Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không? - Chương 363: Dụ Dỗ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không?


Chương 363: Dụ Dỗ


Cơn gió bên ngoài lướt qua khung cửa sổ, mảnh rèm cửa màu kem nhạt phất phơ bay nhè nhẹ.

Hạ Nhi cụp mắt, động tác duy nhất chính là vô thức cắn môi nhưng cũng buông ra rất nhanh. Bờ môi hơi hồng in hằn vết cắn, hai bàn tay cuộn lại để bên cạnh đôi chân.

Khương Tình chỉ nằm yên lặng một lúc, sau đó liền chống người ngồi dậy. Chậm rãi nâng mí mắt nhìn Hạ Nhi đang thẩn thờ, cười khẽ.

Ngay lập tức cô cảm thấy dung mạo này của Khương Tình đẹp đẽ đến không thể rời mắt nổi.

Khi hé môi nở nụ cười, gương mặt Khương Tình vẫn tuyệt mỹ như trăng lạnh, đôi mày cùng đôi môi hơi nhạt màu tựa như đóa hoa được khảm nạm. Cánh môi kiều mị hồng nhuận cong lên thật nhẹ, nụ cười đơn giản ấy không ngờ lại có sức lôi cuốn mạnh mẽ đến như vậy.

Hạ Nhi không thể rời mắt khỏi diện dung xinh đẹp đó của Khương Tình.

Khương Tình nhìn cô chăm chú, sau đó áp mặt sát gần cô.

Hạ Nhi mơ mơ màng màng, đôi môi hơi run rẩy.

Khương Tình hôn lên môi cô, men theo khóe môi cô, chiếm lấy cánh môi từng chút, từng chút một, cánh tay gia tăng sức mạnh bên vòng eo thon nhỏ của cô, gương mặt cô bị ép sát lại gần hơn, gần tới mức cô có thể nhìn thấy đáy mắt nâu sẫm kia, hơi thở như lan như sương khẽ khàng và dịu dàng, mỏng manh tưởng như không có.

Hạ Nhi bị nụ hôn ngọt ngào này làm cho đầu óc trở nên mụ mị váng vất.

Một lúc sau, Khương Tình rời khỏi môi cô, hỏi rõ từng câu từng chữ:

“Lúc này nếu như tôi nói tôi muốn em, em sẽ đồng ý, phải không, hửm?”

Ngón tay Hạ Nhi vô thức siết lại, rất lâu sau cô mới mơ mơ hồ hồ lẩm bẩm rất nhỏ, cô nói:

“Phải.”

Hơi thở của Khương Tình ngay phút chốc trở nên nặng nề, dường như, cô còn nghe được thanh âm của sự kiềm nén.

Không khí tựa hồ ngưng đọng, thời gian cũng như ngừng trôi.

Một lát sau, Khương Tình lên tiếng, giọng nói cực trầm thấp, hơi thở như lan như sương phả xuống sống mũi cô:

“Hạ Nhi.” Khương Tình gọi tên cô.

Cô không ngẩng đầu lên, chỉ yên lặng chớp mắt.

Khương Tình đột ngột đứng dậy, đôi mắt nâu sẫm hiện lên tia ɖu͙ƈ vọng không chút che giấu.

“Bảo bối.” Khương Tình giơ tay về phía cô.

Cô cứng đờ bất động.

Khương Tình thấy vậy, không nói câu nào định khom người xuống muốn bế bổng cô lên.

Hạ Nhi hốt hoảng, lập tức phản xạ đứng bật dậy:

“Vâng.”

Lúc nãy cô đúng là thừa nhận, nhưng là thừa nhận trong lúc đầu óc bị mơ mơ hồ hồ, tỉnh lại mới cảm thấy có chút hối hận.

Thế nhưng đã muộn rồi, cánh tay cô đang bị Khương Tình giữ chặt.

“Em cho rằng tôi nói đùa sao?” Khương Tình khẽ hỏi.

Hạ Nhi căng thẳng không dám nhìn lên, cũng không biết nên trả lời thế nào.

“Bảo bối.” Bàn tay Khương Tình chạm lên má cô, giọng điệu càng dịu dàng hơn: “Tôi muốn em.”

