chết chìm. Chết chìm chính là khi rơi xuống nước vẫn còn sống, sau ngạt nước chết đuối, chứ không phải chết rồi mới bị ném xuống nước. Điểm này đã được xác minh.
“Có triệu chứng chết chìm rất rõ ràng.” Tôi vừa khám nghiệm vừa nói với anh Tiêu, “Chẳng lẽ hắn sợ tội nên tự sát?”
“Không đâu, nếu hắn muốn tự sát, sẽ không mang theo nhiều công cụ như vậy, còn có cả thuyền nhỏ nữa.” Anh Tiêu chỉ vào chiếc thuyền cùng vài công cụ bắt cá vương vãi bên cạnh.
“Đúng, anh nói có lý. Nhưng hắn ta rất giỏi bơi lội, làm sao sơ ý chết đuối được?” Tôi nghi hoặc hỏi.
“Hoàn toàn có khả năng. Nhìn dưới đáy ao xem, có rất nhiều rong rêu!” Một người cảnh sát vừa tham gia vớt thi thể nói chen vào. Tay anh ta dùng gậy khoắng khoắng dưới nước, “Thấy không? May là chúng tôi đứng hai bên bờ rồi dùng gậy trúc vớt lên, chứ nếu xuống nước thì chắc mai lên bàn thờ ngồi rồi.”
“Hắn ta bơi lội giỏi, chẳng ai muốn giết hắn mà lại đi đẩy xuống nước cả. Vì vậy chỉ có thể là hắn sơ ý rơi xuống nước, sau đó bị rong quấn lấy chân dẫn đến chết đuối.” Tôi rất hài lòng với phân tích này của mình, cảm thấy đây là phân tích không hề sơ hở.
Anh Tiêu không nói gì, chỉ yên lặng dùng gậy thăm dò thử độ sâu của ao nước và độ cao của rong rêu dưới ao.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại của anh Tiêu vang lên, là phòng thí nghiệm DNA gọi tới. Đúng như kết quả được anh Tiêu dự đoán trước, tinh dịch còn sót lại trong người cô bé cấp 2 và DNA trên bàn chải của Lý Bân đồng nhất với nhau.
Tuy rằng chúng tôi đã cẩn thận lấy thêm mẫu máu trong tim của Lý Bân về khám nghiệm DNA để đề phòng sai sót, nhưng chúng tôi đều hiểu, vụ án cưỡng hiếp này hẳn là do Lý Bân làm. Hiện giờ Lý Bân đã chết đuối, bản án sẽ được hủy bỏ dựa vào quy định của pháp luật.
Dù vậy tâm tình của tôi vẫn suy sụp vô cùng. Thật là ác giả ác báo. Chỉ buồn cho cô bé kia, còn nhỏ như thế mà đã chịu tổn thương tâm lý quá lớn, thân thể lại chịu quá nhiều đau đớn, cuối cùng kết thúc cuộc đời của mình ở lứa tuổi đẹp nhất, quả là đáng thương.
Anh Tiêu bỗng nghĩ ra điều gì đó, bèn đi đến bên Trần Ngọc Bình, ngồi xuống châm thuốc lá, nhỏ giọng hỏi: “Hai người không phải cha mẹ ruột của con bé đúng không?”
Trần Ngọc Bình nghe nói như thế, như bị kim châm, nhảy dựng lên, trong mắt ngập tràn hoảng sợ: “Ai bảo vậy? Anh đừng dựng chuyện!”
Anh Tiêu vẫn ngồi đó, nhìn chằm chằm vào mắt Trần Ngọc Bình. Hai người cứ vậy im lặng so kè nhau, chừng hai phút sau, Trần Ngọc Bình thua trắng.
“Con gái là do tôi sinh ra, nhưng nó không phải con của Lý Bân. Tôi đã mang thai trước khi kết hôn với Lý Bân.” Trần Ngọc Bình giống quả bóng xì hơi, ngồi dựa vào đống cỏ khô, nước mắt từ từ rơi xuống.
Thật ra, những năm gần đây việc giám định quan hệ thân nhân đã không còn xa lạ. Người dân đều biết cơ quan công an là nơi có kỹ thuật xét nghiệm nhân thân tiên tiến nhất, vì thế chị ta không thể nói dối chúng tôi được.
“Lý Bân có đối xử tốt với con gái chị không?” Anh Tiêu ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm vào Trần Ngọc Bình.
“Tốt… À… không… tôi không biết, tôi luôn đi làm xa nhà, không biết chuyện gì cả.” Trần Ngọc Bình thảng thốt, nói năng lộn xộn.
Anh Tiêu không hỏi thêm nữa, cúi lưng, cùng tôi rửa tay chân, thu dọn đồ đạc, khi anh quay đầu nhìn lướt qua Trần Ngọc Bình, chị ta chợt nhận ra rồi vội vã tránh ánh mắt ra chỗ khác.
“Chúng ta đi thôi, đưa thi thể về trung tâm.”
Suốt dọc đường về, anh Tiêu không nói gì, chỉ yên lặng nhìn ra ngoài cửa số, mặc cho con đường gập ghềnh khiến chúng tôi cùng thi thể xóc lên xóc xuống.
Đêm nay, tôi mơ rất nhiều điều, mơ thấy cô bé kia khóc lóc, mơ thấy Lý Bân biến thành quỷ đuổi đánh chúng tôi. Những giấc mơ quá thật, khiến tôi như nghẹn thở, thậm chí tiếng chuông đồng hồ báo thức cũng không nghe thấy.
Sáng ra, anh Tiêu gõ cửa phòng ký túc xá của tôi: “Dậy đi, chuẩn bị giải phẫu ngay.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!