“…”

Tay Khương Tình vòng ra sau gáy cô, kéo mặt cô sát lại:

“Bảo bối…”

Hạ Nhi hoảng loạn.

“Em đã đồng ý rồi.” Khương Tình nhấn mạnh từng chữ: “Vào phòng tắm với tôi.”

Hạ Nhi cắn môi.

Sức của Khương Tình quả thật rất lớn, sau hai ngày lo cho Lương Hạ thì hiện tại sức khoẻ của cô không được ổn lắm, Khương Tình lại vì cô mà mất ngủ hai ngày nay, cho nên cô muốn tìm cớ thoái thác.

Hạ Nhi nuốt nước bọt cố nén lại tâm tình hỗn loạn, tính chạy.

Nhưng đột ngột, cổ tay của cô bị giữ chặt. Rồi một lực kéo đủ mạnh, khiến cả người cô ngã nhào về sau.

Khương Tình dính chặt lấy cô, thì thầm bên tai cô:

“Chạy đi đâu?”

Toàn thân cô bị ôm trọn khoá chặt từ phía sau, không thể chống cự, cô đưa mắt nhìn Khương Tình, nhẹ giọng van nài:

“Hôm nay… em mệt nha.”

Khương Tình cong môi nở nụ cười lần nữa, nghiêng cơ thể cô sang một phía, để có thể dễ dàng ngắm nhìn thật kĩ diện dung kiều mị đang xấu hổ của cô, bàn tay nắm nhẹ khuôn cằm của cô, ngón tay thon dài trắng muốt cứ thoả thích lướt qua lướt lại trêи môi cô, trầm giọng mà nói:

“Tôi sẽ nhẹ nhàng. Em chỉ việc tận hưởng..”

Đoạn nói xong, ngón tay cái đang giữ nơi cằm của cô thình lình ghì xuống, khiến cánh môi của cô một lúc bị hé mở.

Thật nhanh, Khương Tình nâng cằm cô lên, cúi mặt xuống, hôn cô thật sâu.

Hạ Nhi không hề kháng cự lại nụ hôn này, bờ môi ngang ngược của Khương Tình miết lấy môi cô như nghiền nát, đầu lưỡi vươn ra tách hai cánh môi của cô, cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương của cô, trằn trọc vừa ɭϊếʍ vừa ʍút̼.

Nụ hôn ngang ngược bá đạo, đến khi môi rời môi cô, Khương Tình mới buông cô ra.

Hạ Nhi thở hổn hển từng ngụm, Khương Tình lại đưa ngón tay lướt qua cánh môi mềm mại trước mặt đang còn đọng lại chút dư vị ướt át, khàn giọng nói:

“Ngoan đi… bảo bối.”

Không còn cách nào khác, Hạ Nhi đành cùng Khương Tình bước phòng tắm.

Vừa tiến vào phòng tắm, cô nhanh chân bước đến bồn tắm bật nước, còn Khương Tình đứng dựa vào gương nhìn cô, gương mặt trong gương xinh đẹp vô cùng, khóe môi tinh mỹ vẫn là một nụ cười yêu chiều.

Hạ Nhi liếc nhìn về phía tấm gương, nhìn dáng vẻ nữ nhân uể oải đứng đực ở đó, cô lại đứng dậy, tìm bông tắm tạo bọt.

Thế nhưng cô đi tới đâu Khương Tình lại lảo đảo đi tới đó.

Hạ Nhi nhìn Khương Tình bám dính lấy cô, nữ nhân ngày thường cao lãnh cường đại là thế mà khi giở tính giở nết ra lại chẳng khác gì một đứa trẻ.

Tiếng nước ngừng lại, Khương Tình nhìn cô.

Ánh sáng phòng tắm màu vàng nhạt hắt lên khuôn mặt tuyệt mỹ như mạ một lớp vàng.

Cô bỗng chốc đỏ mặt, cúi gằm mặt xuống nhưng một giây sau, cảm thấy cánh tay mình bị kéo mạnh một cái, ngay sau đó cơ thể bị lôi đi.

Tiếng hét thảng thốt của cô vang lên cùng với tiếng gầm khẽ trêи đỉnh đầu:

“Đừng hòng chạy.”

Eo cô bị đè lên labo, đằng sau là gương, đối diện cũng là một chiếc gương lớn, liếc mắt là có thể nhìn thấy thân hình lả lướt của Khương Tình đang áp sát cơ thể mình.

“Chị làm gì vậy?” Cô chống tay lên trước ngực Khương Tình, mặt đỏ gay.

Khương Tình vòng một tay bao trọn lấy cô, cười khẽ:

“Tôi biết em đang nghĩ gì. Bảo bối, muốn nhân cơ hội bỏ chạy sao? Em, đừng, mơ.”

Câu nói ấy làm tóc tai Hạ Nhi dựng đứng cả lên, vội vàng giãy giụa đẩy Khương Tình ra.

“Chị mất ngủ hai ngày rồi, tắm nhanh một chút rồi chúng ta đi ngủ. Ngoan nào.” Cô giở giọng dụ dỗ.

Nhưng Khương Tình mặc kệ lời cô nói, càng thu chặt cánh tay.

Mặt Hạ Nhi càng lúc càng đỏ, sốt sắng nói:

“Tình à!”

“Chẳng phải em đồng ý rồi sao?” Khương Tình cười, ghé sát mặt về phía cô: “Mất ngủ hai ngày mà thôi, đừng coi thường sức lực của tôi như thế chứ!”

Khương Tình vừa nói vừa ghé sát bờ môi mỏng mang hơi sương vào môi cô, ngữ khí trêu chọc.

Hạ Nhi nghẹn lời, cô cứ cảm thấy nhìn dáng vẻ này của Khương Tình cực giống như đang làm nũng.

Đúng vậy, chính là làm nũng, còn có một chút vô lý, ngang ngược.

“Chị thử nhiệt độ nước chút đi.” Hạ Nhi đánh trống lảng.

“Chẳng phải em thử rồi à?” Khương Tình ôm cô không buông.

“…”

Qua lớp áo, cô có thể cảm nhận được người Khương Tình hơi nóng, hơi thở càng nóng hơn.

“Tình à, chị đâu phải con nít. Đúng không?”

Hạ Nhi có hơi hối hận vì ban nãy đã bị nữ nhân này quyến rũ tới mơ mơ hồ hồ mà đáp ứng.

Khương Tình quyết ôm cô không buông, bắt đầu cọ cọ khuôn mặt lên cần cổ cô:

“Chẳng phải em đồng ý rồi sao?” Rồi lại bắt lấy ngón tay của cô đặt lên môi mình ɭϊếʍ một cái, thấp giọng: “Em không thể đáp ứng rồi lại không làm.”

Tim Hạ Nhi đập thình thịch, xúc cảm ướt át từ đầu lưỡi Khương Tình chạm vào ngón tay cô xông thẳng lên não bộ, cô lại càng không dám nhìn vẻ mặt làm nũng có thể khiến người ta chết mê chết mệt kia.

Khương Tình thấy cô không có phản ứng, lại hạ thấp giọng nghe rất say đắm:

“Tôi rất nhớ em. Còn có… muốn em.”

Ngữ khí trầm thấp mười phần dụ hoặc, trần trụi dụ dỗ người ta sa đoạ đến vạn kiếp bất phục.

Hạ Nhi đầu hàng rồi.

Khương Tình dùng đôi mắt như hai ngọn lửa, rực sáng cũng lại thâm sâu vô cùng nhìn cô, Khương Tình càng cười, nụ cười ôn nhuận tan vào trong đáy mắt như trong đó đang giam cầm một con thú đợi chờ được giải thoát.

Hạ Nhi vừa sốt ruột vừa gấp gáp, còn bị ôm đến không thở nổi, nếu cô thoả hiệp chắc chắn ngày mai khi tỉnh dậy nhất định là đi không nổi nữa rồi, ngẫm nghĩ một hồi, lại cố đánh bài chuồn:

“Hay là thế này đi… Em tắm cho chị, được không?”

Trời đất làm chứng, cô thật sự chưa bao giờ chăm sóc ai đến mức độ này đâu.

Nếu chỉ tắm cho thì còn có cơ hội thoát được một kiếp liệt giường a..

Khương Tình nhướng mày, dường như suy nghĩ một lúc rồi mím môi cười khẽ, gật đầu.

Hạ Nhi nhận được cái gật đầu kia, ngón tay hơi run rẩy đưa ra.

Khương Tình cứ nhìn cô mãi không thôi.

Hạ Nhi cởi một hàng cúc áo, đến chiếc quần trang nhã, đến khi trêи người Khương Tình chỉ còn lại một chiếc qυầи ɭót mỏng manh thì thân thể nữ nhân lung linh huyền ảo vô cùng săn chắc gợi cảm đã từng chút từng chút bại lộ dưới ánh mắt của cô.

Thân thể hoàn mỹ đến mức khiến Hạ Nhi ngẩn người.

Nữ nhân với cánh môi hồng nhuận, mắt ngọc mơ màng như bị che đi bởi một làn sương mỏng, làn da mướt mát như băng như ngọc, và một đôi mắt nâu sẫm long lanh như tinh tú, dung mạo kiều mị đầy mê hoặc, mái tóc đen nhánh vén gọn một bên, để lộ khoảng da thịt trắng tuyết của chiếc cổ gợi cảm, hai khoả mềm mại trước ngực không lớn cũng không nhỏ, vô cùng vừa phải cân xứng, một đường xuống bụng chính là vùng cơ săn chắc lồi lõm rõ ràng. Hai bàn tay thon dài trắng muốt hờ hững buông lỏng xuôi dọc theo hai bên thân thể hoàn mỹ, Hạ Nhi nhìn thấy chỉ muốn nhẹ nhàng xoa nắn bàn tay đẹp đẽ kia vài lần, mọi thứ trêи người Khương Tình dường như đều đạt đến tỉ lệ hoàn hảo.

Mọi thứ….đều rất khiến con người ta mãn nhãn!

Rãnh môi Khương Tình khẽ thoáng qua ý cười tà mị, tóc đen dài như suối không ngừng toả ra một mùi hương sương tuyết đậm nhạt quanh quẩn nơi khứu giác của cô.

Thứ mùi vị quyến rũ một cách tà mị khó cưỡng không thể nhầm với bất cứ mùi hương nào trêи đời này.

Hô hấp của cô lúc càng dồn dập.

Cô thề cô không cố ý, cũng thề rằng bản thân đang tuyệt đối trong sáng, không có một ý nghĩ đen tối nào cả.

Thế nhưng, cơn sóng dữ ɖu͙ƈ vọng cứ thế ập tới, trái tim nhỏ bé của cô không thể chịu đựng nổi nữa.

Phải rời đi, cô phải rời đi.

Thấy cô mãi không động đậy, lòng bàn tay bỏng rẫy của Khương Tình đưa tới dính lên cánh tay cô:

“Sao thế? Không cởi nữa sao?”

“Chị… chị tự cởi được không?” Hạ Nhi kinh hoàng lẩm bẩm, lòng càng lúc càng rối loạn: “Cái đó… chị tự cởi đi.”

Ngay lập tức Khương Tình lại dựa đầu vào người cô, nhắm chặt mắt:

“Đột nhiên tôi chẳng còn tý sức lực nào cả…”

Hạ Nhi: “…”

Em mà tin chị thì sẽ biến thành một con choá!!!

Khương Tình lại ngẩng đầu lên, cả cơ thể lập tức nghiêng ngả, bàn tay trắng nõn như ngọc như vô tình như cố ý chạm vào bên vòng eo thon thả của cô, nhiệt độ nóng rẫy kinh người khiến Hạ Nhi lập tức rùng mình một cái.

Khương Tình cúi đầu, hôn lên vành tai mẫn cảm của cô khiến cô nhột nhạt cựa quậy, bàn tay gắt gao siết chặt thân thể lụa là mềm mại của cô nép chặt vào ngực mình, xúc cảm của làn da nhẵn nhụi trơn bóng cùng nhiệt độ đốt chết người khiến toàn thân Hạ Nhi phát run, Khương Tình khẽ thì thầm vào tai cô một câu khá mơ hồ:

“Sức cởi thì không có, nhưng cái khác…”

Nói đến đây, Khương Tình bắt đầu dùng ngón tay lướt từng đường nét trêи gương mặt của cô. Chạm vào cánh môi mềm như hoa đào của cô, lướt qua hàng mi dày cong đang khẽ dao động, đến chóp mũi tinh tế đến hoàn hảo, lại còn nơi xương hàm quyến rũ động lòng người.

Bàn tay nâng lấy khuôn cằm nhỏ nhắn của cô lên cao một chút, Khương Tình từng bước áp sát, chuẩn bị đặt lên cánh môi khép hờ của cô cái hôn nóng bỏng.

Hạ Nhi sợ hết hồn, vội vàng đưa tay ra:

“Được được được, em cởi, chị đứng yên đi.”

Khương Tình ngay lập tức đứng im, không nhúc nhích, chậm rì rì gật đầu.

Hạ Nhi lúc này thật sự muốn chọc mù đôi mắt mình sau mới cởi qυầи ɭót cho nữ nhân nào đó.

Khi ngón tay chạm đến đai của chiếc qυầи ɭót, nó càng run lên bần bật.

Vùng cơ bụng gợi cảm đó ở trước mắt cô, đẹp đến nỗi khiến cổ họng cô khô khốc.

Khương Tình cúi đầu nhìn cô, thấy mặt cô đỏ như quả táo thì không nhịn được cười.

Nụ cười thanh nhuận lại tràn ngập từ tính, quyến rũ đến mức có thể làm người ta bấn loạn, Hạ Nhi càng luống cuống, ngước mắt lên:

“Chị đừng có cười nữa!”

Khương Tình lập tức nín ngay.

Hạ Nhi hít một hơi thật sâu, run rẩy kéo chiếc qυầи ɭót xuống.

Khương Tình lúc này lại như có như không cứ nhìn cô chằm chằm, nhìn gương mặt nhỏ của cô ʍôиɠ lung hơi hồng hồng như huyết, đôi tay run rẩy đang kéo chiếc quần ném qua một bên.

Đôi mắt hổ phách nhắm chặt, Hạ Nhi thật sự không có cam đảm nhìn thẳng.

Khương Tình nhìn thấy liền cúi người xuống, đưa tay ra kéo cô đứng dậy, khàn giọng:

“Tới lượt tôi.”

Da đầu Hạ Nhi ngay sau đó như nổ tung, cô lập tức nhảy ra xa, mặt đỏ bừng:

“Không… Chỉ tắm cho chị thôi.”

Khương Tình nghe thấy liền bật cười, thân thể tuyệt mỹ không một mảnh vải dựa vào vách tường bên cạnh, yêu mị quyến rũ nói:

“Em chạy nổi sao?”

Hạ Nhi hết cả hồn, vội vàng xoay người muốn trốn.

Ngón tay vừa chạm tới tay nắm cửa thì cô nghe thấy Khương Tình ở đằng sau chậm rãi nói:

“Em rời khỏi đây nửa bước, tối nay tôi sẽ không “tha” cho em đâu.”

Bàn tay Hạ Nhi ngay lập tức rụt lại khỏi nắm cửa, bản thân hiện giờ không cần soi gương cũng biết mặt cô đã đỏ bừng đến mức nào, như bị lửa đốt vậy.

Trong lòng nảy sinh toàn là ɖu͙ƈ vọng điên cuồng, đầu óc hiện lên bóng hình gợi cảm chết người của Khương Tình dưới ánh sáng vàng nhạt dìu dịu.

“Em rõ ràng cũng muốn tôi mà. Chạy trốn làm gì?” Khương Tình thấp giọng nói về phía cô với vẻ vô lại.

“Lưu manh!” Hạ Nhi nghiến răng nói.

Khương Tình cười khanh khách.

Hạ Nhi cuộn chặt tay, vô thức cảm thấy đầu ngón tay nóng rực.

Chưa gặp nữ nhân nào thủ đoạn lại mặt dày như thế.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN